• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 3: ĐÊM XUÂN MỖI PHÚT ĐÁNG GIÁ NGÀN VÀNG

Lệ Tuấn Hải vừa dứt lời, đã có người cầm đồ tới đưa cho hắn ký tên.

"Được, em ký. Anh chuẩn bị ngoan ngoãn theo em qua Anh điều trị đi! Cái cơ thể này, anh chắc chắn phải đổi rồi!"

Lệ Vĩnh Duy vung tay lên, một chữ ký rồng bay phượng múa hạ xuống trên tờ đơn đăng ký, ánh mắt trầm xuống.

Diễn cho tốt một màn kịch này, anh trai sẽ điều trị thật tốt.

Cùng lúc đó, nhân viên của cục dân chính đã xuống phòng tiếp khách dưới tầng kêu Hạ Vãn Song kí tên.

"Cô Hạ, phiền cô điền vào bảng này và kí tên mình vào. Xong thì chúng tôi sẽ đưa lên cho anh Lệ kí tên, cô biết đấy, cơ thể anh ấy không tiện xuống lắm."

Hạ Vãn Song không ngờ lại đăng ký kết hôn nhanh như vậy, trong lòng bất chợt không phản ứng lại kịp, còn tưởng hôm nay chỉ là đến gặp thử thôi chứ. Cô gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Ánh mắt nhìn vào tờ đơn đăng ký, sau một lúc mới bắt đầu viết.

Cả đời cô, có lẽ chỉ có thể bị trói buộc ở trong khu nhà cao cấp này rồi. Không có tự do hay tương lai thuộc về chính mình, cái gì cũng không có.

Cuối cùng ký tên của mình vào, cũng đồng nghĩa với việc tự tay mình khóa lại cánh cửa tự do.

Không bao lâu, hai quyển sổ màu đỏ nho nhỏ có hiệu lực pháp lý đã đưa đến trước mặt Lệ Tuấn Hải. Anh dùng cánh tay phải loang lổ đáng sợ chậm rãi vuốt ve quyển sổ màu đỏ này, vừa mở ra, tên của một nam một nữ đã xuất hiện trước mắt.

Nhà trai: Lệ Vĩnh Duy.

Nhà gái: Hạ Vãn Song.

Lệ Tuấn Hải cảm thấy mỹ mãn, có điều mới đến nước này thì vẫn chưa được, anh phải nghĩ cách để Vĩnh Duy và Vãn Song sống với nhau thật tốt.

Lúc này sắc mặt Lệ Vĩnh Duy trông rất khó chịu, hắn nhìn hai quyển sổ màu đỏ chướng mắt một cách khinh thường, trong lòng lại nghĩ đến bóng hình xinh đẹp dưới tầng kia. Người phụ nữ kia, đến tột cùng sẽ đối xử như thế nào với "anh trai" đã bị hủy hoại bề ngoài đây?

Điều mong đợi duy nhất cũng chỉ có thế.

Lệ Tuấn Hải quyết định để bọn họ tiếp xúc thân mật trước. "Vĩnh Duy à, đêm nay là đêm tân hôn của hai em, đừng đứng đây với anh. Đi theo cô vợ xinh đẹp yêu kiều của em đi."

Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng hừ một tiếng, hừ, hãy xem hắn có chỉnh chết cô luôn không.

Lệ Tuấn Hải nhìn thấy hắn đi ra, mới kêu Lý quản gia vào.

"Lý quản gia, đêm nay chú phải theo dõi nó cho chặt, đừng để nó làm chuyện xằng bậy. Đương nhiên nếu như Vĩnh Duy nghe lời tôi, chú cũng không cần đi theo."

Việc này đúng là làm khổ Lý quản gia mà, ông ấy làm sao biết được cậu Vĩnh sẽ làm như thế nào? Có điều với tính cách của hắn, nhất định sẽ chuẩn bị chỉnh đốn cô Hạ một phen. Nhớ tới bóng dáng nhỏ bé yêu kiều kia, Lý quản gia không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Lệ Tuấn Hải quả nhiên không đoán sai, đường đường là cậu hai nhà họ Lệ, ông chủ đứng đầu thành phố W, thế mà lại chuẩn bị giả mạo khuôn mặt đáng sợ của cậu cả nhà họ Lệ để đe dọa một cô gái nhỏ.

Lý quản gia nhìn thấy tấm da người cao cấp của nước Anh trên tay Lệ Vĩnh Duy, chợt khóc không ra nước mắt. Cậu Vĩnh có phải đã quá ấu trĩ rồi không, hơn nữa tấm da người đầy vết sẹo này được chế tác rất công phu, ngay cả ông ấy nhìn thấy cũng thấy rất thật, thực sự quá ghê tởm.

"Cậu Vĩnh, làm như vậy, có phải hơi quá mức rồi không?"

Cô Hạ vốn dĩ đã không được sống tử tế ở nhà họ Du rồi, ăn nhờ ở đậu, có thể tốt được đến đâu chứ? Không ngờ đến nhà họ Lệ rồi vẫn không được chồng thương yêu, thế này thì bảo cô làm sao sống đây? Lý quản gia không khỏi thương xót cho cô bé này.

Khóe môi Lệ Vĩnh Duy nhếch lên cười nhạt như có như không, giống như loài sói khát máu, khiến người ta thấy lạnh trong lòng, trong con ngươi sâu thẳm lạnh lùng hơi lộ vẻ nghiền ngẫm.

"Việc này không cần chú lắm miệng, làm cho tốt chuyện chú nên làm đi." Ý là kêu Lý quản gia chớ xen vào việc của người khác, đi nói cho Lệ Tuấn Hải.

Lệ Vĩnh Duy vốn mang dáng dấp tuấn tú đẹp trai, là kiểu đẹp trai ngang ngược mà cuồng dã. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đẹp đẽ, nó rõ ràng đã khiến cho đường nét khuôn mặt của hắn càng thêm phần lạnh lùng, lại mang theo vẻ gợi cảm không rõ.

Anh chàng trẻ tuổi này rất đẹp, nếu như bỏ kinh doanh mà đi làm minh tinh cũng sẽ không chết đói, tất có thể được các cô gái nhỏ nâng niu và điên cuồng hâm mộ. Hắn chậm rãi cởi áo sơ mi trắng ra.

Vóc người đẹp đẽ khỏe mạnh lập tức xuất hiện trong gương, đường nét rõ ràng đẹp đẽ, dáng người cao lớn. Da tay của hắn càng được bảo dưỡng tốt hơn. Đây là thứ thuộc về anh trai, chuẩn bị để anh trai đi Anh điều trị, bước đầu tiên chính là cấy da.

Ngay cả mạng của hắn cũng đều là của Lệ Tuấn Hải, còn có gì không thể đâu chứ?

Trong gia tộc không có một ai không phải là sài lang hổ báo, loại cao bắt chước da người này được mang về chính là để ứng phó với Lệ Lâm Hùng. Khi đó Lệ Tuấn Hải vừa mới nhặt về một cái mạng từ trên bàn mổ, Lệ Lâm Hùng chỉ tới nhìn qua, xem thằng cháu đáng chết này đã chết chưa.

Lệ Vĩnh Duy làm sao có thể để ông ta được như ý? Cho nên hắn đã kêu người chế tác ra tấm da người này, lừa gạt Lệ Lâm Hùng, chứng minh cho ông ta thấy Lệ Tuấn Hải tuy bị hủy khuôn mặt, nhưng không hề mất đi bất cứ năng lực quản lý công ty gì. Dùng thứ này để tiêu diệt cái vẻ "hảo tâm" của Lệ Lâm Hùng.

Lúc này đây, lại dùng nó để nhìn rõ lòng dạ của một người. Hạ Vãn Song, để tôi xem tâm hồn cô trong sạch được bao nhiêu.

Hắn kêu Lý quản gia giúp hắn đeo tấm da người lên, Lý quản gia đau khổ trong lòng, cậu cả kêu ông ấy phải theo dõi chặt cậu hai, không ngờ mình lại biến thành đồng lõa.

Rất nhanh, một khuôn mặt đáng ghê tởm, biểu cảm quái quỷ đã xuất hiện trước gương, một Lệ Vĩnh Duy tuấn tú đã bị chìm ngập trong lớp da người.

Lý quản gia nhìn thấy khuôn mặt quỷ quái kia, trong dạ dày lại hơi cuộn lên.

Cuối cùng nhịn sự ghê tởm xuống mà đeo máy đổi giọng lên cho Lệ Vĩnh Duy, cái này có thể khiến giọng nói của hắn trở thành giống hệt như của Lệ Tuấn Hải. Đã nói là diễn kịch thì phải diễn cho đủ, nếu không... sẽ không vui đâu.

Chỉ mong Hạ Vãn Song không phụ lòng trò chơi do hắn tỉ mỉ chuẩn bị này.

"Lý quản gia, chú có thể đi mời cô Hạ xinh đẹp hiền lành kia vào phòng cưới rồi. Như mọi người mong muốn."

Khuôn mặt quái quỷ của Lệ Vĩnh Duy kết hợp với tiếng nói khàn khàn già nua này, làm Lý quản gia không nhịn được rùng mình một cái. "Được. Tôi lập tức đi ngay."

Trong phòng, Hạ Vãn Song đang ngẩn người, nhìn ngọn đèn xa xa ngoài cửa sổ, tâm hồn không biết đã sớm bay đến đâu rồi.

"Cô Hạ... À, phải là mợ chủ chứ. Cậu chủ đang ở trong phòng cưới trên tầng đợi cô, mời cô lên đó." Lý quản gia không quên việc không thể làm lộ thân phận của cậu hai, cẩn thận xưng hô với Hạ Vãn Song.

Hạ Vãn Song lấy lại tinh thần, ừ một tiếng, cả người ủ rũ bước lên tầng.

"Mợ chủ..." Lý quản gia kìm lòng không đặng gọi một tiếng.

Hạ Vãn Song dừng bước, "Sao vậy?"

Ánh mắt của Lý quản gia chợt lóe lên một cái, cuối cùng vẫn không nói ra, "Không sao đâu, chúc cô tân hôn hạnh phúc."

Hạ Vãn Song cười khổ một tiếng, "Cảm ơn." Lời cảm ơn này bao gồm bao nhiêu chua xót, chỉ có bản thân cô biết được.

Cô vừa lên tầng vừa cổ vũ chính mình, nếu làm dâu nhà họ Lệ, thì phải chăm sóc Lệ Tuấn Hải thật tốt, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của cô. Tuy anh bị hủy đi vẻ ngoài, nhưng chưa biết chừng lại không đáng sợ như trong tưởng tượng thì sao. Mà mình trước đây cũng thường đến viện mồ côi hỗ trợ chăm sóc bọn trẻ, cô nhất định có thể chăm sóc tốt cho Lệ Tuấn Hải.

Sự can đảm mơ hồ này đã chống đỡ cô để cô đẩy cánh cửa lớn màu đen bên kia hành lang ra, ngoài dự đoán của cô là, bên trong lại không hề tắt đèn. Vốn tưởng rằng người bị hủy mất vẻ ngoài sẽ đặc biệt để ý đến chuyện người khác sẽ nhìn vào dáng vẻ anh. Xem ra Lệ Tuấn Hải thật sự là một người quang minh lỗi lạc.

Theo con đường trải cánh hoa hồng hai bên, Hạ Vãn Song chậm rãi đi tới, gian phòng tràn đầy mùi hương hoa hồng thơm ngát. Ngửi vào thật khiến người ta thấy thả lỏng, cơ thể cứng ngắc của Hạ Vãn Song cũng dần dần bình tĩnh lại. Từng bước đi tới chiếc giường cưới.

Đây là đêm tân hôn của cô, là giấc mộng bao nhiêu thiếu nữ đều đã từng mơ về, chồng cô nằm trên giường, đưa lưng về phía cô. Nhìn bóng lưng ấy, thân hình Lệ Tuấn Hải thật ra rất đẹp, dáng người thon dài, cô không khỏi nhớ tới lời Tô Ngân Chinh nói, nếu như Lệ Tuấn Hải không bị hủy hoại nhan sắc, thì chắc chắn là một người vô cùng tuấn tú phong độ.

Cô cũng không biết khi quay lại hình dạng anh sẽ trông như thế nào, cô tự mình chuẩn bị xong tâm lí trong lòng, dù thế nào cũng không được hoảng sợ, không được tỏ vẻ sợ hãi. Đây là sự tôn trọng tối thiểu đối với người khác.

Cô hít một hơi thật sâu, khống chế cảm giác hồi hộp trong lòng, "Chào anh, em là vợ của anh, Hạ Vãn Song."

"Ừ." Giọng nói của người trên giường già nua khàn đặc, nghe mà khiến Hạ Vãn Song chợt sững sờ, đến cả tiếng nói của anh cũng bị thiêu hủy ư... Đột nhiên cảm thấy anh rất đáng thương.

Trên giường, đôi mắt dưới lớp mặt nạ da người của Lệ Vĩnh Duy cũng trầm xuống, tiếng nói lại cố gắng trấn định, cũng không biết nhìn thấy mặt rồi còn có thể bình tĩnh như vậy nữa không. Hắn chậm rãi quay lại, một khuôn mặt đáng sợ bị thiêu hủy liền xuất hiện trong mắt Hạ Vãn Song.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhiều lần, Hạ Vãn Song vẫn bị giật mình. Tiếng thét gào kia bị cô cứng rắn ép chặt lại trong miệng, nuốt xuống cổ họng. Bây giờ cô đang sợ đến mức cả người đều hơi hơi run rẩy.

Khuôn mặt của người trước mắt, đã không thể gọi là mặt nữa rồi. Đây là một khuôn mặt bị các vết sẹo nâu chằng chịt phủ lên, những vết bỏng lớn làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, khuôn mặt đã kinh khủng đến mức này. Hạ Vãn Song gần như không dám mở mắt ra nhìn.

"Sao vậy? Sợ hả? Sợ thì hét lên đi." Lệ Vĩnh Duy thấy dáng vẻ cô cố nhịn xuống thì khó chịu, rõ ràng là cảm thấy chán ghét gương mặt này của hắn, còn cứ phải giả vờ bình tĩnh. Người phụ nữ này sao lại thích giả vờ thế chứ?

Thật ra hắn không biết Hạ Vãn Song chỉ là không muốn xúc phạm tới lòng tự trọng của một người bị thương là hắn thôi. Hạ Vãn Song muốn mình bình tĩnh lại, nhắm mắt rồi lại mở ra, "Không sợ."

Lệ Vĩnh Duy muốn xé rách lớp mặt nạ dối trá này của cô, để coi cô có thể giả bộ tới khi nào, hắn chậm rãi từ trên giường đứng lên, vươn cánh tay đầy sẹo loang lổ như rắn rết về phía Hạ Vãn Song.

"Không sợ là tốt rồi, anh rất sợ em sẽ không thích anh. Vãn Song à, để cho anh sờ thử khuôn mặt của em đi."

Nhìn từ góc độ của Hạ Vãn Song, chuyện này tựa như một bộ phim kinh dị, nhưng cô lại vẫn phải nín nhịn chịu đựng sự sợ hãi trong lòng, nhìn thấy cảnh này, cô chợt thấy khủng bố theo bản năng ở chỗ sâu nhất trong lòng. Nếu như bị cánh tay như quỷ thế kia tóm được, có lẽ chính mình sẽ sụp đổ mất...

"Sao lại không qua đây? Muốn anh đi tới đó sao? Hay là em cảm thấy gương mặt này của anh rất ghê tởm? Xấu xí? Tắt đèn là được rồi. Nay là đêm tân hôn của chúng ta, em để anh ôm một cái đi. Anh đã lâu, chưa từng tiếp xúc với người khác rồi..."

Người phụ nữ này, hừ, sắp không giả bộ được nữa rồi ha. Chỉ có chút lá gan như thế mà còn muốn có mưu đồ với nhà họ Lệ?

Đằng sau tiếng nói của Lệ Vĩnh Duy nghe có chút thương cảm, nội tâm sợ hãi của Hạ Vãn Song lại mềm lòng xuống. Cô lấy can đảm, tiến lên một bước, "Em qua đó, không cần tắt đèn, em không cảm thấy anh ghê tởm hay xấu xí, anh đừng tự nghĩ vậy..."

"Vậy là tốt rồi, vậy chúng ta bắt đầu động phòng đi, đêm xuân mỗi phút đáng giá ngàn vàng đó." Lệ Vĩnh Duy từng bước đến gần Hạ Vãn Song, mãi đến khi nắm được bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô.

Trong lòng Hạ Vãn Song chợt chống cự lại, quả nhiên vẫn không được, cô vừa đụng đến những vết sẹo lồi lõm kia, trong dạ dày đã cuộn cả lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK