"Đây là bánh ngọt vị kiwi mà em tốn mấy giờ mới làm xong đấy. Vĩnh Duy anh, ăn thử một miếng xem có ngon không đi." Giọng Du Thiên Tinh khác hẳn với vẻ lạnh lùng mọi khi, không ngờ lại dùng giọng điệu làm nũng của cô nữ sinh nhỏ, bây giờ còn gọi thẳng tên của Lệ Vĩnh Duy.
Hạ Vãn Song nghe thấy mà nổi hết cả da gà, vội vàng quay mặt chỗ khác, chỉ sợ mình nhìn thấy chuyện không nên nhìn. Trong lòng cô bất giác nghĩ, người đàn ông Lệ Vĩnh Duy này sẽ không thật sự muốn tiếp nhận Du Thiên Tinh chứ? Vì sao không thấy có một chút phản ứng kháng cự nào vậy?
Ánh mắt Lệ Vĩnh Duy thoáng liếc qua gương mặt dường như chẳng để ý của Hạ Vãn Song vừa quay sang phía khác, trong lòng thầm mắng: Người phụ nữ này đúng là không hề quan tâm tới chuyện anh có để ý tới người phụ nữ khác hay không à? Cô còn muốn tạo cơ hội cho bọn họ được ở cùng một chỗ sao?
Hạ Vãn Song cảm giác được một ánh mắt nóng rực dừng lại trên mặt mình, khi bất giác ngẩng đầu nhìn lại thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Lệ Vĩnh Duy. Cô lập tức chột dạ cúi đầu, xoắn những tua rua trên áo.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới cô cả, chẳng liên quan gì tới cô cả...
Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên đẩy Du Thiên Tinh gần như dính vào trên người ra, lạnh lùng nói: "Ai nói tôi thích ăn cái này chứ? Tôi ghét nhất chính là bánh ngọt có mùi quả kiwi."
Lệ Vĩnh Duy vừa nói dứt lời, hai người phụ nữ đồng thời chấn động. Du Thiên Tinh không ngờ Hạ Vãn Song lừa gạt cô ta. Mà Hạ Vãn Song lập tức ý thức được người đàn ông này bắt đầu gây chuyện thị phi. Anh đúng là không ăn đồ ngọt nhưng thích ăn quả wiki đâu có sai chứ? Anh nói như vậy rõ ràng là muốn Du Thiên Tinh oán giận cô!
"Là chị Vãn Song nói, chị ấy nói anh thích nhất là món ăn có mùi vị của quả kiwi!"
Một giây tiếp theo, cô ta lại nhìn chằm chằm vào Hạ Vãn Song, mở miệng mắng: "Hạ Vãn Song, chị cố ý đúng không? Chị cố ý nói linh tinh để làm cho tôi xấu mặt chứ gì? Con đàn bà đê tiện này!"
Quả nhiên, Du Thiên Tinh lại bắt đầu gây khó dễ. Nhưng bởi vì Du Thiên Tinh mắng một câu con đàn bà đê tiện kia, vẻ mặt Lệ Vĩnh Duy cũng trở nên khó coi. Sao cô ta có thể mắng người phụ nữ của anh được?
Nhưng dáng vẻ của Hạ Vãn Song vẫn là không để ý lại làm cho anh vô cùng tức giận.
Hạ Vãn Song hờ hững liếc nhìn Lệ Vĩnh Duy. Cô biết anh đang chờ xem kịch vui, anh cảm thấy mình nhẫn nhịn ở lại nhà họ Du nhiều năm như vậy, không chừng vào giờ phút này sẽ tranh cãi ầm ĩ với Du Thiên Tinh, cho nên cô lựa chọn cúi đầu, áy náy nói: "Xin lỗi, có thể là do chị nhớ nhầm."
Cho dù bình thường Du Thiên Tinh ở nhà luôn lạnh lùng, nhưng một khi đã hung ác lên thì còn đáng sợ hơn bất kỳ ai khác. Cô ta đang ngồi trên sô pha chợt đứng phắt dậy, chỉ vào Hạ Vãn Song mắng: "Chị có thể nhớ nhầm được sao? Làm sao có thể nhớ nhầm được chứ? Sao chị không quên ăn cơm đi?"
Cô ta nói xong liền cầm cốc nước trên bàn qua, hắt thẳng về phía Hạ Vãn Song.
Lệ Vĩnh Duy vẫn luôn bên cạnh thấy vậy chợt xông lên, chắn ở trước mặt Hạ Vãn Song. Người phụ nữ của anh chỉ có thể do anh bắt nạt thôi. Người phụ nữ nửa đường xông ra này đặc biệt làm anh chướng mắt!
Một cốc nước kia lập tức dội ướt chiếc áo sơ mi màu đen, thoáng lộ ra cơ bắp tuyệt đẹp phía dưới. Hạ Vãn Song và Du Thiên Tinh đều kinh ngạc đến ngây người, không ngờ người đàn ông này sẽ cản thay cho Hạ Vãn Song.
Người đàn ông xoay người, trong đôi mắt đào hoa lại sâu thẳm đầy vẻ tức giận: “Là ai cho cô lá gan lớn tới mức dám cầm nước hắt cô ấy? Từ bao giờ tới lượt cô tới nhà họ Lệ dương oai hả?! Nhanh xin lỗi Hạ Vãn Song đi!"
Trên người Lệ Vĩnh Duy lộ ra khí thế hung ác làm cho người ta kinh hãi. Hạ Vãn Song thấy sau lưng Lệ Vĩnh Duy bị ướt thì khẽ cắn môi, cô vẫn quyết định tạm thời để cho chuyện lớn hóa nhỏ đã.
"Lệ Vĩnh Duy, anh đừng hung dữ như vậy, sẽ dọa Thiên Tinh đấy..."
Lệ Vĩnh Duy rõ ràng không nghe lọt tai lời Hạ Vãn Song nói, vẫn nhìn chằm chằm vào Du Thiên Tinh: “Du Thiên Tinh, tôi cho cô biết, Hạ Vãn Song là mợ chủ của nhà họ Lệ, không tới phiên cô làm gì cô ấy! Nếu để tôi phát hiện còn có lần sau, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Người phụ nữ của Lệ Vĩnh Duy thì chỉ có Lệ Vĩnh Duy anh mới có thể bắt nạt! Người phụ nữ đần độn này tính là gì chứ?
Du Thiên Tinh bị dáng vẻ này của Lệ Vĩnh Duy dọa cho sợ, không khỏi lùi lại vài bước, chỉ lo một giây tiếp theo anh sẽ đánh mình mất. Nhưng cô ta không ngờ anh sẽ che chở cho Hạ Vãn Song như vậy, thái độ này cũng không giống như là thái độ của em chồng đối với chị dâu...
Cho dù cô ta rất không cam lòng nhưng chỉ có thể xin lỗi Hạ Vãn Song: "Đúng, xin lỗi..."
Giọng Lệ Vĩnh Duy vẫn rất lạnh lùng: “Người cần cô xin lỗi không phải là tôi, hơn nữa mong cô chân thành một chút đi!"
Một tiếng quát lạnh này càng làm cho Du Thiên Tinh căm ghé Hạ Vãn Song tới cực điểm. Cô ta cắn môi dưới, nhìn Hạ Vãn Song và chậm rãi nói: "Chị Vãn Song, xin lỗi." Cô ta gằn từng từ một.
Hạ Vãn Song hơi sững sờ. Cô sống ở nhà họ Du nhiều năm như vậy, vẫn luôn là nơi trút giận. Hôm nay lại có người che chở cho cô, giúp cô trút giận. Cảm giác này khiến Hạ Vãn Song thấy hơi xúc động, lại có chút đau lòng. Không ngờ Lệ Vĩnh Duy lại là một người bao che khuyết điểm.
"Không sao, Thiên Tinh không cần sợ như thế."
Du Thiên Tinh lại không liếc nhìn bọn họ nữa mà lùi lại rồi chạy thẳng ra khỏi cửa. Hạ Vãn Song muốn gọi lại cũng không kịp.
Cô ngơ ngác đứng đó, không hiểu cảm giác ấm áp trong lòng là thế nào? Hình như Lệ Vĩnh Duy người này cũng có vài chỗ đáng khen.
"Cô gái, chúng ta còn chưa tính hết nợ đâu." Giọng nói lạnh lùng của Lệ Vĩnh Duy truyền đến. Hạ Vãn Song vừa nghĩ là phải bảo anh nhanh đi thay quần áo, nếu không bị cảm sẽ không tốt.
Cô vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy trong tay người đàn ông cầm một chiếc áo ngắn tay màu trắng, để lộ ra nửa người trên khỏe khoắn, từng đường cong cơ bắp tuyệt đẹp kèm theo đường nhân ngư gợi cảm tới mức hết thuốc chữa... Hạ Vãn Song thấy mặt đỏ tai hồng, lập tức rời tầm mắt đi chỗ khác. Sao người đàn ông này không thay quần áo xong hãy đi ra chứ?
Trong mắt Lệ Vĩnh Duy ánh lên nụ cười. Khi nhìn thấy người phụ nữ xấu hổ tới mức hai gò má đỏ bừng, chẳng biết tại sao anh lại thấy chơi vậy cũng khá vui.
"Nếu không phải anh nói không thích ăn quả kiwi, tôi sẽ đâu bị người ta oán trách. Anh còn muốn tính nợ gì chứ?"
Lệ Vĩnh Duy hừ lạnh. Cô gái này còn không biết vấn đề ở chỗ nào đấy. "Không biết là ai nói sở thích của tôi cho người phụ nữ khác biết thế? Hử?" Từ cuối cùng ngân dài chọc người, ngầm có hứng thú trêu chọc vô hạn vậy.
Hạ Vãn Song không muốn tranh cãi với anh về chuyện này. Trong chuyện này, hình như vẫn là mình làm chuyện trái với lương tâm trước. Cô đứng lên, muốn trở về phòng đi.
"Đi đâu?!" Lệ Vĩnh Duy quát một tiếng: “Xử lý sạch thứ trên bàn cho rồi mới được đi!"
Hạ Vãn Song nhìn hình dạng món bánh ngọt vị kiwi, vẫn không nhịn được nói với anh: “Rõ ràng là anh thích ăn cái này, sao lại cố ý nói không thích chứ? Làm cho tôi bị người ta hận như vậy, anh thấy vui sao?"
"Tôi không thích ăn đồ ngọt."
"Nhưng anh cũng nói không thích vị quả kiwi." Hạ Vãn Song thật muốn liều chết với anh ta tới cùng. Tên khốn kiếp này! Cũng không biết Du Thiên Tinh trở về nhà họ Du sẽ nói cô thế nào.
"Tôi thích quả kiwi, nhưng không phải ai làm cũng khiến tôi thích ăn cả. Nếu cô làm, tôi nghĩ tôi sẽ rất sẵn lòng ăn." Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên thấp xuống, kèm theo chút khàn khàn mê người.
Hạ Vãn Song không có cách nào tiếp lời này, cô lặng lẽ cầm lấy bánh ngọt vị kiwi trên bàn. Nhưng bỏ nó đi như vậy hình như rất đáng tiếc, tay của cô vừa giơ tới trên thùng rác lại rụt lại.
Hạ Vãn Song nhìn Tiểu Hắc đang chạy loạn ngoài sân thì chợt mỉm cười, nghĩ ra được chỗ tốt cho hộp bánh ngọt này rồi. Dù sao Tiểu Hắc còn tốt hơn nhiều so với một người đàn ông tự cao tự đại như chim công còn không chịu ném đồ kia!
"Tiểu Hắc nhanh tới đây!" Hạ Vãn Song gọi một tiếng, Tiểu Hắc lập tức nghe lời nhảy qua. Nó ngồi ở trước mặt Hạ Vãn Song với dáng vẻ đáng yêu chờ sai khiến.
Hạ Vãn Song ngồi xổm xuống, khẽ vuốt bộ lông bóng mượt của nó và lấy hộp bánh ngọt ra, đặt xuống trên mặt đất cho nó ăn.
Hạ Vãn Song tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được Du Thiên Tinh còn chưa đi, một ánh mắt oán giận từ ngoài hàng rào bắn vào. Con đê tiện Hạ Vãn Song này không chỉ lừa gạt cô ta, còn lấy đồ cô ta cố ý mang tới cho chó ăn!
Nếu không phải suy nghĩ tới Lệ Vĩnh Duy còn ở bên trong, Du Thiên Tinh thật sự muốn xong vào hành hung người phụ nữ này một trận. Dựa vào đâu mà người này lại đối xử với cô ta như thế chứ?!
Nhưng cô ta sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ Hạ Vãn Song này đâu. Dù sao về sau cô ta vẫn còn có cơ hội trả thù!
Lệ Vĩnh Duy mặc quần áo xong, đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn Hạ Vãn Song cho Tiểu Hắc ăn bánh ngọt, trái tim lại muốn tan chảy. Người phụ nữ này có đôi khi ngốc muốn chết, chỉ biết nhe nanh múa vuốt ở trước mặt anh. Nhưng hình như cô cũng rất đáng yêu...
Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng Du Thiên Tinh đi xa, trong lòng có chút bất an. Trước khi người phụ nữ này rời đi, ánh mắt cô ta nhìn Hạ Vãn Song rất không thích hợp.
Tiểu Hắc vừa tợp lấy một miếng bánh ngọt vị kiwi vào miệng nuốt xuống, sau đó chẳng khác nào sợ có người cướp mất của nó, lập tức nhào tới và ăn ngấu nghiến.
Hạ Vãn Song đưa chậu nước sang bên cạnh, trong đó là nước dành riêng cho con chó. Cô cười rạng rỡ như ánh mắt trời bên ngoài, chậm rãi đi sâu vào lòng người.
"Tiểu Hắc, ăn từ từ thôi, tao sẽ không cướp của mày đâu. Cùng lắm thì tao không ăn, tao cho mày tất. Ha ha ha ha..." Nhìn miệng Tiểu Hắc dính đầy bơ trông thật ngốc, Hạ Vãn Song không nhịn được cười ha ha.
Cô cười tới ngã cả ra nền nhà, lúc đứng dậy mới lơ đãng nhìn thấy trong phòng khách còn có một bóng dáng màu trắng quen thuộc đang đứng. Cô vội vàng quay mặt đi, nhặt điểm tâm bị Tiểu Hắc làm rơi và đưa tới trước mặt nó.
Sao người đàn ông kia vẫn ở trong phòng khách chứ? Chẳng phải dáng vẻ mất mặt của cô vừa rồi đều bị anh nhìn thấy hết sao?
Thấy Tiểu Hắc ăn xong, cô cũng tính quay về, cô vốn cảm thấy hơi khát nước.
Không biết trên bàn đặt một cốc sinh tố dưa hấu từ bao giờ, màu đỏ thật mê người. Hạ Vãn Song nghĩ, chẳng lẽ vú Hoàng để ở đây? Thím ấy đúng là ân cần.
Cô vốn rất khát liền bê lên uống một hơi cạn sạch.
Cô xuyên qua cốc thủy tinh trong suốt, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông hình như hơi kỳ lạ, kiểu như muốn cười lại không cười vậy.
Hàng lông mày tuyệt đẹp của Hạ Vãn Song nhíu lại, lặng lẽ suy nghĩ Lệ Vĩnh Duy làm sao.
Lệ Vĩnh Duy nhìn cô, cuối cùng thản nhiên mở miệng: “Cô mới vừa uống cốc tôi đang uống dở."
Gương mặt trắng nõn của Hạ Vãn Song lập tức đỏ bừng, giờ thì xấu hổ rồi, cô lại uống đồ thừa của anh. Nói cách khác là bọn họ đã hôn gián tiếp à?!
Ý thức được sự thật này, cả người Hạ Vãn Song đều không ổn.
Người đàn ông này cố ý! Rõ ràng nhìn thấy cô uống cũng không nói gì, chờ đến khi cô uống xong, anh mới nói!