• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 17: GỌI ANH LÀ CHỒNG

“Tuấn Hải, em, em vẫn chưa chuẩn bị xong, có thể đừng nhanh như vậy...” Cô vừa nói vừa rời mặt ra khỏi mu bàn tay của Lệ Vĩnh Duy.

“Nhưng chúng ta là vợ chồng mà, làm chuyện vợ chồng là lẽ đương nhiên. Chẳng nhẽ... em vẫn còn để ý đến bộ dạng của anh sao?” Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy lộ ra vẻ tự giễu lẫn chút tình dục, khiến người ta không nỡ nói nặng lời.

“Không phải... Sao có thể như vậy được chứ, chỉ là em vẫn chưa sẵn sàng thôi. Tuấn Hải, anh đừng nói như vậy...”

Khuôn mặt Hạ Vãn Song dường như được trang điểm bằng một lớp son hồng nên càng trở nên xinh đẹp hơn, đôi mắt to lóng lánh càng khiến cô lúc này nhìn giống như một con cừu non đi vào hang hổ vậy. Yếu đuối càng khiến cho người ta muốn chà đạp.

“Em không cần chuẩn bị gì hết, cứ giao hết cho anh là được.” Lệ Vĩnh Duy mỉm cười sau lớp mặt nạ da người. Nhưng giọng nói vẫn kiên trì như vậy, khiến cho người ta đỏ mặt.

Mặt Hạ Vãn Song đỏ đến mức gần như lộ cả tia máu, có điều trái tim đang đập thình thịch kia cũng đang nghi ngờ, cơ thể Lệ Tuấn Hải không phải là rất yếu hay sao? Sao lại có thể làm được chuyện đó...

Nhưng cô thật sự rất ngại, lúc này sao có thể làm chuyện như vậy được… Vốn dĩ đã không có nền tảng tình cảm gì cả…

“Tuấn Hải, hay là như vậy đi, chúng ta làm bạn trước được không, đợi đến khi nào bồi dưỡng tình cảm xong rồi, sau đó mới…. Như vậy cũng coi như cho em một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.” Từ này cô thật sự không sao nói lên lời được.

Giọng nói của người phụ nữ này nghe xong lại càng thấy hợp khẩu vị hơn, có điều tên của anh cả từ miệng cô thốt ra sao lại cảm thấy không lọt tai chút nào như vậy, nghe thôi mà khiến cho người ta khó chịu.

“Đừng gọi anh là Tuấn Hải!” Hắn khẽ nói.

Hạ Vãn Song bị phản ứng của hắn dọa cho giật mình, không gọi là Tuấn Hải thì gọi là gì? Nhìn thần thái trong con mắt của hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút gì đó quen thuộc nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

“Vậy phải gọi là gì?”

Lệ Vĩnh Duy ho nhẹ hai tiếng, giống như có chút ngượng ngùng quay mặt đi, “Gọi là chồng.”

Ch… Chồng? Hạ Vãn Song suýt nữa thì bị sặc, bỗng nhiên gọi một người xa lạ là chồng, không những ngại mà còn khó mở miệng nữa, từ này có đánh chết cô cũng không nói ra được…

“Có thể không…” Hạ Vãn Song đang định hỏi hắn xem có thể đổi cách gọi khác không thì Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên lại thay đổi ý kiến.

“Thôi cứ gọi là anh Lệ đi.” Hắn cảm thấy mình thật tẻ nhạt, một người phụ nữ bụng dạ khó lường như vậy không xứng để được gọi như vậy.

Hạ Vãn Song sững người, tuy chuyển từ kiểu xưng hô thân mật như vậy sang cách nói xa cách, nhưng trong lòng Hạ Vãn Song vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, “Được, anh Lệ.”

Nhưng Lệ Vĩnh Duy nghe tiếng “anh Lệ” xong thì lại bắt đầu thấy khó chịu.

“Vãn Song, em được gả đến nhà họ Lệ là do bị ép sao?” Lệ Vĩnh Duy nghĩ rồi hỏi.

Hạ Vãn Song cười không biết làm sao, “Cũng không tính là bị ép, nếu không phải là vì cậu nuôi em hai mươi năm trời, thì bây giờ em cũng không biết mình đang lưu lạc nơi nào. Nói không chừng lưu lạc đầu đường xó chợ rồi cũng nên, không chừng còn chết rồi. Tuy làm chuyện này là để báo đáp ơn nuôi dưỡng của cậu, nhưng em nhất định sẽ chăm sóc cho anh thật tốt.”

Lệ Vĩnh Duy nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, hắn thấy cô không phải là người phụ nữ tính toán gì. Có điều bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô, nói không chừng thân phận vừa rồi cô nói ra cũng chỉ là ngụy tạo mà ra.

“Vậy sau này em định làm thế nào? Chẳng nhẽ cả đời này cứ nhốt mình trong nhà họ Lệ như vậy sao? Không có tự do, không có cuộc sống của riêng mình.”

Hạ Vãn Song cùng từng nghĩ đến chuyện này, cô hy vọng mình có đủ bản lĩnh để rời đi, nhưng rời đi như thế nào đây? Đã gả cho người ta rồi thì phải làm tròn trách nhiệm này. Cho nên cô đành lặng lẽ cúi đầu, im lặng chấp nhận thôi.

Lệ Vĩnh Duy không hề bỏ sót bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào của cô, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không nhìn ra chỗ nào không đúng từ cô. Trước đây hắn cho rằng người phụ nữ này bẩn thỉu, có dã tâm, tham lam, có mưu tính, những điều này không hề xuất hiện trong con mắt của cô.

Là do cô đóng kịch giỏi hay đúng là trong sạch như vậy?

Bỏ đi, trong khoảng thời gian ngắn cũng chẳng thể dò xét được điều gì, Lệ Vĩnh Duy lựa chọn bỏ qua vấn đề này.

“Vãn Song, nếu như em đã gả cho anh, vậy thì cứ yên tâm ở lại nhà họ Lệ đi, anh sẽ không đối xử tệ bạc với em đâu. Đương nhiên cũng sẽ không có chuyện không được tự do hay không có cuộc sống của riêng mình như lúc nãy vừa nói, em muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Lệ Vĩnh Duy cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy.

Nhưng Hạ Vãn Song nghe những lời này lại cảm thấy có chút ấm lòng, “Lệ Tuấn Hải” quả đúng là một người dịu dàng.

“Tuấn Hải… Không phải, anh Lệ, ăn món hầm này trước đi, lát nữa sẽ nguội mất. Món chân giò này, thím Hoàng hôm nay đã hầm rất lâu, nên nó rất mềm.”

Lệ Vĩnh Duy nhìn bờ môi nhỏ nhắn của cô, còn cả khuôn mặt xinh đẹp kia nữa, yết hầu chợt căng thẳng, cơ thể bỗng nhiên nóng ran lên.

“Vừa nãy ăn rồi, bây giờ vẫn còn thấy no, em cứ để đấy trước đi.”

Lúc này Hạ Vãn Song mới nhớ ra, vừa rồi Lệ Vĩnh Duy nói để hắn tự lên đút cho anh cả của hắn ăn.

“Anh Lệ, sau này để em lo chuyện ăn uống sinh hoạt của anh đi, Vĩnh Duy quản lý cả một công ty vốn đã đủ bận rồi, thời gian còn lại để cho cậu ấy nghỉ ngơi đi, anh nói xem có được không?”

Nói thật, Lệ Vĩnh Duy có chút cảm động bởi sự quan tâm đột xuất của cô, nhưng không biết tại sao vừa mở lời đã trở thành giọng nói lạnh nhạt.

“Em muốn mượn cơ hội để chia cắt tình cảm hai anh em anh sao?”

Hạ Vãn Song ngớ người, cảm xúc của “Lệ Tuấn Hải” giống như thay đổi rất nhanh, cô vội vàng giải thích: “Em không có ý đó, chỉ là cảm thấy đây là trách nhiệm của em mà thôi. Còn Vĩnh Duy sớm muộn gì cũng có một ngày cậu ấy có gia đình của riêng mình, cậu ấy cũng không thể lúc nào cũng chăm sóc cho anh được.”

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, mang theo vẻ mềm mại vốn có của phụ nữ khiến người ta không kìm nén được cảm xúc mà muốn nghe mãi.

“Vậy được, tối nay anh sẽ ngủ ở đây.” Lệ Vĩnh Duy nói xong liền rất muốn xem xem cô có phản ứng gì.

Dù sao cũng chỉ là để trấn an chút bực tức của anh cả còn sót lại, anh biết mình ngủ chung phòng với Hạ Vãn Song chắc sẽ rất vui.

Quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vãn Song đỏ ửng lên, dáng vẻ như có cảm giác xa lạ lẫn cứng ngắc.

Thực ra bình thường cũng là ngủ cùng giường. Có điều cô luôn là người ngủ trước, đến chuyện anh đến lúc nào rồi đi lúc nào cô cũng không hề hay biết. Nhưng bây giờ nghe anh nói sẽ ở lại đây, trước đấy còn nói những lời mập mờ như vậy, liệu có xảy ra chuyện…

Lúc này Hạ Vãn Song cũng không biết nên làm sao, chăm sóc mà cô nói không có nghĩa là “chăm sóc” ở trên giường mà…

Lệ Vĩnh Duy nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của cô, bỗng cảm thấy có chút buồn cười.

Có điều quyết định này của hắn rất mạo hiểm, lớp mặt nạ da người này chỉ có thể che giấu một nửa cơ thể mà thôi, nếu như Hạ Vãn Song tiếp xúc hay là nhìn thấy nửa người dưới của hắn, đến lúc đó sẽ bị phát hiện mất.

Tuy có phát hiện ra thì cũng không có gì to tát, cùng lắm là biết chồng của mình là hắn, chứ không phải là anh cả mà thôi. Lệ Vĩnh Duy rất muốn biết biểu cảm của cô sau khi biết là hắn, trong ấn tượng của cô thì hắn luôn là một người xấu xa.

Chắc rằng sẽ thẹn quá hóa giận!

Đêm đã khuya, đèn bên ngoài cũng đã tắt dần.

Lệ Vĩnh Duy đẩy Hạ Vãn Song ra, để cô mang bánh kem đi cất vào tủ lạnh, sau khi quay lại thì “Lệ Tuấn Hải” đã nằm trên giường rồi.

Người cô cứng đờ đi về phía giường, căn bản cũng không để ý đến chuyện anh lên giường như thế nào. Cô của lúc này đã lo lắng lắm rồi.

“Đến đây.” Người nằm trên giường bỗng lên tiếng, giọng khàn khàn khó nghe, khiến cho Hạ Vãn Song bị dọa suýt nữa thì nhảy dựng lên.

“Anh, anh Lệ cần tắm sao?” Hạ Vãn Song bắt đầu tìm chủ đề để nói, cố gắng kéo dài thời gian.

“Anh tắm rồi.”

“Vậy em, em đi tắm đã…” Hạ Vãn Song nói xong, lập tức chạy thẳng vào nhà tắm, sau khi khóa trái cửa xong mới dựa người lên cửa thở dốc.

Đặt tay lên ngực đang đập thình thịch, trong gương phản chiếu lại hai gò má trên khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng lên. Phải làm sao đây? Lát nữa sẽ không bị ép buộc đấy chứ?

Cô hoàn toàn không biết nếu như là Lệ Tuấn Hải thật sự thì đương nhiên sẽ không như vậy, thậm chí đến cử động cũng không cử động nổi. Nhưng đây là Lệ Vĩnh Duy có cơ thể khỏe mạnh, hắn hoàn toàn có bản lĩnh áp đảo cô và trở thành sói.

Lúc Hạ Vãn Song tắm rửa xong, thì trong phòng đã tắt đèn rồi, tay của cô mò tìm công tắc định bật đèn lên.

“Đừng bật.” Người nằm trên giường nhất quyết ngăn lại.

Hạ Vãn Song muốn khóc mà không khóc được, cô không nhìn thấy đường…

Chỉ đành sờ tường bước đi từng bước một.

Vất vả lắm mới đi được đến bên giường, vì không để ý nên vấp phải chiếc xe lăn dưới đất. Cả người bổ nhào về phía người đàn ông đang nằm trên giường.

Người đàn ông nằm trên giường kêu lên một tiếng đau đớn.

Hạ Vãn Song lo mình đè vào vết thương của “Lệ Tuấn Hải” nên vội vàng đứng dậy hỏi: “Sao vậy? Xin lỗi, em không cố ý, bị thương chỗ nào rồi?”

“Không sao.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông có chút kỳ lạ, giống như đang cố kìm nén cơn đau vậy…

Phản ứng đầu tiên của Hạ Vãn Song là sợ mình đã đè lên chỗ nào đó, nên mặt cô đỏ ửng lên! May mà đang ở trong tối nên không thể nhìn được sắc mặt của cô lúc này.

Cô định nói gì đó nhưng vòng eo thon gọn của cô đã bị người nào đó ôm chặt, môt cánh tay có lực kéo cô rồi ép cô lên trên người nào đó.

Ngực của Hạ Vãn Song vừa hay đối diện với mặt của người bên dưới, cô bị dọa cho toát hết mồ hôi, quả thực là vô cùng xấu hổ…

Cô chỉ đành chống tay đứng dậy rồi nói: “Anh Lệ, anh, anh đừng như vậy, đè anh như vậy chắc cũng không thoải mái gì…”

Nơi mềm mại của phụ nữ lướt nhẹ trên mặt, tuy cách nhau một lớp da thịt nhưng Lệ Vĩnh Duy vẫn có thể cảm nhận được hương thơm trên người cô, cộng thêm mùi thơm ngát khi vừa tắm xong, hắn thật sự muốn bỏ mặc tất cả mà đè cô xuống.

Bản thân có vẻ như đã rất lâu không có phụ nữ rồi…

“Anh thấy rất dễ chịu.”

Hạ Vãn Song trợn trừng mắt lên, người đàn ông này đang đùa giỡn cô sao? Uổng công vừa rồi cô còn cảm thấy anh là người dịu dàng! Nghĩ như vậy nên Hạ Vãn Song liền xoay người lại, cô nhanh chóng thoát ra khỏi đôi bàn tay rắn chắc của anh mà không làm anh bị thương.

Vội vàng nằm ra bìa giường, quay lưng lại với hắn, trái tim vẫn đập thình thịch, “Anh Lệ, đi ngủ thôi, không còn sớm nữa đâu!”

Mắt Lệ Vĩnh Duy vẫn còn mở, vươn tay sang chỗ cô, “Vãn Song, em rất sợ anh sao?”

Vòng eo nhỏ nhắn có thể ôm gọn trong bàn tay kia khiến cho Lệ Vĩnh Duy rất thích thú, có điều cơ thể trong tay hắn đang hồi hộp đến mức run lên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK