Khăn ấm nóng đắp trên người hắn, cộng thêm động tác dịu dàng của cô, Lệ Vĩnh Duy dễ chịu thở dài một hơi, khẽ híp mắt, chuẩn bị hưởng thụ sự phục vụ cẩn thận của cô.
Lệ Vĩnh Duy suy nghĩ, bản thân thật sự đã lâu chưa có phụ nữ, kiểu chăm sóc chu đáo này quả thực có thể đạt đến sự ấm áp và dễ chịu trong tâm hồn.
Lệ Vĩnh Duy đang thoải mái tận hưởng, Hạ Vãn Song bỗng nhiên híp mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười nham hiểm, mèo con ngoan ngoãn biến thành mèo hoang, cắn lên ngực Lệ Vĩnh Duy.
Hạ Vãn Song đang trả thù cho nụ hôn khi nãy, muốn để Lệ Vĩnh Duy biết: Hạ Vãn Song không phải con mèo không có răng! Càng không phải phô trương tỏ ra có tài!
Cô cắn xong liền sợ hãi, vội vàng nhanh như chớp bịt tai chạy ra ngoài, bị hắn bắt được nhất định sẽ mất mạng!
Cô đã quên mất, với lòng báo thù của người đàn ông này thì sau này sẽ báo thù, vậy nên hiện giờ có chạy cũng vô dụng, thực sự không để ý đến hậu quả!
Trong căn phòng lớn chỉ còn lại khuôn mặt kinh ngạc của Lệ Vĩnh Duy, hắn thực sự bị Hạ Vãn Song cắn đến mơ màng!
Tuyệt đối không ngờ người phụ nữ này thực sự cắn hắn, còn cắn vào chỗ nhạy cảm như vậy, dường như đang đáp lại hành vi vừa rồi của hắn.
Hắn cúi đầu, hàng lông mi dày rậm chặn lại đôi mắt không thể tin nổi của hắn, bên phải bắp thịt đầy đặn có vết răng cắn, ngay cạnh hạt đậu kia. Người phụ nữ ngu ngốc này mạnh bạo như thế từ khi nào vậy?
Hắn vẫn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc của mình, quả thực khó mà tin được là do người phụ nữ kia làm, đúng là con mèo hoang! Mặc dù cảm giác này cũng khá tốt, có chút đau và tê dại, hắn vẫn đang chìm trong dư vị.
Hạ Vãn Song chạy thẳng xuống dưới tầng, không dám quay đầu nhìn, sợ rằng người đàn ông kia sẽ đuổi đánh cô. Quả thực còn kinh sợ hơn nhiều so với “Lệ Tuấn Hải” lần trước.
Cô không nhìn thấy người trong phòng khách, thím Hoàng lúc này chắc hẳn đã nghỉ ngơi, cô chạy thẳng vào phòng bà, lập tức đóng cửa lại.
Thím Hoàng nằm trên giường khuôn mặt kinh ngạc, Hạ Vãn Song cũng không để ý nhiều, vội vàng khóa tất cả cửa lại.
Thím Hoàng có chút lo lắng, vội vàng ngồi dậy, bước đến hỏi:
“Mợ chủ, sao vậy? Có người ức hiếp cô sao?”
Bà nhìn thấy phản ứng của Hạ Vãn Song, lo sợ Hạ Vãn Song sẽ im lặng chạy đi giống như lần trước.
Hạ Vãn Song thở hổn hển:
“Tôi không sao! Chỉ có điều hơn lần trước. Rất vui!”
“Hơn lần trước? Sao lại vậy? Có phải cậu hai ức hiếp cô không?”
Trong nhà họ Lệ người có thể khiến Hạ Vãn Song giậm chân chỉ có Lệ Vĩnh Duy.
“Ai bảo hắn chọc tức tôi, chỉ đánh nhau thôi.”
“Đánh nhau? Cô đánh nhau với cậu hai? Có bị thương hay không?”
Thím Hoàng lo lắng Lệ Vĩnh Duy ra tay không biết nặng nhẹ, nếu như đánh Hạ Vãn Song bị thương thì không hay rồi. Bà nhìn Hạ Vãn Song một vòng, không phát hiện trên người có vết thương gì.
Thấy thím Hoàng lo lắng cho mình như vậy, Hạ Vãn Song nở nụ cười, thế nhưng rất nhanh mím môi lại, vẻ mặt có chút cứng ngắc, sao cô lại quên mất chuyện này…
“Tôi không bị thương…”
Nhưng thím Hoàng vẫn nhìn ra được, đôi môi đỏ mọng… rõ ràng là bị người khác hôn, đánh nhau với cậu hai thì chỉ có thể là cậu hai hôn rồi.
Thím Hoàng hiểu ý cười:
“Không sao là được rồi, mợ chủ, không còn sớm nữa, cô nên quay về ngủ đi.”
Hạ Vãn Song nhìn thấy thím Hoàng cười híp mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, luôn cảm thấy thím Hoàng như phát hiện ra gì đó, biết rõ cô bị ức hiếp mà vẫn không bảo vệ cô. Ngược lại còn bảo cô về ngủ, phải đối mặt với Lệ Vĩnh Duy. Cô không về đâu.
“Tối nay tôi không về ngủ, tôi muốn ngủ ở phòng khách.”
Giống như lần trước, cảm giác an toàn của căn phòng đó còn hơn phòng cưới nhiều.
“Đánh nhau với cậu hai nghiêm trọng vậy sao?”
Thím Hoàng nghe thấy giọng điệu của Hạ Vãn Song, dáng vẻ không định làm hòa:
“Hay là cậu hai bị thương nặng?”
Nhìn thấy sự quan tâm lo lắng trên gương mặt của thím Hoàng, trong lòng Hạ Vãn Song không hiểu sao có chút khó chịu. Thím Hoàng vẫn thiên vị Lệ Vĩnh Duy. Cô không để ý nói:
“Tôi cắn anh ta.”
Sắc mặt thím Hoàng thay đổi, đau lòng không thôi.
“Cái gì? Cô cắn cậu hai? Cắn ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
“Đó là vì anh ta xem thường tôi trước, đương nhiên tôi phải phòng ngự!”
Thím Hoàng cảm thấy hai vợ chồng đánh nhau là chuyện rất bình thường, nhưng Hạ Vãn Song cắn Lệ Vĩnh Duy như vậy là cô không đúng, con gái sao có thể đánh chồng mình được? Bà rất lo lắng cho Lệ Vĩnh Duy.
“Mợ chủ, rốt cuộc cô cắn cậu hai ở đâu? Sao cô có thể cắn cậu ấy chứ?”
Hạ Vãn Song kinh ngạc trợn tròn hai mắt, cô không ngờ thím Hoàng lại bảo vệ Lệ Vĩnh Duy như vậy.
“Tại sao tôi không thể cắn anh ta? Là anh ta ức hiếp tôi trước! Tôi cắn anh ta một phát đã xem là nhẹ rồi!”
“Ây da, hai vợ chồng đùa giỡn như vậy tuy rất bình thường, nhưng cũng đừng có nghiêm trọng như vậy. Lại còn thực sự động tay động chân? Cắn có chảy máu không?”
Thím Hoàng vì quá lo lắng cho Lệ Vĩnh Duy mà buột miệng nói ra.
Hạ Vãn Song nghe thấy bà nói hai vợ chồng, tủi thân và giận dữ trong lòng càng tăng thêm. Cô biết không thể cứ nhường nhịn, khi cô nói ra, thím Hoàng lại phản ứng cứ như lẽ đương nhiên, hiện giờ còn nói những lời như vậy.
Càng nghĩ càng giận, Hạ Vãn Song hận không thể chạy về cắn hắn thêm mấy phát nữa.
“Ai là vợ chồng với anh ta? Thím Hoàng, thím thiên vị như vậy thực sự ổn sao? Nếu còn có lần sau, tôi sẽ trực tiếp chạy đi nói với Lệ Tuấn Hải! Nếu mọi người không ai quan tâm, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát bắt anh ta!”
Hạ Vãn Song tức giận nói, sau đó đùng đùng mở khóa, chạy ra khỏi phòng thím Hoàng.
Hốc mắt Hạ Vãn Song ngập nước, bởi vì trước kia thím Hoàng và quản gia Lý đều rất tốt với cô, nhưng chuyện đụng đến Lệ Vĩnh Duy, họ đều vô cùng thiên vị. Rõ ràng là Lệ Vĩnh Duy sai trước, như vậy cũng có thể bênh anh ta, lần đầu tiên Hạ Vãn Song cảm thấy mình là người ngoài trong nhà này.
Thế nhưng, không phải cô vẫn luôn là người ngoài sao? Quản gia Lý, thím Hoàng và Lệ Vĩnh Duy sống cùng nhau mười mấy hai mươi năm rồi. Đêm nay, Hạ Vãn Song trằn trọc không ngủ trên giường trong phòng khách.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô dậy sớm, đôi mắt thâm quầng nấu cháo dinh dưỡng cho Lệ Tuấn Hải, hôm đó sau khi nhìn thấy bệnh tình của anh, nghĩ nếu sau này có thể làm chút chuyện thì tốt rồi.
Nhưng khi cô bưng cháo lên, vẫn bị bác sĩ Trần ngăn lại, Hạ Vãn Song đứng ngoài phòng bệnh nhìn cánh cửa phòng bệnh nặng nề.
Tất cả mọi người đều có thể đi vào, vì sao duy chỉ có cô không thể? Cô cảm giác được mình mới là người hoàn toàn xa lạ, cho dù cô là mợ chủ nhà họ Lệ.
Cuối cùng Hạ Vãn Song hồn bay phách lạc đi ra, cô không có quyền trách móc bất cứ ai, bản thân vốn dĩ là một sự tồn tại khó xử, không phải sao?
Cô ngồi trong phòng bếp, ngơ ngác nhìn bát cháo nấu mất hơn một tiếng, bỗng bưng lên, cho từng miếng lớn vào miệng. Nước mắt không ngừng chảy xuống, trở nên mặn chát. Ăn được một nửa cuối cùng cũng không ăn nữa, để vào chỗ cũ.
Cô biết mọi người muốn tốt cho Lệ Tuấn Hải, nhưng cô không muốn bản thân ở trong hoàn cảnh như vậy.
Một người thấy được ánh mặt trời, chỉ muốn có được nhiều hơn nữa.
Có lẽ người của nhà họ Lệ đều cảm thấy cô gả vào nhà họ Lệ là có ý đồ, ngay cả vợ của Lệ Lâm Hùng chưa gặp lần nào cũng nói cô là vì quyền thừa kế tập đoàn Lệ Thị, nhưng cô đâu có quan tâm những thứ đó. Ngay từ đầu cô cũng không ngờ phải gả vào nhà giàu.
Người ta nói vừa vào nhà giàu sâu như biển, với Hạ Vãn Song mà nói, dường như còn đáng sợ hơn cả địa ngục. Khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Thái độ từ trước đến giờ của Lệ Vĩnh Duy đối với mình nhất định là vì cảm thấy mình có ý đồ làm loạn, khi hắn xem thường mình đã nói rất nhiều lần.
Hạ Vãn Song cười khổ, có điều cô muốn dốc sức làm tốt vai trò người vợ, mà không phải khiến mọi người cảm thấy cô là người xấu, rốt cuộc bản thân đã làm sai cái gì? Hay là bị ép gả vào nhà họ Lệ vốn đã là chuyện sai?
Bỗng nhìn thấy bóng đen cao lớn dưới đất, cảm giác bức bách vô hình ập đến, Hạ Vãn Song ngẩng đầu, nhìn thấy Lệ Vĩnh Duy như thần linh cao cao tại thượng đứng trước mặt.
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm của hắn khẽ rũ xuống, từ trên cao liếc nhìn Hạ Vãn Song:
“Khóc sao? Bị chặn ngoài cửa nên cảm thấy tủi thân sao?”
Chuyện này hắn đã nghe bác sĩ Trần nói, không hiểu sao cảm giác người phụ nữ này sẽ buồn, bèn đi xuống xem cô thế nào. Không ngờ thực sự khóc rồi.
Hạ Vãn Song lúng túng cúi đầu, cô không muốn Lệ Vĩnh Duy lại nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, miệng hắn quá độc. Hắn nhìn thấy rồi chỉ biết nói những lời không đâu làm tổn thương người khác.
Hắn thấy cô không trả lời, bước lên một bước, cánh tay cầm lấy bát cháo cạnh cô, ăn vài miếng đã hết.
Hạ Vãn Song kinh ngạc nhìn hắn, cô còn chưa kịp nói với hắn đây là đồ cô ăn thừa…
“Mùi vị không tệ, chỉ là quá nhạt.”
Lệ Vĩnh Duy lạnh nhạt nói một câu.
Hạ Vãn Song lầm bầm, đương nhiên sẽ nhạt, vốn dĩ là nấu cho Lệ Tuấn Hải, anh ấy không thể ăn quá mặn.
Có điều Lệ Vĩnh Duy như vậy, trong lòng Hạ Vãn Song nhất thời trở nên phức tạp, không biết là lúng túng hay là cảm động. Càng không đoán ra được mục đích của Lệ Vĩnh Duy, nếu là để làm nhục cô, hắn cũng không được lợi gì.
“Cô câm điếc rồi sao? Hỏi cô nhiều như vậy mà không trả lời. Tôi nhớ tối qua cái miệng nhỏ này rất giỏi đó.”
Câu nói này của Lệ Vĩnh Duy một lời hai nghĩa, một là nói mùi vị hôn Hạ Vãn Song rất được, hai là nói chuyện cô cắn hắn.
Hạ Vãn Song quả nhiên nghĩ đến chuyện tối qua, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ rực. Nhưng liên quan gì đến cô? Là hắn gây chiến trước, đương nhiên cô phải bảo vệ mình!
Cô vẫn không mở miệng phản ứng lại hắn, càng phản ứng hắn càng làm tới. Hạ Vãn Song đã hiểu rõ tính tình của hắn.
Lệ Vĩnh Duy khẽ cười một tiếng, sao Hạ Vãn Song lại cảm thấy hắn định nói những lời không hay?
“Thím Hoàng, tối nay nhớ nấu canh xương.”
Lệ Vĩnh Duy gọi với thím Hoàng ngoài phòng khách.
Thím Hoàng quả thực kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Lệ Vĩnh Duy nói muốn uống canh, đương nhiên bà sẽ phản ứng lại:
“Được được. Tôi sẽ mua nhiều một chút.”
“Tốt nhất là mua nhiều một chút.”
Lệ Vĩnh Duy đáp lại.
Hạ Vãn Song không biết Lệ Vĩnh Duy như vậy là bình thường hay bất bình thường, suy nghĩ còn chưa dứt, Lệ Vĩnh Duy lại nói:
“Ăn gì bổ nấy, bổ răng cho mợ chủ, sau này cắn có sức hơn.”
Hạ Vãn Song suýt sặc chết vì câu nói của hắn, người đàn ông này thực sự quá gian manh! Quả nhiên vẫn bất bình thường.