• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21: KHÔNG SỐNG ĐƯỢC QUÁ BA THÁNG

“Đúng rồi, Vãn Song, cháu đã ở cùng Lệ Vĩnh Duy một thời gian rồi, chắc là cháu biết cậu ta thích phụ nữ kiểu gì chứ? Cháu thấy kiểu con gái lá ngọc cành vàng, dịu dàng, rộng lượng như Ngân Huệ của chúng ta thế nào? Hay cậu ta thích kiểu phụ nữ xinh đẹp, nhiệt tình, nóng bỏng?” Tô Ngân Chinh nghĩ gì nói nấy.

“Có điều, mợ cảm thấy Lệ Vĩnh Duy sẽ thích lá ngọc cành vàng như Ngân Huệ nhà chúng ta!”

Hạ Vãn Song thật sự muốn ngửa mặt lên trời than dài, tại sao lại là câu hỏi này chứ! Cô mới quen biết tên đàn ông ác liệt Lệ Vĩnh Duy này mấy ngày, sao có thể biết được hắn thích kiểu phụ nữ nào? Phụ nữ nhà họ Du thật sự là giống nhau như đúc.

“Mợ, cháu và Lệ Vĩnh Duy không nghiêm túc nói về những chuyện như thế này, cháu cũng chưa từng thấy hắn thích cô gái nào, cho nên cháu thật sự khó nói được hắn thích kiểu con gái ra sao.”

Rõ ràng là Tô Ngân Chinh không hài lòng về đáp án này, bà ta hỏi tiếp: “Vậy bình thường cậu ta thích ăn gì? Hai đứa ăn cơm chung, chắc là biết khẩu vị của cậu ta chứ?”

Hạ Vãn Song đã bị bọn họ hỏi đến phát sợ, cũng may hôm đó cô đã hỏi thím Hoàng, nếu không cũng không biết ứng phó thế nào với tình hình trước mắt.

“Có vẻ Lệ Vĩnh Duy khá thích mì Ý, nếu là hoa quả thì hắn thích kiwi. Làm mấy món này chắc là có thể hợp khẩu vị của hắn.”

“Chờ mợ ghi lại đã.” Tô Ngân Chinh lấy giấy bút ở bên cạnh ra để ghi lại, xem ra đã chuẩn bị sẵn từ trước. Hạ Vãn Song nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Cô lại nhìn gương mặt đang bắt đầu già đi trước mắt, tuy đó là người nhà họ Du nhưng cô không thể quý mến được. Thế nhưng không thể không nói, cô chủ nhà họ Du có được người mẹ như vậy thật sự là quá hạnh phúc. Hoặc có lẽ là, tất cả những đứa trẻ có mẹ đều hạnh phúc như vậy chăng?

Hạ Vãn Song cũng không biết bố mẹ mình đã đi đâu, không biết họ sống hay đã chết, hay là mất tích.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc ở tầng cao nhất của một tòa nhà đồ sộ.

Chàng trai cao to đứng trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn xuống phong cảnh dưới chân, trên gương mặt đẹp trai lại vô cùng ảm đạm. Dường như ánh mặt trời ngoài cửa sổ đều mất đi màu sắc vì sự nổi bật của hắn.

“Lão Trần, vì sao bệnh tình của anh tôi lại nghiêm trọng như vậy, đến mức phải dùng máy thở oxy để duy trì sự sống? Sao anh không nói sớm với tôi? Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ khiến anh lập tức chết không toàn thây!” Lúc này, vẻ mặt Lệ Vĩnh Duy tràn ngập sự giận dữ, chỉ cần nghĩ đến gương mặt của Lệ Tuấn Hải, hắn đã cảm thấy không thể thở nổi.

Bác sĩ Trần biết tính cách của Lệ Vĩnh Duy, nhưng… anh ta cũng lực bất tòng tâm.

“Cậu cả sợ cậu lo lắng cho nên không cho tôi nói với cậu. Bây giờ cậu ấy đến bước này, tôi đã hết cách xoay chuyển, huống hồ một người không có ý chí cầu mong sự sống, cho dù là Hoa Đà sống lại cũng không thể cứu được.” Bác sĩ Trần thở dài một hơi.

“Sao anh tôi lại không có ý chí cầu mong sự sống chứ? Phải chăng trình độ của anh có vấn đề mới muốn mượn cớ giải vây?” Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy lạnh như băng, hắn giống như Diêm Vương trong địa ngục.

“Từ sau khi cô Nhã Linh chết, cậu cả đã bắt đầu không chịu gắng gượng, mỗi lần tôi chữa bệnh cho cậu ấy, cậu ấy đều không phối hợp. Cậu biết đấy, tính cách của cậu ấy chính là như vậy, nhưng nếu không phối hợp thì dĩ nhiên là thuốc không có tác dụng. Cho nên cậu ấy vẫn luôn chỉ điều trị để duy trì mà thôi.”

“Trong mắt anh tôi, lẽ nào tôi còn không bằng một người phụ nữ ư? Vì sao lại muốn chết vì một người phụ nữ nhưng lại không thể sống vì tôi chứ?” Lệ Vĩnh Duy đột nhiên thấy buồn bã, tuy nhiên giọng nói vẫn rất nghiêm khắc.

Bác sĩ Trần lắc đầu: “Không giống nhau, e là cậu hai chưa từng trải qua cảm giác yêu một người sâu đậm đến vậy, có thể vì người đó mà từ bỏ mọi thứ, bao gồm cả tính mạng. Cảm giác sau khi cô ấy ra đi cũng mang mọi thứ của mình đi theo, sống trên đời này chẳng qua chỉ là cái xác không hồn.”

Trong lòng Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên trào lên một sự tức giận, đồng thời còn xen lẫn sự khủng hoảng không nên có. Nếu thật sự anh hắn cứ vậy mà ra đi thì những hy vọng từ trước tới nay của hắn tính là gì? Sự chuẩn bị của hắn tính là gì? Vì sao không ôm lấy một chút hy vọng sống chứ?

Con ngươi của hắn ảm đạm, lạnh lùng nói: “Nói chi tiết tình hình của anh tôi cho tôi nghe, nếu tôi phát hiện anh giấu giếm điều gì, tôi mặc kệ anh có phải là bạn thân của anh trai tôi hay không, anh cũng sẽ mất mạng!”

“Cậu hai, trước đây cậu vẫn luôn bảo cậu cả đến Anh tiếp nhận cấy ghép da và điều trị, nhưng bây giờ, với tình hình của cậu ấy, sợ rằng ra nước ngoài cũng là vấn đề. Nếu cứ phát triển theo hướng này, không đến ba tháng có thể cậu cả sẽ…” Bác sĩ Trần không nỡ nói thêm điều gì nữa mà quay mặt đi.

“Anh là bạn thân của anh ấy, vì sao không khuyên anh ấy!” Lệ Vĩnh Duy quát lớn một tiếng, đưa tay hất toàn bộ đồ trên bàn rớt xuống đất.

“Cậu biết tính cách của Tuấn Hải, cậu nghĩ rằng tôi nói cậu ấy sẽ nghe ư? Bây giờ tôi chỉ có thể cố gắng hết mình chữa trị cho cậu ấy. Điều khiến cậu ấy không yên tâm nhất chính là cậu và cô Vãn Song, chỉ cần hai người tốt đẹp cậu ấy mới nghe lời, có động lực để sống tiếp.”

Lệ Vĩnh Duy ngồi trên ghế sofa, đau khổ vò đầu.

Lúc này bọn họ hoàn toàn không ngờ, một kiếp nạn đang xảy ra ở nhà họ Lệ.

Sau khi Hạ Vãn Song từ nhà họ Du trở về là đến giờ chuẩn bị cơm tối.

Cô theo thím Hoàng vào phòng bếp, xem chế độ uống thuốc bình thường của Lệ Tuấn Hải phải làm thế nào, cô cũng muốn tự tay nấu cho anh một lần.

Có vẻ thím Hoàng để sót một ít đồ ở bên ngoài nên chạy ra lấy.

Hạ Vãn Song ở phòng bếp canh chừng ngọn lửa, không thể để nó bị tắt, nếu không chắc Tuấn Hải sẽ bị đói bụng.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ồn cực lớn, Hạ Vãn Song vội vã tắt bếp ra ngoài xem.

Không ngờ cửa vừa mở ra, một đống người lạ xông vào, nhìn có vẻ hùng hổ dữ tợn. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, vóc người hơi gầy, ánh mắt hung ác nham hiểm. Hạ Vãn Song vừa nhìn ông ta đã biết người này không phải người tốt.

Bên cạnh ông ta còn có hai người mặc áo choàng dài màu trắng, không biết là bác sĩ hay là pháp y. Đoàn người này có khoảng mười mấy người, trong tay mấy tên to con đều cầm vũ khí.

“Các người là ai? Đây là tự ý xông vào nhà dân! Nếu các người còn không ra ngoài tôi sẽ báo cảnh sát!” Mặc dù trong lòng Hạ Vãn Song có chút hốt hoảng, nhưng cô vẫn khống chế mình bình tĩnh lại. Lệ Vĩnh Duy không có ở đây, đám người này lại đến với bộ dạng không tốt lành gì, xem ra cô cần phải lập tức nghĩ cách thông báo cho Lệ Vĩnh Duy.

Tay cô len lén cầm lấy di động ở sau lưng, ấn một số điện thoại. May thay mấy hôm trước Lệ Tuấn Hải cứ bắt cô phải lưu số điện thoại của Lệ Vĩnh Duy.

Lệ Lâm Hùng lạnh lùng nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần lại điềm tĩnh trước mắt này, thầm nghĩ, đây là người giúp việc mới thuê của nhà họ Lệ sao?

“Không liên quan gì tới cô, mau cút ra!”

Hôm nay Lệ Lâm Hùng đưa pháp y đến đây kiểm tra sức khỏe cho Lệ Tuấn Hải, Lệ Tuấn Hải vốn cũng sắp chết rồi. Chỉ cần chứng minh anh không có năng lực thừa kế tập đoàn Lệ Thị, vậy thì quyền thừa kế sẽ rơi vào tay ông ta rồi!

“Rốt cuộc các người là ai?”

Lúc Lệ Vĩnh Duy nhận được điện thoại của Hạ Vãn Song, hắn còn có chút không tin, tưởng rằng cô gái này lại nghịch ngợm gì. Có điều, bây giờ trong điện thoại truyền đến giọng nói không giống như đang đùa dai.

“Tôi là vợ của Lệ Tuấn Hải, nếu các người đến tìm anh ấy thì mời về cho. Chồng tôi không khỏe, e rằng không thể tiếp khách!” Hạ Vãn Song lớn tiếng nói, trong lòng không ngừng nghĩ, không biết Lệ Vĩnh Duy có nghe thấy điện thoại hay không.

Trên thực tế, Lệ Vĩnh Duy vừa nghe thấy tên của Lệ Tuấn Hải đã bấm thang máy xuống lầu. Chỉ sợ ông chú Lệ Lâm Hùng kia của hắn lại đến gây chuyện, có vẻ như lần này ông ta nhất định phải được như ý muốn!

“Tao gần như quên mất, hình như mấy hôm trước thằng cháu cả của tao đã kết hôn. Hừ, sắp chết đến nơi rồi, cưới vợ còn có thể hưởng thụ được cảm giác kia sao? Hay là muốn dùng một đứa con hoang không biết từ đâu ra để thừa kế tập đoàn Lệ Thị.”

Người phụ nữ nói chuyện vô cùng chanh chua kia chính là vợ của Lệ Lâm Hùng, Diệp Mẫn.

Lệ Lâm Hùng lại cảm thấy một con nhóc không đủ gây sợ, muốn trực tiếp bỏ qua cô: “Mẫn, đừng phí lời với con ranh này. Lên lầu làm việc quan trọng trước đã!”

Lúc này, quản gia Lý và thím Hoàng nghe thấy tiếng ồn đều chạy ra, vừa nhìn thấy Lệ Lâm Hùng đang ở phòng khách, bọn họ lập tức chạy đến chân cầu thang chặn lại.

“Lệ Lâm Hùng, nhà họ Lệ không chào đón ông, mời ông lập tức dẫn người của ông cút đi!” Quản gia Lý biết ông ta lại muốn đến thăm dò bệnh tình của cậu cả, có điều sợ rằng lần này bọn chúng muốn cưỡng ép.

Ông ấy nói với thím Hoàng đang đứng gần điện thoại nhất: “Tiểu Hoàng, mau gọi điện cho cậu Vĩnh!” Chỉ có cậu Vĩnh mới có thể đối phó được với Lệ Lâm Hùng này.

Thím Hoàng đáp lời, lập tức chạy về phía điện thoại.

Lệ Lâm Hùng nháy mắt một cái, bảo vệ sĩ ở bên cạnh qua đó cản thím Hoàng lại.

“Lão già kia, ông đừng có quýnh. Tôi chỉ dẫn pháp y đến gặp cháu tôi, xem nó còn có thể đảm nhiệm được chức chủ tịch của tập đoàn Lệ Thị hay không thôi. Ở đây có bốn vị giám đốc có thể làm chứng, nếu sức khỏe của cháu tôi thật sự không ổn, vậy thì đừng miễn cưỡng, nó nên rời vị trí để nhường chức rồi!”

“Lệ Lâm Hùng, ông mong cháu ông xảy ra chuyện đến như vậy sao? Tuấn Hải là cháu ruột của ông, ông còn có lương tâm hay không?” Quản gia Lý bị giọng điệu của ông ta chọc giận, lớn tiếng quát lên.

Sau đó ông ấy cầm lấy cây gậy đánh gôn ở bên cạnh, cũng may bình thường cậu Vĩnh có thói quen để gậy đánh gôn ở bên cạnh cầu thang. Ông ấy nói: “Nếu các người muốn qua thì bước qua xác của tôi đi!”

“Lão già này, cứng đầu cứng cổ thật đấy.” Lệ Lâm Hùng bảo người đưa thím Hoàng tới: “Tôi xem mấy người già yếu các người cản chúng tôi thế nào.”

Ông ta tưởng rằng mình bắt được thím Hoàng thì bọn họ sẽ không thông báo được cho Lệ Vĩnh Duy nữa.

Lúc này Hạ Vãn Song cầm một con dao từ phòng bếp xông ra, trực tiếp chắn trước người quản gia Lý: “Kẻ nào muốn qua đây thì hãy hỏi con dao trên tay tôi!”

Quản gia Lý nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Hạ Vãn Song, khóe mắt bỗng nhiên nóng lên. Cô Hạ này đúng là một người tốt. Ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ tham gia vào, nhưng bây giờ bộ dạng cô cầm con dao liều mạng khiến ông ấy cảm thấy cậu Vĩnh có thể cưới được cô ấy thật sự là quá tốt.

Bên kia, thím Hoàng nhân lúc đám người Lệ Lâm Hùng sững sờ lập tức chạy về phía quản gia Lý và Hạ Vãn Song: “Xin lỗi, tôi không gọi được, lần này nguy rồi.”

Trong ánh mắt của Hạ Vãn Song tràn ngập sự lạnh lùng, chăm chú nhìn về phía Lệ Lâm Hùng, miệng lại nói nhỏ: “Mọi người không cần lo lắng, vừa rồi tôi đã gọi được cho Lệ Vĩnh Duy rồi. Chắc hắn đang trên đường chạy về, chúng ta chỉ cần chống đỡ đến lúc hắn về tới.”

Được cô nói mấy câu trấn an, quản gia Lý và thím Hoàng đều thấy yên tâm hơn nhiều.

“Bắt bọn chúng lại cho tao!” Lệ Lâm Hùng lạnh lùng quát một tiếng, mấy tên cơ bắp cầm vũ khí trong tay nhưng vẫn e ngại con dao trên tay Hạ Vãn Song. Phải biết rằng, khi một người không cần tính mạng mà phát điên lên thì sẽ có sức mạnh kinh người.

“Chúng mày ngẩn ra đấy làm gì? Đứa nào bắt được bọn chúng tao sẽ thưởng tiền gấp mười!”

Khi Lệ Vĩnh Duy chạy về nhà họ Lệ, phát hiện vệ sĩ canh gác bên ngoài biệt thự đã ngã hết xuống đất. Hắn đỗ xe xong lập tức chạy về phía phòng khách.

Lúc này đám người Hạ Vãn Song và đám người Lệ Lâm Hùng đã đánh đến cửa phòng bệnh của Lệ Tuấn Hải. Hạ Vãn Song không ngừng khua khua con dao trong tay. Đây là lần đầu tiên cô đánh nhau kể từ khi trưởng thành, nhưng vì bảo vệ người phía sau cánh cửa kia, cô chỉ có thể liều mạng!

Lúc còn trẻ, quản gia Lý có luyện qua vài chiêu, bây giờ càng già càng dẻo dai, thân thủ vẫn vô cùng giỏi, nhưng có thêm thím Hoàng cần phải bảo vệ, ông ấy chỉ cố gắng được tương đối.

Hơn nữa ông ấy còn phải phân tâm nhìn bên phía Hạ Vãn Song. Cô chủ cũng không thể xảy ra chuyện gì được, cho dù ông ấy liều mạng cũng không thể để bọn họ có chuyện gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK