Lệ Vĩnh Duy đứng dưới tầng đợi thì nhìn thấy Hạ Vãn Song đi xuống, khóe môi bất giác lộ ra nụ cười, khuôn mặt tuấn tú lại càng cuốn hút, khiến cho Du Ngân Huệ đi theo sau Hạ Vãn Song cũng phải ngẩn ngơ.
Cô ấy phải có bằng được người đàn ông này!
Trong mắt Hạ Vãn Song thì bộ dạng của Lệ Vĩnh Duy chính là cái vẻ đang cười nhạo cô, không có khí phách, không có lòng tự trọng, cuối cùng vẫn không thoát được khỏi lòng bàn tay hắn. Cô hận mình không thể bước đến cắn người đàn ông kia vài cái, để cho hắn biết rằng Hạ Vãn Song không phải là búp bê để mặc cho hắn điều khiển.
Cô tự cổ vũ mình, không sao hết, về đến nhà họ Lệ cô sẽ tìm ra bằng được điểm yếu của Lệ Vĩnh Duy, để hắn thấy Hạ Vãn Song tài giỏi đến mức nào!
“Cậu chủ Lệ, tôi đã nói chuyện với chị Vãn Song xong rồi, có điều tâm trạng của chị ấy không được tốt, tôi muốn đi cùng chị ấy về nhà họ Lệ rồi nói tiếp, anh thấy như vậy có được không?”
Tô Ngân Chinh cho Du Ngân Huệ đi học lớp lễ nghi quả đúng là có tác dụng thật, Du Ngân Huệ bây giờ giống như một người con gái danh giá, lễ phép, độ lượng, những lời nói ra đều đi vào lòng người.
Lệ Vĩnh Duy cũng chẳng quan tâm có ai đi cùng, chỉ cần Hạ Vãn Song chịu đi, anh cả có thể yên tâm là được. Hắn ừ qua loa một tiếng, “Cứ theo ý của cô Du đi.” Hắn vốn chẳng nhớ được người phụ nữ này tên là gì, nên đương nhiên không nhớ thứ bậc xưng hô như thế nào.
“Vậy thì em cũng đi.” Du Thiên Tinh hồn nhiên ngây thơ đứng bên cạnh, người tinh mắt vừa nhìn vào cũng có thể nhìn ra được cô con gái út nhà họ Du từ trước đến nay luôn lạnh lùng nhưng đến lúc nhìn thấy Lệ Vĩnh Duy thì vẻ nồng nhiệt trong con mắt cô ta hiện ra rõ đến mức nào.
Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng bước qua Du Thiên Tinh, ánh mắt hiện lên vẻ không bằng lòng, nhiều người tranh nhau đi như vậy để làm gì? Hoàn toàn không nhận ra sức cuốn hút của bản thân mình.
Du Bình Sang đã trải đời nhiều, nhìn thấy vẻ không vui trong mắt của Lệ Vĩnh Duy nên vội vàng ra ngăn lại, “Thiên Tinh! Không được làm loạn!” Quát Du Thiên Tinh xong lại quay sang nhìn Lệ Vĩnh Duy nói: “Thật xin lỗi cậu chủ Lệ, gây phiền phức cho cậu rồi.”
Lệ Vĩnh Duy khẽ hừ một tiếng, “Biết vậy là tốt, đi đây.” Nói xong rồi lạnh lùng nhìn Hạ Vãn Song một cái.
Hạ Vãn Song trừng mắt nhìn lại, ai sợ ai chứ?
Ba người đi ra ngoài, Du Thiên Tinh nhìn theo bóng lưng của bọn họ mà nổi giận đùng đùng, gào lên chất vấn Du Bình Sang, “Bố, sao bố lại thiên vị như vậy chứ? Rõ ràng con với chị có thể cạnh tranh mà!”
“Cạnh tranh cái gì? Vừa nãy con thật sự đã làm mất hết mặt mũi của nhà họ Du rồi đấy, có biết không?” Du Bình Sang bị cô ta chất vấn như vậy nên ngọn lửa kìm nén trong lòng liền bốc cháy.
“Gì mà mất mặt? Chỉ là con thích một người thôi mà, như vậy cũng là sai sao?”
Tô Ngân Chinh thấy đứa con này lại dám cãi Du Bình Sang nên sợ ông mà tức lên sẽ đánh nó, vội vàng bước đến giảng hòa, “Thiên Tinh! Con ăn nói với bố con kiểu gì vậy, bây giờ con vẫn còn bé, nói những chuyện này làm gì? Xin lỗi bố con đi, nhanh lên!”
“Không! Con không sai!” Du Thiên Tinh nói xong liền chạy lên trên tầng.
“Con mới chả cái!” Du Bình Sang ôm ngực, cơn tức giận trào lên, trong lòng nghĩ đúng là sinh con trai mới tốt, con gái đến cuối cùng vẫn phải gả đi, không thể giữ lại được.
Tô Ngân Chinh vội vàng đến giúp ông nguôi cơn giận, “Ông à, đừng tức nữa, con gái còn nhỏ nên không hiểu chuyện!”
Du Hiền Chân đứng bên cạnh cười lạnh, “Nó mà nhỏ sao? Còn biết đi theo đuổi cậu hai nhà họ Lệ rồi cơ mà. Thật đáng tiếc, không thông minh bằng em hai. Chắc chắn là thua thôi, vừa nhìn đã biết cậu hai nhà họ Lệ không thích đám phụ nữ chỉ biết bám lấy mình làm trò rồi.”
Tô Ngân Chinh trừng mắt nhìn cô ta, “Con giỏi quá nhỉ! Bớt nói vài câu đi, không nhìn thấy bố con đang nổi giận hay sao?”
Trong nhà họ Du đang cãi nhau om sòm, còn đám Lệ Vĩnh Duy, Hạ Vãn Song với Du Ngân Huệ thì đã đi ra đến ngoài cổng nhà họ Du rồi.
Tối nay Lệ Vĩnh Duy lái một chiếc Ferrari màu đen, chỉ có hai chỗ để ngồi, hắn không nghĩ sẽ còn người khác đi theo. Vẻ mặt nhàm chán đứng trước xe nhìn hai người phụ nữ, xem họ quyết định như thế nào.
Có điều Hạ Vãn Song đã lên tiếng trước, “Ngân Huệ, em lái xe của em đến đây đi, chị đi xe với em. Dù sao thì xe này cũng không ngồi ba được.”
Du Ngân Huệ làm ra vẻ khó xử rồi nhìn Lệ Vĩnh Duy, có điều hắn lại chẳng có phản ứng gì hết, có vẻ như quyết định của Hạ Vãn Song đã nằm hết trong dự tính của hắn vậy.
Du Ngân Huệ không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, Lệ Vĩnh Duy đã sớm nhìn thấu con người của Hạ Vãn Song rồi, nếu như cô đồng ý đi cùng xe với mình thì đó mới là chuyện lạ.
Du Ngân Huệ cúi mặt xuống khẽ nói một câu đồng ý rồi đi vào nhà xe của nhà họ Du lái xe ra.
Cô cũng lái một chiếc Ferrari nhưng nó là màu đỏ, vừa hay đi cạnh chiếc xe màu đen của Lệ Vĩnh Duy cùng làm nổi bật cho nhau, giống như là một đôi tình nhân vậy.
Xe mà Du Ngọc Hân lái chạy đằng trước, Hạ Vãn Song cũng chẳng muốn nói chuyện, cô cứ nghĩ đến việc về nhà họ Lệ kia là lại phải nín nhịn lại, tại sao lại không thể yên tĩnh một mình chứ? Không có tiền là mất hết tự do luôn sao. Trong túi xách nhỏ của cô có thẻ ngân hàng của Du Ngân Huệ, cảm giác thật nặng nề.
Nếu không phải là vì bảy trăm triệu này, chắc chắn Lệ Vĩnh Duy cũng chẳng có cơ hội mà chế giễu cô, và cũng chẳng làm được những chuyện như vậy, vừa nghĩ đến những chuyện này, Hạ Vãn Song lại có chút bực mình.
Còn ánh mắt của Du Ngọc Hân đang lái xe thì lại chỉ để ý đến chiếc xe đang đi phía sau lúc gần lúc xa của Lệ Vĩnh Duy, kể từ giây phút đầu tiên khi người đàn ông này xuất hiện, cô ấy đã biết, hắn chính là người đàn ông phù hợp với mình nhất, cả đời đều muốn ở bên hắn.
Nhưng cô ấy lại không ngờ được rằng, người mà lúc này bản thân đang khổ sở theo đuổi lại chính là cơ hội lúc đó mà cô ấy đã thề sống thề chết phải từ bỏ. Nếu như cô ấy không từ chối gả cho Lệ Tuấn Hải, thì Lệ Vĩnh Duy đã là chồng của cô ấy rồi.
Ông trời rất công bằng, bạn có được thứ gì thì sẽ mất đi một thứ tương tự. Ông trời cũng rất tàn nhẫn, bạn mất đi thứ gì, người sẽ để bạn phải theo đuổi thứ đó.
“Chị Vãn Song, chị đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Vãn Song bị cô hỏi nên giật mình bừng tỉnh, “Không có gì, chỉ là hơi mệt một chút, tối qua ngủ không được ngon mà thôi.”
Tối qua cô trằn trọc cả đêm, đến khi trời gần sáng mới ngủ được, cô nghĩ mãi không biết sau này con đường phía trước của mình sẽ phải làm sao, đến cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì. Gả vào nhà họ Lệ giống như thật sự đã hủy đi cả đời của cô vậy.
“Em thấy Lệ Vĩnh Duy đối xử với chị cũng không tồi, lại còn đích thân đến đón chị nữa.” Du Ngân Huệ là một người phụ nữ thông minh, cô ta biết cách đưa đẩy đề tài, bình tĩnh như không mà hướng chủ đề nói chuyện về Lệ Vĩnh Duy.
Hạ Vãn Song yên lặng không nói gì, đã là chuyện trong nhà thì không thể nói ra ngoài được, hơn nữa cô cũng không muốn nhắc đến người đàn ông này, “Quan hệ bình thường thôi, chắc là anh cả của anh ta bảo anh ta đến thôi.”
“Là vậy sao!” Du Ngân Huệ đáp lại một tiếng, “Vậy chị có biết cậu hai thích mẫu người con gái như thế nào không?”
Câu hỏi rõ ràng như vậy, Hạ Vãn Song có muốn giả ngốc cũng không được. Hơn nữa trước đây Tô Ngân Chinh đã bảo mình tạo cơ hội cho Du Ngân Huệ với Lệ Vĩnh Duy, chắc rằng cô em Du Ngân Huệ này rất thích tên Lệ Vĩnh Duy đây.
Cô nghĩ một lát rồi cười nói: “Người thông minh lanh lợi giống như Ngân Huệ, chắc anh ta rất thích kiểu con gái đơn giản và rộng lượng đó. Nói ra thì hai người quả thực rất xứng đôi đấy.”
Những lời này đã chạm đến tận sâu trong đáy lòng Du Ngân Huệ, khiến cô ấy vui như mở cờ trong bụng, mặt đỏ bừng cả lên. “Chị nói gì vậy, em với Lệ Vĩnh Duy còn chưa gặp mặt nhau, mới chỉ gặp có một lần này thôi.”
Hạ Vãn Song cười thầm trong lòng, Lệ Vĩnh Duy, tôi tìm cho anh một người phụ nữ đến bám đuôi này, để xem anh có còn thời gian mà đi ức hiếp người chị dâu là tôi không!
“Đâu, những lời chị nói đều là nói thật đấy, chẳng nhẽ em không thích người em chồng này của chị sao?”
Du Ngân Huệ không phủ nhận nhưng cũng không dám gật đầu, bị Hạ Vãn Song nhìn ra thật là mất mặt quá. Cô ấy lập tức chuyển đề tài nhưng cũng không thoát ra khỏi chủ đề về Lệ Vĩnh Duy.
“Cậu hai có sở thích gì vậy? Hay là có thứ gì, màu gì thích không?”
Muốn có được trái tim của một người, thì trước tiên phải giữ được dạ dày của anh ta trước, chỉ cần có quyết tâm và nắm giữ được dạ dày của anh ta, Du Ngân Huệ tin chắc rằng có thể nắm chắc Lệ Vĩnh Duy.
Sở thích sao? Người xấu xa như hắn thì ai mà biết được hắn thích gì chứ. Còn ăn? Nói ra cô lại nhớ đến chiều tối qua cô đã bỏ biết bao tâm huyết ra để nấu ăn nhưng lại cho người ta ăn lãng phí như vậy. Báo đáp nhận được cũng chỉ là một trận nhục nhã.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Vãn Song lại thấy tức, “Chị cũng không rõ nữa.”
Du Ngân Huệ gật đầu, “Cũng phải, chị mới gả đến đó được mấy ngày, không biết những chuyện này cũng bình thường thôi.”
Nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía chiếc xe Ferrari màu đen ở phía sau, Hạ Vãn Song nhìn theo ánh mắt đầy tình ý của cô ấy, bờ môi đỏ tươi xinh đẹp nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Em không cần phải lo, dù sao những chuyện này có rất nhiều cơ hội để em tự mình đi tìm hiểu.”
Lời này nói ra khiến cho Du Ngân Huệ bỗng giật mình, ý là nói sau này vẫn còn cơ hội được tiếp xúc với Lệ Vĩnh Duy. “Chị, chị có ý gì vậy?”
“Nghĩa ở mặt chữ đó thôi.” Hạ Vãn Song nói xong cũng không nói gì thêm nữa.
Xe Ferrari có vận tốc rất nhanh, chỉ một lát đã đến bên ngoài biệt thự nhà họ Lệ rồi.
Hạ Vãn Song xuống xe trước, Du Ngân Huệ cũng xuống ngay sau đó, hình như là vì đến một nơi xa lạ nên cô ấy có chút rụt rè mà kéo tay Hạ Vãn Song.
“Ngân Huệ không cần phải sợ, ở đây không có thú dữ ăn thịt người đâu.” Hạ Vãn Song nhìn bóng dáng cao lớn đi từ phía sau đến, chỉ có tên cầm thú đội lốt người đàng hoàng rồi đi sỉ nhục người khác thôi.
Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên phì cười vì câu nói của người phụ nữ này, bóng gió muốn mỉa mai mình, cô cũng không sợ hắn tức giận, cái gì mà thú dữ, không phải là đang chế nhạo hắn sao?
“Phải đấy, cô Du à, ở đây không có thú dữ đâu, cho nên cô không cần phải rụt rè như vậy đâu. Có điều về đêm, lát nữa lái xe về nhớ phải để ý một chút. Tổng giám đốc Du sẽ lo lắng đấy.” Vẻ mặt của Lệ Vĩnh Duy lúc nhìn thấy Du Ngân Huệ đã trở về trạng thái lạnh lùng như trước.
Những lời này rõ ràng là muốn đuổi khách, mặc cho Du Ngân Huệ có ngốc nghếch thế nào thì cũng nghe ra được. Nhưng cô ấy lại không muốn đi nên lại kéo vạt áo Hạ Vãn Song để nhờ cô giúp mình.
Hạ Vãn Song sao có thể dễ dàng để cho Du Ngân Huệ về như vậy được chứ?
“Giờ cũng đã muộn rồi, tối nay để Ngân Huệ ngủ lại chỗ tôi đi, gọi báo cho cậu một tiếng là được rồi.” Đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm vào Lệ Vĩnh Duy không chút sợ hãi, muốn chống đối hắn đến cùng!
“Ở đây không thừa phòng cho khách đâu.”
Hạ Vãn Song không nói lên lời, người đàn ông này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, nhà họ Lệ to như vậy chẳng nhẽ lại không có phòng khách sao? Cái cớ để đuổi khách thật chẳng ra sao cả.
“Ngân Huệ có thể ngủ cùng giường với tôi.”
“Cô có phòng riêng sao? Cô muốn ngủ ba người một giường với anh tôi và cô Du đây sao?” Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy vang lên rất mập mờ khó hiểu.
Hạ Vãn Song bị hắn nói cho đỏ bừng cả mặt, người đàn ông này thật sự là nói chuyện vô cùng biến thái!
Trên mặt Du Ngân Huệ cũng không nhịn nổi nữa, không ngờ Lệ Vĩnh Duy lại vô tình đến vậy, đến một chén nước cũng không mời cô vào nhà uống. “Chị ơi, hay là em về trước đây, không làm phiền mọi người nữa.”
Nói xong liền định bước đi, nhưng Hạ Vãn Song đã nhanh tay kéo tay cô lại, “Ngân Huệ!”
Dáng người cao lớn của Lệ Vĩnh Duy bước lên phía trước, bàn tay thô ráp cầm lấy cổ tay Hạ Vãn Song, cầm chặt giống như kìm kẹp vậy, đau đến mức khiến cho Hạ Vãn Song phải hít vào một luồng hơi lạnh.