May mắn có Chu Ngự ngồi bên cạnh đỡ vô lăng bằng không xe sẽ đụng vào thân cây mất.
« Lí Khiêm, việc đã đến nước này rồi, chi bằng hưởng thụ đi. »
Nói xong, Ngô Vận mở âm nhạc trên xe lên, chính là bài hát [1]
Thứ âm nhạc này đối với người đang lâm vào hoảng sợ như Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng chẳng khác gì ma âm, muốn đem bọn họ bức điên.
Chu Thanh hôn mê lúc này mới tỉnh dậy, cũng may Daniel trước đó có tiêm thuốc cho cậu nên cho dù thấy cảnh tượng trước mắt sợ hãi vẫn không bị sinh vật này nọ chú ý.
« Em tỉnh ? » Chu Ngự nhìn cậu qua kính chiếu hậu nói.
« Em bị sao vậy ? Chúng ta tới Nibelungen rồi sao ? » Chu Thanh bóp bóp thái dương.
« Đúng vậy. Hành trình khám phá Nibelungen đã bắt đầu rồi. » Ngô Vận cười nói giơ lên hai ngón tay hình chứ V.
« Chúng ta bây giờ hẳn phải ở trong căn cứ sao ? » Chu Thanh nhìn cảnh vật ngoài xe.
Sắc trời ảm đạm dần, mặt trời khuất hẳn sau núi, hết thảy vạn vật đều lâm vào bóng tối.
Mà đêm tối đến đồng dạng với nguy hiểm sắp đến dần.
Bác sĩ Daniel kiên nhẫn giải thích cho Chu Thanh tình trạng bây giờ.
Chu Thanh nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi.
« Nếu tôi có thể thu thập mẫu vật này thì tốt rồi. Đáng tiếc lại không mang theo dụng cụ thu thập. »
« Cái gì ? » Lí Khiêm kinh ngạc nhìn Chu Thanh « Cậu một chút cũng không sợ hãi sao ? Chúng ta hiện tại rất nguy hiểm ! Có thể chết bất cứ lúc nào đấy ! »
« Khi tôi nhận lời của tập đoàn Cự Lực đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Đây không phải là kết quả tốt nhất, cũng không phải tệ nhất. »
Chu Thanh trả lời.
Lí Khiêm nhìn Chu Thanh. Nghe nói người này là một học giả xuất sắc, nhưng chỉ nghiên cứu về thực vật chứ không phải là động vật. Cậu ta thực gầy yếu, có lẽ thể lực không được tốt lắm.
“Cái gì gọi là kết quả không tệ nhất ? » Lí Khiêm hỏi lại.
“Thứ nhất, chúng ta còn sống. Thứ hai, chúng ta không chỉ có một người. Thứ ba, chúng ta có hai người có kinh nghiệm phong phú trong tác chiến bảo vệ…”
“Từ từ, người có kinh nghiệm phong phú là tôi, không phải cậu ta.” Ngô Vận lấy tay chỉ chỉ Chu Ngự.
Chu Ngự giống như không nghe thấy, mà Chu Thanh tiếp tục nói tiếp “Thứ tư, chúng ta được tiêm thuốc ức chế, trong vòng 48 tiếng có thể tránh được 70% sinh vật tấn công.”
Giọng nói Chu Thanh có một loại thấu triệt cùng lạnh nhạt, tâm lý căng thẳng của Lí Khiêm cũng dần thả lỏng.
“Nghe như vậy thì không đến nỗi nào.” Lí Khiêm thở ra một hơi.
“Là 70%.” Ngô Vận nhắc nhở.
Ngay lúc đó, Ngô Vận dừng xe lại.
« Vận khí tốt của chúng ta… cầu mong không nên chấm dứt ngay lúc này. »
Ngô Vận tắt đèn xe.
Mọi người khẩn trương hẳn lên, Lí Khiểm nắm chặt tay Hàn Lật Đẳng.
Trong bóng tối, có thể thấy một bóng dáng mơ hồ đang chuyển động chậm rãi.
Đó là cái bóng của một sinh vật chân đốt bò lên cửa kính phía trước xe, mọi người ai cũng hít một ngụm khí lớn không dám lên tiếng.
Hai gương mặt dài bằng nhau kề sát lên cửa xe, trên mặt có vô số con mắt.
« Song Đầu Lang Chu. » Chu Thanh nhỏ giọng nói.
Cái tên này làm cho Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng gắt gao ôm chặt nhau.
Bác sĩ Daniel nhìn sinh vật trước mắt, miệng há to ra.
« Theo như nghiên cứu thì nơi đây không phải là địa bàn hoạt động của Song Đầu Lang Chu. » Ngô Vận nắm chặt tay lái « Vận khí của tôi quả nhiên thực thảm. »
Song Đầu Lang Chu trong mắt con người là một sinh vật dị dạng. Chúng nó có tới hai bộ não nhưng lại dùng chung một thân thể. Mà hai bộ não có thể giao tiếp được với nhau, sử dụng một loại hiểu biết chung của cơ thể.
Song Đầu Lang Chu có chiều dài gần 12 feet (1 feet = 0,3048 m), mỗi cái chân đều lợi hại vô cùng, độ cứng tương tự như thép thông thường. Cùng loài nhện ở Trái Đất không giống nhau, là sinh vật lưỡng tính, tự do sinh sôi nảy nở.
« Con này muốn ăn chúng ta sao ? » Bác sĩ Daniel hỏi.
« Song Đầu Lang Chu dù sao cũng được xếp vào sinh vật cấp B. Có thể phán đoán vị trí con mồi thông qua sự sợ hãi. Nói cách khác, chúng nó là sinh vật khá nguy hiểm và mạnh mẽ đấy. Nếu như mọi người sợ hãi làm chúng nó biết được thì chúng nó nghĩ mình mạnh hơn so với mọi người, không ngần ngại mà tấn công, truy đuổi. Đây là bản năng của sinh vật nơi này. Sinh vật ở Nibelungen khác xa so với sinh vật ở Trái Đất nhiều. » Ngô Vận trả lời.
Lúc này, Song Đầu Lang Chu bỗng nhiên giơ một chân lên hung hăng dẫm lên cửa kính trước xe.
Xe chấn động kịch liệt.
Hàn Lật Đẳng nhắm chặt hai mắt lại, đem đầu vùi vào ngực Lí Khiêm. Lí Khiêm cúi đầu, lưng căng cứng, không dám động đậy.
Lực dẫm lớn như vậy cũng không làm cửa kính vỡ ra.
« Đừng đánh giá thấp tập đoàn Cự Lực. Nếu xe dùng để chuyên chở mà dễ dàng bị hỏng thì nghiên cứu gì đó đừng mơ làm được. » Ngô Vận hít sâu một hơi, hắn đang muốn khởi động súng máy, không ngờ Song Đầu Lang Chu bỗng nhiên phun ra chất lỏng bám vào trên đầu súng máy.
« Mẹ nó— này cũng quá thông minh đi ! »
Chất lỏng nhanh chóng khô cứng lại, đem đầu khẩu súng máy toàn bộ bọc kín.
« Vận khí của anh quả nhiên thực thảm. » Chu Ngự nói.
« Nó… Nó muốn làm cái gì ? » Bác sĩ Daniel hỏi « Nếu chúng ta không hướng nó phóng ra kích thích sợ hãi, nó nhất định sẽ không xem chúng ta như con mồi ! Vậy nguyên nhân nó tấn công chúng ta là gì… »
« Nó chuẩn bị sinh sôi nảy nở. » Chu Thanh ngồi bên cạnh Daniel mở miệng nói.
« Cái gì ? Sinh sôi nảy nở ? »
« Nhìn những kết cấu văn sọc trên bụng nó là biết, hiện tại những văn sọc này ở dạng lượn sóng, nghĩa là bên trong bụng nó đã hình thành trứng. Nó đang tìm chất dinh dưỡng để đẻ trứng, con người chúng ta có cấu tạo protein khác với sinh vật ở đây, đối với chúng mà nói là vô cùng ‘dinh dưỡng’ đấy. » Chu Thanh trả lời.
« Làm sao mà cậu biết được ? Cậu không phải là nghiên cứu bên lĩnh vực thực vật học sao ? » Ngô Vận đang lái xe hỏi.
« Tôi đã đọc tất cả các thông tin về sinh vật Nibelungen đã được nghiên cứu. »
« Cậu có thể nhớ kỹ. » Ngô Vận cảm thấy khó có thể tin được, Song Đầu Lang Chu hung hăng dẫm lên cửa kính xe trước mặt Ngô Vận, một cái dẫm lại thêm một cái dẫm nữa làm cho người ta sợ đến cứng ngắc cả người, nhưng Ngô Vận lại không hề quan tâm.
« Trí nhớ của em tôi rất tốt. Những tư liệu được cậu ấy xem qua sẽ nhớ không xót một chữ. » Chu Ngự trả lời.
« Hiện tại không phải là lúc khen ngợi tài năng của giáo sư Chu đâu… Vấn đề trước mắt làm thế nào để thoát khỏi con Song Đầu Lang Chu đó ! » Hàn Lật Đẳng hô lên.
« Hey, không cần nói lớn tiếng thế đâu, đầu tôi đau. » Ngô Vận quơ quơ khẩu súng của mình, Hàn Lật Đẳng im bặt.
« Hiện tại chúng ta nên làm gì ? » Chu Ngự hỏi.
« Đợi đến khi nó dẫm đạp mệt mỏi thì sẽ tự động bỏ đi. »
« A ? Cái gì ? » Mọi người ngồi phía sau trăm miệng một lời.
« Không nên đợi, sinh vật này rất kiên nhẫn, nếu đợi nó đạp thêm mấy trăm cái nữa thì cửa kính sẽ vỡ mất. » Chu Thanh mở miệng.
« Khởi động xe. » Chu Ngự lạnh lùng mở miệng.
Ngô Vận cười cười nói « Thôi được, tôi sẽ hợp tác với quý vị. »
Xe chợt khởi động, nhanh chóng lui về phía sau.
Song Đầu Lang Chu không phòng bị, liền ngã lăn ra đất, nhưng rất nhanh lại đuổi theo.
Kỹ thuật lái xe của Ngô Vận khá tốt, lái xe vòng vèo trong khu rừng rậm rạp này mà không đụng phải một thân cây nào, nhưng con Song Đầu Lang Chu kia không ngừng đuổi theo.
« Nó sao lại đuổi theo chúng ta hoài vậy ? Chúng ta đâu có sợ hãi ? »
« Bởi vì trứng trong bụng nó đang rất cần chất dinh dưỡng, nếu không trứng sẽ chết. Tuy chúng ta không phóng ra dấu hiệu sợ hãi, nhưng lại không có bày ra lực lượng áp đảo nó. Con Song Đầu Lang Chu này xem ra đành phải mạo hiểm một phen vậy. » Chu Thanh nắm chắc tay vịn trên trần xe.
« Tôi cho rằng 70% chúng ta sẽ gặp sinh vật nguy hiểm, hiện tại đã là 30% đối với con Song Đầu Lang Chu đang trong thời kỳ sinh đẻ này. » Ngô Vận tùy ý cười nói giống như không đem vấn đề sống chết đặt vào mắt.
Song Đầu Lang Chu phẫn nộ đánh lên, một cái cây cổ thụ bị đánh trúng rung lắc dữ dội.
« Bảo vệ con cái của mình, điều này dù ở Trái Đất hay ở Nibelungen đều giống nhau. » Bác sĩ Daniel cảm thán nói.
« Cho nên chúng ta phải chịu đựng đến khi trứng trong bụng nó chết đi sao ? » Hàn Lật Đẳng cắn răng nói.
Ngô Vận không rảnh trả lời cô. Thừa dịp Song Đầu Lang Chu đánh hụt chưa kịp xoay đầu lại, Ngô Vận liền quay đầu xe, rồ ga hết mức, nghênh ngang rời đi.
Nhưng Song Đầu Lang chu vẫn kiên quyết không bỏ cuộc, liều mạng đuổi theo, tốc độ so với trước kia còn nhanh hơn. Vì phải tránh các chướng ngại vật trong đêm tối, Ngô Vận lần thứ hai bật đèn xe lên.
Xe chạy nhanh xóc nảy cả lên, quanh thân một cây cổ thụ có lớp nhựa màu hổ phách gần đó, bị đèn xe chiếu qua, trên lớp nhựa đó xuất hiện vài gương mặt người trống rỗng, nhìn kỹ thì đó chính là chất lỏng keo đặc của Song Đầu Lang Chu mới phun ra hồi nãy, có một số thi thể xấu số dính chặt trên lớp chất lỏng đó, mà trên mỗi thi thể lại có một đùm trứng bám vào đang hút chất dinh dưỡng.
« Tôi không muốn trở thành như vậy ! Tôi không muốn trở thành như vậy ! » Hàn Lật Đẳng quát to lên.
« Giúp tôi bắn chết cô ta ! » Ngô Vận hô lên.
« Không còn thời gian. » Chu Ngự trả lời.
Có thể thấy trang phục trên những thi thể này một vài là của nghiên cứu viên, số khác là của đặc công.
Những người này hẳn là đã thoát khỏi vụ nổ ở căn cứ cũ lúc nãy đang muốn xuyên qua rừng rậm để đến căn cứ mới. Nhưng lại đụng phải Song Đầu Lang Chu đang trong thời kỳ sinh sản cần chất dinh dưỡng nên mới xui xẻo thế này.
Song Đầu Lang Chu tiến tới ngày càng gần, nó bỗng nhiên phun ra một ngụm chất lỏng ngay trên mui xe trước.
Xe phát ra ‘Oanh—‘ một tiếng, nháy mắt ngừng lại.
« Mẹ nó ! » Ngô Vận thấp giọng mắng một tiếng.
Ngay lúc đó, Chu Ngự đột nhiên mở cửa xe đi ra, lấy khẩu súng bên hông ra, nhắm ngay Song Đầu Lang Chu đứng trên mui xe giương nanh múa vuốt, bắn liên tục.
Song Đầu Lang Chu bị trúng đạn phát ra tiếng hú đau đớn, Chu Ngự nhanh chóng nhảy lên xe đóng cửa lại, một cỗ chất lỏng phun tới, rơi xuống ngay chỗ Chu Ngự vừa đứng.
Hết thảy mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.
Ngô Vận nghiêng đầu nhìn Chu Ngự, Chu Ngự đem súng nhét vào bên hông.
Khẩu súng kia là Ngô Vận ở căn cứ cũ tìm được, đưa cho Chu Ngự. Đạn bên trong khẩu súng đó chính là độc tố thần kinh.
Song Đầu Lang Chu lảo đảo ngã lăn ra đất, vừa vặn nằm sấp lên cửa kính trước xe, cái miệng mở lớn, có vô số sợi râu trong miệng lòi ra ngoài. (Ọe ~)
Bác sĩ Daniel che mắt Chu Thanh « Đừng nên nhìn thứ này, giáo sư Chu. »
Lí Khiêm thì bịt chặt miêng, cơ hồ muốn nôn.
« Hey, hey, tôi nói… Nếu ai muốn phun muốn ói thì đi ra ngoài. » Ngô Vận quơ quơ khẩu súng.
Lí Khiêm gian nan đem mọi thứ muốn nôn đều nuốt trở lại.
———Hết chương 10———
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :
Ngô Vận : Chào mừng đến với Nibelungen.
Mặc Dạ : Hôm nay sao không chụp ảnh tôi ? Sao, đến cả máy ảnh mà cũng không có ? Đồ nghèo kiết xác!!