“Nếu vậy thì có lẽ tôi nên nói rằng nguy hiểm vốn đã mai phục sẵn bên cạnh chúng ta nhỉ?”
Lúc này sau lưng Tống Trí xuất hiện hình ảnh những người đã chết vì chơi ma túy của Liên Văn Thắng.
Mặc dù không phải là hình ảnh kinh dị máu me tung tóe gì nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý của thành viên ban hội đồng quản trị.
“Đây chính là nghiên cứu của một vị thành viên trong ban giám đốc của chúng ta đang tiến hành. Mục đích sản xuất ra loại chất độc hại này cũng không phải buôn bán với quy mô toàn cầu, mà là muốn khống chế tất cả mọi người ngay tại chỗ này.” Tống Trí nói “Xin các vị hãy thử nghĩ xem, nếu như các vị ngồi đây và bị nghiện loại ma túy này, thì sẽ là tình cảnh gì đây? Ngài Windsor, anh còn có thể trò chuyện vui vẻ như bây giờ sao?”
“Nếu như loại ma túy đó thật sự tồn tại thì cũng không có chứng cứ chứng minh rằng nó nhắm vào chúng tôi đi?”
Những nhà đầu tư khác cũng cười hùa theo, ở trong lòng họ, Tống Trí là đang hạ màn chó cùng rứt giậu.
“Hmm, hôm nay hệ thống điều hòa của hội trường không được tốt cho lắm. Quý vị ở đây cũng đang mặc áo vest mang giày da mà, cho nên đúng là nóng thật.” Tống Trí nói.
Nước uống của Hội trường được cung ứng từ nước tuyết thiên nhiên lấy từ dãy núi Alpes (Thụy Sĩ), nước tuyết được bỏ vào trong chai thủy tinh, nút đậy miệng chai làm từ gỗ cây cao su, và vận chuyển bằng đường hàng không tới hòn đảo nhỏ này.
Goode Windsor đột nhiên phát hiện ra gì đó, sắc mặt trầm xuống.
“Tống Trí, anh đã làm gì?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của các nhà đầu tư khác cũng thay đổi theo.
“Có phải anh đã bỏ gì vào trong nước? Có phải anh muốn dùng chất độc đó khống chế chúng tôi!”
Không ít thành viên của ban giám đốc không nhịn được đứng dậy, thậm chí còn móc họng ói ra nước vừa mới uống.
“Nếu tôi biết thứ chất độc đó tồn tại thì tất nhiên sẽ kiểm tra toàn bộ vật phẩm trong hội trường, bao gồm cả đồ ăn thức uống. Nước có vấn đề đều đã được tra xét và thay đổi. Chẳng qua là mọi người không cảm thấy thắc mắc tại sao Khổng tiên sinh lại không hề uống một giọt nước nào? Anh không thấy khát à? Cổ áo sơ mi của anh đã ướt nhẹp rồi kìa.”
Mọi người đều yên tĩnh nhìn về phía Khổng Lăng Vân.
Khổng Lăng Vân chỉnh chu lại cổ áo, không nhanh không chậm vặn nắp chai nước ra, ngửa đầu uống một hớp rồi nhìn Tống Trí “Tống tiên sinh thật biết cách dời đi sự chú ý. Mới vừa rồi tôi còn lo lắng Tống tiên sinh không thể xuống đài trước sự chất vấn quyết liệt của các giám đốc, ngay cả bản thân khát nước cũng không thèm để ý, sao Tống tiên sinh nỡ lòng nào thổi mồi lửa đến chỗ của tôi chứ?”
Tống Trí cười khẽ “Khổng tiên sinh, trên thực tế tôi đã thay đổi đồ ăn thức uống của mọi người, duy chỉ có chai nước của anh là không có đổi thôi.”
Nét mặt của Khổng Lăng Vân vẫn không biến hóa gì, gã cười nói “Tống tiên sinh thật biết nói đùa.”
“Tôi không có đùa giỡn gì cả. Khổng tiên sinh, có thật là bây giờ anh không cảm thấy hoa mắt chóng mặt, giống như trong đầu là một vùng biển nhẹ nhàng gợn sóng?”
Khổng Lăng Vân ngưng cười “”Ngoại trừ bầu không khí xung quanh không được tốt ra, còn lại tôi không cảm thấy gì hết.”
“Anh có chắc là bây giờ anh không có bị ù tai, giống như tiếng gió gào thét từ một nơi xa xôi nào đó vọng lại?” Tống Trí nhẹ nhàng cong khóe môi.
Người bên ngoài nhìn vào trông giống như một trận đấu cờ giữa Tống Trí và Khổng Lăng Vân, nhưng Chu Ngự biết rất rõ Tống Trí đang nghĩ gì trong đầu.
Chu Ngự lén quan sát cẩn thận cử động của Khổng Lăng Vân, sẵn sàng bất cứ lúc nào.
“Anh mắc chứng hoang tưởng à?” Nụ cười của Khổng Lăng Vân ngày càng lạnh.
Ngón tay của Tống Trí khẽ gõ lên mặt bàn, cười nói “Khổng tiên sinh, anh hẳn biết chất độc này thông qua đường tiêu hóa hấp thụ vào não không quá ba phút đi? Bây giờ đã là một phút rồi, còn hai phút nữa, nếu không thì xin mời mọi người hãy chiêm ngưỡng triệu chứng bị nghiện ngay tại hiện trường này.”
“Tống Trí, anh làm vậy không có nghĩa lý gì đâu!”
“Làm sao anh biết không có ý nghĩa chứ? Anh là người tài trợ duy nhất của Liên Văn Thắng, anh cũng đã sớm lấy được một phần trong thành quả nghiên cứu của gã rồi còn gì. Mặc dù anh một mực không chịu thừa nhận nhưng tôi thà giết lầm mười ngàn còn hơn bỏ sót một tên.” Tống Trí nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói vẫn ung dung vững vàng “Còn lại một phút, Khổng tiên sinh, anh có cảm thấy tim mình đập càng nhanh không, giống như là từ nơi sâu nhất trong đầu truyền tới? Anh sẽ nhanh bị nghiện thôi.”
“Tống Trí, anh sẽ hối hận vì đã chơi trò chơi này với tôi!” Biểu tình của Khổng Lăng Vân trở nên méo mó.
“Còn nửa phút.” Tống Trí vẫn ung dung nói.
Khổng Lăng Vẫn khẽ nhíu mày, nội tâm của gã đang giãy giụa dữ dội.
Ngay tại lúc các giám đốc khác muốn lên án Tống Trí thì Khổng Lăng Vân lấy ra một chai thuốc nhỏ trong túi áo, nhanh chóng nuốt xuống một viên.
“Cho nên đó chính là thuốc giải. Anh nói anh không hề tiếp xúc với Liên Văn Thắng, anh nói anh không có liên quan gì đến loại chất độc này, nhưng anh lại có thuốc giải… Khổng tiên sinh, có phải anh sẽ nói anh vốn bị bệnh tim bẩm sinh, mới vừa rồi là thuốc trợ tim đi?”
Tống Trí ngồi tại chỗ không thay đổi tư thế, tựa như đã biết trước mọi chuyện này.
Lúc này Chu Ngự nghiêng mặt sang một bên, âm thanh khắp bốn phương tám hướng truyền vào trong tai anh, nghe được một âm thanh không bình thường.
Hình như có người đã đặt thứ gì đó vào lối thông gió, lúc này chất khí đã được phun ra.
“Là anh ép tôi, vốn muốn chừa một mạng cho anh vì có kinh nghiệm nghiên cứu phong phú ở Nibelungen, nhưng bây giờ thì không cần nữa!”
Dứt lời, Khổng Lăng Vân liền tháo đồng hồ đeo tay xuống, nhẹ nhàng nhấn một cái, một cái mặt nạ lọc khí rớt ra ngoài, gã nhanh chóng đeo nó lên mặt.
Cùng lúc đó, các nhân viên bảo vệ khác cũng gấp rút đeo mặt nạ lọc khí vào.
Goode Windsor lúc này mới nhận ra “Các người… Các người đều là người của Khổng Lăng Vân!”
Chất khí màu xanh lam bắt đầu nhẹ nhàng phả ra từ lối thông gió.
“Đó chính là loại ma túy kia! Mọi người hãy nín thở!” Chu Ngự lập tức nhắc nhở.
Các giám đốc liền ngồi tại chỗ bịt mũi lại.
“Khổng Lăng Vân! Anh luôn miệng nói Tống Trí có vấn đề, nói anh ta muốn một tay điều khiển toàn bộ tập đoàn Cự Lực! Nhưng không ngờ kẻ có vấn đề mới chính là anh!” Goode Windsor trừng mắt nhìn Khổng Lăng Vân.
Đám vệ sĩ rối rít tiến lên vây xung quanh bảo vệ Khổng Lăng Vân.
“Mọi người mau ra ngoài!” Một thành viên của ban giám đốc đứng dậy xông về phía cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.
“Mau thả chúng tôi ra ngoài! Khổng Lăng Vân anh điên rồi! Gia tộc của tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Tôi sẽ cho con trai con gái anh, anh em của anh, toàn bộ người trong gia tộc của anh nếm thử loại ma túy này, tôi sẽ khiến bọn họ cam tâm tình nguyện chấp nhận. Cho nên anh không cần phải lo lắng đâu.”
“Mở cửa! Có ai ngoài đó không! Làm ơn mở cửa đi!”
“Bây giờ, tôi cho mọi người cơ hội lựa chọn. Tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu Nibelungen, và cũng sẽ phát lợi nhuận cho mọi người, nhưng với điều kiện tiên quyết là— các người phải đứng về phía tôi. Từ nay về sau, tôi mới chính là chủ tịch của tập đoàn Cự Lực!”
Nói xong, Khổng Lăng Vân huơ huơ chai thuốc trong tay “Thuốc giải có hạn. Nhìn xem ai nguyện ý trở thành thành viên ban giám đốc nòng cốt mới của tập đoàn Cự Lực. Và tất nhiên, số người cũng có hạn.”
Nói xong, một người trong ban giám đốc nòng cốt liền xông tới “Cho tôi thuốc giải! Tôi vốn luôn ủng hộ kế hoạch nghiên cứu Nibelungen mà! Hơn nữa không phải tôi cũng luôn ủng hộ nhà sản xuất thuốc Lăng Vân các người đó sao!”
“Ồ, chú Carol, chú là trưởng bối mà tôi luôn kính trọng nhất, thành viên ban giám đốc nòng cốt mới của tôi sao có thể thiếu chú được?”
Khổng Lăng Vân lập tức bỏ một viên thuốc vào tay Carol.
Những thành viên ban giám đốc nòng cốt khác cũng đổ xô nhào tới “Chúng tôi đương nhiên là ủng hộ anh!”
“Mau cho tôi thuốc giải!”
Dù sao những vị giám đốc này đã trải qua biết bao sóng gió thăng trầm, nhưng đa số bọn họ trong lòng sẽ không tùy tiện khuất phục Khổng Lăng Vân một cách dễ dàng như vậy.
“Cho dù tôi có chết ở chỗ này, tôi cũng sẽ để cho sản nghiệp gia tộc của tôi đuổi tận giết tuyệt tên khốn Khổng Lăng Vân kia. Anh cho là làm như vậy thì chúng tôi sẽ chịu khuất phục sao?”
“Không, gia tộc của anh chỉ có biết hận Tống Trí thấu xương mà thôi. Bởi vì anh ta mới chính là người mời ban giám đốc các anh tới hòn đảo nhỏ đơn độc này, sau đó ra tay giết sạch. Mà tôi, giết chết Tống Trí vì báo thù cho các anh. Anh không cảm thấy là người thừa kế gia tộc của các anh sẽ hết sức biết ơn tôi mà hợp tác với tôi sao? Tôi nhớ giáo huấn của gia tộc Windsor chính là ‘Có thù tất báo, có ân tất trả’.”
Goode Windsor siết chặt nắm tay, nhìn về phía Tống Trí “Đừng có nói với tôi là anh không có chuẩn bị trước mọi việc xảy ra!”
“Chẳng phải ngài Windsor đây nghi ngờ phán đoán của tôi sao?” Tống Trí hỏi ngược lại.
Mà những nhà đầu tư đi về phía Khổng Lăng Vân ngày càng nhiều.
“Nếu như anh có thể giải quyết được Khổng Lăng Vân thì chúng ta sẽ từ từ bàn bạc những chuyện còn lại!”
Những nhà đầu tư còn lại bên người Goode Windsor cũng gật đầu “Bây giờ không phải là lúc đùa đâu! Ba phút rất ngắn!”
Tống Trí lúc này mới chậm rãi đứng dậy, vỗ tay một cái “Khổng tiên sinh, quả là xuất sắc. Bây giờ tới lượt tôi lên sàn.”
Khổng Lăng Vân nhìn về phía Tống Trí, híp mắt lại, gã bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ kế hoạch của gã đã sớm bị Tống Trí nhìn thấu?
“Anh cố ý phái người động tay động chân với đồ ăn thức uống được cung cấp cho ban hội động quản trị, nhưng những thứ nước này là chiến lược dời đi sự chú ý của tôi mà thôi. Anh muốn tôi tự cho là mình đã vạch trần được kế hoạch của anh. Nhưng kế hoạch thực sự của anh chính là lợi dụng lối thông gió của hội trường để thả khí độc ma túy đó vào.”
Tống Trí giơ tay chỉ chỉ đỉnh đầu của mình.
“Bây giờ anh có nhận ra thì cũng đã quá muộn.” Khổng Lăng Vân nói.
“Không, ý tôi muốn nói… Thật ra đây chẳng qua là phần khí bình thường có bỏ thêm chút thuốc mà thôi. Mà loại thuốc được bỏ vào chỉ có công hiệu an thần giúp ngủ ngon. Có thể điều trị tai biến mạch máu não, máu không lên não, hiệu quả không tồi. Tối nay các vị giám đốc về phòng ngủ một giấc, sáng mai tỉnh dậy sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tràn trề sinh lực.”
Khóe môi Tống Trí khẽ cong lên, nụ cười giễu cợt kia khiến Goode Windsor ngây người, cũng làm cho Khổng Lăng Vân sửng sốt.