• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Ngự nhắm mắt lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi quay về căn cứ.

“Nè Chu Ngự! Cậu sao vậy?” Ngô Vận khó hiểu hỏi.

Chu Ngự không có trả lời hắn mà chỉ phất tay.

Đi qua từng lớp kiểm soát đến nơi sâu nhất của căn cứ.

Mặc Dạ ngồi dưới ánh đèn lạnh lẽo, trong tay y cầm một quyển sách. Khi thấy Chu Ngự đi tới, khóe môi của y khẽ cong lên làm cho Chu Ngự có lỗi giác như được sinh vật cường đại ngưỡng mộ.

Hình dáng ngũ quan của y vô cùng tinh tế.

Nét đẹp tinh tế và âm nhu đó khiến Chu Ngự theo bản năng đi miêu tả.

“Tống Trí nói ngươi muốn gặp ta?”

“Không cần phải đi làm nhiệm vụ này.” Mặc Dạ trả lời.

“Tại sao?”

“Bác sĩ Đồ Linh đã không còn sống.” Mặc Dạ nói.

“Sao ngươi biết?”

Nghe xong câu hỏi của Chu Ngự, Mặc Dạ nghiêng mặt nở nụ cười.

“Tôi biết bác sĩ Đồ Linh không sống, giống như, tôi biết tối hôm qua anh chờ mong tôi hôn anh vậy.”

Ngón tay Chu Ngự thoáng cứng đờ nhưng rất nhanh liền thả lỏng.

“Cái đó không phải là sự chờ mong của ta mà là ảo giác do ngươi tạo nên.”

“Có lẽ đó là ảo giác, nhưng đâu nhất định là tôi tạo ra đâu chứ.” Mặc Dạ đứng lên đi tới trước mặt Chu Ngự, ánh mắt của y trầm xuống “Chu Ngự, đừng đi.”

Một tiếng ‘đừng đi’ kia như lời gọi chân thành từ con tim vang lên trong đầu Chu Ngự, nhưng anh lại bắt buộc mình đá văng tình tự kia ra khỏi đầu.

“Việc tìm kiếm bác sĩ Đồ Linh và việc bác sĩ Đồ Linh còn sống hay chết có liên quan gì đâu.” Chu Ngự xoay người rời đi.

Anh biết Mặc Dạ vẫn đứng tại chỗ nhìn anh, nhưng anh lại chẳng hề do dự dù chỉ một chút.

Anh leo lên phi cơ ngồi đối diện Ngô Vận “Hey, cậu sao vậy?”

“Ngô Vận, nhiệm vụ lần này nhất định phải cẩn thận.” Chu Ngự nói.

Ngô Vận biến sắc cúi đầu nhỏ giọng hỏi “Có phải Tống Trí đã nói với cậu cái gì?”

“Không phải Tống Trí, mà là Mặc Dạ. Hắn nói bác sĩ Đồ Linh đã không còn sống.”

“Đúng là gặp quỷ mà… Sao tin tức hắn còn sống lại truyền về đây?” Ngô Vận giật giật khóe miệng “Hơn nữa cho dù tôi có muốn cẩn thận nhưng mang theo nhiều… Lính mới như vầy, cẩn thận có tác dụng gì chứ?”

Trong nhiệm vụ lần này, Chu Ngự và Ngô Vận mang theo ba người. Bọn họ rất rõ ràng, ai mà có thể sống sót sau nhiệm vụ này thì mới chính là người mà tập đoàn Cự Lực cần. Ở Nibelungen, tập đoàn Cự Lực sẽ không cho thời gian để thích nghi, tất cả đều là vì sinh tồn.

Lúc Chu Ngự nhắm mắt dưỡng thần thì tận sâu trong đầu anh vang lên một âm thanh.

“Một khi anh rời khỏi phạm vi năng lực của tôi thì tôi sẽ không thể bảo vệ anh được, Chu Ngự.”

Chu Ngự siết chặt nắm tay.

“Có lẽ đối với ngươi mà nói là một loại phương thức bảo vệ, nhưng đối với ta lại là sự khống chế.” Chu Ngự trả lời trong lòng.

Nếu như Mặc Dạ vẫn còn giữ được năng lực này thì có hay không mỗi phút mỗi giây bọn họ thấy được cái gì đều sẽ như cuốn sách mở ra rõ mồn một trước mặt Mặc Dạ?

“Mặc dù anh biết có nguy hiểm hay đoán trước được kết quả nhưng anh vẫn sẽ đi làm chuyện mà anh đã quyết định. Tôi sẽ không ngăn cản anh, nhưng tôi sẽ cùng anh gánh vác kết quả cuối cùng.”

Theo cửa sổ nhìn ra ngoài, căn cứ bây giờ chỉ còn là một điểm nhỏ và biến mất không thấy.

Mà âm thanh của Mặc Dạ không còn vang lên nữa.

Có lẽ y vẫn tồn tại đâu đó trong đầu Chu Ngự, yên lặng tìm hiểu đại não của anh, yên lặng quan sát tất cả của anh.

Phi cơ bay tới một dãy núi trùng trùng điệp điệp, dãy núi được bao phủ bởi thảm thực vật phong phú và xanh biếc, cỏ cây phi thường tươi tốt, phi cơ khó có thể tìm được chỗ hạ cánh.

“Cái hoàn cảnh này… Còn khó giải quyết hơn so với rừng rậm nguyên thủy mà chúng ta tới lần đầu tiên.” Ngô Vận nhìn thiết bị định vị trên cổ tay “Bác sĩ Đồ Linh hẳn là ở trong khu vực này.”

Ngô Vận vỗ tay nói với đội viên của mình “Mấy đứa, chúng ta phải đi xuống thôi. Nói thật thì tôi cũng không có nghĩ tới tập đoàn Cự Lực lại trực tiếp phái mọi người tới nơi nguy hiểm này, là tiền bối, tôi chỉ có thể nhắc nhở mọi người một câu—- Nhiệm vụ lần này là trí mạng!”

Nói xong, Ngô Vận liền đu dây thừng trượt xuống, tiểu đội của hắn cũng đi sát theo.

Chu Ngự cúi đầu nhìn, ngoại trừ mấy nhánh cây bị phi cơ đè lên thì hầu như không thấy gì khác.

Ngô Vận và tiểu đội của mình sau khi đáp xuống mặt đất liền tập hợp đội hình phòng thủ, bọn họ ghìm súng cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.

Trong rừng cơ hồ không thấy sinh vật nào lui tới, điều này làm cho Ngô Vận rất kinh ngạc. Không khí mang theo mùi hương tự nhiên của thực vật, khí oxi so với ở căn cứ còn dồi dào hơn, làm cho người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, mỗi một cái tế bào trong người như giãn nở ra.

Nhưng càng nhìn vô hại thì lại càng nguy hiểm.

Bác sĩ Đồ Linh ở trong này, nếu như nơi đây thật sự không có nguy hiểm gì thì hắn đã sớm rời đi rồi. Tại sao mấy tháng sau mới phát tín hiệu?

Kinh nghiệm của bản thân nói cho Ngô Vận biết, nhất định là có cái gì đó đang ẩn nấp trong khu rừng này, mà bọn họ đều là con mồi.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Chu Ngự vẫn đứng trước cửa của phi cơ, không hề có ý định đi xuống.

Một đội viên không nhịn được hỏi anh “Huấn luyện viên Chu… Chúng ta…”

Chu Ngự giơ lên một nắm tay ý bảo bọn họ tiếp tục đợi.

Đây là sự ăn ý đã có từ lâu giữa anh và Ngô Vận. Trước khi bắt đầu nhiệm vụ sẽ chơi oẳn tù tì, ai thua thì sẽ dẫn đội viên của mình xuống thám thính trước, nếu không có nguy hiểm gì phát sinh thì đội tiếp theo sẽ xuống. Làm như vậy để tránh sinh vật nguy hiểm, hạn chế thương vong.

Hơn mười giây sau, Ngô Vận truyền tin “Xuống dưới đi, cảnh báo màu cam [1].”

Chu Ngự quay đầu nói với đội viên của mình “Cảnh báo màu cam” rồi nhanh chóng túm lấy dây thừng trượt xuống. Anh rất lo lắng cho Ngô Vận.

Các đội viên khác nuốt nước miếng. Bọn họ tưởng Ngô Vận nói nhiệm vụ này trí mạng là chỉ nói giỡn để bọn họ tập trung, nhưng khi nghe đến “Cảnh báo màu cam” là hoàn toàn nghiêm túc. Ý nghĩa của cảnh báo đó là ‘nguy hiểm’.

Bọn họ gắt gao đuổi theo, hai tiểu đội thuận lợi gặp nhau.

Khi bọn họ bước vào rừng rậm thì thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngay cả một sinh vật cấp E cũng không có.

Không có tiếng côn trùng hay chim chóc gì kêu. Cho dù là một gốc cây xanh tốt cũng làm cho bọn họ có cảm giác tử vong.

Ngô Vận giơ tay lên xem, trên bản đồ điện tử hiển thị vị trí của bác sĩ Đồ Linh là ở phía trước.

Chu Ngự gật đầu nhưng không có tiến lên, anh cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh. Cây cối này ở Nibelungen mà nói không có tính uy hiếp cao. Trên cành có treo móc vài sợi dây leo, ánh mắt Chu Ngự híp lại, anh nhanh chóng phát ra chỉ lệnh “Nín thở, mau đeo mặt nạ bảo hộ vào!”

Ngô Vận không chút chần chờ liền đeo vào, nhưng vẫn có người chậm một bước.

Độ nồng trong không khí ngày một cao, một đội viên bên người Chu Ngự hai mắt bỗng dưng tan rã, mặt nạ bảo hộ trong tay gã rơi xuống thì được Chu Ngự tiếp được. Hai mắt gã dại ra tiến từng bước về phía trước, có hai gã đội viên khác chạy nhanh lên túm gã lại.

Nhưng sức lực của gã rất lớn cơ hồ không thể ngăn được, trên mặt gã lại lộ ra biểu tình si mê. Đội viên nhanh tay đeo mặt nạ bảo hộ cho gã nhưng vô ích.

Ngô Vận trực tiếp cho gã một đấm thật mạnh như muốn văng cả hàm răng ra ngoài. Gã loạng choạng đứng dậy đi tới một gốc cây cổ thụ có nhiều dây leo quấn quanh.

Chu Ngự cũng từng suýt nữa bị loại thực vật này bắt được, muốn giết chết chúng nó không dễ dàng gì. Cho dù bọn họ không bị mùi hương của loại thực vật này mê hoặc sinh ra ảo giác nhưng cũng sẽ bị trực tiếp công kích. Loại dây leo này có sức mạnh rất lớn, hơn nữa trong khu rừng này đâu đâu cũng có loại thực vật như vậy, cho dù có nhiều đạn cũng e là khó có thể thoát được.

Chu Ngự trực tiếp lấy đạn gây mê bắn ra ngoài.

Khí gây mê màu vàng nháy mắt tản khắp mọi nơi, hương thơm dụ hoặc yếu dần, đám dây leo nằm rạp trên mặt đất, nhưng hiệu lực không kéo dài được lâu, cho dù bọn họ có dùng hết đạn gây mê cũng không thể chống đỡ được đến khi nhiệm vụ chấm dứt.

Chu Ngự hướng phi cơ phát ra chỉ lệnh hủy bỏ nhiệm vụ.

Nhưng phản hồi lại là ‘Cự tuyệt’.

“Lũ khốn!” Ngô Vận hừ lạnh một tiếng “Chờ đến khi chúng ta chết sạch thì xem coi bọn chúng có thể phái ai tới!”

“Thôi bỏ đi.” Chu Ngự chỉ nói một câu.

“Thật có lỗi, tôi không nên nói như vậy.”

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước thì thấy một cái khe núi, bên trong tối thui như mực, giống như là đường xuống địa ngục.

“Tôi rất ghét mấy cái nhiệm vụ phải vào hang động thế này.” Ngô Vận còn nhớ rõ cái lúc ở trong hang động của Earl Pease, hắn và Chu Ngự suýt nữa đã bỏ mạng.

Bọn họ không thể tùy tiện đi vào, không biết sẽ xuất hiện nguy hiểm gì, không nói đến không gian tối hạn chế mọi hành động, thậm chí còn có sinh vật nguy hiểm đang chực chờ bọn họ tiến vào rồi xơi tái.

Ngay lúc Chu Ngự còn đang chần chờ thì bọn họ bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của sinh vật nào đó đang chạy tới với tốc độ cực nhanh.

“Là Parsley Winter!” Một đội viên kêu lên.

Sao Parsley Winter lại phát hiện ra bọn họ? Chúng nó chỉ có thể dựa vào nỗi sợ hãi của con người phát tán ra ngoài không khí để định hướng vị trí, nhưng cả tiểu đội đều đã tiêm thuốc ức chế rồi a!

Đám Parsley Winter kia chỉ còn cách bọn họ khoảng mấy chục mét. Nhưng khoảng cách mấy chục mét này đối với loại sinh vật đó thì không đáng kể một tí nào.

Chỉ thấy Chu Ngự đã tháo súng đeo trên vai xuống, nhanh chóng lên đạn, nháy mắt bắn ra ba phát đạn, hơn nữa còn trúng mục tiêu.

Mặt khác những đội viên còn lại cũng lấy lại tinh thần nhanh chóng rút súng ra bắt đầu bắn.

Những con Parsley Winter đi trước ngã xuống thì lập tức có một tốp khác từ phía sau xông đến.

“Mẹ nó! Rốt cuộc là sao vậy hả?!” Ngô Vận lập tức liên lạc với phi cơ yêu cầu trợ giúp.

Phi cơ vừa mới thả thang dây xuống thì đám đội viên bất chấp tất cả đều nhảy lên túm lấy thang dây.

Nếu không phải vì lãng phí đạn, Ngô Vận thật muốn nã cho mỗi tên một phát!

Một con Parsley Winter vọt lại đây, cái đuôi của nó nhanh chóng quẹt qua, Chu Ngự lùi về phía sau rồi ngã xuống, cái đuôi lướt qua chóp mũi Chu Ngự, trong mắt anh hiện rõ từng lớp xước mang rô sắc bén. Chu Ngự ngã sấp xuống lập tức nghiêng người tránh né, còn Ngô Vân đứng một bên nhìn muốn lòi cả con mắt ra.

Một đội viên đang trèo lên thang dây thì bị cái đuôi của Parsley Winter hất ngã xuống chết thê thảm, thang dây bị quật mạnh nên nứt gãy làm cho hai tên đội viên khác đang leo cũng rớt xuống theo.

Mắt thấy một con Parley Winter đang tấn công về phía Ngô Vận với tốc độ cực nhanh không thể nào tránh né được.

“Mau nằm sấp xuống!” Chu Ngự hô lớn một tiếng.

Ngô Vận không nói hai lời liền nằm sấp xuống, hai chân trước của Parsley Winter vừa vặn xẹt qua đỉnh đầu của Ngô Vận, ngay tại lúc nó muốn cúi đầu cắn cái chân của Ngô Vận một cái thì Chu Ngự quyết đoán nổ súng.

Con Parsley Winter kia bị trúng đạn ngã xuống, cái đầu của nó đè lên người Ngô Vận.

Một khắc kia, lối suy nghĩ của Chu Ngự vô cùng bình tĩnh đến kỳ lạ. Con Parley Winter kia thế nhưng biết Ngô Vận đang đứng ở đâu, giống như nó có thị giác vậy!

Làm sao có thể chứ?

Tầm mắt Chu Ngự lướt qua thì phát hiện không biết từ lúc nào mà trên cây có vài con chim màu tím màu lam đang đậu. Kích thước của đám chim này cỡ con chim ruồi, ánh mắt của chúng có màu đỏ, chúng yên lặng ẩn nấp trong tán lá, không hề phát ra âm thanh hay hành động nào, chỉ là đưa mắt nhìn Chu Ngự bọn họ. Nếu không tinh mắt thì căn bản không hề phát hiện ra sự tồn tại của bọn chúng.

Kí ức của Earl Pease nhanh chóng truyền tới cho Chu Ngự, anh chợt hiểu ra tại sao đám Parsley Winter này không dựa vào sự sợ hãi mà có thể xác định vị trí của bọn họ một cách chính xác!

Đám chim đó là sinh vật cấp B, chúng nó không thuộc dạng tấn công nhưng ngược lại có một khả năng đặc biệt đó là có thể liên hệ thị giác của mình với thị giác của sinh vật khác, giúp sinh vật đó có thể thấy những gì mà bọn chúng thấy! Cho nên đám Parsley Winter đó có thể ‘thấy’ là vì nhờ có đám chim kia! Chúng nó được gọi là ‘Sứ giả’.

Ngô Vận vừa mới đẩy đầu của con Parsley Winter kia ra thì ngay lập tức có một con khác xông tới.

Còn hai tên đội viên vừa mới ngã xuống kia thấy phi cơ đã bay lên cao, mất đi đường lui, không thể không rút súng bắn loạn xạ vào đám Parsley Winter kia.

Bọn họ đều mất hết bình tĩnh.

Nhưng đối tượng bắn của Chu Ngự không còn là Parley Winter nữa mà là đám ‘Sứ giả’ kia.

Anh vừa mới bắn rớt một con thì đám còn lại lập tức bay đi.

Ngay trong lúc đó, đám Parsley Winter đang ‘nhìn’ mục tiêu chuẩn bị tấn công thì lập tức mất phương hướng, chúng chạy loanh quanh một cách mất trật tự, vài con liền bị xử ngay tại chỗ.

Nhưng mà đám ‘Sứ giả’ kia không có bay đi mà là bay lòng vòng trên trời, đám Parley Winter lại khôi phục thị giác.

Dựa theo tình huống bình thường, sinh vật mà cảm nhận được nguy hiểm sẽ lập tức chạy đi, đặc biệt là Chu Ngự đã bắn chết một con trong số chúng, nhưng đám chim này không những không bay đi mà còn bay ở chỗ dễ thấy nhất và dễ bị bắn nhất, chỉ có thể kết luận một câu—- Đám chim này đã khóa chặt mục tiêu là Chu Ngự bọn họ!

Bắn rớt từng con một không phải là cách hay.

Chu Ngự lại lấy ra đạn gây mê hương đám chim đó bắn đi.

Khí gây mê nhanh chóng tràn ra ngoài, đám chim đó liền rớt xuống bộp bộp.

Mà Parley Winter lại mất đi thị giác, chạy lung tung beng, dẫm chết không ít đám chim vừa rớt xuống.

Bọn họ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, hai tên đội viên còn sống không khỏi hỏi “Huấn luyện viên Chu… Đám chim chóc này có liên quan đến Parsley Winter sao?”

Chu Ngự xử xong con Parsley Winter cuối cùng lạnh lùng nói “Đám chim này cùng với Parsley Winter bị một sinh vật khác cao cấp hơn điều khiển.”

“Cái gì…”

“Parley Winter không có thính giác và thị giác nhưng giá trị vũ lực lại rất cao. Vì thế sinh vật đó đã điều khiển bọn chúng tấn công chúng ta. Cùng lúc đó, nó cũng điều khiển đám chim có khả năng chia sẻ thị giác— ‘Sứ giả’ đến trợ giúp Parsley Winter. Tôi dám chắc sinh vật đó phải từ cấp A trở lên.”

Giống như Earl Pease có thể điều khiển Kiếm Xương Bướm và Ma Quỷ Đằng vậy.

Trong lúc đó, trên bầu trời phát ra một tiếng nổ mạnh.

Chỉ thấy một đám sáu con chim khổng lồ một mắt đang tấn công phi cơ, đây là đám chim mà Chu Ngự đã gặp ở sông Thiên Sứ Giác.

Phi cơ phóng ra đạn sóng âm hạ được một con.

Con chim khổng lồ bị trúng đạn rớt xuống dưới, vì trọng thương nặng nên không thể cử động. Nhưng lập tức có một con khác liều lĩnh xông tới tấn công phi cơ, giống như tre già măng mọc.

Tựa hồ không hạ được phi cơ chúng nó quyết không bỏ qua.

Phi cơ không thể không nhanh chóng rời khỏi.

Hai tên đội viên thấy thế liền chạy như điên đuổi theo.

“Khoan đi đã—- Hey hey!”

“Khốn kiếp! Mau đưa chúng ta đi!”

Nếu phi cơ cứ thế rời đi, bọn họ sẽ bị kẹt tại nơi quỷ quái này.

“Hai thằng ngu!” Ngô Vận hận nghiến răng nghiến lợi.

“Cẩn thận!” Chu Ngự hô to một tiếng.

Chỉ thấy một con chim khổng lồ đang đuổi theo phi cơ đột nhiên vọt xuống há to miệng, nháy mắt sắp đớp một trong hai tên đội viên kia.

Chu Ngự một phen vọt lên đạp ngã một tên.

Tên còn lại chim gắp đi, Ngô Vận nhanh chóng bắn trúng con chim kia.

Nó há miệng ngã xuống.

Tên đội viên bị gắp đi cũng ngã xuống dưới lăn vài vòng, chỉ bị dọa sợ một chút nên không có gì lo ngại.

Những con chim khổng lồ còn lại như nhận được linh cảm đồng bọn liền bay xuống.

Tên đội viên bị Chu Ngự đạp một phát bị dọa đến choáng váng, cho dù ở Trái Đất từng trải qua nhiều trận chiến đẫm máu nhưng chưa từng thấy một màn khủng bố như vậy.

Chu Ngự kéo gã lên hô “Chạy—!”

Ngô Vận và tên đội viên còn lại nháy mắt quay đầu chạy như điên.

Phiến rừng rậm này căn bản không có chỗ để trốn.

Cho dù Chu Ngự trong lòng biết đám chim khổng lồ đó cũng bị sinh vật cao cấp hơn khống chế, cố ý bức bách bọn họ, nhưng bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể chạy vào khe núi vừa thấy mới nãy.

Đám chim khổng lồ này có ý muốn chui vào theo, nhưng vì thân hình quá lớn nên chỉ có thể vói cái mỏ dài vào hòng gắp bọn họ ra, đám người Chu Ngự kinh sợ liên tục lui về phía sau.

Lúc hai tên đội viên ngửa đầu nhìn thấy cái mỏ dài sắc nhọn của chim khổng lồ vẫn còn kinh sợ chưa có hồi thần, Ngô Vận đã lách người né tránh quát “ Mau coi chừng phía sau! Ngu ngốc!”

Phía sau bọn họ là một mảnh tối đen, giống như có con ma vật nào đó sắp vọt tới.

Chu Ngự và Ngô Vận lấy pháo sáng ra, khe núi tối thui rốt cuộc cũng sáng được đôi chút.

Mà ngay trong lúc đó, đám chim khổng lồ thấy Chu Ngự bọn họ đã lùi ra xa, không thể bắt được nên chúng lui lại bay đi.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa có chấm dứt, khí gây mê mất đi hiệu lực, đám dây leo thức tỉnh nhanh chóng quấn lấy khe núi hết lớp này đến lớp khác, nháy mắt bít kín cái khe.

“Mẹ nó…” Ngô Vận nghiến răng nghiến lợi.

Hắn và Chu Ngự có thể xác định một điều, bọn họ đã hoàn toàn tiến vào cái bẫy của sinh vật cấp cao đó.

Dây leo không ngừng vươn dài vào bên trong, Chu Ngự biết chúng nó có thể vươn dài khoảng 100 mét, trong đó có một đội viên lấy con dao ra muốn cắt đứt đám dây leo này nhưng Chu Ngự lại ngăn gã lại.

“Đừng uổng phí sức lực. Vô ích thôi.”

Trừ phi Chu Ngự có thể lại một lần nữa bị đám dây leo đó kéo vào bên trong khoang bụng của cổ thụ rồi cho một nhát trí mạng. Nhưng có điều là khi bị dây leo quấn chặt thì cơ hội cầm dao cũng không có.

Bọn họ chỉ có thể không ngừng lui lại phía sau.

Trái tim bọn họ đều đập rất mạnh, không biết cái gì đang chờ đợi bọn họ ở phía trước.

Ngón tay Chu Ngự gắt gao đặt lên cò súng, mỗi một bước đi như đang bước xuống địa ngục.

Đi được một lát, bọn họ nghe thấy tiếng chảy rất nhỏ của dòng nước.

Cái khe vốn chật hẹp nay lại rộng thêm vài phần.

Dưới chân Ngô Vận truyền đến một tiếng ‘rắc’ như đạp phải cái gì đó.

Hắn cúi đầu thì thấy một thiết bị thu thập mẫu vật.

Ngô Vận cầm nó lên kiểm tra.

Chu Ngự làm một cái thủ thế ý nói có phải là thứ mà bác sĩ Đồ Linh để lại không?

Ngô Vận nhún vai tỏ vẻ không biết.

Thiết bị lấy mẫu vật này bị nứt nẻ nhiều chỗ.

Chu Ngự cúi đầu nhìn thiết bị định vị thì thấy vị trí của bác sĩ Đồ Linh đang ở phía trước.

Bọn họ tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, Chu Ngự và Ngô Vận một trước một sau đem hai tên đội viên bọc ở bên trong.

Không gian trước mặt bọn họ ngày càng rộng lớn, thậm chí tiếng chảy của dòng nước cũng rõ hơn.

Nếu có nguồn nước thì chắc chắn sẽ có lối ra!

Thời điểm một luồng ánh sáng lóe lên trước mặt Ngô Vận, bọn họ phát hiện có một sinh vật đang đứng bên cạnh hồ cúi đầu uống nước.

Sinh vật kia có cái mũi rất dài, toàn thân được bao bọc một lớp vảy dày.

Con mắt của nó không có tròng đen, chỉ có tròng trắng khiến cho hai tên đội viên đi theo sau Chu Ngự hoảng sợ.

Chu Ngự tìm tòi kí ức của Earl Pease xem đây là sinh vật nào, nó có đặc điểm gì?

Nhưng Chu Ngự lại phát hiện một chút ấn tượng cũng không có, nó không có trong kí ức mà Earl Pease đã truyền lại cho anh.

Cả bốn người trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì mới tốt.

Chu Ngự giơ nắm tay lên. Mọi người nín thở vẫn không dám nhúc nhích.

Chu Ngự híp mắt cẩn thận quan sát sinh vật trước mắt, hình thể của nó trông giống con thằn lằn bự nhưng lại không có đuôi.

Bọn họ đứng đây đã lâu mà nó lại không có phản ứng nào, Chu Ngự nghi ngờ nó không có thị giác. Có lẽ nó sinh sống đã lâu trong không gian tối tăm này nên thị giác bị thoái hóa. Ở thế giới con người, sinh vật như vậy thường có thính giác cực kỳ nhạy bén. Chính là Chu Ngự bọn họ một đường đi tới đây không có khả năng không phát ra âm thanh, nhưng loại sinh vật này lại không có theo tiếng động mà đến, chẳng lẽ nó giống với Parsley Winter?

Chu Ngự không xác định được liền cầm một khối đá lớn lên ném vào vách hang phát ra âm thanh vang dội.

Nhưng là con thằn lằn kia vẫn không mảy may chuyển động.

Trong lúc Chu Ngự đinh ninh nó giống với parsley Winter thì bỗng nhiên có một sinh vật nhỏ trông giống côn trùng đang đuổi theo một loài bò sát phóng ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK