• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu ngươi muốn ta trở thành chất dinh dưỡng của ngươi, cũng được thôi, nhưng hãy thả đồng đội của ta đi.”

Chu Ngự buông khẩu súng trong tay xuống, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

“Nhân loại các người vì muốn tồn tại trong thế giới Nibelungen nên đã đặt ra ba cách sống sót. Nhưng cũng đừng quên dùng đôi mắt của mình để trải nghiệm thế giới này, cẩn thận lắng nghe âm thanh của sinh vật nơi đây.”

Thiếu niên nâng tay Chu Ngự lên áp vào ngực của mình.

Bên tai Chu Ngự vang lên nhịp đập có tiết tấu của trái tim, giống như trái tim của anh cùng với trái tim của y cộng hưởng với nhau, hòa thành một chỉnh thể hợp nhất.

Thiếu niên lộ ra nụ cười yếu ớt, mang theo một tia khờ dại cùng gợi cảm.

Y tới gần Chu Ngự thở ra một hơi dài, trận hơi thở kia quanh quẩn chóp mũi cùng với đôi môi của anh, tựa hồ muốn đi vào tận sâu bên trong đầu óc của anh.

“Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây, con nhện mẹ của Vua Eun – joo sắp đến đấy.”

Thiếu niên ngẩng đầu lên, dường như đã nghe được tiếng gì đó.

Y đứng dậy, khiêng Ngô Vận lên vai, hướng Chu Ngự nói “Chúng ta đi thôi, hãy để tôi đưa anh ra khỏi đây.”

Chu Ngự phát hiện thiếu niên này hiểu anh nhiều hơn so với bản thân anh.

Từ lúc thiếu niên khiêng Ngô Vận lên vai, Chu Ngự chỉ biết thiếu niên này rất biết rõ người nào quan trọng đối với anh.

Là bởi vì y có thể xâm nhập vào đại não của mình sao?

Là bởi vì giữa bọn anh không cần ngôn ngữ cũng có thể trao đổi với nhau sao?

Chu Ngự nhìn bóng lưng của y, y so với lúc cứu anh ở sông Thiên Sứ Giác trưởng thành hơn một chút.

Bọn họ bước vào một thông đạo được tạo thành từ đám dây leo đan lại với nhau.

Thiếu niên đánh một cái búng tay, một vài con bướm bạc từ khe hở giữa đám dây leo bay ra, hẳn là số ít còn lại không bị Chu Ngự đốt. Thân thể chúng nó phát ra ánh sáng chiếu sáng đường đi của Chu Ngự.

Làm cho Chu Ngự bất ngờ nhất là cho dù bọn họ tới chỗ nào thì chỗ đó nở ra đóa hoa màu tím, những đóa hoa rũ xuống phối hợp với ánh sáng của bướm bạc càng thêm xinh đẹp, tựa như đang bước vào thế giới ảo ảnh.

“Không có gì kì quái cả, chúng nó muốn lấy lòng tôi… Tựa như tôi muốn lấy lòng anh vậy.”

Thiếu niên quay đầu lại nở nụ cười với Chu Ngự.

Trong nháy mắt đó, thời gian giống như ngừng trôi, suy nghĩ của Chu Ngự đảo một vòng lớn rồi trở về chỗ cũ, mà nụ cười của thiếu niên ở trong tâm trí anh như một hình ảnh bị kẹt lại.

Độ cong của đôi môi y, khóe môi lõm xuống làm cho Chu Ngự theo bản năng miêu tả nó.

Chu Ngự mạnh mẽ khống chế chính mình, ép buộc kéo suy nghĩ của mình trở về.

“Anh không nên ức chế bản thân mình quá, đôi khi nó không phải là ý muốn của mình mà có thể là do tự mình lừa dối thôi.”

Thiếu niên không có quay đầu lại, Chu Ngự không biết là y nói chuyện với mình hay là trực tiếp nói chuyện thông qua bộ não.

“Nghe có vẻ như ngươi rất hiểu biết về con người.”

“Chúng tôi có thể biến bản thân mình thành bất kỳ sinh vật nào, không chỉ là vẻ bề ngoài mà còn là ở đây nữa.” Thiếu niên lấy tay chỉ vào đầu của mình.

“Nghe ngươi nói chuyện rất thú vị.” Chu Ngự chợt nhớ tới Mặc Dạ.

Mặc Dạ là một sinh vật cấp A, nó có thể trao đổi với mình thông qua tinh thần không nhỉ?

“Ngươi tên gì?” Chu Ngự mở miệng hỏi, anh lập tức nghĩ cái tên là thuộc về nền văn minh của con người chứ không phải là Nibelungen.

“Tôi cũng không thể dễ dàng cho anh biết tên của mình được. Bởi vì tên của tôi tựa như một loại khống chế tinh thần, nếu có ai đó gọi tên của tôi thì tôi không thể không xuất hiện đến bên người đã gọi tôi.” (Giống như trong phim anime Natsume Yuujinchou vậy ~)

Khi bọn họ ra khỏi thông đạo dây leo kia, Chu Ngự phát hiện đám dây leo bao quanh cổ thụ này tạo thành một cái cổng vòm thật lớn.

“Chúng ta đi thôi!” Thiếu niên xoay người phất tay với Chu Ngự.

Tinh quang đáp xuống trên vai của y, một tầng ánh sáng kia làm cho Chu Ngự không hiểu sao dâng lên một tia thành kính.

Ngay tại lúc bọn họ bước ra khỏi cổng vòm kia thì thấy hai con nhện bạc thật lớn bỗng nhiên chạy lại đây.

Một dòng khí thật mạnh quét tới, ngay cả pháo đài cây vững chắc sau lưng bọn họ dễ dàng bị nghiền nát như thường.

Chu Ngự muốn tránh cũng không thể tránh được, nhưng thiếu niên bên cạnh đã giữ chặt vai anh nhảy mạnh lên.

Trên lưng y xuất hiện một đôi cánh dài hướng bầu trời bay lướt đi.

Hai Vua Eun – joo đuổi theo, chúng nó phun ra vô số sợi tơ dẻo dai và kiên cường xuyên thấu những cây cổ thụ xung quanh, thiếu niên khiêng Ngô Vận và Chu Ngự thong thả bay lướt qua, giống như hai người họ đối với y mà nói không hề có sức nặng gì.

Những cái cây cổ thụ ngàn năm cứ như vậy chặt đứt, giống như một bộ bài Domino thay phiên nhau ngã xuống, mỗi một lần ngã là xém đè lên người thiếu niên.

Thiếu niên lại lộ ra khuôn mặt cười tươi, giống như đang hưởng thụ giây phút rượt đuổi này. Những sợi tóc của y bay theo gió càng khiến cho nụ cười của y thêm bừa bãi.

Đây là dáng vẻ tiêu sái nhất mà Chu Ngự từng thấy, cùng với thái độ tự cấm túc, hạn chế của bạn thân mình hoàn toàn đối lập.

Hai tên Vua Eun – joo này vô cùng cường đại, chân trước vung lên khiến cho cây ngã đá lở.

Bả vai Chu Ngự theo bản năng cứng còng.

“Chu Ngự, biểu tình của anh thực đáng yêu. Anh quên rằng tôi chính là sinh vật cấp S sao?”

Nói xong, Chu Ngự và Ngô Vận bỗng cảm thấy bụng dưới quặn cả lên, thiếu niên bay giữa không trung biến hóa thành một con Cự Long màu bạc trong suốt, vững vàng tiếp được bọn họ.

Y tựa như một vị quân vương cao ngạo, khinh miệt nhìn hai con kiến hôi xâm nhập vào lãnh thỗ của mình.

Hai con Vua Eun – joo thối lui về phía sau, ánh sáng bạc trên người chúng chậm rãi tắt dần, giống như cúi đầu trước mặt quân vương, tuyệt đối thần phục.

Nhưng Ngân Long gào thét bay tới, đem những cây cổ thụ bị đốn ngã nhấc lên, trong không khí hình thành một làn gió lớn toàn bộ đánh úp về phía hai con Vua Eun – joo, mạnh hơn gấp trăm lần so với những cơn lốc xoáy thông thường, những sợi tóc của Chu Ngự dựng đứng cả lên, giống như mọi tế bào của anh đang chấn động mãnh liệt.

Khi trận gió kia tiêu tán dần, phiến rừng rậm nguyên thủy này hầu như bị tàn phá toàn bộ, mà hai con Vua Eun – joo kia biến mất không thấy đâu.

Chu Ngự bị kéo đi, lảo đảo hai bước về phía trước, bên cạnh anh là một hồ nước nho nhỏ, vì không đứng vững nên bị ngã vào hồ, chỉ nghe bùm một tiếng, bên tai truyền đến âm thanh ríu rít của tiếng nước.

Anh giãy giụa lội tới bờ nhưng dưới hồ hình như có sinh vật nào đó quấn lấy hai chân cùng với thân thể của anh, kéo anh vào sâu trong hồ.

Chu Ngự muốn bứt thứ đang quấn lấy anh ra, nhưng chúng nó càng siết chặt đến nỗi anh cơ hồ không thể hô hấp được.

Chỉ nghe rầm một tiếng, thiếu niên kia giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào hồ nước, y thao túng ánh sáng khiến cho toàn bộ đáy hồ tối thui nhanh chóng sáng bừng lên.

Ngay tại thời điểm Chu Ngự chỉ còn một ngụm hô hấp cuối cùng, người thiếu niên kia đã ra lệnh cho thủy sinh dưới hồ tản ra bốn phía.

Nguyên bản đám bèo quấn chặt Chu Ngự nhanh chóng thả anh ra.

Thiếu niên đỡ lấy gáy Chu Ngự, giúp anh độ khí sau đó nâng anh lên khỏi mặt nước. (Có tính là hun không ta)

Sức mạnh kia tương đối lớn, Chu Ngự được trực tiếp đưa lên bờ.

Chu Ngự xoay người lại, nằm ngửa trên bờ thở phì phò.

Ánh sáng rút đi, màn đêm bao phủ giống với thế giới kia.

Chu Ngự nhắm hai mắt lại, mỗi một lần hô hấp như trải qua một lần luân hồi.

Hơn mười giây sau, Chu Ngự mới lấy lại sức nghiêng đầu nhìn về phía hồ nước, anh nghĩ đến người thiếu niên kia có phải không lần nữa xuất hiện trước mặt mình, nhưng mặt hồ lại tĩnh lặng không một tia gợn sóng. Bầu trời đầy sao giống như bị mặt hồ dung nạp vào.

“Anh đang đợi tôi sao?” Âm thanh của thiếu niên vang lên trong đầu Chu Ngự.

“Vì sao lại cứu ta?” Chu Ngự vô lực hỏi.

“Đương nhiên là vì muốn anh sống sót. Tôi chỉ có thể đưa anh đến đây thôi, tôi mệt mỏi rồi… Lên đường bình an, Chu Ngự.”

Âm thanh kia trong đầu Chu Ngự nhỏ dần, cuối cùng biến mất.

Trong hồ nước, thiếu niên nhắm mắt lại, tùy ý mặc kệ bụng dưới nổi lên cơn đau quặn thắt, để cơ thể chìm dần xuống đáy hồ. Y nhắm mắt lại tựa như đi vào cơn hôn mê sâu. (Đau bụng dưới ta cứ nghĩ đến tháng =)))

Trải qua một đêm này khiến Chu Ngự dường như mất hết sức lực, nhưng anh vẫn đứng lên, cách đó không xa có thể ẩn ẩn nghe thấy Ngô Vận hô lớn “Chu Ngự! Chu Ngự, cậu ở đâu? Cmn đừng có dọa tôi!”

Chu Ngự vô lực phất phất tay “Tôi ở đây!”

“Mẹ tôi ơi! Không ngờ chúng ta vẫn còn sống!” Ngô Vận chạy tới ôm cổ Chu Ngự.

“Đi xem xe Hummer hoặc xe vận chuyển… xem coi còn có thể xài được không?”

Ngô Vận dìu Chu Ngự trở lại xe, phát hiện thấy hai chiếc Hummer bị cây cổ thụ đè nát bét.

Một chiếc xe vận chuyển khác cũng chịu chung số phận, các loại thức ăn nằm rải rác trên mặt đất.

Ngô Vận cúi đầu nhặt lên một lon thịt bò đóng hộp, trực tiếp dùng mã tấu khui ra, há to mồm ăn ngấu nghiến, nhân tiện đem bọc bánh quy đưa cho Chu Ngự.

Chu Ngự lắc đầu, anh ăn không vô.

Ngô Vận lại cúi người lục lọi, tìm được một chai nước dinh dưỡng đưa cho Chu Ngự “Nếu ăn không được thì ít nhất phải uống chút nước chứ.”

“Cảm ơn.” Chu Ngự ngẩng đầu, một hơi uống sạch chai nước.

Thân thể mệt mỏi thoải mái hẳn ra.

Ngô Vận tìm được một chai rượu vang đỏ, hứng phấn đi tới ngồi bên cạnh Chu Ngự “Đúng là ngày dành cho tôi a, rượu đỏ nè! Bình thường chỉ có Tống Trí mới được uống nó thôi!”

Chu Ngự nâng cằm “Mở ra đi!”

Ngô Vận cười nói “Đương nhiên rồi!”

Không chỉ có rượu mà có cả thuốc lá nữa. Đáng tiếc cái bật lửa Ngô Vận đưa cho Chu Ngự bị đánh rơi trong pháo đài cây kia rồi.

“Có thể nói cho tôi biết, chúng ta làm sao sống sót được vậy?” Ngô Vận nhìn quanh bốn phía, khắp nơi toàn cây cổ thụ đổ ngã, với năng lực của Chu Ngự tất nhiên là không thể làm ra được.

Chu Ngự tiếp nhận chai rượu uống một ngụm, sảng khoái nói “Chúng ta gặp cái kén của Vua Eun -joo, tôi quăng lựu đạn cho cái kén kia nổ tung, sau đó một phát bắn chết nó.”

Ngô Vận xém chút nữa phun ra một ngụm rượu.

“Người anh em! Cậu thôi đi nha! Tôi còn tưởng con nhện bạc kia khống chế cậu là quá sức lắm rồi, không nghĩ tới cậu còn chạm trán cả cái con Vua Eun- joo có cấp bậc cao hơn nữa chứ!”

Hai người câu được câu không trò chuyện nguyên một ngày, sống sót sau tai nạn, bọn họ bây giờ chỉ muốn cả người thoải mái, căn bản không quan tâm đến bản thân đang ở trong rừng rậm nguyên thủy vô cùng nguy hiểm, mà là một nơi không quen thuộc địa hình nữa chứ.

“Sau đó, cái đám lộn xộn này như thế nào có?” Ngô Vận hỏi.

“Còn cái gì sau đó nữa a? Đã có một con Vua Eun – joo nhỏ thì chắc chắn sẽ có cha mẹ. Thấy tôi đập chết baby của chúng nhưng cũng không có tới tìm tôi tính sổ. Cho nên chúng nó trút giận lên khu rừng này.” Chu Ngự ngẩng đầu càu nhàu hét to muốn uống thêm rượu. Anh luôn từng phút từng giây bảo trì thanh tĩnh, đề phòng, rất hiếm phóng túng như vậy, có lẽ anh bị ảnh hưởng phong thái của thiếu niên kia.

Ánh mắt Ngô Vận nhìn anh trông rất quỷ dị “Ý của cậu là, không chỉ là con Vua Eun – joo bé nhỏ kia mà còn có cả cha mẹ của nó nữa? Trời của tôi ơi, cái này mới gọi là long trời lở đất nè, vậy hai con Vua Eun – joo trưởng thành kia đâu?”

Chu Ngự dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói “Ngô Vận, nếu tôi nói sinh vật cấp S đã cứu chúng ta… Anh có tin không?”

Ngô Vận ngây ngẩn cả người, vài giây sau liền ha hả cười lên “Tôi tin! Tất nhiên là tôi tin rồi! Quậy nát cả khu rừng, chẳng lẽ Chu Ngự cậu làm được sao!”

“Anh thật sự tin? Không nghĩ tôi nói giỡn sao?”

Biểu tình Ngô Vận nghiêm túc hẳn lên “Tôi cũng đâu có ngốc, với tình huống như vậy thì ít nhất phải có một sinh vật cấp A may ra mới có thể đối kháng cùng Vua Eun – joo, chẳng lẽ Chu Ngự cậu hóa thân thành quái vật đánh lộn với nó sao? Cậu nói sinh vật cấp S đã cứu chúng ta, tại sao lại không phải là một lời giải thích hợp lý chứ. Cậu rất đặc biệt, Chu Ngự cậu quả thật rất đặc biệt… Không chỉ ở chỗ cậu luôn sống sót sau nguy hiểm, cậu so với chúng tôi biết cách kiểm soát tâm tình của mình hơn, biết cái gì nên lấy cái gì nên bỏ đi. Cậu không sợ hãi, là người thì không thể không sợ hãi được, mà cậu lại không như vậy. Cậu nhìn thấy rất nhiều cũng mất đi nhiều lắm, cho nên cậu không còn sợ hãi nữa. Như vậy cậu hấp dẫn được sinh vật cấp S thì có cái gì kì quái đâu chứ.”

“Anh có lời khuyên gì không?” Chu Ngự lại hỏi.

Ngô Vận yếu ớt lắc đầu “Là bạn bè hợp tác với nhau, lời khuyên dành cho nhau cũng chỉ có một – vô luận ra sao thì phải sống sót, sau đó hãy tận hưởng cuộc sống. Đừng giống như Tống Trí, quá câu nệ chuẩn tắc và nhận thức.”

“Cám ơn.”

Hai người ngồi nghỉ trong chốc lát, sau đó cầm theo chai rượu loạng choạng đứng dậy, leo lên một chiếc xe vận chuyển khác ngồi vào.

“Hey, Chu Ngự! Chúng ta nên cảm ơn vị bằng hữu sinh vật cấp S của cậu đi! Ít nhất nó còn để lại một cái xe cho chúng ta, nếu không chúng ta phải cuốc bộ băng qua cái khu vực 12 trong rừng rậm nguyên sinh kia, chính là muốn mạng người mà!”

“Đeo dây an toàn vào, anh hiện tại là say xỉn mà còn lái xe đó.”

Ngô Vận cười cười, cao giọng nói “Lái xe trở về thôi!”

Khóe môi Chu Ngự cong lên tạo thành nụ cười yếu ớt, sự rộng rãi bao dung của Ngô Vận thật khiến anh cảm thấy an tâm.

“Khi trở về căn cứ, đừng có nói chuyện của sinh vật cấp S cho Tống Trí biết. Nếu không ông ta sẽ bắt cậu làm mồi nhử, làm ra một vài cái quyết định nguy hiểm.”

“Anh không sợ sinh vật cấp S kia làm hại đến chúng ta sao?”

“Ha ha, nếu đúng là vậy thì chúng ta đã sớm chết rồi, cho dù Tống Trí từng đối kháng với sinh vật cấp S cũng khó giữ mạng cho cậu. Nếu nó không phải là sinh vật cấp S thì chúng ta đã coi nó như một cái phích cắm tốt rồi. Cậu có hiểu phích cắm nghĩa là gì không? Chính là sau này chúng ta mà xảy ra chuyện gì bên trong rừng rậm thì có thể trông cậy vào người anh em kia chiếu cố a!” (Anh chỉ hưởng ké của Chu Ngự mà thôi. Mà không hiểu tại sao Ngô Vận lại liên tưởng đến cái phích cắm nữa.)

Ngô Vận miệng ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, lái xe chạy về phía trước.

Chu Ngự chống đầu nhìn về phía xa, xung quanh đều bị rừng rậm bao phủ toàn diện, bọn họ đối với nó quả thực rất nhỏ bé, làm gì phải so đo với kết quả của tương lai sau này, chi bằng bây giờ cứ hưởng thụ cuộc sống cho đã, Chu Ngự cầm chai rượu uống một ngụm, sau đó đem chai rượu rỗng ném qua cửa xe.

Không biết có phải do uống rượu nhiều quá mà Ngô Vận lái xe không có cẩn thận khiến xe mắc kẹt vào vũng bùn, làm cho Chu Ngự xém chút nữa bị u đầu.

“Tôi đi xem thử!” Ngô Vận vỗ tay lái một cái sau đó mở cửa xe ra ngoài.

Chu Ngự ngồi trên xe, nhìn ra ngoài qua cửa kính “Tình huống thế nào?”

“Xong rồi! Xong rồi! Bánh xe phía sau bị mắc kẹt vào vũng bùn rồi! Lấy khả năng của chúng ta không thể nhấc xe ra khỏi được! Tôi không muốn bỏ xe lại để cuốc bộ đâu a!”

Ngô Vận quay lại mở cửa xe ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai của Chu Ngự nói “Cậu hẳn mệt rồi đi? Mệt mỏi sẽ giúp ngủ ngon hơn, dù sao nơi này cách căn cứ không xa lắm đâu, không chừng vài giờ sau Tống Trí sẽ phái người tới tìm chúng ta, đến lúc đó sẽ giao đống lương thực này cho họ.”

Quả thật Chu Ngự cũng mệt đến mắt mở không ra, anh gật đầu rồi lấy cánh tay làm gối đầu ngủ thiếp đi.

“Chậc! Cậu ngủ ngon quá a!”

Ngô Vận khóa kĩ cửa xe, nhắm mắt lại ngủ, kỳ thật hắn cũng có chút lo lắng, bọn họ ở trong rừng rậm nguyên thủy này ngây người một ngày một đêm, không nói đến thuốc ức chế sắp hết hiệu lực, mà ngay cả các thứ thuốc khác cũng vậy, cho nên nếu Tống Trí không phái người tới thì bọn họ chắc chắn sẽ gặp chuyện không may. Nhưng nếu tự thân đi bộ thì bọn họ sẽ không thể ra khỏi phiến rừng rậm này.”

Bất quá trải qua nhiều thứ như vậy, Ngô Vận cũng hiểu được không có việc gì phải sợ hãi cả. Hắn làm theo bộ dáng của Chu Ngự, lấy tay làm gối đầu ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, cái xe bỗng dưng chấn động dữ dội, đánh thức Chu Ngự và Ngô Vận.

“Xảy ra chuyện gì vậy! Chúng ta bị sinh vật tấn công sao?”

Ngô Vận quay đầu ra phía sau thì sợ đến ngây người. Một cái vòng dây to lớn buộc chặt phía sau xe của bọn họ, mà phía trước xe có một thân ảnh màu đen ngậm lấy một đầu dây khác dùng sức kéo chiếc xe, thế nhưng chiếc xe vậy mà từ từ được nâng ra khỏi vũng bùn!

Chu Ngự lập tức kéo kính xe xuống, không chút do dự thò đầu ra ngoài dò xét, sau đó lớn tiếng quát to “Mặc Dạ! Mặc Dạ, sao mi lại ở đây?”

Ngô Vận cũng trợn tròn mắt, thân ảnh đang kéo xe kia là Mặc Dạ ư?

“Mặc Dạ không phải đang ở căn cứ sao? Tại sao nó lại ở đây?”

Móng vuốt Mặc Dạ không ngừng cào cấu mặt đất, thập phần dùng sức, hai cái lỗ tai cũng đôi cánh nhỏ cũng dựng đứng cả lên. Không ít thực vật xung quanh bị nó đạp nát, nó phát ra âm thanh ‘Uhm’, giống như muốn móc cả xương cốt của mình ra vậy.

“Mặc Dạ! Cố lên a! Chỉ còn một chút nữa thôi!”Ngô Vận mở cửa xe cổ vũ “Nhóc con! Mi giỏi quá à! Ta không biết mi có sức mạnh khủng như vậy đó!”

Còn Chu Ngự lại nhìn chằm chằm Mặc Dạ, anh hoàn toàn không ngờ nó có thể chạy từ căn cứ tới đây để tìm mình.

Nó cảm nhận được anh gặp nguy hiểm sao? Sao nó có thể định vị được vị trí của anh?

Mặc Dạ dùng sức kéo về phía trước, cả cơ thể nó gồng sức đến căng cứng cả lên, Chu Ngự không hiểu vì sao mình lại đau lòng. Anh lập tức xuống xe, đi tới chỗ Mặc Dạ, phụ giúp nó kéo xe.

“Mẹ tôi ơi! Mẹ tôi ơi! Mặc Dạ, mi quá tuyệt vời! Ta yêu chết mi mất!”

Chu Ngự quay trở lại ngồi trên xe, anh đang tiêu hóa vấn đề… Làm sao Mặc Dạ lại có sức mạnh lớn đến như vậy?

Ngô Vận dang rộng hai tay muốn ôm Mặc Dạ vào lòng, nó tránh né cái ôm của hắn, chạy về phía cửa xe của Chu Ngự, ngay tại khoảnh khắc Chu Ngự mở cửa xe, nó mạnh mẽ nhảy vào lòng anh, cuộn người thành một đoàn.

Nhiệt độ ấm áp của nó làm cho Chu Ngự không hiểu vì sao cảm thấy an tâm, như là đang nói với anh, nguy hiểm đã qua rồi.

Chu Ngự vươn tay thong thả vuốt ve lớp lông tơ trên lưng nó, Mặc Dạ hơi giật mình, Chu Ngự mới phát hiện lông tơ của nó có dính vài hạt cát, móng vuốt cũng dính đầy bùn đất, có thể thấy được nó chạy một quãng đường rất xa mới đến được đây.

“Mi khẳng định là Chu Thanh hay Tống Trí cho phép mi mới chạy đến đây đi? Vật nhỏ mi coi chừng về sau họ không cho mi ăn cơm nữa đó.”

Nhưng không nghĩ tới vòng vo vài cái sau đó ngậm lấy đầu ngón tay của Chu Ngự, nó dùng đầu lưỡi liếm liếm như đang trưng cầu sự cho phép của Chu Ngự, hoặc là giống như đang nói với Ngô Vận, nó ăn cơm của Chu Ngự chứ không phải của Tống Trí.

Chu Ngự cười cười, ngoéo… đầu lưỡi Mặc Dạ một cái, nó lập tức cắn vỡ ngón tay của Chu Ngự, dùng sức mút vào, nó híp mắt, cổ họng phát ra âm thanh ríu rít.

Nó đói bụng lắm rồi, đi tìm họ với quãng đường xa như vậy, Mặc Dạ nhất định là đã hao phí thể lực rất lớn.

Chu Ngự nhắm hai mắt lại, anh có thể cảm nhận được xúc động khi đi tìm mình của Mặc Dạ. Trước mắt anh là một thế giới rộng lớn, anh tựa hồ có thể thấy được Mặc Dạ đang rong đuổi trong thế giới này, nó buông tha hết thảy mọi thứ, kể cả tự do để đi tìm anh.

Mặc Dạ cứ như vậy ngậm ngón tay anh cuộn tròn người lại ngủ thiếp đi.

Ngô Vận tiếp tục lái xe tiến về phía trước, Chu Ngự cứ như vậy liên tục vuốt ve lớp lông tơ trên lưng Mặc Dạ.

Ngủ hơn một tiếng đồng hồ, Mặc Dạ phát ra một tiếng ‘Ah’ nỉ non, hai cánh nhỏ phẩy phẩy, lỗ tai cũng dựng đứng lên, nó ngồi thẳng lưng đem đầu gác lên cửa kính, hai lỗ tai cùng với lông tơ trên đỉnh đầu theo gió khẽ đung đưa, thoạt nhìn có vẻ khờ dại cùng bừa bãi.

Lúc này bọn họ đã rời khỏi rừng rậm, xe đi vào một mảnh đất cằn cỗi đầy sỏi đá.

“Hey! Ước khoảng một tiếng nữa là chúng ta về đến căn cứ!” Ngô Vận thoáng nhìn qua Mặc Dạ, giống như muốn nhắc nhở điều gì đó.

Chu Ngự gác cằm lên đầu Mặc Dạ khẽ cọ cọ, nhẹ giọng nói “Mặc Dạ, hiện tại ta cho mi lựa chọn, mi có thể như vậy rời đi, hưởng thụ cuộc sống tự do trong rừng rậm, ta không thể ở bên mi mãi được… Điểm này mi hẳn rõ ràng đi. Sau khi mi rời khỏi, ta sẽ nói với Tống tiên sinh là chưa từng gặp mi. Mi cứ yên tâm đi, nếu trong rừng rậm ta có gặp lại mi thì ta sẽ nhận ra mi, có thể cùng mi đùa giỡn nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK