“Chúng quá đông, đạn sẽ không đủ nhưng dùng tự sát có lẽ đủ đấy.” Ngô Vận trả lời.
Trong xe một mảnh im lặng.
Ngô Vận quay đầu liếc Hàn Lật Đẳng một cái “Tôi cứ nghĩ cô sẽ khóc lóc kêu gào muốn quay về không muốn chết ở đây hay linh tinh gì đó chứ?”
“… Đây là con đường tôi đã lựa chọn, cho dù khóc cạn nước mắt, đem mạng sống đặt cược thì tôi vẫn muốn đi đến đích.” Hàn Lật Đẳng hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Lí Khiêm bên cạnh “Tôi thực ghen tị với anh chàng này, có thể bất tỉnh nhân sự, khỏi cần chạm trán với hoàn cảnh bây giờ.”
“Tôi có thể đánh cô bất tỉnh.”
Trong lời nói Ngô Vận có chút âm lãnh, lúc đó xe bọn họ cũng từ từ hạ xuống, vững vàng chạm đất.
Mọi người nín thở, không dám nói tiếng nào.
Thân xe truyền đến âm thanh của Ma Quỷ Đằng ‘Khò khè khò khè’, không giống tác phong bình thường của chúng – tấn công nhanh gọn lẹ.
Chúng nó chuyển động vô cùng cẩn thận, sợ làm tổn thương đến cái gì đó.
Sau đó xe chấn động một phát, đám Ma Quỷ Đằng chậm rãi rời đi.
Không một ai trong xe dám nhúc nhích, một phút đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có gì xảy ra.
“Chúng nó có phải đã buông tha cho chúng ta?” Hàn Lật Đẳng hỏi.
“Không biết. Nhưng cái này không phù hợp với tập tính của Ma Quỷ Đằng.” Ngô Vận trả lời.
“Mọi người không biết là Ma Quỷ Đằng vừa cứu chúng ta sao?” Bác sĩ Daniel hỏi.
“Không thể nào. Sao ông lại nghĩ ra điều phi lý thế chứ?” Ngô Vận buồn cười hỏi.
“Đầu tiên, lúc chúng ta lọt vào địa bàn của Ma Quỷ Đằng, chúng nó không có tấn công ta. Lấy tốc độ của Ma Quỷ Đằng, chúng ra chưa kịp làm ra hành động gì thì đã bị chúng nghiền nát ra cám rồi.” Chu Ngự trả lời.
“Đúng vậy. Điều này thật đáng ngạc nhiên.” Ngô Vận nheo mắt “Vậy thứ hai là gì?”
“Thứ hai, Ma Quỷ Đằng chung quy từ đầu tới cuối đều chỉ đuổi giết đám Song Đầu Lang Chu đó, đối với chúng ta thì làm như không thấy, thậm chỉ còn mở đường cho chúng ta chạy. Như vậy lần ‘tiếp đãi’ này là trùng hợp sao?”
Mọi người không hẹn thở phào một hơi.
“Thứ ba, lúc xe chúng ta sắp đâm vào vách núi thì Ma Quỷ Đằng kéo xe lại, nhân tiện đem động cơ xử lý nốt, cho nên bây giờ muốn khởi động xe là điều không thể.” Chu Ngự nói xong liền ra khỏi xe.
“Hey! Chu Ngự!” Hàn Lật Đẳng lo lắng.
Chu Ngự đứng tại chỗ, nửa phút trôi qua không có chuyện gì xảy ra.
Mà đám dây leo này nọ vẫn quấn lên thân cây cổ thụ, không có ý định tấn cống Chu Ngự.
Ngô Vận vỗ vỗ đầu “Được rồi, cậu luôn làm điều ngoài tầm dự đoán của mọi người.”
Chu Ngự nhìn về phía Chu Thanh, trong mắt tràn ngập nghi vấn khó hiểu.
Mọi người ngồi trong xe cũng phải là đồ ngốc, bọn họ đều nhớ rõ Chu Thanh đưa ra ý kiến đi về phía Tây xâm nhập địa bàn của Ma Quỷ Đằng.
Mặc dù có nhiều thứ nếu Chu Thanh không ra nói nguyên nhân thì bọn họ cũng không hỏi lại. Nhưng dù sao điều quan trọng bây giờ là mọi người còn sống, không để ý đến vấn đề vụn vặt này nọ. Chu Thanh là học giả chuyên về thực vật học, có lẽ cậu so với bọn họ hiểu rõ hơn về tập tính của Ma Quỷ Đằng. Ví dụ như so với họ, trong mắt Ma Quỷ Đằng thì Song Đầu Lang Chu trông ngon miệng hơn.
“Trong hoàn cảnh này chúng ta chỉ có thể đi bộ, nhưng mà trời sắp tối rồi nên không thể ra ngoài.” Ngô Vận bất đắc dĩ nhún vai.
“Anh sẽ đổi tên lại chứ?” Chu Ngự một bên hỏi, một bên ra phía sau xe nạp đạn, đem súng kiểm tra sơ qua một lần.
“Đổi thành ‘Vận May’ được không?” Ngô Vận cũng bắt đầu kiểm tra số lượng đạn còn lại.
“Nghe được đấy.”
Bác sĩ Daniel phân phát đồ ăn thức uống cho mọi người.
Vấn đề làm cho bọn họ lo lắng lúc này là thuốc ức chế sắp hết công hiệu. Thuốc mà hết công hiệu thì bọn họ chưa tới được căn cứ đã bị thành con mồi cho đám quái vật kia săn đuổi rồi.
Ngô Vận đưa một cái hòm thuốc cho bác sĩ Daniel “Thuốc chỉ còn lại rất ít, mọi người tự chia ra tiêm, tự tiêm tự phụ trách nha, có gì thì đừng trách người khác.”
Bác sĩ Daniel cầm liều thuốc cuối cùng chỉ đủ dùng cho một người đến trước mặt Ngô Vận và Chu Ngự “Chỉ còn lại chút này, hai người các cậu sao chia đây?”
Chu Ngự hất cằm “Đưa cho Ngô Vận đi.”
“Cậu không cần?” Bác sĩ Daniel kinh ngạc hỏi.
“Tôi có phần của mình rồi.” Chu Ngự mở ba lô đựng một chai nhỏ chứa thuốc ức chế cho họ xem thoáng qua.
Điều đó làm cho Ngô Vận ngạc nhiên “Đây là chai thuốc tôi đưa cậu ở căn cứ bị phá hủy đó mà, cậu không có xài sao?”
“Đúng vậy, tôi không cần. Nếu cần tôi muốn để dành cho Chu Thanh. (Ôi, anh trai tốt của năm)
“Lỡ có gặp sinh vật nguy hiểm gì đó… Cậu không sợ sao?” Ngô Vận trợn to mắt hỏi.
“Tôi khống chế được.”
“Tôi không hiểu, cậu khống chế bằng cách nào chứ?” Ngô Vận một phen túm cổ áo Chu Ngự “Cậu rốt cuộc là siêu nhân? Hay là quái vật?”
“Chỉ cần lần đầu khống chế được thì lần hai, lần ba cũng sẽ làm được.”
Chu Ngự nhìn thẳng vào mắt Ngô Vận, ánh mắt không hề có chút dao động nào.
“Tôi không tin. Sợ hãi là bản năng của con người, trong đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy?” Ngô Vận híp hai mặt lại.
Hắn muốn nhìn thấu Chu Ngự, nhưng ánh mắt của Chu Ngự vẫn rất sáng và trong vắt, làm cho Ngô Vận cái gì cũng không thấy được suy nghĩ của Chu Ngự.
“Có một số cách giúp anh quên đi nỗi sợ hãi khi đứng trước nguy hiểm. Hãy thử cảm nhận cảm giác khác ngoài nỗi sợ hãi. Có một số cảm giác so với sợ hãi còn mạnh hơn.” Chu Ngự trả lời.
“Ví dụ như?”
“Chẳng hạn như cảm giác tức giận. Hay sự khao khát được sống sót trong anh.”
Ngô Vận ngây ngẩn cả người, hắn thả cổ áo Chu Ngự ra “Cùng cậu hợp tác là một chuyện vô cùng điên rồ đấy.”
Ngô Vận khẽ hừ một tiếng “Vẫn nên xem trọng em trai của cậu đi. Giác quan thứ sáu của giáo sư thực sự là một điều may mắn đây.”
“Cái gọi là sở hữu ‘giác quan thứ sáu’ chẳng qua là kinh nghiệm cùng tri thức được tích lũy trong đại não. Chu Thanh nghiên cứu nhiều loài thực vật này nọ ở Nibelungen, em ấy dùng giác quan thứ sáu cứu mọi người không có gì là lạ cả.”
Chu Ngự nghiêng mặt nhìn về phía Chu Thanh, vẻ mặt của anh vẫn trầm tĩnh như bình thường.
Lúc Chu Thanh ăn chung với mọi người, ở trong đầu nói một tiếng ‘cám ơn’.
Mà giọng nói quen thuộc kia lần nữa hồi đáp “Đó là vinh hạnh của ta. Cậu có thể an toàn thoát khỏi phiến rừng rậm nguy hiểm kia.”
Đó là một lời hứa.
Ngón tay Chu Thanh nhẹ nhàng run lên, nói cách khác ngay từ lúc đầu đó không phải là ảo giác của cậu. Ở thế giới Nibelungen, hệ thống phân cấp sinh vật khá nghiêm ngặt, sinh vật cấp S là mạnh nhất, chúng có quyền sai khiến, điều khiển sinh vật cấp thấp hơn chúng. Ma Quỷ Đằng kia hẳn là chịu sự khống chế của sinh vật cấp S đã cứu bọn họ.
“Anh đã cứu mạng chúng tôi, anh muốn tôi trả ơn thế nào?” Chu Thanh ở trong đầu hỏi.
Cậu nghĩ đối phương sẽ trả lời lại, nhưng hơn mười giây trôi qua không thấy âm thanh hồi đáp.
Sinh vật cấp S kia rời khỏi đại não của mình rồi sao?
Hay là sinh vật cấp cao ở thế giới này tựa như một thực thể siêu nhiên đang dùng ánh mắt trêu tức nhìn bọn họ giãy giụa giữa ranh giới sống chết? Hết thảy mọi thứ xảy ra nãy giờ chỉ là trò tiêu khiển của hắn thôi?
Mà ngay giây phút này, Ngô Vận vác ra cái thùng đen chứa phôi thai, bỗng nhiên cái thùng chấn động dữ dội.
“Trời của tôi ơi! Đó là cái gì vậy?” Hàn Lật Đẳng kêu to.
Chu Ngự lập tức móc súng ra.
“Hey hey hey! Phải ngắm cho chính xác nha! Ngắm cái thùng đó, đừng có ngắm vào tôi!” Ngô Vận sợ bị Chu Ngự bắn trúng.
“Sao vậy? Trong thùng này chứa cái gì vậy?” Bác sĩ Daniel đi tới hỏi.
“Phôi thai của sinh vật.”Chu Ngự trả lời.
“Cái gì? Sao anh lại mang theo phôi thai của sinh vật Nibelungen chứ? Cảm thấy chúng ta chưa đủ khổ sao?” Hàn Lật thật muốn đem chính mình quăng vào bệnh viện tâm thần.
“Sao cậu lại nói ra, đem bọn họ dọa đến mặt mày tái mét hết rồi kìa.” Ngô Vận bất đắc dĩ nói.
“Anh đem thùng đặt xuống đi.” Chu Ngự hất cằm.
“Được rồi, được rồi.” Ngô Vận chậm rãi cúi người, đem cái thùng vững vàng đặt trên đất.
“Mở nó ra.” Chu Ngư nói.
“Cậu bảo tôi mở ra? Lỡ nó cắn rụng đầu tôi thì sao?” Ngô Vận bày ra ánh mắt uất ức ‘Sao cậu lại có thể vô tình với tôi thế chứ’ nhìn Chu Ngự.
“Bị nó cắn rụng đầu hay bị tôi đập nát đầu, chọn đi.” Ý tứ trong ánh mắt Chu Ngự là ‘Cái thùng này do anh mang theo nên anh phải chịu trách nhiệm’.
“Cậu thật đúng là một tên bạo quân!” Ngô Vận vươn tay mở thùng ra nhưng Hàn Lật Đẳng không đồng ý.
“Lỡ bên trong là Song Đầu Lang Chu thì sao?”
« Tôi sẽ giết chết nó. » Chu Ngự lạnh lùng nói.
« Cùng với Ngô Vận mang cái thùng này theo mà cậu không biết bên trong là phôi thai của sinh vật nào sao ? » Bác sĩ Daniel dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Chu Ngự.
Ngô Vận thở hắt ra một hơi « Có thể nhìn xuyên qua cái thùng này được sao,toàn là màu đen đó. »
« Đây là màu sắc bảo mật dành cho việc vận chuyển. » Chu Ngự trả lời.
« Cho nên chúng tôi chỉ là đang chấp hành nhiệm vụ vận chuyển thứ này thôi. » Ngô Vận nhún vai.
« Nói như vậy, chẳng lẽ bên trong là sinh vật cấp A hoặc cấp B sao ? » Hàn Lật Đẳng khẩn trương lên.
« Nói không chừng là sinh vật cấp S đấy. » Ngô Vận xoa tay.
« Tập đoàn Cự Lực chưa đủ khả năng tạo ra một sinh vật cấp S đâu. » Bác sĩ Daniel trả lời « Hơn nữa phôi thai sinh vật nơi đây có giá trị rất lớn, cho dù là phôi thai của sinh vật cấp B thì đối với việc nghiên cứu nguồn gốc sự sống ở Nibelungen có ý nghĩa vô cùng. Chính là… ấp trứng ? Phôi thai như vậy hẳn là lâm vào trạng thái ngủ đông mới đúng. »
« Nhìn kích cỡ này chưa hẳn là sinh vật cấp B đâu. » Chu Thanh nói.
Lời nói của Chu Thanh làm cho Hàn Lật Đẳng nhẹ nhõm hẳn lên.
« Ngô Vận, nếu anh không mở ra thì nó sẽ bị ngạt thở đấy. » Bác sĩ Daniel nhắc nhở.
« Nó ngạt thở không phải tốt hơn sao ? » Hàn Lật Đẳng vẫn còn khẩn trương.
« Được rồi, được rồi, để tôi mở ra. »
Ngón tay Ngô Vận đăt lên nắp thùng, hướng về phía Chu Ngự, nếu có cái gì nhảy xổ ra thì Chu Ngự sẽ nổ súng.
« Một… Hai… Ba ! »
Nắp thùng được mở ra, một phút nín thở kia, Chu Ngự trông thấy một đôi mắt trong suốt màu hổ phách, ánh mắt thật ngây thơ, không pha lẫn tạp chất nào, có vẻ yếu ớt và vô tội.
« Í ? Đây là cái gì ? »