Chu Ngự hươ huơ ngón tay, nửa đùa nửa thật trả lời “Bởi vì tôi là cơm cha áo mẹ của nó.”
Mặc Dạ giống như rất bất mãn với lời nói của Chu Ngự, từ phía sau đụng Chu Ngự một cái khiến anh phải lảo đảo về phía trước, quay lại thì thấy Mặc Dạ nghiêng mặt nhìn anh.
Đây là biểu tình tức giận của nó a.
Chu Ngự bất đắc dĩ cười cười. Đối với Mặc Dạ mà nói, Chu Ngự là người dùng máu nuôi dưỡng nó. Bọn họ tựa như ràng buộc lẫn nhau, bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên giữa Chu Ngự và Mặc Dạ.
Đi vào khu vực thí nghiệm, Carlos đưa một sợi dây thừng đặc chế cho Chu Ngự “Hãy để nó vòng sợi dây thừng này vào, sau đó dùng sức kéo về phía trước, dụng cụ này có thể đo được thể lực của nó.”
“Cái này hả?” Chu Ngự không biết được Mặc Dạ có chịu phối hợp không, bởi vì Chu Ngự thấy giống như sủng vật bị xích lại một chỗ vậy.
“Nếu không thì không còn cách nào để đo được a…” Carlos bất đắc dĩ trả lời.
Chu Ngự cũng rất muốn biết thể lực của Mặc Dạ tới đâu, vì thế cúi người, hai tay cầm lấy sợi dây thừng đặt trên đỉnh đầu Mặc Dạ.
“Mặc Dạ, buộc cái này lên người mi không phải là bắt lấy hay trói buộc mi mà chỉ muốn kiểm tra thể lực của mi tơi đâu thôi. Nếu mi thật sự không thích thì cứ lấy đầu ra.” Chu Ngự nhìn vào ánh mắt Mặc Dạ nói.
Mặc Dạ cũng không có cự tuyệt, nó ngẩng đầu nhìn Chu Ngự.
Ánh mắt của nó vừa chân thành vừa tập trung, giống như trao cả tự do của mình vào trong tay Chu Ngự, mặc anh tùy ý định đoạt.
Anh vẫn giữ nguyên sợi dây thừng trên đầu Mặc Dạ.
Anh là người không chút do dự, không biết vì sao mỗi lần đừng trước mặt Mặc Dạ anh luôn do dự.
“Mặc Dạ, không sao đâu. Chút nữa ta sẽ tháo ra cho mi.”
Chu Ngự biết, chỉ cần một ngày Mặc Dạ còn trong cái căn cứ này thì ngày đó thí nghiệm sẽ không ngừng lại. Nếu Mặc Dạ thật sự không chịu đựng được thì anh hy vọng nó có thể buông tha anh, mau chóng hòa nhập vào thế giới của mình.
Giống như biết Chu Ngự đang nghĩ gì, Mặc Dạ trực tiếp nâng người lên chui vào sợi dây.
“Thật tốt quá!” Carlos trở lại phòng giám sát, chuẩn bị đọc số liệu.
“Mặc Dạ, lại đây.” Chu Ngự lui ra sau vài bước.
Mặc Dạ tha theo dây thừng đến gần Chu Ngự.
Chu Ngự lại tiếp tục lui về phía sau, Mặc Dạ cũng tiếp tục tiến lên phía trước.
Khi hai người đi vào trung tâm kiểm tra, dây thừng bị kéo căng ra, mà biểu tình của Mặc Dạ cũng không có cố hết sức.
Carlos nhìn số ghi mở to hai mắt “Trời ơi! 12000 Newton! Tương đương với trọng lượng khổng lồ 4575 kg!”
Chu Ngự không nghe thấy lời cảm thán của Carlos, anh tiếp tục lùi lại.
Thí nghiệm này đối với Mặc Dạ chán vô cùng, y chang như mấy cái thí nghiệm ngày hôm qua vậy.
Nó bỗng nhiên không kéo nữa, ngáp một cái rồi nằm sấp xuống.
Carlos có chút sốt ruột, hắn biết Mặc Dạ chưa phát huy hết sức lực của mình.
Chu Ngự buồn cười vỗ tay “Mặc Dạ, chúng ta nhanh chóng kết thúc cái thí nghiệm này rồi trở về đọc sách cho mi nghe, chịu không?”
Mặc Dạ nghiêng đầu, ý nói cho dù anh có muốn dỗ tui thế nào thì cũng phải bày ra dáng vẻ đùa giỡn chứ.
“Ta cho mi ăn dưa hấu nha?”
Mặc Dạ vẫn nằm im, nhưng trên mặt nó là cái biểu tình: Tiếp tục dỗ dành tui a!
Chu Ngự buồn cười lắc đầu.
Lúc còn nhỏ, trừ bỏ Chu Thanh bị bạn học bắt nạt đến khóc nhè ra thì anh cũng chưa từng dỗ dành ai khác.
“Vậy nên làm gì bậy giờ a!” Carlos nghĩ muốn phóng ra khỏi phòng giám sát, nhưng lại nhớ tới Mặc Dạ chỉ nghe lời có mỗi Chu Ngự, chính mình mà sốt ruột chỉ tổ làm Mặc Dạ đắc ý thêm, Carlos chỉ có thể ngồi lại ghế.
Cái này giống như đứa nhỏ đang đùa giỡn, người lớn càng dỗ dành thì nó lại càng muốn nũng. Đôi khi người lớn không thèm quan tâm thì nó ngược lại ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này cửa phòng giám sát mở ra.
Carlos quay đầu lại thì thấy Tống Trí hai tay đút túi đi tới.
“Này là sao đây?” Tống Trí nhìn số liệu, nhíu mày.
“Tôi nghĩ muốn kiểm tra thể lực của Mặc Dạ rốt cuộc là tới đâu, nhưng Mặc Dạ giờ chỉ muốn đùa giỡn, Chu Ngự còn đang dỗ nó.”
“Dỗ nó? Chu Ngự sắp chìu hư nó đi. Anh cảm thấy một con Dạ Linh sắp trưởng thành lại giống như một đứa nhỏ đòi chơi đùa, anh nghĩ nguyện nhân là gì?” Tống Trí hỏi.
Carlos hoàn toàn không có nghĩ tới vấn đề này.
Tống Trí một câu cũng không nói thêm, xoay người ra ngoài.
“Nguyên nhân là gì?” Carlos khó hiểu hỏi.
Tống Trí không có trả lời.
Hắn đẩy cửa đi vào phòng thí nghiệm, dừng tại cửa gọi “Chu Ngự.”
“Oh? Tống tiên sinh?” Chu Ngự xoay người lại.
Tống Trí hướng Chu Ngự làm ra cử chỉ ‘Lại đây’.
Chu Ngự đi tới cách Tống Trí một cánh tay, hắn đột nhiên rút súng ra nhắm ngay Chu Ngự “Dừng lại!”
Chu Ngự trong lòng cả kinh, anh hoàn toàn bất ngờ.
Biểu tình Tống Trí vô cùng lạnh lùng, tay cầm súng không một chút… run rẩy nào.
“Đừng bước tới, Chu Ngự. Tôi biết cậu có kỹ xảo cướp súng. Bây giờ là khoảng cách an toàn của tôi, nếu cậu còn bước tới thêm một milimet nữa là tôi nổ súng ngay!” Âm thanh Tống Trí rất vững vàng, đây hoàn toàn là trạng thái lí trí.
“Mọi chuyện rốt cuộc là sao? Tôi nghĩ mình đâu có làm sai cái gì.” Chu Ngự vẫn không nhúc nhích nhìn Tống Trí.
Mà Mặc Dạ vừa mới nằm rạp trên đất cũng đứng dậy, toàn thân bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Ngự, nhưng tầm mắt như nhìn xuyên qua người Chu Ngự khóa chết Tống Trí.
Tống Trí thoáng dời người đi, giống như muốn Mặc Dạ thấy được mình.
“Mặc Dạ, ta đếm tới ba. Hoặc là mi tới đây ngăn cản ta, hoặc là… Ta bắn rụng đầu Chu Ngự. Đây là đạn độc tố thần kinh, thời gian phát tác vô cùng ngắn, căn bản không có đủ thời gian để cấp cứu đâu.”
Chu Ngự rốt cuộc cũng hiểu được mục đích của Tống Trí.
“Tống tiên sinh! Ông làm thế là vì muốn bức bách Mặc Dạ làm thí nghiệm đo thể lực sao? Bộ ông điên rồi hả?” Chu Ngự nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Trí, anh muốn nhìn rõ sự chấp nhất bên trong đôi mắt đó nhưng không thể lí giải được.
Rõ ràng từ đầu tới giờ Tống Trí hoàn toàn là một tên điên, vì đạt được mục đích của bản thân mà không từ bỏ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
“Mặc Dạ, trò chơi này rất thú vị đi?” Tống Trí hoàn toàn xem nhẹ Chu Ngự, hắn tựa như đang đấu tay đôi với Mặc Dạ.
“Mặc Dạ! Không cần để ý đến ông ta! Ông ta không có khả năng nổ súng!” Chu Ngự nhìn thẳng vào mắt Tống Trí nói.
Tống Trí vẫn hy vọng anh còn sống, như vậy mới có thể khống chế Mặc Dạ, hắn sao có thể nổ súng được?
Trên mặt Tống Trí lộ ra một tia lạnh lẽo pha lẫn một chút ý cười tàn nhẫn “Cậu có thể thử xem tôi có dám nổ súng hay không.”
Dứt lời, một viên đạn phóng ra xẹt qua má Chu Ngự ghim thẳng vào vách tường phía sau, phát ra tiếng vang dữ dội.
“Chúa ơi!” Carlos lập tức nhảy ra khỏi ghế dựa chạy tới cửa.
Hắn phải cản lại cái chuyện điên cuồng này mới được.
Nhưng hắn phát hiện mình không thể mở cửa được, Tống Trí đã lợi dụng quyền hạn ra lệnh khóa cửa phòng giám sát lại.
Mà thân thể Mặc Dạ tiến lên phía trước, đôi mắt hung hăng nhìn Tống Trí.
“Một… Hai…”
Chưa đếm đến ba, không khí trong phòng giống như bị sao chổi kéo căng, thiêu đốt, Tống Trí bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ hất ngã trên mặt đất.
“Không được!” Chu Ngự hô lên.
Tống Trí té ngã trên mặt đất, mà Mặc Dạ đang dẫm lên người hắn, đôi cánh mở ra giống như có thể đâm thủng cơ thể Tống Trí bất cứ lúc nào.
Mà dây thừng dùng để thí nghiệm thể lực bị đứt ra, va vào tường.
Chí nghe thấy tiếng kim loại vỡ vụn truyền đến, mặt tường phía sau sụp đổ, giống như vừa mới có một cơn động đất vậy, và cũng vừa thấy Carlos đang si ngốc nhìn bọn họ.
Tống Trí bị kinh hách, nếu Mặc Dạ dùng sức lực và tốc độ như vậy nhắm thẳng vào thì hắn tan xương nát thịt là cái chắc. Nhưng hắn bị hất ngã giống như bị va chạm bình thường, không có gì khác biệt. Mặc Dạ làm thế nào để có thể khống chế được sức mạnh của mình?
Mà đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Trí là một đôi mắt lạnh lùng và kiêu ngạo, giống như sự uy hiếp của Tống Trí đối với nó chỉ là một tên hề đang nhảy nhót mua vui mà thôi. (=)))
Ta mới là vương của thế giới này.
Mà ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến hôi bị ta dẫm đạp dưới chân.
Chỉ khi được ta lựa chọn, được ta thừa nhận thì mới có quyền lợi sinh tồn.
Trầm mặt trôi qua vài giây, Tống Trí cảm thấy mình mới vừa trải qua một đoạn đối thoại dài dòng.
Chu Ngự cúi người nhặt lên khẩu súng bị Tống Trí làm rơi một bên, sức nặng của khẩu súng chứng tỏ không có đạn.
“Để ông ta đứng dậy đi, Mặc Dạ.” Chu Ngự lạnh lùng mở miệng.
Mặc Dạ vẫn đè nặng Tống Trí, không có ý thả ra.
Cái kính không gọng của Tống Trí rơi ở một bên, sắp muốn vỡ nát.
Mặt của hắn lại lộ ra biểu tình không sao “Carlos, số ghi là bao nhiêu?”
Carlos đã hoàn toàn si ngốc, vẫn đứng sững sờ nơi đó không nhúc nhích.
Tống Trí cao giọng “Carlos—- Số ghi!”
Lúc này Carlos mới tỉnh hồn lại, vọt tới trước computer.
Con số kia làm hai con mắt của hắn mở cực lớn, nửa ngày không nói nên lời.
Hắn nhu nhu hai mắt của mình, nửa ngày mới phản ứng lại “Vượt qua… Vượt qua năm trăm ngàn Newton!”
Khóe môi Tống Trí chậm rãi cong lên, hắn nhìn về phía Chu Ngự “Mặc Dạ của cậu thật sự rất không bình thường. Năm trăm ngàn Newton, thân thể nhỏ như vậy mà đã có khí lực khổng lồ rồi, cậu không biết điều đó rất đáng sợ sao?”
Chu Ngự cúi đầu, hờ hững nhìn Tống Trí “Có cái gì so với con người đáng sợ hơn chứ?”
Mặc Dạ chậm rãi lui về phía sau để cho Tống Trí ngồi dậy.
Tống Trí thong thả ngồi dậy, đè hai mắt của mình lại nở nụ cười.
Chu Ngự hướng Mặc Dạ hất cằm “Chúng ta về thôi.”
Mặc Dạ đi theo sau Chu Ngự, lúc rời đi nó còn quay lại nhìn Tống Trí. Tống Trí hướng nó phất tay.
Vài giây sau, Tống Trí đứng dậy, sửa sang lại vạt áo cùng với cổ tay áo của bộ vest, trực tiếp bước qua lỗ sập của vách tường đi đến trước mặt Carlos.
“Tống… Tống tiên sinh… Ngài không sao chứ?”
Bị sức mạnh to lớn kia đánh ngã, Tống Trí còn sống thật đúng là kỳ tích.
“Thấy tôi đứng dậy trông giống quỷ hồn lắm sao?” Tống Trí nói.
Carlos nuốt nước miếng, mà Tống Trí vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của Carlos, lúc mở tay ra thì thấy vài sợi lông tơ.
“Đây là của Mặc Dạ!” Carlos lộ ra biểu tình vui mừng.
Lúc trước Mặc Dạ không cho bọn họ lấy mẫu, nhưng Tống Trí lại dùng phương thức này để lấy được hàng mẫu, quả thật làm cho người ta mừng rỡ.
“Tôi đi lấy lọ chứa hàng mẫu!”
Ngay tại thời điểm tiếp xúc với không khí, mấy sợi lông tơ từ màu đen hóa thành màu trắng rồi biến thành vảy bạc trong suốt.
“Sao có thể… Tại sao có thể như vậy?” Carlos ngây ngốc.
“Vậy là gen đã bị phá hư. Trừ phi chúng ta lấy được xương hoặc mẫu máu của nó, chứ còn nếu chỉ là da hay lông thì sẽ cho kết quả như vậy.”
Tống Trí xòe bàn tay ra muốn hứng tàn tro rơi xuống, Carlos nhanh chóng lấy lọ chứa mẫu vật hứng lấy.
“Cho dù gen bị phá hư, nói không chừng chúng ta vẫn có thể nghiên cứu ra cái gì đó!” Carlos đau lòng nói.
“Không, anh sẽ không chiếm được cái gì cả.” Tống Trí vỗ vỗ tay, xoay người rời đi.
Lúc xoay người rời khỏi, lông mày của hắn ngày càng nhíu chặt.
“Chu Ngự… Có thể hay không… Cậu không nên giống tôi không biết kiềm chế bản thân…”
Tống Trí bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng trở về phòng làm việc của mình. Hắn lấy ra ống tiêm đâm vào tĩnh mạch trên tay trái của mình, sau đó mở một cái két sắt bên dưới bàn làm việc, nhiệt độ bên trong két sắt vô cùng thấp, hắn thả túi máu vừa rút vào đó.
“… Con có thể sống thật lâu, nhưng tôi để lại cho con vĩnh viễn cũng không thể đủ.” Tống Trí ngửa mặt dựa lưng vào ghế, lộ ra biểu tình mệt mỏi.
Đi theo Chu Ngự trở về phòng ngủ, Mặc Dạ có chút khẩn trương, giống như nó lo lắng Chu Ngự đột nhiên biến mất, nó không lúc nào không muốn quấn quýt bên cạnh anh.
Chu Ngự nâng chân trước của Mặc Dạ lên, ôm nửa người nó vào lòng, hai chân sau của Mặc Dạ chạm đất, Chu Ngự có thể thấy được Mặc Dạ lớn lên rất nhiều.
“Mặc Dạ, kỳ thật hôm nay Tống Trí dùng ta uy hiếp mi cũng không phải ông ta muốn giết ta đâu. Ông ta chỉ muốn thí nghiệm lực lượng của mi và cũng thử xem tầm quan trọng của ta đối với mi thế nào thôi, có hiểu chưa?” Chu Ngự nhìn vào mắt Mặc Dạ hỏi.
Mặc Dạ gật gật đầu.
Chu Ngự còn nói “Mặc Dạ, mi hiện tại đã rất mạnh rồi. Nếu có thể rời đi nơi này thì sinh vật tạo thành mối nguy hiểm cho mi hầu như không có. Ở thế giới bên ngoài kia, mi có thể tự do mà sống thoải mái.”
Mặc Dạ tựa hồ không thích đề tài này, quay mặt qua một bên.
Chu Ngự thở dài một hơi.
“Bây giờ, Tống Trí đem ta thành dây xích trói buộc mi, chỉ cần nắm giữ ta là có thể nắm giữ mi. Ông ta muốn bắt sinh vật cấp S kia, với khả năng của chúng ta mà muốn chống lại sức mạnh của sinh vật cấp S quả thật là tự tìm chết. Ta không muốn mi trở thành hòn đá kê chân cho ông ta, điểm này mi hiểu chứ?”
Chu Ngự quơ tay trước mặt Mặc Dạ, muốn nó nhìn mình.
Mặc Dạ không tình nguyện quay đầu lại nhìn Chu Ngự, gật gật đầu.
“Cho nên, có cơ hội liền rời khỏi đây. Không cần kiêng kị điều gì cả, cho dù mi không ở bên ta thì ta vẫn là bạn bè của mi, hiểu chứ? Nguyện vọng cho tới bây giờ của ta chính là mi có thể giống như những sinh vật khác tự do sinh sống ở Nibelungen, dùng cách sống của mi mà sinh tồn ở thế giới này.”
Đôi mắt của Mặc Dạ dâng lên một màn sương mù, ánh mắt luôn trong suốt của nó dần trở nên nhu hòa.
Nó gật đầu tỏ vẻ hiểu được lời nói của Chu Ngự. Sau đó, nó lại lắc đầu, ý nói nó sẽ không làm như vậy.
Chu Ngự bất đắc dĩ.
Anh nhận thấy nó so với con người còn muốn cố chấp hơn, nó chấp nhận mọi chuyện liên quan đến Chu Ngự, còn tự do gì đó thì nó không thèm quan tâm.
Mặc Dạ lấy quyển sách 《Chu Sinh tuyển tập》đưa đến trước mặt Chu Ngự, Chu Ngự lật trang đầu tiên ra, Mặc Dạ đặt móng vuốt lên một hàng chữ, tựa hồ muốn Chu Ngự đọc lên.
“Tôi nguyện ý từ bỏ tất cả của cuộc sống này để tưởng nhớ đến em…” Hô hấp của Chu Ngự nghẹn ở cổ họng, anh sờ sờ lưng của Mặc Dạ “Ta hiểu suy nghĩ của mi mà, Mặc Dạ… Nhưng đây là thư tình. Thư tình chỉ để viết cho người mình yêu. Mi hiểu được ý nghĩa của tình yêu sao?”
Mặc Dạ gật đầu.
Chu Ngự cũng bật cười. Theo một ý nghĩa nào đó thì Mặc Dạ đang miêu tả cái yêu của mình đi. Nhưng mà tình yêu cùng với lời yêu trong lá thư tình không giống nhau. Thật khó để giải thích cho Mặc Dạ hiểu ý nghĩa của khái niệm trừu tượng này.
Nửa tháng sau, Chu Ngự và Ngô Vận hầu như không có nhiệm vụ nào, phần lớn đều tập trung vào kết quả nghiên cứu Dạ Linh sắp đào tạo thành một con Dạ Linh thành hình.
Ngô Vận không phải đi bồi dưỡng tân binh, hay cùng Lí Khiêm và Chu Ngự nói chuyện phiếm trong nhà ăn. Lí Khiêm nâng cấp thành công hệ thống căn cứ, tuy rằng không phải nghiên cứu viên hay nhân viên công tác bên ngoài nhưng Tống Trí ngày càng coi trọng hắn, bởi vì hắn làm cho căn cứ ‘An toàn’ rất nhiều.
Hôm nay, Ngô Vận và Chu Ngự ngồi trong phòng ăn cùng với vài nhân viên công tác bên ngoài không có nhiệm vụ ngẩng đầu xem TV.
Ngô Vận và Chu Ngự ngồi ở cái bàn gần TV nhất, trừ bỏ Lí Khiêm ăn khoai tây chiên ngồi chung bàn với bọn họ, còn những người khác ngồi cơ hồ cách bọn họ khoảng hai ba cái bàn.
Bởi vì có Mặc Dạ ngồi chồm hổm trước bàn của Chu Ngự.
Hôm nay TV đang chiếu bộ phim điện ảnh 《Kinh Kong》 (Phim này chắc ai cũng biết nhể)
Khác hoàn toàn so với bộ phim ‘hành động’ trước đó, bộ phim lần này chiếu rất nhiều mọi thứ ở thế giới con người.
Mặc Dạ xem rất nhập tâm, kiến trúc của tòa nhà cao tần ẩn trong lớp sương mù, xe chạy trên đường, còn có cả cuộc sống hàng ngày của con người nữa.
Ngô Vận gõ bàn, vô lại nói “Mặc Dạ, thấy không, đây chính là cuộc sống của Chu Ngự thân ái nhà mi đó.”
Chu Ngự còn chưa mở miệng, Lí Khiêm liền liếc trắng mắt Ngô Vận một cái “Mặc Dạ, đừng nghe tên đó nói bậy. Đây là nước Mĩ, còn Chu Ngự lớn lên ở Trung Quốc.”
“Trung Quốc có gì khác chứ? Đều không phải là thế giới của con người sao?” Ngô Vận bĩu môi.
Lí Khiêm không thèm nhìn Ngô Vận, rất có kiên nhẫn giải thích cho Mặc Dạ ô tô là cái gì, các thương hiệu ô tô nổi tiếng, nguyên tắc hoạt động của động cơ ô tô ra sao.
Mặc Dạ cảm thấy hứng thú, trực tiếp nằm úp sấp bên người Lí Khiêm.
Đây là lần đầu tiên Lí Khiêm cảm giác được Mặc Dạ thân cận, vì thế càng hứng phấn giải thích cho Mặc Dạ nào là điện ảnh, công nghiệp điện ảnh cùng với những minh tinh nổi tiếng trên thế giới.
Đến nỗi Ngô Vận thò tay bóc trộm khoai tây chiên của Lí Khiêm mà hắn cũng không biết, ngược lại là Mặc Dạ vươn tay vỗ vào chân Lí Khiêm.
“Ngô Vận nhà anh! Dám trộm khoai tây chiên của tôi!” Lí Khiêm trừng mắt nhìn Ngô Vận.
Ngô Vận rút tay về “Cậu cũng thật keo kiệt a, Lí Khiêm! Không nhơ rõ giao tình của chúng ra sao?”
Lí Khiêm cất khoai tây chiên vào, oán giận nói “Tôi với anh làm gì có giao tình!”
Ngô Vận lắc đầu “Haizz, Mặc Dạ… Ta sẽ dậy cho mi vài thói hư tật xấu của con người nha, mới có thể dễ dàng vượt qua hoạn nạn, trở nên giàu có.”
“Ah?” Mặc Dạ ngửa đầu nhìn Ngô Vận, tựa hồ không rõ lời nói của hắn.
Lí Khiêm quay đầu Mặc Dạ lại, nghiệm túc nói “Ngô Vận có dạy mi cái gì thì cũng không được học theo. Anh ta là một người tiêu cực, không chỉ nhân phẩm kém mà ngay cả vận khí cũng kém nốt!”
“Ah!” Mặc Dạ dùng sức gật đầu, Chu Ngự bật cười.
Mà phần cuối của bộ phim, Kinh Kong rơi từ tầng cao nhất của tòa nhà xuống, đến phút cuối cùng nó không hề sợ hãi, vẫn như cũ bảo vệ người đẹp của mình.
Ánh mắt của nó toát lên niềm tuyệt vọng làm cho Chu Ngự khó hiểu đau lòng.
Giống như Kinh Kong kia biến thành Mặc Dạ vậy.
Bộ phim kết thúc, không ít người đứng dậy duỗi thắt lưng, Mặc Dạ vẫn ngồi tại chỗ ngửa đầu tiếp tục nhìn những dòng chữ hiện lên ở cuối phim. (Mấy dòng chữ giới thiệu diễn viên, đạo diễn, âm nhạc,… lúc hết phim í)
“Bộ phim về người đẹp và quái vật rất nhàm chán a, không có vận động hăng hái nào.” Ngô Vận thở dài.
Lí Khiêm khẽ hừ một tiếng, hắn biết Ngô Vận nói ‘vận động hăng hái’ là ám chỉ cái gì.
TV giới thiệu bộ phim kế tiếp, tất cả đều được lập trình trước, mọi người không thế tự chọn phim theo ý muốn của mình.
Bộ phim tiếp theo là 《Black Hawk Down》[1]. Ngô Vận gật đầu nói “Tuy không phải là bộ phim tôi muốn xem nhưng so với xem khỉ đột bự cùng người đẹp nói chuyện yêu thương thì tốt hơn nhiều.”
“Nè, khỉ đột và người đẹp không thể yêu nhau đâu nha, đừng có dạy hư Mặc Dạ!”
“Ha ha ha, đúng vậy a.” Ngô Vận nhìn Mặc Dạ “Cho nên Mặc Dạ nè, mi và Chu Ngự không thể yêu nhau đâu nha. Hai người giống như King Kong và người đẹp vậy. King Kong có thể ôm người đẹp trong tay nhưng lại không có kết cục tốt.” (Vả tét miệng bây giờ =”=)
Mặc Dạ nhìn bàn tay Ngô Vận quơ quơ trong không trung, nó bỗng nhiên rướn cổ cắn lấy.
Ngô Vận há to miệng, thật vất vả mới nhịn xuống cơn hét thảm thiết.
Chu Ngự ngồi tại chỗ không hề động, anh kỳ thật cũng đang lo lắng có nên mang Mặc Dạ đi hay không, anh lo lắng Mặc Dạ càng biết nhiều về thế giới con người thì càng không muốn rời xa anh.
Lí Khiêm mở chức năng giải thích, giới thiệu cho Mặc Dạ về bối cảnh của phim, vùng châu thổ là gì, lính thủy đánh bộ là gì, nguyên nhân gây ra trận chiến.
Mặc Dạ chăm chú lắng nghe.
Nó giống như hoàn toàn mê xem phim.
Lí Khiêm coi một chút liền cảm thấy buồn ngủ, thậm chí tiếng súng, tiếng bom nổ ầm ầm mà hắn không phản ứng.
Bộ phim chiếu đến khúc một đám binh lính trốn vào nhà dân, trong đó có một người bị thương nặng, quân y ra sức cứu chữa cho hắn nhưng vẫn rước lấy thất bại.
Mặc Dạ xem không hiểu, lấy móng vuốt khều khều Lí Khiêm.
Lí Khiêm lấy tay xoa mắt nhưng vẫn không nhấc nổi mí mắt.
Chu Ngự ôm Mặc Dạ vào lòng giải thích “Người lính kia bị bắn trùng động mạch ở đùi, mất máu rất nhiều. Quân y muốn kẹp chặt đùi của anh ta để cầm máu nhưng vẫn thất bại, cho nên anh ta chết.”
Mặc Dạ run nhẹ một cái.
Tác giả có lời muốn nói: Chu Ngự bắt đầu xây dựng tình cảm bạn bè với Mặc Dạ ~
===Hết chương 43===
[1] phim black hawk down: Diều hâu gãy cánh hay còn goi là Chiến dịch diều hâu.
Black Hawk Down là một bộ phim chiến tranh,dựa trên câu chuyện có thật liên quan đến sự can thiệp quân sự của Mỹ vào Somali đầu thập niên 90.