Mặc Dạ tựa như không nghe thấy lời anh nói, yên lặng gác đầu lên cửa kính, gió thổi qua lỗ tai nó, lông tơ cũng bay lên. Nó híp mắt bày ra bộ dáng thực hưởng thụ.
“Mặc Dạ, mi nghe hiểu ta nói gì không?” Chu Ngự hỏi.
Mặc Dạ xoay đầu vươn lưỡi liếm một chút lên môi Chu Ngự, sau đó dùng đôi mắt trong suốt kia nhìn anh.
Một khắc kia, Chu Ngự tràn ngập cảm giác áy náy. Anh cảm thấy bản thân thực ích kỷ, chỉ vì muốn sống tốt mà bắt Mặc Dạ phải chọn lựa. Nhưng đối với tâm trạng của Mặc Dạ, rời đi anh cũng giống như mất đi tất cả.
Chu Ngự ôm Mặc Dạ vào trong lòng ” Quên đi, quên đi. Mi đi theo ta đi.”
Ánh mắt Mặc Dạ sáng rực lên, đầu cọ cọ vào ngực Chu Ngự, sau đó tiếp tục gác cái đầu nhỏ lên cửa kính, híp mắt thưởng thức phong cảnh ngoài xe.
Ngô Vận bất đắc dĩ lắc đầu “Cậu cứ cưng chìu nó như vậy… Sẽ làm hư nó đấy, biết không?”
Mặc Dạ nghiêng mặt đi tới, cố ý lấy chân trước của mình gõ lên cái ót của Ngô Vận.
“Này! Thằng nhóc nhà mi! Coi chừng lúc về ta nhét cà rốt và sữa đậu nành vào miệng mi đó!”
Mặc Dạ lại đánh lên đầu của Ngô Vận.
“Chu Ngự, mau lôi nó ra cho tôi!”
Chu Ngự ôm Mặc Dạ về, tay chống cằm nhìn ra ngoài, lộ ra một nụ cười mỉm.
Bọn họ trở về căn cứ, trải qua một loạt kiểm tra. Chu Ngự vốn lo lắng, sợ thân thể mình có dị thường nhưng anh lại thuận lợi thông qua. Anh vốn nghĩ đến máu của sinh vật cấp S kia tiến nhập vào thân thể sẽ mang đến những biến đổi nào đó. Điều này thật là khó tin.
Anh cùng Ngô Vận báo cáo về tình hình về sự hy sinh của tiểu đội Toby cho Tống Trí.
Tống Trí giương khóe môi, nhìn Chu Ngự nói “Cho nên cậu liền đơn thân độc mã giải quyết một con Vua Eun – joo? Mà Ngô Vận lại hôn mê bất tỉnh, cái gì cũng không biết?”
Bên trong đôi mắt kia có phỏng đoán, có hoài nghi, nhưng Chu Ngự vẫn bình tĩnh đối diện, không có… một chút tránh né nào.
“Chỉ là tôi may mắn thôi, nó còn bên trong kén. Nếu nó mà là một con Vua Eun – joo trưởng thành thì tôi khó có thể thắng được.” Chu Ngự lấy ra bản ghi chép đưa đến trước mặt Tống Trí “Đây là tôi chụp được trong pháo đài cây bị phá hủy kia, có vẻ như đã từng có con người ở đó.”
Tống Trí nghi ngờ cầm lấy bản ghi chép, thời điểm hắn nhìn đến bức ảnh kia, con ngươi của hắn mãnh liệt co rút.
“Ông làm sao vậy, Tống tiên sinh?”
“Đó là vị hôn thê của tôi. Lúc đó cô ấy mất tích một tháng trong rừng rậm, thì ra cô ấy đã ở trong pháo đài cây kia… cùng với sinh vật cấp S. Sinh vật cấp S kia vì muốn lấy lòng cô ấy nên đã chế tạo ra pháo đài cây, thao túng một ít sinh vật Nibelungen mang hình dáng xinh đẹp để làm cho cô ấy động tâm. Nhưng đến khi nó có được trái tim của cô ấy thì sẽ không còn lãng mạn như vậy nữa. Sau khi vị hôn thê của tôi mang thai, sinh vật cấp S kia liền rời đi, nó biết rõ ràng cô ấy sẽ chết thảm nhưng lại không thèm để ý, mục đích chính của nó là sinh sản hậu đại mà thôi. Tôi đã tìm kiếm nó khắp nơi, nó truyền lại cho tôi một tin tức, chính là vị hôn thê của tôi cam tâm tình nguyện lựa chọn.” Tống Trí nhếch miệng “Cô ấy phải một mình gánh chịu tất cả hậu quả.”
Chu Ngự lui về phía sau một bước “Tôi rất xin lỗi.”
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu, Chu Ngự. Cậu là người lý trí nhất trong mọi người, nhưng là một người lý trí mà lại mất đi lý trí thì so với người bình thường càng thêm điên cuồng. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, không đươc quên ba cách sinh tồn.”
“Tôi sẽ nhớ kỹ.” Chu Ngự trả lời “Đồng thời cũng thỉnh ông trả lời một vấn đề. Ông hẳn sớm biết đoàn xe vận chuyển sẽ mắc kẹt ở khu vực 12, ông phái chúng tôi tới đó chẳng qua là để thử nghiệm loại thuốc chống côn trùng mới phát minh ra có hiệu quả hay không đi?”
Tống Trí nâng mi mắt lên, âm thanh của hắn vẫn bình tĩnh như trước “Muốn sở hữu thành quả nghiên cứu, cách tốt nhất là tiến hành thực nghiệm.”
“Như vậy là ông cũng lường trước tiểu đội Toby sẽ bỏ mạng?” Chu Ngự lại hỏi.
“Đó chỉ là việc ngoài ý muốn.”
“Hi vọng ông nhớ kỹ cái ‘ngoài ý muốn’ của mình. Đó chính là sinh mạng của con người, ông so với bọn họ chẳng cao quý hơn bao nhiêu đâu.”
“Tôi vẫn luôn ghi nhớ.” Tống Trí hạ mi mắt “Bất quá cái ‘ngoài ý muốn’ chân chính mới là Mặc Dạ đi? Nó như thế nào vì cậu mà rời khỏi căn cứ. Bộ cậu không tò mò vì sao nó lại cảm nhận được cậu gặp nguy hiểm? Như thế nào lại biết chính xác vị trí của cậu? Tại sao nó không rời đi mà lại theo cậu trở về? Nó muốn gì từ cậu?”
“Đợi đến khi tôi hỏi nó thì chúng ta sẽ biết thôi.” Chu Ngự thản nhiên trả lời. (Mặc Dạ có biết nói tiếng người đâu =)))
Tống Trí cũng không có ra lệnh bắt Mặc Dạ để nghiên cứu, vì thế Mặc Dạ như cũ thảnh thơi ở bên cạnh Chu Ngự.
Chính là có những lúc, Chu Ngự hay nhớ về sinh vật cấp S đã cứu mình kia. Cảm giác của anh đối với y vô cùng đặc biệt, giống như hai người đã quen biết nhau từ trước rồi. (Xa tận chân trời gần ngay trước mắt a ~)
Người thiếu niên kia đã đi đâu rồi?
Bây giờ y đang làm gì?
Y tiếp cận mình có mục đích gì?
Nghĩ đến việc thiếu niên kia đã dùng máu của mình làm cho vết thương của anh khép lại, Chu Ngự tự hỏi, trong cơ thể mình có lưu lại máu của đối phương không? Có ảnh hưởng gì với cơ thể của mình không?
Chu Ngự lấy con dao Thụy Sĩ bên hông ra, trong lòng bàn tay rạch ra một đạo vết thương, máu nhanh chóng chảy ra ngoài, cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng.
Nhưng là đến một lúc sau, Chu Ngự không còn cảm giác đau đớn nữa.
Anh nhanh chóng mở lòng bàn tay đầy máu ra xem, phát hiện vết thương kia đã biến mất.
Chu Ngự ngây ngẩn cả người, con dao Thụy Sĩ của anh rớt xuống, bị Mặc Dạ một ngụm cắn lấy.
“Ah?” Mặc Dạ ngửa đầu nhìn Chu Ngự, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
“Ta không sao.” Chu Ngự lấy con dao Mặc Dạ đang cắn rút về.
Mặc Dạ ngồi thẳng lưng, nghểnh cổ liếm lòng bàn tay của Chu Ngự.
“Ta không sao! Không có chuyện gì đâu!”
Đầu lưỡi ấm áp của Mặc Dạ lướt qua lòng bàn tay của Chu Ngự, phát hiện lòng bàn tay của anh không có một vết thương nào thì mới lộ ra biểu tình bình thường.
Chu Ngự ôm lấy Mặc Dạ, trong lòng theo bản năng tự hỏi, cái loại năng lực tự chữa khỏi này rốt cuộc là may mắn hay là xui xẻo cho anh đây?
Tống Trí cho bọn họ nghỉ phép ba ngày.
Ngô Vận không biết từ đâu lấy ra một cái Bumerang [1], muốn rủ Mặc Dạ chơi cùng.
Chu Ngự cũng không muốn Mặc Dạ suốt ngày quấn quích bên mình, liền mang nó đến một bãi đất trống.
Ngô Vận chỉ chỉ cái Bumerang nói “Mặc Dạ, lúc cái này bay đi, nhiệm vụ của mi là chạy theo bắt nó lại, hiểu chứ?”
Mặc Dạ nghiêng đầu, giống như đang nói: Cái thứ này làm sao bay được?
Ngô Vận xoa đầu Mặc Dạ một chút, sau đó phóng Bumerang đi.
Mặc Dạ mở to mắt, bày ra bộ dáng rất thú vị nha.
Ngô Vận chụp cái Bumerang đang bay trở lại, đi đến trước mặt Mặc Dạ “Mi xem hiểu chứ? Bắt lấy lúc nó bay trở lại!”
“Ah!” Mặc Dạ gật đầu.
Ngô Vận cuối cùng cũng tìm được thú vui mới để giết khoảng thời gian nhàm chán này, hắn liếc nhìn Mặc Dạ một cái, nó đã chuẩn bị xong tư thế xuất phát. Nháy mắt, Ngô Vận phóng Bumerang đi, nhưng nó lại ngồi chồm hổm tại chỗ, híp mắt nhìn Ngô Vận.
“Mặc Dạ! Sao mi không chạy theo bắt nó lại?” Ngô Vận nhìn Mặc Dạ.
Chu Ngự ngồi ở một chỗ không xa, khoanh tay nhìn.
Mặc Dạ không muốn đuổi theo Bumerang, nó đang đùa giỡn với Ngô Vận. (=)))
Chu Ngự ngày càng phát hiện ra một điều, không nên xem Mặc Dạ là một sinh vật bình thường, ở cùng một chỗ với con người càng lâu, nó càng có cách suy nghĩ giống con người. Thậm chí cũng không nên xem nó là trẻ con, nói không chừng nó so với bất kì người nào ở đây thông minh hơn rất nhiều.
Ngô Vận vẫn không từ bỏ quyết tâm muốn huấn luyện Mặc Dạ thành một con Husky, nhắc lại quy tắc của trò chơi.
Hắn lại đem Bumerang phóng ra đi, Mặc Dạ rốt cuộc cũng chạy theo, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, điều này làm cho Ngô Vận rất vui mừng.
Nhưng mục tiêu của nó không phải là Bumerang mà là Ngô Vận.
Nó húc vào ngực của Ngô Vận, làm cho Ngô Vận ngã xuống đất. Sau đó nó ngồi bên cạnh Ngô Vận, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn Ngô Vận, nó lấy móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực hắn, ý nói: Người anh em, bảo trọng nha.
Ngô Vận bất mãn xoa đầu Mặc Dạ, nhìn về phía Chu Ngự “Chu Ngự! Nó đùa giỡn tôi nè! Chẳng lẽ cậu không quan tâm chút nào sao?!”
“Là anh muốn chơi cùng nó, đương nhiên phải chuẩn bị gánh vác hậu quả bị nó đùa giỡn chứ.”
Chơi đùa cả một ngày, Chu Ngự nhận được một tin tức, thì ra Tống Trí muốn phái người đi đảo Dạ Linh.
“Ông ta thật đúng là chưa chịu từ bỏ ý định, nhất định muốn tìm ra mọi biện pháp để bắt sinh vật cấp S kia.” Chu Ngự chỉnh lại túi áo trước ngực.
Ngô Vận cũng không ngại hừ lạnh một tiếng “Rốt cuộc không biết chúng ta là thợ săn hay con mồi đây?”
Chu Ngự quay đầu, nhìn Mặc Dạ đang dùng móng vuốt thưởng thức cái Bumerang, nó bỗng nhiên ném cái Bumerang đi, Chu Ngự nhanh chóng ngồi xổm xuống, cái Bumerang nện trúng ngay lưng của Ngô Vận.
“Mẹ tôi a—”
Vào buổi tối cuối cùng của ngày nghỉ, Chu Ngự bị Tống Trí gọi vào văn phòng.
Tống Trí nói cho anh biết, ngày mai anh mang theo Mặc Dạ đi đảo Dạ Linh.
Ánh mắt Chu Ngự khó tin nhìn Tống Trí “Đi đảo Dạ Linh làm cái gì?”
“Đương nhiên là nghiên cứu sinh vật Dạ Linh rồi. Cậu sẽ đi cùng với tiểu đội Alpha, cậu vẫn như cũ hợp tác với Ngô Vận. Hai người các cậu rất ăn ý với nhau, không phải sao?”
“Nghiên cứu Dạ Linh? Loại sinh vật Dạ Linh đã sắp tuyệt chủng rồi, Mặc Dạ rất có thể là con Dạ Linh cuối cùng của Nibelungen.”
“Cho nên chúng ta cần phải đào tạo ra thật nhiều con Dạ Linh.” Tống Trí trả lời “Một nhóm nghiên cứu khoa học sẽ đi theo các cậu để thu nhập mẫu vật. Carlos cũng từng tìm được gen của Dạ Linh, nhưng lại phục chế thất bại, chúng ta cần thêm nhiều hàng mẫu gen của Dạ Linh.”
“Thu thập hàng mẫu? Nếu chỉ là vậy thì tại sao lại để Mặc Dạ đi cùng? Ông không sợ tôi thả Mặc Dạ đi sao?” Chu Ngự hỏi.
“Tôi đã nói rồi, Dạ Linh là sinh vật rất trung thành. Mặc Dạ đã nhận định cậu, cho nên cậu ở đâu thì nó sẽ ở đó. Trừ máu của cậu ra, nó sẽ không ăn bất cứ thứ gì khác. Cậu có đuổi nó đi thì nó cũng sẽ không đi đâu. Từ lúc nó trốn khỏi căn cứ đi tìm cậu thì điều đó đã được chứng mình rồi mà. Còn có Chu Thanh ở trong này, cậu nhất định sẽ quay lại đây thôi.” Tống Trí đã sớm nhìn thấu hết thảy mọi thứ. (Ghét cái ông Tống Trí này quá đi, dám đe dọa anh Ngự của tui ~)
Dạ Linh là một loài sinh vật rất trung thành, trí nhớ của Earl Pease cũng đã cho anh biết được điều này.
Các thế hệ lớn nhỏ của chúng nó đều sinh sống trên hòn đảo này, chỉ có một chủ nhân duy nhất, cũng không bao giờ dao động được, cũng không bị thế giới bên ngoài hấp dẫn.
“Ở đó là nơi ở của tổ tiên Dạ Linh, cũng là nơi an nghỉ của chúng. Cũng giống như Earl Pease truyền lại kí ức cho hậu đại, có lẽ Mặc Dạ sẽ tìm lại được tổ tiên của mình, nó cũng có thể được truyền thừa cái gì đó, mà chúng ta cũng có khả năng thu hoạch ngoài ý muốn.”
Chu Ngự biết, một khi Tống Trí đã đưa ra quyết đinh gì thì khó lòng mà thay đổi được.
Đối với Mặc Dạ mà nói, thế giới của nó không có khả năng chỉ giới hạn bên cạnh Chu Ngự thôi đâu.
“Ông rất muốn tìm được sinh vật cấp S kia?”
“Đúng vậy.” Tống Trí trả lời.
Chu Ngự hít sâu một hơi, vừa mở cửa phòng của Tống Trí ra thì thấy Mặc Dạ thò đầu vào.
Tống Trí cười cười hướng Mặc Dạ phất tay, Mặc Dạ nghiêng đầu đi theo Chu Ngự rời khỏi.
“Mang nó đi gặp Carlos, anh ta sẽ gắn thiết bị định vị cho nó.”
Chu Ngự trong lòng cười lạnh, quả nhiên đời nào Tống Trí cho Mặc Dạ tự do rời đi chứ.
Thiết bị định vị của Carlos giống như một cái vòng tay, được gắn lên chân trước của Mặc Dạ.
Mặc Dạ khều a khều, muốn tháo cái vòng trên chân mình xuống.
Chu Ngự vuốt ve lưng nó, trấn an nói “Quên đi, Mặc Dạ. So với việc bị nhốt vào buồng thủy tinh thì việc đeo cái này dễ chịu hơn nhiều, cho nên mi chịu khó chút đi.”
Mặc Dạ lại bới bới hai cái, sau đó đem đầu vùi vào ngực Chu Ngự, ý nói: Tui chấp nhận cái thứ này nhưng tui không thích nó chút nào.
“Giống như Mặc Dạ đã trưởng thành rồi vậy.” Carlos nói.
“Không thể nào, mới có vài ngày mà đã trưởng thành rồi?” Chu Ngự nhìn nó không có cảm giác nó lớn chút nào, hơn nữa lúc ôm nó thì không thấy nặng.
“Lại đây, Mặc Dạ, chúng ta đo chiều dài thân thể cho mi nha?”
Carlos lấy ra thước đo, Mặc Dạ không biết cái này là gì, núp sau lưng Chu Ngự. Chu Ngự đặt tay lên bụng nó, Carlos thuận lợi đo được chiều dài của Mặc Dạ.
“Tính cả cái đuôi thì thân thể của nó dài thêm 5 cm.”
“5 cm?” Chu Ngự nheo ánh mắt lại, cẩn thận quan sát Mặc Dạ, nói như vậy thì quả thật nó có dài ra một chút “Nhưng tại sao lại không thấy nó nặng lên?”
“Cân thì sẽ biết.”
Chu Ngự ôm Mặc Dạ đặt lên bàn cân.
Carlos cũng kinh ngạc “Ôi chao, rõ ràng là trưởng thành nhưng sức nặng vẫn không thay đổi.”
Chu Ngự chợt nhớ lại trong kí ức của Earl Pease có đề cập đến vấn đề này “Sức nặng của Dạ Linh từ lúc sinh ra cho tới khi hoàn toàn trưởng thành vẫn không thay đổi gì.”
“Thì ra là như vậy… Nhưng sao anh biết? Tin tức quan trọng như vậy tôi phải nhớ kĩ a!” Carlos kinh ngạc hỏi.
“Không có gì.” Chuyện Earl Pease đã chọn anh, trừ bỏ Tống Trí và Ngô Vận ra thì không ai biết cả.
Trước một ngày xuất phát đến đảo Dạ Linh, Chu Ngự tới văn phòng Tống Trí vào giữa trưa.
“Tống tiên sinh, tôi đến để xin ông một quả dưa hấu.” Chu Ngự mở miệng nói.
Chu Ngự còn nhớ rõ điều anh đã hứa với Mặc Dạ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa đoàn xe vận chuyển lương thựa bị mắc kẹt ở khu vực 12, anh sẽ mời Mặc Dạ ăn dưa hấu. Chính là nhiệm vụ này có quá nhiều ẩn khúc, khiến anh xém quên luôn.
Tống Trí hơi ngẩn người “Cậu xin một trái dưa hấu… Để làm gì?”
“Đoàn xe vận chuyển là tôi cùng Ngô Vận mạo hiểm tính mạng từ khu vực 12 đưa về, tôi nghĩ xin một quả dưa hấu thì không phải là yêu cầu gì quá đáng đi?”
“Đương nhiên là không quá đáng rồi. Tôi chỉ bất ngờ là nhiều trái cây như vậy mà cậu chỉ thích có mỗi dưa hấu. Xem ra tôi phải xin tập đoàn vận chuyển thêm nhiều dưa hấu đến đây cho cậu ăn thỏa thích mới được.”
Nói xong, Tống Trí gọi điện yêu cầu nhà ăn đưa cho Chu Ngự một trái dưa hấu.
Chu Ngự mang Mặc Dạ tới nhà ăn, Mặc Dạ nhảy lên bàn ăn, ngồi xổm tò mò nhìn loại quả mà nó chưa bao giờ thấy qua.
Chu Ngự nhéo nhéo lỗ tai Mặc Dạ, Mặc Dạ giương mắt nhìn Chu Ngự, cặp mắt to đen kia nheo lại như cười đến vô cùng vui vẻ, hoặc như đang chờ đợi cái gì.
Chu Ngự cố ý không nhúc nhích ngồi trên ghế, chống cằm nhìn Mặc Dạ. Dần dần, Mặc Dạ không cười nữa, nó tò mò lấy chân trước huých nhẹ trái dưa hấu. Dưa hấu lăn vài vòng, mắt thấy sắp rớt xuống đất, Chu Ngự vươn tay tiếp được, sau đó đặt lại lên trên bàn.
Mặc Dạ cúi đầu dùng mũi ngửi ngửi dưa hấu, nhẹ nhàng đỉnh vài cái, sau đó nhìn Chu Ngự vươn móng vuốt vỗ nhẹ lên dưa hấu, phát ra âm thanh bộp bộp.
“Xem ra trái dưa hấu này không tồi, hẳn là rất ngọt.” Chu Ngự như cũ chống cằm nhìn Mặc Dạ cười cười, không biết tại sao nhìn đến bộ dáng tham ăn của Mặc Dạ, Chu Ngự cảm thấy nó rất đáng yêu.
Mặc Dạ thấy Chu Ngự vẫn không nhúc nhích gì, có chút tức giận, nó giơ lên móng vuốt của mình tính dùng sức đập vào trái dưa hấu, được Chu Ngự nhanh tay lẹ mắt ôm lấy.
“Tiểu bại hoại này, nếu mi đập nát nó thì lấy gì mà ăn!” Chu Ngự không làm khó dễ Mặc Dạ nữa, lấy con dao Thụy Sĩ bên hông ra, bắt đầu cắt quả dưa hấu, lộ ra phần thịt quả màu đỏ.
“Ah?” Mặc Dạ cúi đầu ngửi ngửi, mùi thơm mát của dưa hấu rất độc đáo, Mặc Dạ chưa từng ngửi qua mùi này. Nó vươn lưỡi ra liếm thử phần thịt quả màu đỏ bên trong, sau đó nó nheo ánh mắt lại, hai đôi cánh nhỏ cũng giương lên, xem ra nó rất thích dưa hấu nha.
Chu Ngự lấy cái muỗng múc phần thịt màu đỏ ra, đầu nhỏ Mặc Dạ cũng di chuyển theo tay của Chu Ngự, anh mở miệng ra làm bộ muốn ăn, Mặc Dạ rướn cổ, đôi mắt trông mong nhìn, tựa hồ muốn nói: Cho tui một miếng coi!
Chu Ngự trong lòng cười đến nở hoa, anh đưa muỗng tới bên miệng Mặc Dạ, cố ý dùng muỗng chọt chọt cái mũi của nó.
Mặc Dạ vừa mở miệng muốn ăn thì Chu Ngự lấy muỗng ra. Vì thế Mặc Dạ nghiêng đầu đuổi theo cái muỗng, Chu Ngự liền đưa muỗng lên cao, Mặc Dạ cũng đứng thẳng lưng lên, Chu Ngự lại hạ muỗng xuống, Mặc Dạ cũng nhanh chóng nằm sấp xuống, Chu Ngự chốc lát đưa sang bên trái, rồi lại đưa sang bên phải, rốt cuộc chọc giận Mặc Dạ. Mặc Dạ một phen lấy móng vuốt giữ chặt tay Chu Ngự, sau đó một ngụm ăn luôn phần dưa hấu trên muỗng.
Kỳ thật Chu Ngự rất rõ tốc độ của Mặc Dạ rất nhanh, sức mạnh cũng rất lớn, nó biết mình bị Chu Ngự đùa giỡn nhưng cũng rất vui vẻ bởi vì nó rất thích chơi đùa với Chu Ngự.
Chu Ngự lại múc thêm dưa hấu đút cho Mặc Dạ ăn, nó vừa lòng ăn ngon lành làm cho Chu Ngự phải lấy nửa quả còn lại múc thêm cho nó. Vừa múc một muỗng đưa đến miệng Mặc Dạ thì nó lấy móng vuốt chặn lại, lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, đem thìa hướng về phía Chu Ngự.
Chu Ngự biết, những thứ nào tốt Mặc Dạ muốn chia sẻ cùng với anh, cho nên anh cũng mở miệng ăn một muỗng.
Mặc Dạ liền ngồi chồm hổm bên cạnh Chu Ngự, vẫn dùng cặp mắt to nhìn anh, trong đôi mắt kia tràn đầy tò mò, nhưng loại tò mò này không nhắm vào dưa hấu.
Chu Ngự vươn tay xoa đầu nó “Mi không phải là muốn hỏi ta ngoài dưa hấu ra thì thế giới của ta còn món nào ngon hơn nữa?”
Mặc Dạ lập tức gật đầu lia lịa, Chu Ngự cẩn thận nghĩ nghĩ “Nói thật, đối với thức ăn ta không để ý nhiều lắm, chỉ cần có thể no bụng, hương vị không khó ăn là được. Bất quá ở thế giới của ta, độ tuổi của mi giống như mấy đứa con nít, rất thích ăn kẹo, hay các loại kem linh tinh gì đó đi! Kẹo được chế biến thành nhiều hình dạng khác nhau, có thể giống như ngôi sao đủ màu sắc. Đi kèm đó cũng có rất nhiều hương vị khác nhau, chẳng hạn như vị dưa hấu mi mới ăn đó, vị Chocolate sữa. Còn về kem thì lạnh, thường được ăn trong mùa hè nóng nực, giống như mi đang nóng mà ăn một ngụm kem mát lạnh thì rất là sảng khoái đó, tuy rằng ta thích uống bia ướp lạnh hơn.”
Mặc Dạ dựa sát đầu vào anh, chóp mũi cơ hồ sắp đụng vào chóp mũi của anh, thoạt nhìn nó đối với kem rất có hứng thú.
“Kỳ thật ta cũng không nhớ rõ lắm, hình như kem… được làm từ bơ và sữa, rất ngọt và cũng có nhiều hương vị khác nhau, còn nữa, các loại kem cao cấp trong cửa hàng có hình dáng rất bắt mắt. Khi ăn vào miệng, kem sẽ hòa tan, sau đó vị ngọt tràn ngập khắp đầu lưỡi, ta nghĩ đây là nguyên nhân mà các cô gái rất thích ăn kem đi. Để nhiệm vụ tiếp theo kết thúc, ta sẽ xin Tống tiên sinh cho mi nếm thử kem.”
Chu Ngự cố ý gác cằm lên đầu Mặc Dạ, dùng chóp mũi cọ cọ đỉnh đầu của nó. Mặc Dạ lộ ra biểu tình thập phần vui vẻ, đem hai chân trước đặt lên vai Chu Ngự, thoạt nhìn giống như muốn ôm anh.
Hai cánh nhỏ của nó vẫy vẫy, xem ra nó đối với kem vô cùng chờ mong a!
===Hết chương 36===
[1] Bumerang (Boomerang)