Vốn dĩ việc đụng độ quái vật sống phải khiến đám sinh viên đại học ngày nay sợ hãi một phen, nhưng Tiết Trầm lại giải quyết quá nhanh, quá bạo lực, các bạn học của cậu còn chưa kịp thở, Tiểu Hồng đã bị vùi dập giữa đường giữa chợ.
Sau khi Tiểu Hồng rời đi, mấy vị bạn học đều cảm thấy thật vi diệu, chẳng những không có cảm giác sợ hãi mà ngược lại còn có chút thông cảm với Tiểu Hồng.
Có sao nói vậy, Tiết Trầm thoạt nhìn còn đáng sợ hơn nhiều so với con cá chép kia.
Đoán chừng có lẽ Tiểu Hồng là “người” duy nhất chịu bóng ma tâm lý trong vụ việc lần này… À không, “yêu quái” duy nhất.
Sự việc kết thúc, Chương Mộc Tâm trịnh trọng cảm ơn Tiết Trầm một lần nữa, còn muốn mời Tiết Trầm ăn cơm, nhưng bị cậu từ chối.
Không phải là Tiết Trầm khách sáo, chẳng qua cậu vừa bắt Tiểu Hồng vượng cho mình tài vận, theo lý thuyết mà nói, sớm muộn cậu cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Nếu không, cậu sẽ đánh Tiểu Hồng!
Chương Mộc Tâm: “…” Là cô có lỗi với Tiểu Hồng!
Mặc dù Tiểu Hồng đã cam đoan không tìm Chương Mộc Tâm gây phiền phức, nhưng Chương Mộc Tâm vẫn còn cảm thấy áy náy, sau đó cô đi đến quán cà phê ven hồ đặt thức ăn nhập khẩu cho cá nửa năm, nhờ nhân viên quán cà phê mỗi ngày ném cho cá chép trong hồ, thi thoảng cũng tự mình đi qua thăm Tiểu Hồng.
Buổi sáng hai ngày sau, Tiết Trầm thức dậy trên giường, đầu tiên là kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng của mình, sau đó khó chịu hỏi bạn cùng phòng: “Tài khoản của tôi hôm nay cũng không có biến động, các cậu cảm thấy có hợp lý không?”
Trình Hàm nhìn thấu hồng trần: “Không hợp lý.”
Một người thế mà có thể bức ép một con cá chép cho mình tài vận, hơn nữa còn tự nhiên cảm thấy tiền của mình không tăng lên đồng nào là chuyện rất không hợp lý.
“Tôi cũng cảm thấy không hợp lý.” Tiết Trầm trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, “Giờ tôi phải đi cạo vảy của con cá đầu mập đó mới được.”
Trình Hàm vội vàng ngăn cậu lại: “Cậu để cho nó thêm chút thời gian đi, dù sao nó cũng chỉ là một con cá chép nhỏ bé mà.”
Lúc nói ra câu này, cậu ta cảm thấy thật ngớ ngẩn.
Ai mà ngờ rằng, một nam sinh viên đại học bình thường, cũng có lúc cầu xin thay cho một con yêu quái.
Thật là một cuộc sống đại học đầy màu sắc!
Tiết Trầm còn muốn mắng nữa nhưng lúc này đột nhiên điện thoại reo lên, là thông báo ngắn từ ngân hàng về tiền lương thực tập tháng này của tập đoàn Vân Giác gửi đến.
Trình Hàm, Dư Quang lướt qua dãy số trên tin nhắn, ngay lập tức “Mẹ nó” một tiếng: “Cái quái gì vậy, cậu đứng yên để tôi đếm số 0 phía sau.”
Cậu ta vừa nói vừa đến gần Tiết Trầm, cẩn thận nhìn lại một lần nữa, nhất thời không thể tin được, “Đây chắc chắn là lừa đảo, lương thực tập gì mà hẳn 10 vạn chứ?!”
Tiết Trầm bất ngờ nhận được tiền lương đến năm con số 0 xếp ngay ngắn rõ ràng, đối với một thực tập sinh mà nói, việc này thật bất thường.
Phản ứng đầu tiên của Trình Hàm là lừa đảo, nhưng khi kéo lên trên, cậu thấy được tin nhắn trả tiền lương tháng trước của Tiết Trầm.
Lương tháng trước: 2352.
Chính xác đến từng chữ số, khung cảnh tưởng rằng chỉ có trong tranh tức thì chân thực hơn nhiều.
Sự thật bày ra trước mắt, đây rõ ràng không phải thông tin lừa đảo, nhưng điều này làm cho mọi thứ trở nên phi lý hơn.
Hai mắt Trình Hàm không khỏi nhức nhối, ngược lại cầm lấy cánh tay Tiết Trầm, ánh mắt cũng trở nên gian tà: “Hay là đi cạo vảy con cá Tiểu Hồng đó đi, tôi giúp cậu đè nó ra, cậu bảo nó cho tôi chút tài vận.”
Tiết Trầm: “…Cút đi.”
Cậu nghĩ lại một chút, hiểu ra, có lẽ việc này là do Từ Nhân Thành căn dặn, tuy vậy tình huống đó người bình thường cũng chỉ cho đến mấy nghìn thôi, cho dù tập đoàn Vân Giác không thiếu tiền thì nhiều nhất là hai, ba vạn, Tiết Trầm dù sao cũng không phải đại quan cao nhân thanh danh hiển hách như Trương Đỉnh Ngọc.
Cho nên cuối cùng số tiền này rất có thể là kết quả của vận may từ con cá chép kia.
Xem ra cá đầu mập cũng có chút thiên phú.
Tiết Trầm đang cân nhắc cho con cá đầu mập một cơ hội để làm đàn em của mình.
Tiết Trầm cũng không suy nghĩ quá nhiều về việc này, lúc sau Từ Nhân Thành gửi tin nhắn cho cậu, nói khu nghỉ dưỡng mới thi công giai đoạn đầu cực kỳ thành công, hai giai đoạn kế tiếp sau khi giải quyết chuyện của Tỉnh Long Vương đã tiến hành thuận lợi, việc kiến thiết công trình cũng được đẩy nhanh tiến độ, tổng bộ quyết định cuối tuần mở tiệc ăn mừng ở khách sạn Vân Gian trong thành phố, mời Tiết Trầm cùng tham gia.
Cậu nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng, đặc biệt có tinh thần làm việc, gửi lại tin nhắn cho Từ Nhân Thành: [Không thành vấn đề ^_^]
Làm người, quan trọng nhất là phải có qua có lại.
…
Buổi chiều thứ bảy, Tiết Trầm thấy sắp đến giờ hẹn nên nhanh chóng rời khỏi ký túc xá để đến khách sạn Vân Gian.
Đi lại ở thế giới loài người thật không dễ dàng, đầu tiên là không thể bay khi không có giấy phép, hơn nữa pháp lực hiện tại cũng không đủ để bay, không có cách nào khác, sau khi suy đi tính lại, Tiết Trầm quyết định sử dụng phương tiện di chuyển đơn giản nhất – đến cổng trường bắt taxi.
Cậu thật đúng là một con rồng có thể tùy cơ ứng biến!
Tiết Trầm đến cổng trường, đang chuẩn bị đón xe, đột nhiên nghe thấy cô gái bên cạnh đè nén sự kích động, còn hào hứng ra hiệu cho nhau nữa: “Nhìn bên kia, bên kia!”
Tiết Trầm:!!
Cậu biết giọng điệu này, đó là giọng của mấy cô gái người phàm gào thét với chị em của mình khi thấy một anh chàng đẹp trai!
Tiết Trầm lập tức nhìn theo hướng của các cô gái đó, hai mắt cậu sáng bừng lên, quả nhiên là trai đẹp.
Giản Lan Tư đang đứng ở ven đường chờ xe, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt đang nhìn mình, anh vô thức quay đầu lại, vừa vặn gặp được đôi mắt đen tuyền long lanh.
Tiết Trầm lớn lên trông rất thanh tú, cả người tràn ngập sức sống tươi mới, đôi mắt đặc biệt lanh lợi, lúc này đôi mắt ấy đang nhìn anh cười, khiến tâm tình người ta cũng bất giác mà trở nên vui vẻ hơn.
Giản Lan Tư gật đầu với cậu: “Xin chào, lại gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp nha.” Tiết Trầm không nhịn được nhìn anh thêm vài lần, mỹ nhân luôn làm loài rồng cảm thấy thoải mái.
Giản Lan Tư bình thường hay bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng ít ai thẳng thắn như Tiết Trầm, mấu chốt là Tiết Trầm còn cực kỳ tự nhiên, không khỏi khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng nghi ngờ.
Nhớ lại lần trước bọn họ từ khu nghỉ dưỡng trở về, trên xe Tiết Trầm cũng nhìn anh như thế…
Giản Lan Tư hờ hững hỏi: “Cậu đi chơi à?”
“Đi tiệc mừng của công ty.” Tiết Trầm nói xong, nhớ Giản Lan Tư cũng là thực tập sinh của công ty, liền hỏi anh, “Anh không tham gia sao?”
“Hôm nay vừa vặn bận chút việc.” Giản lan Tư giải thích, lại cười cười, “Nhưng mà tôi cũng đến khách sạn Vân Gian.”
Đang nói, một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.
Giản Lan Tư: “Xe tôi gọi đến rồi.”
Tiết Trầm liếc chiếc xe, ôm suy nghĩ nếu tiết kiệm được một khoản tiền thì có thể mua được một bộ skin, ẩn ý cười với Giản Lan Tư: “Vậy anh có tiện cho tôi đi nhờ một đoạn không?”
Giản Lan Tư: “…Được thôi.”
Tiết Trầm vì thế nhanh chóng ngồi vào xe, không quên nở một nụ cười thân thiện với Giản Lan Tư: “Cảm ơn.”
Giản Lan Tư dừng lại một chút, cười nhẹ rồi mới lên xe.
Tài xế là người hay nói, bọn họ vừa lên xe liền bắt đầu trò chuyện: “Các cậu đều là sinh viên trường đại học Phù Thành kia đúng không? Tôi hay chạy xe ở gần đây lắm, rất hay chở sinh viên đại học các cậu, sớm quen thuộc với ngôi trường này rồi.”
Tiết Trầm chỉ thản nhiên “Ồ” một tiếng.
Truyền thuyết kể rằng đám tài xế ở nhân gian giống như tiểu nhị thần bí trong phim võ hiệp, từ chuyện nhỏ trong nhà đến chuyện lớn như tình hình quốc tế, cái gì bọn họ cũng biết.
Mà bọn họ so với tiểu nhị quán rượu còn trâu bò hơn nhiều, chỉ cần tùy tiện nói với bọn họ một câu là có thể tán gẫu cả đoạn đường dài không ngừng nghỉ.
Tiết Trầm cảm thấy việc làm một con người đã rất mệt mỏi rồi, nên không muốn xã giao nhiều.
Tuy vậy, kỹ thuật trò chuyện của vị tài xế này dường đã trở thành kỹ năng thụ động, không vì Tiết Trầm mà cuộc tán gẫu dừng lại, anh ta vẫn tiếp tục nói: “Tôi kể với các cậu, sáng nay tôi vừa nghe thấy trường học các cậu có chuyện lạ, nói rằng buổi tối hai ngày trước ở một khách sạn bên cạnh trường đột nhiên có mưa, nhưng kỳ lạ là mưa chỉ vây quanh khách sạn đó, còn những khu vực xung quanh vẫn nắng. Đây là thật hay giả thế?”
Tiết Trầm cúi đầu nghịch điện thoại, giả vờ như không nghe thấy.
Ngược lại Giản Lan Tư nhớ ra điều gì đó: “Hình như là có chuyện như vậy.”
Cơn mưa đó rất kỳ quái, lúc ấy còn có một vài sinh viên đã chụp ảnh lại, tuy nói là mưa rào cục bộ, nhưng cục bộ chỉ có khu xung quanh khách sạn đó mưa, quả thật hiếm thấy.
Giản Lan Tư trầm ngâm một lát, sau đó nghiêng đầu hỏi Tiết Trầm: “Chuyện này cậu có biết không?”
Tiết Trầm buông điện thoại xuống, nhìn Giản Lan Tư một cái, hai người bọn họ đều có chút pháp thuật trên người, cũng không có gì cần giấu diếm cả.
“Tôi biết, tôi cũng biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.” Tiết Trầm chậm rãi nói, “Không sai, đúng như anh nghĩ, chính là yêu quái.”
Vẫn là sinh vật sống dưới nước tu vi không cao, mưa cũng chỉ có thể ở một nơi như vậy.
Giản Lan Tư im lặng một lúc: “Vậy…”
Tiết Trầm: “Không sao, tôi đã đánh cho nó một trận rồi.”
Lần này Giản Lan Tư còn im lặng lâu hơn.
Nếu như là người khác, anh đại khái sẽ cười trừ bỏ qua, nhưng Tiết Trầm…
Giản Lan Tư trầm ngâm: “Yêu quái kia thế nào?”
Tiết Trầm để lộ nụ cười “anh biết đấy”: “Đương nhiên là triệt để hối lỗi, một lần nữa làm yêu quái.”
Giản Lan Tư còn muốn hỏi lại, đằng trước truyền đến tiếng cười khoa trương của tài xế: “Bạn học này thật biết nói đùa, đây là lời khoác lác nhất trong số những người mà tôi từng chở!… Đến rồi, hai người đi nhé, nhớ đánh giá 5 sao khen ngợi cho tôi nha.”
Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư xuống xe, Giản Lan Tư mở app gọi xe trả tiền, Tiết Trầm giọng điệu thù oán “hừ” một cái: “Mau cho anh ta đánh giá kém đi.”
Giản Lan Tư bật cười: “Người không biết thì vô tội.”
Lại chỉ tay ra hiệu về phía khách sạn: “Đi vào đi.”
Bởi vì khúc nhạc dạo ngắn này, cảm giác xa lạ giữa hai người cũng vơi đi rất nhiều, Giản Lan Tư còn chủ động nhắc tới nguyên nhân mình tới đây, lúc này Tiết Trầm mới biết anh tới tìm Trương Đỉnh Ngọc.
Hóa ra sau khi chuyện của Tỉnh Long Vương được giải quyết, mấy thương nhân giàu có ở Phù Thành này đã tới nhờ Trương Đỉnh Ngọc giúp đỡ, vì vậy thầy trò Trương Đỉnh Ngọc phải ở lại thành phố vài ngày, lúc này đang ở trong khách sạn Vân Gian.
Tiết Trầm nói: “Xem ra Phù Thành gần đây không được bình yên cho lắm.”
Hai người bước vào khách sạn đã thấy Cát Tú Nhiên, đồ đệ của Trương Đỉnh Ngọc chờ sẵn ở đại sảnh.
Giản Lan Tư có chút kỳ lạ, trước khi đến anh đã nói với Trương Đỉnh Ngọc là sẽ trực tiếp đến phòng tìm bọn họ rồi.
Vừa vặn Cát Tú Nhiên cũng nhìn thấy họ, đi đến chào hỏi, lại không nghĩ tới Tiết Trầm cũng ở đây, đang muốn hỏi thăm vài câu, lúc này chỗ cửa lớn có người tiến vào, Cát Tú Nhiên nhìn thấy, vội vàng vẫy vẫy tay với bọn họ: “Giám đốc Phí, ở đây.”
Đám người Tiết Trầm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba người đi tới trước mặt, trong đó đi đầu là một nam nhân trung niên bộ dạng giàu có, mặc âu phục, đi giày da, tay đeo đồng hồ vàng, thoạt nhìn trông xuất thân có vẻ không đơn giản, nhưng sắc mặt lại cực kỳ không tốt, mắt ủ rũ, rõ ràng rất béo nhưng lại có dấu hiệu gầy gò.
Hai người khác đi theo ông ta, một người trẻ tuổi mặc âu phục, đoán chừng là trợ lý, người còn lại mặc một thân áo khoác, đầu búi tóc, dẫn tới không ít ánh mắt tò mò.
Ba người kia đi tới gần, nhìn bọn Tiết Trầm đầy nghi ngờ, người trợ lý mở miệng hỏi: “Cát đạo trưởng, xin hỏi hai vị này là?”
“Đây là khách của sư phụ tôi.” Cát Tú Nhiên nói, “Giám đốc Phí, thật xin lỗi, sư phụ tôi hôm nay quả thực đã hẹn với người khác trước, kính xin ngài theo tôi đến nơi khác nghỉ ngơi, chờ bọn họ xong, tôi lại cùng ngài gặp mặt.”
Tiết Trầm nghe vậy hiểu rõ, đoán chừng vị giám đốc Phí này luôn luôn tìm Trương Đỉnh Ngọc, lại không khéo trùng thời điểm Giản Lan Tư đã cùng Trương Đỉnh Ngọc hẹn trước, nhưng người này hơi nóng vội, vẫn trực tiếp đến gặp, Trương Đỉnh Ngọc không tiện từ chối bọn họ, chỉ có thể cho đồ đệ đến đón tiếp.
Giám đốc Phí trông có vẻ không hài lòng, nhưng ông ta không nói gì, chỉ liếc nhìn trợ lý một cái, trợ lý nói: “Là chúng tôi đường đột, vậy làm phiền Cát đạo trưởng.”
Tiết Trầm để ý thấy vị giám đốc Phí này từ lúc ở cửa đến bây giờ đều không mở miệng, tất thảy đều là trợ lý làm thay.
Cát Tú Nhiên nói xin lỗi với Giản Lan Tư: “Giản tiên sinh, tôi sẽ đưa giám đốc Phí và những người khác đến phòng nghỉ. Cậu cứ trực tiếp đến gặp sư phụ tôi.”
Giản Lan Tư gật đầu nhẹ, Cát Tú Nhiên hộ tống giám đốc Phí và đám người của ông ta rời đi, đột nhiên một đứa trẻ cười toe toét ở bên cạnh lao đến. Hôm nay tập đoàn Vân Giác đang tổ chức tiệc mừng tại đây, có rất nhiều người ra vào, đại sảnh cũng không được rộng rãi, đứa trẻ kia mải chạy, vội vàng quá không ngờ đụng phải đùi vị giám đốc Phí.
Giám đốc Phí vốn dĩ tinh thần không tốt, bất thình lình bị đứa trẻ va vào, lúc này đã lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất, đứa trẻ nhỏ cũng đang ngồi bệt dưới sàn nhà.
Giám đốc Phí sợ hết hồn, buột miệng mắng: “Không có mắt sao?”
Đây là câu đầu tiên ông ta nói từ khi vào khách sạn, lời vừa ra khỏi miệng, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng ngậm miệng lại.
Nhưng đã không còn kịp nữa, sau khi ông ta mắng xong, trên người lại vang lên một giọng nói, lặp lại lời của ông ta: “Không có mắt sao?”
Giọng nói kia có sáu bảy phần tương tự giọng của giám đốc Phí, nhưng lại rầu rĩ hơn, tựa như bị đè nén.
Nhưng lần này nó đến từ trong bụng giám đốc Phí.