Một trận gió thổi qua cuốn lên vài mảnh lá rụng làm không khí có vẻ hơi chút hiu quạnh và xấu hổ.
Không biết qua bao lâu sau, Ngao Tục mới từ từ lấy lại tinh thần.
Hắn hơi chút che giấu cảm xúc, ho nhẹ một tiếng, để hai tay ra sau lưng, làm ra bộ dáng uy nghiêm nói: “Nếu con nghiệt súc này đã đền tội, vậy thì đem nó giao cho bổn vương đi.”
Tiết Thẩm lại không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục đấm vào một cái đầu của nó, giọng điệu mang ý cảnh cáo: “Biết điều một chút, đem đồ giao ra đây.”
Mười mấy cái đầu rắn đồng loạt giả ngu, cái đầu bị đấm kia còn chớp chớp mắt, vẻ mặt hồn nhiên nói: “Cái gì cơ? Rắn rắn nghe không hiểu.”
Giản Lan Tư cũng lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
Ánh mắt Ngao Tục trầm xuống nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn đăm chiêu vào Tiết Thẩm.
“Giả bộ đáng yêu cũng vô dụng thôi.” Tiết Thẩm cười lạnh: “Thấy ánh sáng lẽ phải bao giờ chưa?”
Rắn rắn lắc đầu, vẫn còn đang giả vờ vô tội, mà Tiết Trầm đã làm xong chỉ quyết, một tay đè lại một cái đầu trong đó, nhắm mắt thi chú: “Minh châu đại nguyệt.”
Hiện giờ cậu là Long quân được lập miếu ở nhân gian, hưởng thụ hương khói cung phụng, tu vi cũng vì vậy mà càng tăng hơn so với quá khứ.
Pháp lệnh vừa ra đã lập tức có hiệu lực lên người Hail Hydra.
Giây tiếp theo, một cái đầu của Hail Hydra đột ngột phát sáng như bóng đèn được bật lên.
Chỗ khác bởi vì da thịt dày lại còn được lớp vảy đen bao phủ cho nên vẫn còn bình thường, tuy rằng lộ ra một tầng ánh sáng nhưng cũng không được coi là quá chói mắt.
Kỳ quái nhất chính là hai mắt của nó, từ đó lại bắn ra hai chùm sáng chói mắt giống như hai cái đèn pha.
Giản Lan Tư: “……”
Ngao Tục: “……”
Ánh sáng quá mạnh nên hai người đều nâng tay lên che mắt theo bản năng.
Cái đầu phát sáng kia của Hail Hydra lại càng giãy giụa điên cuồng hơn, tiếng Trung cũng không thèm nói nữa, bắn Tiếng Anh như máy: “My eyes! My eyes!!”
Sau đó lại bị Tiết Thẩm đập cho bất tỉnh, đầu rắn rơi xuống đất, hai mắt cũng nhắm lại, hai ngọn đèn pha cuối cùng cũng bị che lại nhưng ánh sáng vẫn thông qua mí mắt, lập lòe chiếu ra ngoài.
Biến thành thứ ánh sáng tương đối nhu hòa.
“……”
Giản Lan Tư tiến đến gần hơn một chút, hỏi: “Thứ trong đầu nó là gì thế?”
Trước kia anh cũng đã từng thấy Tiết Thẩm sử dụng thuật pháp minh châu đại nguyệt nhưng trong tình huống bình thường, hạt châu không có khả năng sáng tới mức xuyên thấu qua đôi mắt của Hail Hydra như vậy.
Phải biết rằng thân thể của Hail Hydra cứng đến thế nào, trong tình huống không có tu vi phá giải thì dao và súng với nó cũng không hề xi nhê gì.
Tiết Thẩm lời ít ý nhiều: “Long châu.”
“Long châu?” Giản Lan Tư ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã hiểu ra, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy.”
Vậy là cuối cùng cũng có thể thể giải thích tất cả những hiện tượng kì lạ bọn họ gặp phải trên đường.
Thật ra lúc trước Tiết Thẩm đã có chút nghi ngờ, nhưng phải tới khi thấy được hình dạng của Hail Hydra, cậu mới xác định được suy đoán trong lòng.
Lúc trước đã nói rồi, khi công đức của một con rắn tràn đầy và đột phá cảnh giới thì sẽ mọc ra bốn cái chân, hóa rồng phi thăng.
Cho nên sau khi biết được Hail Hydra mọc ra bốn chân cùng với sừng rồng, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Tiết Thẩm và Tất An đều tưởng rằng con rắn quái này đã tu tới cảnh giới hóa rồng.
Nhưng trong đó lại có rất nhiều chỗ mâu thuẫn.
Rắn muốn hóa rồng, ít thì mấy trăm năm, lâu thì có thể đến hơn vạn năm.
Mà Hail Hydra cho dù tiếp xúc với pháp thuật Trung Quốc cũng nhiều lắm mới chỉ được hơn hai mươi năm.
Mà con rắn quái này lại còn là rắn ngoại quốc, xem trong tư liệu được gia tộc Lan Tư ghi chép lại thì nó cũng không giống như có thiên phú dị bẩm.
Càng ký quái hơn chính là những gì bọn họ thấy được trên đường tới đây, những thôn bị Hail Hydra mê hoặc chẳng những không hề có chút yêu khí nào, trái lại còn có điềm lành lượn lờ trong đó.
Rồi sau đó là ảo ảnh mà ngay cả đôi mắt Tiết Trầm cũng không thể nhìn thấu được.
Từng chuyện, từng chuyện đều vượt qua lẽ thường, cũng vượt xa khả năng một con yêu quái mạnh có thể làm được.
Sau khi nhìn thấy Hail Hydra, Tiết Thẩm càng chắc chắn điều này.
Hail Hydra quả thực đã mọc ra bốn chân và hai cái sừng nhưng tu vi của nó còn chưa đủ để đạt tới cảnh giới hóa rồng.
Như vậy chỉ còn một khả năng, hình rồng mà nó thể hiện ra không phải bởi vì cảnh giới đột phá mà là dựa vào biện pháp nào đó để sinh ra.
Rắn muốn hóa rồng, ngoại trừ việc tu đến đại viên mãn, thật ra còn có một biện pháp khác—— nuốt long châu.
Đây tất nhiên chỉ là lời đồn khuếch đại của dân gian, cho dù có nuốt vào long châu thì Thủy tộc cũng không có khả năng thật sự biến thành rồng.
Nhưng long châu quả thật có thể làm tăng sức mạnh của tộc sống trong nước, biến thành hình dạng giống rồng.
Ở thời kỳ viễn cổ từng có con cá chép trộm nuốt vào long châu, hóa thành cá ngao đầu rồng mình cá.
Tộc rắn sau khi nuốt long châu vào cũng có thể đạt đến năng lực vượt qua tu vi của bản thân giống như vậy, mọc ra bốn chân và hai sừng, mà bởi vì bản thân chúng nó cũng là loài thân dài cho nên bộ dáng của chúng cũng càng giống với rồng hơn, đó chính là cái gọi là “hình rồng”.
Sau khi biết được Hail Hydra sinh ra bốn chân, Tiết Thẩm cũng từng có suy đoán này.
Nhưng long châu là vật vô cùng quý hiếm, ngay cả ở trong tộc rồng cũng khó có thể nhìn thấy, cho nên cậu vẫn không dám xác nhận.
Mãi đến khi cậu đi qua cả một chặng đường, nhìn thấy điềm lành trong các thôn, ý nghĩ này mới càng thêm chắc chắn.
Long châu là bảo vật của tộc rồng, trời sinh đã mang điềm lành, tinh quái có được long châu có thể che giấu đi yêu khí bản thân, khiến người khác có thể nhận biết được hình dáng thật sự.
Cũng chỉ có ánh sáng của long châu mới có thể tạo ra ảo giác khó phân biệt, làm mê hoặc đôi mắt của rồng thật.
Mà tất cả suy đoán đều được chứng thực sau khi thấy Hail Hydra.
Bây giờ Hail Hydra đã chịu thua Tiết Thẩm nên tất cả những gì nó có được, theo lý mà nói thì đều thuộc về cậu.
Cho dù nó muốn giả ngu, Tiết Thẩm cũng có thể thi triển thuật pháp đại nguyệt trong cơ thể nó.
Long châu là pháp bảo của Tiên giới, lại được nhân gian gọi là dạ minh châu, ánh sáng của nó thậm chí còn có thể chiếu rọi được hình dạng thực tế, huống chi là thân thể của Hail Hydra.
Kết quả là cái đầu nuốt long châu liền trở thành bóng đèn chiếu sáng.
Tìm được long châu xong, Tiết Thẩm không hề nhiều lời, liếc nhìn Giản Lan Tư một cái.
Giản Lan Tư ăn ý tiến lên, dùng Tường Vi Thẩm Phán trực tiếp chém đứt lìa cái đầu chính giữa, chỉ một kiếm đã chia nó thành hai nửa.
Trong đống máu thịt phun trào là một hạt châu nho nhỏ nằm ở đó.
Tiết Thẩm cầm lấy hạt châu, thu hồi phép thuật đại nguyệt, ánh sáng chói mắt mất đi, hạt châu cũng lộ ra hình dáng.
Hạt châu ước chừng chỉ lớn bằng cái ngón cái, bên ngoài bao phủ một lớp sương mù mỏng manh, nhìn không ra chất liệu của nó nhưng ánh sáng trong nó lại liên tục biến ảo, liếc mắt một cái tựa như có thể nhìn thấy sông ngòi, biển rộng.
Đây chính là hạt châu quý giá của Li Long quản lý chín con sông.
“Được rồi, cái này thuộc về tao.”
Tiết Thẩm thuần thục thu tay lại, định đem long châu cất vào túi.
“Đợi đã.” Ngao Tục thấy thế thì đuôi mày nhăn lại, vội vàng tiến lên một bước, ra tiếng ngăn cản: “Viên long châu này thuộc về con sông Kháng Dương, cậu không thể chiếm nó làm của riêng.”
Tiết Thẩm dừng lại, giương mắt nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Ông nói đây là long châu của sông Kháng Dương?”
“Đúng vậy.” Ngao Tục gật đầu nói: “Viên long châu này ban đầu nằm tại trong giếng Long Tuyền dưới núi Lan Quang, nhưng đã bị đánh cắp vào hai mươi năm trước.
Bao nhiêu năm qua bổn vương vẫn luôn truy tìm tung tích của hạt châu này, mãi đến mấy ngày gần đây con quái vật rắn chín đầu này giả mạo Long Vương làm loạn trong Tiểu Lan Vĩ, bổn vương mới biết được, thì ra long châu đã bị nó đánh cắp, vậy nên mới đặc biệt tới nơi này để hàng phục con nghiệt súc này, lấy lại long châu.”
Tiết Thẩm nghe vậy thì nao nao, quay sang nhìn Giản Lan Tư, đều thấy được sự bừng tỉnh trong mắt đối phương.
Giếng Long Tuyền dưới núi Lan Quang chính là nơi hai người họ lần đầu tiên gặp nhau.
Lúc ấy trong giếng có tà ám quấy phá, mà tà ám ấy lại là cóc tinh Kim Vọng Nguyêt, nguyên là Tỉnh Long Vương trấn thủ dưới giếng Long Tuyền.
Kim Vọng Nguyệt từng nói cho bọn họ biết, 70 năm trước, dưới núi Lan Quang có long châu hiện thế đúng vào thời điểm Trung Quốc vừa mới kết thúc chiến tranh. Thiên Đình thương hại chúng sinh bèn để lại long châu ở nơi này, trợ giúp nhân gian nghỉ ngơi lấy sức, cũng phái Kim Vọng Nguyệt tới trấn thủ.
Không ngờ hai mươi năm trước, Kim Vọng Nguyệt ra ngoài dự tiệc, sau khi trở về mới nhận ra long châu đã bị trộm.
Long châu từ đây không rõ tung tích, Long Vương sông Kháng Dương cũng bởi vậy mà tức giận hủy đi chân thân của Kim Vọng Nguyệt, lại đem xương của hắn nhốt ở trong giếng, lập ra cấm chế, khiến cho hắn không được giải thoát.
Hiện giờ, tuy xương cốt của Kim Vọng Nguyệt đã được rời đến chùa Lan Tế nhưng hắn vẫn bị cấm chế này trói buộc.
Mà đầu sỏ gây tội đánh cắp viên long châu kia đã sớm bị mọi người quên đi.
Tiết Thẩm và Giản Lan Tư đều không ngờ được, viên long châu mà Hail Hydra nuốt vào kia lại chính là viên hạt châu năm đó bị trộm đi.
Hay nói cách khác, năm đó chính Hail Hydra đã đánh cắp long châu.
Bởi vì trong lòng có điều suy tư, Tường Vi Thẩm Phán trong tay Lance lại một lần nữa chuyển động, đem mũi kiếm nhắm vào cái đầu vừa mới bị chém của Hail Hydra.
Cái đầu này đúng là cái đầu bất tử của quái vật rắn chín đầu, tuy rằng vừa nãy đã bị chém thành hai nửa nhưng nó cũng không hề chết đi, cũng không sinh ra thêm hai cái đầu mới mà một lát sau đã chậm rãi liền lại, khôi phục thành bộ dáng lúc ban đầu.
Tất nhiên là đã yếu hơn rất nhiều so với lúc ban đầu.
Hơn nữa, sau khi long châu bị lấy đi, sừng trên đầu cùng với bốn cái chân trên thân nó cũng chậm rãi biến mất, cuối cùng không còn gì tồn tại.
Cuối cùng giấc mộng trở thành Long Vương của quái vật rắn chín đầu cũng vỡ nát, lại trở về bộ dáng lúc ban đầu.
“Nói, có phải hai mươi năm trước mày đã đánh cắp long châu từ giếng Long Tuyền không?” Giọng nói Tiết Thẩm nhàn nhạt.
Hail Hydra hiện tại đã nhìn thấy thủ đoạn của cậu, nào dám còn dùng đến mánh lới, đành phải thành thật cúi đầu đáp: “Đúng vậy, là tôi trộm, năm đó Leviathan triệu hoán tôi từ biển tới nơi này……”
Ánh mắt Ngao Tục đứng bên cạnh trầm xuống, bàn tay cầm lệnh bài hơi chút nắm chặt lại.
Tường Vi Thẩm Phán phát ra âm thanh tranh minh.
Sắc mặt Giản Lan Tư tối sầm lại, ngắt lời nói: “Leviathan?”
“Đúng vậy, là rồng địa ngục, Leviathan.” Hail Hydra đánh giá cả người Giản Lan Tư: “Cậu là kỵ sĩ của gia tộc Lan Tư đúng không, tôi nhận ra kiếm của cậu.”
Giản Lan Tư không trả lời, Hail Hydra cũng không dám dò hỏi đến cùng, chỉ tiếp tục thành thật kể lể: “Năm đó tất cả mọi người đều cho rằng Leviathan bị bà điên Eleanor kia giết chết, nhưng nó thực ra vẫn còn sống, lại còn không biết làm thế nào mà chạy tới được phương Đông, còn triệu hoán tôi tới đây, nó nói phương Đông người nhiều, tiền cũng nhiều, lại còn có vùng biển chứa đầy tài bảo khắp nơi, bảo tôi tới đây cùng hưởng phú quý.”
“Thì ra là thế.” Tiết Thẩm lộ ra vẻ bừng tỉnh, lại cười như không cười hỏi: “Thế sao mày lại tự chạy ra lập nước? Leviathan đâu?”
“Không, không biết.” Ánh mắt Hail Hydra lập lòe một chút, có hơi chột dạ nói: “Thật ra đến tận bây giờ tôi vẫn chưa gặp được hắn……”
Hail Hydra giải thích, năm đó sau khi bị Leviathan triệu hoán tới phương Đông, bọn nó cũng không hề gặp mặt.
Không biết Leviathan học từ đâu ra một loại bí thuật truyền âm, vẫn luôn chỉ dùng nó để liên hệ.
Leviathan nói, tuy rằng biển ở phương Đông rất dồi dào nhưng muốn đoạt lấy cũng rất phiền toái, cần phải từ từ mưu tính, trước tiên muốn nhờ Hail Hydra giúp đỡ làm một việc.
Việc đó chính là đi trộm long châu.
“Leviathan nói với tôi, hắn có cách khiến con cóc trông giữ cái giếng kia rời đi, bảo tôi nhân lúc đó lấy đi long châu… Nhưng sau khi lấy được hạt châu tôi cũng không đi tìm hắn.” Hail Hydra nói.
Tiết Thẩm: “Vì sao?”
“Tôi vừa nhìn thấy hạt châu đã biết ngay nó là thứ tốt!” Hail Hydra “Hừ hừ” hai tiếng: “Leviathan lại không đáng tin, thanh danh của nó ở biển phương Bắc cũng rất kém cỏi, bảo là muốn cùng tôi hưởng phú quý mà lại không chịu hiện thân, vùng biển giàu có cũng không thấy đâu, ai mà biết hắn có đang gạt tôi làm không công cho hắn hay không chứ!”
Vừa nãy Hail Hydra còn có chút chột dạ, nhưng càng nói nó lại càng trở nên đúng lý hợp tình lên, mười mấy cái đầu gật gù liên tục, sôi nổi nói: “Tôi cảm thấy, tin tưởng Leviathan còn không bằng tin tưởng hạt châu này.”
“Hơn nữa, nếu điều Leviathan nói có là thật đi chăng nữa, đi theo hắn làm Nhị ca cũng không tốt bằng tự mình làm Đại ca.”
“Hạt châu này mạnh như vậy, tôi tự cầm nó đi tu luyện, nói không chừng sau này còn sẽ lợi hại hơn cả Leviathan, đến lúc đó tôi ngồi trên đầu nó tác oai tác quái, không phải sẽ càng sung sướng hay sao?”
Tiết Thẩm, Giản Lan Tư: “……”
Không thể ngờ được, Hail Hydra thế mà lại có chí hướng to lớn như vậy.
Ý nghĩ như vậy cũng không sai nhưng cũng đủ để thấy được phẩm chất của mấy con quái vật phương Bắc này thật sự chẳng ra gì.
Ngay cả đường đường là ác long vực sâu Leviathan cũng có lúc bị lừa.
Hail Hydra tiếp tục nói, sau khi nó cướp được long châu, bởi vì sợ bị Leviathan tìm thấy bèn trốn dưới mặt đất Tiểu Lan Vĩ.
Tổ tiên của quái vật rắn chín đầu xuất thân từ địa ngục, vậy nên việc trốn dưới mặt đất đối với nó là chuyện vô cùng đơn giản.
Nhiều năm như vậy, nó vẫn luôn bí mật tu luyện dưới núi Lan Quang, mãi tới vài ngày trước, Tiểu Lan Vĩ không hiểu vì lý do gì mà đột nhiên xảy ra núi lở.
Nơi bị sụp đó chính là chỗ ẩn nấp của rắn chín đầu, nó liền thừa dịp mặt đất sụp xuống liền chui ra khỏi đó.
Nghe đến đó, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy buồn cười.
Nếu bọn họ đoán không sai, núi lở mà Hail Hydra nói đến hẳn là xảy ra vào thời điểm hai người bắt cá sấu Dương Tử.
Đây có lẽ chính là định mệnh đi.
Trong hai mươi năm qua, ngoại trừ việc tu luyện, Hail Hydra cũng nỗ lực học tập tri thức bản địa Trung Quốc, biết được tác dụng của long châu, cũng biết được địa vị của rồng ở nơi đây.
Vì thế, nó quyết định!
“Ta muốn trở thành Long Vương! Lập nước! Tuyển phi! Phong một tên làm hoàng đế để nuôi ta!”
Hail Hydra trốn dưới lòng đất Tiểu Lan vĩ nhiều năm như vậy cho nên rất quen thuộc với nơi này, nếu muốn lập nước vậy thì nơi này chính là lựa chọn hàng đầu.
Vừa lúc thành hương kết hợp, ẩn giấu rất nhiều tổ chức bán hàng đa cấp, mà Hail Hydra lại nổi tiếng vì mê hoạc nhân tâm ở biển phương Bắc, chỉ sau mấy tháng khai quật ngắn ngủi, nó đã nhanh chóng hấp thu văn hóa bán hàng đa cấp của bản địa.
Từ đây liền có Long Vương chín đầu của vương triều Lan Bích.
Nghe Hail Hydra nói xong, trong sơn cốc lại là một trận im lặng.
Một lát sau, Tiết Thẩm gật gật đầu: “Hiểu rồi, sau này tao sẽ đề phòng mày cẩn thận.”
Con rắn này dám lừa Leviathan thì cũng dám lừa những người khác, nhân phẩm quá tệ không thể tin.
Mười mấy cái đầu của Hail Hydra: “……”
Ngao Tục bên cạnh cũng lộ ra biểu cảm hiểu ra: “Thì ra con quái vật rắn này vẫn luôn trốn ở chỗ cũ, chẳng trách nhiều năm như vậy mà ta vẫn chưa tìm được nó.”
Long châu bị trộm, ai cũng đều cảm thấy kẻ trộm đã mang theo long châu đi xa.
Kết quả là rắn chín đầu căn bản là không hề rời đi, ngược lại nơi này thành điểm mù không tưởng.
Mãi đến khi núi lở ở Tiểu Lan Vĩ, con quái vật rắn này mới chui ra khỏi mặt đất.
Dù là thế nào đi chăng nữa, long châu cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời.
Ngao Tục che giấu đi tâm trạng, tay phải vươn ra phía trước, hướng về phía Tiết Thẩm nói: “Hai vị, các ngươi đã nghe thấy rồi đấy, long châu này xác thật thuộc về sông Kháng Dương, thỉnh trả vật lại về với chủ cũ.”
“Ông nói đúng, long châu này là đồ của sông Kháng Dương, nên để Long Vương sông Kháng Dương cầm.”
Hai ngón tay Tiết Trầm nhéo lấy long châu, giơ lên trước người Ngao Tục.
Ngao Tục thấy thế, trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng: “Không tồi, cậu rất có giác ngộ……”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Tiết Trầm đột nhiên nở một nụ cười hàm ý, mở mồm thi quyết: “Minh châu đại nguyệt.”
Pháp thuật theo lời vừa ra, ánh sáng của long châu cũng tràn ra ngoài.
Dưới sự phụ trợ của pháp lực, ánh sáng của long châu có thể chiếu ra hình dạng thật của vật.
Đồng tử Ngao Tục co lại.
Hắn nhìn thấy bàn tay mình vươn ra bị ánh sáng long châu chiếu vào, vậy mà lại ẩn ẩn hiện lên lớp giáp rồng màu đen.
Ngón tay của hắn cũng biến thành móng vuốt sắc nhọn màu đen.
Tất cả người dân Trung Quốc đều biết, nguyên hình của Long Vương sông Kháng Dương là một con rồng đỏ.
Ngao Tục ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn Tiết Trầm tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt: “Ngươi là ai?”
Ánh sáng sắc lạnh hiện ra, Tường Vi Thẩm Phán phát ra tiếng vang, mũi kiếm thánh chỉ về phía Ngao Tục.
Kỵ sĩ Giản Lan Tư cầm kiếm đứng cạnh Tiết Thẩm, ánh mắt sắc bén giống như sương tuyết: “Leviathan, quả nhiên là ngươi.”
Tiết Thẩm đứng bên cạnh anh, ngẩng đầu đứng trang nghiêm, bình tĩnh nói:
“Xin chào, tôi là Long Vương mới của sông Kháng Dương, Phục Ba Quân.”