Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúng ta tốt nghiệp rồi--"

Theo tiếng hoan hô vang dội, mũ cử nhân tung bay trên nền trời xanh. Nhóm sinh viên ngẩng đầu, khuôn mặt ngập tràn niềm vui cùng mong đợi vào tương lai tươi sáng.

Thợ ảnh nhanh tay bắt lại khoảnh khắc quý giá này.

Sau khi chụp ảnh lớp, sinh viên tụm lại thành tốp năm tốp ba chờ chụp ảnh chung với bạn bè, thầy cô, đàn em khóa dưới, và cả nhân viên trong trường, xem như kỷ niệm cuối cùng thời đại học.

Chỉ là trong nhóm người ấy, có một bạn học nổi bật hẳn lên.

Sinh viên nhìn Tiết Trầm bị hòa thượng rồi đạo sĩ thay nhau mời gọi chụp ảnh, cảm thấy cực kì bối rối.

"Sao anh Trầm lại quen nhiều hòa thượng với đạo sĩ thế nhờ?"

"Có phải đại sư Cẩn Nhất chùa Lan Tế vừa giơ 2 ngón tay không?"

"Thế đã là gì, tôi còn vừa thấy một người búi tóc bắn tim kia kìa."

"Không nghĩ mấy người xuất gia mày rậm mắt to này lại biết nhiều cách tạo dáng như vậy."

"Mấy cậu có nhận ra không, anh Trầm vẫn luôn đứng ở vị trí trung tâm, họ yêu thích anh Trầm thật á."

"Tôi đoán thế này!" Một bạn học đột nhiên nảy ra ý tưởng, đẩy kính mắt, ra vẻ thần bí, "Có khi nào do anh Trầm thiên phú ngộ đạo nên những hòa thượng đạo sĩ mượn cơ hội chụp ảnh tốt nghiệp để cướp người không?"

"Cũng là một ý kiến hay, tôi nghe nói chùa miếu hiện tại chỉ nhận người có bằng cấp chính quy, có lẽ trước đó anh Trầm chưa tốt nghiệp nên chưa đủ trình độ. Giờ chuẩn bị nhậm chức rồi?"

"Hic hic, cánh cửa xuất gia bây giờ cao đến vậy sao. Không có bằng cấp chính quy thì Phật Tổ cũng chẳng nhận, khó thế nhờ... May mà tôi đã tìm được việc rồi."

Nhóm sinh viên tôi một câu cậu một câu, phân tích tràng dài vậy mà vô cùng hợp lý.

Chỉ là lập tức có người phản bác.

"Ơ, nhưng mà không phải anh Trầm có người yêu rồi sao? Người xuất gia đâu thể yêu đương được?"

"Đúng á, mà người yêu của anh Trầm còn là nam nữa... Đàn anh Giản đẹp trai lắm luôn, mấy ông cứ nói chuyện đi, tôi đi tìm đàn anh Giản chụp chung một bức."

"Hơ! Chắc lão hòa thượng sẽ không chia tách anh Trầm với đàn anh Giản đâu nhỉ? Tôi kịch liệt lên án!"

Vô tình hình tượng các vị đại sư dần dần biến tướng trong lòng nhóm bạn học.

"Cơ mà nói mới nhớ, anh Trầm chưa đi thực tập." Người lên tiếng chính là lớp trưởng, cô phụ trách báo cáo tình trạng công việc của lớp, hiểu khá rõ về nơi họ sẽ đến sau khi tốt nghiệp, "Không biết giờ ảnh đã tìm được đơn vị chưa, để tôi đi hỏi đã."

Kiếm công ăn việc làm là ưu tiên hàng đầu của sinh viên khi ra trường, không chỉ liên quan đến sự phát triển tương lai mà còn liên quan đến bảo hiểm xã hội, định cư và nhiều vấn đề khác vô cùng quan trọng. Lớp trưởng cảm thấy mình có nghĩa vụ nhắc nhở Tiết Trầm.

Lớp trưởng định đi qua chỗ Tiết Trầm bị các đại sư vây quanh, đến gần mới phát hiện họ đều đang vui vẻ cập nhật vòng bạn bè.

Trương Đỉnh Ngọc gửi ảnh chụp chung của mình với Tiết Trầm cho Cát Tú Nhiên: "Đồ nhi, con biết Pts hình không?"

"Biết một chút ạ." Cát Tú Nhiên nhìn ảnh chụp, ra vẻ khó xử, "Sư phụ, người còn muốn Pts như thế nào nữa?"

Bức ảnh này lúc chụp đã gắn sẵn filter, mà Trương Đỉnh Ngọc vẫn còn râu nên không phát huy hiệu quả lắm.

Trương Đỉnh Ngọc nói: "Có thể thêm một con rồng ở đằng sau lưng không?"

Cát Tú Nhiên: "..."

Đây là điều anh ta không ngờ tới.

Cát Tú Nhiên chảy mồ hôi ròng ròng: "Con thử một chút."

Trương Đỉnh Ngọc nhắc nhở: "Nhớ kỹ là rồng trắng đó, đừng có nhầm màu... Thêm hai đám mây vào nữa."

Cát Tú Nhiên: "... Dạ vâng."

Lớp trưởng tình cờ đi ngang qua: "..."

Không ngờ rằng vị đạo trưởng này già rồi mà vẫn giữ tính phù phiếm mạnh mẽ đến vậy.

Cô toát mồ hôi hột tìm Tiết Trầm, thấy bên cạnh Tiết Trầm đã xuất hiện một hàng người chờ sẵn từ bao giờ. Hóa ra là sau khi chụp hình nhóm xong, hòa thượng với đạo sĩ còn muốn chụp ảnh riêng với cậu, do có quá nhiều người nên cậu thấy phiền, thẳng tay bảo họ xếp hàng mỗi người hai bức, làm việc theo dây chuyền sản xuất.

Lớp trưởng thấy Tiết Trầm hóa thành người máy chụp hình chung, nhếch mép cười kiểu ngôi sao cực kỳ thuần thục. Giản Lan Tư thì đứng bên cạnh bất đắc dĩ duy trì trật tự: "Một, hai, ba, được rồi, tiếp theo."

Lớp trưởng: "..."

Khung cảnh vô cùng quen thuộc.

Ồ, chẳng phải giống như buổi fansign của ngôi sao ư?

Các vị đại sư chỉ thiếu nước cầm sổ ra cho Tiết Trầm ký tên nữa thôi.

Lớp trưởng vừa nảy ra suy nghĩ ấy thì một đạo trưởng trẻ tuổi mới chụp ảnh xong đã "sột soạt" rút tấm bùa vàng cùng chiếc bút ký tên đưa cho Tiết Trầm: "Long... Bạn học, có thể ký tên cho tôi được không?"

Lớp trưởng:???

Không phải chứ, cậu muốn ký tên thì thôi đi, sao lại còn gọi nhầm tên người ta? Gì mà bạn học Long! Anh Trầm họ Tiết đó!

Trái lại Tiết Trầm cũng không thèm để ý xưng hô, chỉ lạnh mặt cầm bùa vàng với bút ký tên, nhìn thoáng qua một chút: "Có phải ngòi bút này làm từ chu sa không?"

Đạo trưởng trẻ ngượng ngùng: "Tôi không tiện mang theo bút lông, đây là bút tôi đặt xưởng làm riêng theo yêu cầu."

"Anh cũng chịu chơi đấy." Tiết Trầm im lặng ký lên tấm bùa vàng.

Đạo trưởng trẻ không kìm được reo vang: "Tôi nhận được chữ ký của Long, ặc, của anh Trầm rồi!"

Mọi người bên cạnh đồng loạt bày ra vẻ hâm mộ kèm tiếc nuối: "Sao tôi lại không nghĩ đến cơ chứ!"

"Tôi cũng muốn chữ ký của rồng."

"Có ai mang bùa đến đây không? Cho tôi một tấm nào!"

Lớp trưởng: "..."

Má nó, giới tu hành thật sự khiến người ta vỡ mộng.

Lớp trưởng chờ họ chụp xong một vòng rồi mới chen đến bên cạnh Tiết Trầm, cô định cất lời thì bỗng nghe tiếng hò reo vang dội, và cả tiếng bàn tán kích động của những bạn học xung quanh.

"Anh em mau nhìn bên kia đi, là ai thế nhờ? Đẹp trai vãi!"

"Phong độ thế! Người nổi tiếng hay sao á?"

"Không thể nào là người nổi tiếng được, chưa từng thấy trên TV. Chắc là phụ huynh của ai đó?"

"Người này trông chưa tới bốn mươi, phụ huynh nhà ai lại trẻ như vậy?"

"Có mỗi tôi thấy ổng cực kỳ giàu có à?"

Lớp trưởng bị tiếng bàn tán hấp dẫn, cũng quay đầu nhìn, tầm mắt bỗng sáng rực lên.

Cô nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn xuất hiện giữa đám đông từ lúc nào.

Người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, mặc một bộ âu phục thẳng thớm màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, nhất là đôi mắt lạnh buốt sắc bén. Rõ ràng chưa già nhưng bên tóc mai lại có một sợi bạc chói mắt, càng làm bật lên vẻ sang trọng trời sinh.

Lúc lớp trưởng nhìn sang, người đàn ông vừa vặn đi qua bên này. Lớp trưởng hồi hộp sắp tắt thở, và rồi cô nghe thấy giọng nói của Tiết Trầm.

"Cha, ở đây này." Tiết Trầm vẫy tay với người đàn ông.

Thế mà là cha của Tiết Trầm?

Lớp trưởng giật mình, đang muốn hỏi dò lại thấy nhóm hòa thượng đạo sĩ còn hoảng hơn cả cô, cùng nhau hít khí lạnh.

Trương Đỉnh Ngọc suýt chút nữa vấp ngã, lắp ba lắp bắp nói: "Bạn học Tiết, vị kia là c-c-cha của cậu sao?"

Đại sư Cẩn Nhất: "Quảng Quảng Quảng, Quảng Trạch Trạch Trạch..."

Đến lúc này toàn bộ giới tu đạo đều biết, Long Vương sông Kháng Dương đời mới Phục Ba Quân chính là con trai của Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận.

Tiết Trầm gọi người này là cha, chẳng phải ý nói đó chính là...

Tiết Trầm đen mặt ngắt lời bọn họ: "Hai vị đại sư, tật nói lắp của các người càng ngày càng nghiêm trọng đó."

Trương Đỉnh Ngọc, Cẩn Nhất: "..."

Bọn họ cũng đâu muốn mất tiền đồ, nhưng đây chính là Quảng Trạch Vương đó!

Lớp trưởng hoang mang, lúc nãy các sinh viên đều đoán mấy đại sư coi trọng anh Trầm vì muốn chiêu mộ tu hành, nhưng tại sao khi thấy cha của anh Trầm cũng kích động đến vậy?

Cũng không thể muốn cả hai cha con cùng đi tu hành chứ?

Cô còn chưa nghĩ thông, Ngao Thuận đã đến trước mắt họ, vừa mở miệng lại bắt đầu càm ràm: "Giao thông ở trần gian kém quá, cha bị chặn ở ngã tư đối diện trường các con tận nửa giờ, sớm biết vậy đã tự bay đến đây!"

"Chớ xúc động." Tiết Trầm an ủi, "Cha không có giấy phép phi hành, coi chừng bị cảnh sát giao thông bắt giữ."

Ngao Thuận suy tư: "Xem ra phải đi làm giấy phép mới được."

Tiết Trầm: "Không cần, cha cũng đâu đến được mấy lần."

Ngao Thuận ngẫm nghĩ một lát: "Cũng phải."

Lớp trưởng ở bên nghe được thầm kinh hãi, không ngờ nhà Tiết Trầm lợi hại đến vậy, giao thông tắc nghẽn chút đã muốn tự bay. Chẳng lẽ nhà có máy bay tư nhân???

Lớp trưởng tỉnh táo lại, cô vẫn nhớ mục đích mình đến tìm Tiết Trầm, cha Tiết Trầm cũng ở đây thì vừa hay nhắc nhở bọn họ luôn.

"Bạn Tiết." Lớp trưởng gọi một tiếng, "Xin hỏi cậu đã tìm được công việc chưa? Sau khi tốt nghiệp phải rời khỏi trường đến cơ quan khác. Nếu như cậu chưa chọn được địa điểm phù hợp, văn phòng hướng nghiệp có thể giới thiệu giúp, cậu có cần..."

"Không cần." Người đáp chính là Ngao Thuận, ông nở một nụ cười từ ái rồi nói, "Tiết Trầm đã có vương vị để kế thừa, không cần chuyển đến cơ quan khác."

Lớp trưởng: "..."

Thật ra thì không ít bạn học có gia cảnh tốt, một số người còn về nhà kế thừa sản nghiệp.

Nhưng chẳng phụ huynh nhà ai nói con cái mình sẽ thừa kế "vương vị".

Chú này, chú khoe khoang hơi ảo đấy nhé.

Mặc dù chú đẹp trai thật, cười thì cũng thân thiện đấy, nhưng mà tui sẽ không bị chú mê hoặc đâu!

Lớp trưởng tràn đầy khí thế.

Giản Lan Tư đứng bên cạnh, chờ Ngao Thuận cùng Tiết Trầm trò chuyện xong mới sửa sang vạt áo, tiến lên phía trước chào hỏi: "Cháu chào bác trai ạ. Cháu là bạn trai của Tiểu Trầm."

Vốn lớp trưởng định rời đi, nghe xong câu này lại kích động thu bước chân về!

Không chỉ mỗi lớp trưởng, rất nhiều bạn học xung quanh dựng lỗ tai nhỏ hóng chuyện, còn có người kêu "vãi" một tiếng: "Không phải chớ, đàn anh Giản come-out luôn à?"

"Đàn anh đỉnh thật, đã đẹp trai mà còn dũng cảm!"

"Nhưng mà cũng kích động quá rồi. Nếu cha của anh Trầm nổi đóa luôn thì phải làm sao?"

"Đúng đúng. Hôm nay là lễ tốt nghiệp mà, ồn ào vậy không hay cho lắm."

Tiếc thay, mặc cho các bạn học ra sức bổ não diễn biến như phim truyền hình, nhân vật chính lại không tuân theo kịch bản.

"Cậu chính là Giản Lan Tư sao." Ngao Thuận quay đầu, đánh giá từ trên xuống dưới Giản Lan Tư một phen, giọng điệu hài lòng, "Không tệ, rất đẹp trai, rất xứng với Tiểu Trầm."

Các bạn học:???

Này chú, chú tỉnh táo chút coi. Bọn họ đang chơi bê đê đó!

Lớp trưởng không khỏi cảm động: "Chú thật là sáng suốt."

Ngao Thuận nghe vậy nhìn cô một cách khó hiểu: "Chuyện này thì liên quan gì đến sáng suốt?"

Lớp trưởng vô thức nói ra, không ngờ bị đối phương nghe thấy còn hỏi ngược lại, nhất thời xấu hổ cười khan: "Chỉ là... Bây giờ số lượng phụ huynh có thể chấp nhận tình yêu đồng giới không nhiều lắm ạ."

Ngao Thuận giật mình, thở dài: "Suy nghĩ của con người tương đối hạn hẹp, đối với chúng ta, lựa chọn chủng tộc đừng vượt quá chuẩn mực là tốt rồi. Như mấy loại cá sấu thì không ổn lắm... Có điều nếu ngoại hình cực đẹp thì cũng nên nới lỏng điều kiện."

Lớp trưởng: "...??"

Không ngờ ông chú này bề ngoài đẹp trai lai láng mà sau lưng lại có nhiều kiểu chơi đến thế!!

Đúng là mặt người dạ thú!

____________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK