Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

┃Cá của cậu cũng không khá hơn là bao.┃
Tường Vi Thẩm Phán xoẹt qua trước mi tâm của Qua Lưu Quái Quái – yêu quái xoáy nước, ánh sáng trên thánh kiếm thanh tẩy cả một vùng.

“A–“

Qua Lưu Quái Quái hét lên một tiếng thảm thiết cõi lòng, tu vi tan biến, cột nước chống đỡ cũng sụp đổ, nó cũng không còn sức chống cự, ngã xuống sông, bị dòng sông nhấn chìm.

Dòng sông Đại Hoang ầm ầm gào thét đã bình yên trở lại, kể cả cơn lốc ban đầu giam giữ Ngu Kiệt Xu cũng đã biến mất.

Một lúc sau, hồn phách của Ngu Kiệt Xu bay ra khỏi sông, trôi nổi trên sông.

Tiết Thẩm làm một đạo chỉ quyết đưa bà trở lại bờ, còn mình thì ngự kiếm bay đến trước mắt Gian Lan Tư.

Giản Lan Tư vừa mới thu lại Tường Vi Thẩm Phán, sắc mặt hơi tái nhợt, đòn vừa rồi tiêu hao rất nhiều sức lực của anh.

Tiết Thẩm nhảy lên kiếm của Giản Lan Tư, nắm chặt tay Giản Lan Tư: “Anh, em đưa anh về”.

Giản Lan Tư cầm ngược lại tay cậu, khẽ gật đầu.

Khi cả hai quay trở lại bờ, Ngu Kiệt Xu cúi đầu thật sâu chào họ: “Cảm ơn hai vị đã giúp đỡ”.

Ngu Xuân Thiên và Kha Bác Trí vội vã chạy xuống từ trên sườn đất, Ngu Xuân Thiên thoáng nhìn bà, hai mắt chợt mở ra, nước mắt lớn như hạt đậu lăn dài trên mặt, hét lên: “Bà nội!”

Ngu Kiệt Xu nhìn cô gái có mặt mày chín phần giống với mình này, sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, nắm chặt tay cô: “Xuân Thiên, là con, con đã lớn rồi…”

Ngu Xuân Thiên còn đang học mẫu giáo thì Ngu Kiệt Xu đã gặp nạn, bây giờ đã hơn hai chục năm, hồn phách của Ngu Kiệt Xu vẫn như xưa nhưng Ngu Xuân Thiên đã trưởng thành, trở thành người lớn, có thể một mình đảm đương mọi việc.

“Là cháu, bà, thật vui khi được gặp lại bà.” Ngu Xuân Thiên nghẹn ngào đáp.

Hai bà cháu cầm tay nhau, nhìn nhau.

Đúng lúc xúc động, gần đó truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Kha Bác Trí: “A, a, mọi người mau nhìn dòng sông này đi. Cá! Con cá này thật lớn—”

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên sông Đại Hoang vốn đã an tĩnh lại có một cột nước cực lớn vút lên trời, phía dưới cột nước một con quái vật to lớn màu đen giống một ngọn núi chậm rãi nổi lên.

Ánh mắt Giản Lan Tư lạnh lùng: “Là hình dáng thật của Prister.”

Tương truyền, hình dáng ban đầu của quái vật nước xoáy Prister là một thủy quái khổng lồ như cá voi, mình to như núi, có thể phun ra tia nước từ đỉnh đầu.

Con quái vật này vừa mới bị Giản Lan Tư một kiếm đánh tan tu vi, rốt cuộc cũng không thể duy trì hình dáng con người cho nên mới hiện ra nguyên hình.

“Tên kỵ sĩ Lan Tư chết tiệt kia, ngươi phải trả giá vì đã khiến ta làm mất hình dạng con người của ta–” Tiếng kêu của Qua Lưu Quái Quái truyền tới từ trong dòng nước xoáy ầm ầm.

Vừa rồi nó tự hào bao nhiêu vì có thể biến thành hình người thì bây giờ tức giận bấy nhiêu.

Thủy quái không thể biến thành người thì có khác gì mấy con cá ở vùng biển phía Bắc đâu!

Kha Bác Trí nhìn bóng lưng con cá lộ ra từ dưới sông, cả người thất thần, run rẩy nói: “Trời ạ, con cá này còn lớn hơn thư viện trường chúng ta, làm sao mà đánh được …”

Tiết Thẩm và Giản Lan Tư ngược lại rất bình tĩnh, thủy quái có thể biến thành người làm gì có con nào nhỏ bé, trước đây dáng vẻ Trư Bà Long cũng to như núi, sau khi tu vi tiêu tán cũng chỉ đến thế.

Chỉ cần Qua Lưu Quái Quái không còn kiểm soát được nước trong sông, mọi chuyện khác đều dễ xử lí.

Tiết Thẩm nhúc nhích cổ tay một chút: “Đàn anh, để em tới.”

Giản Lan Tư nhìn nắm đấm của cậu, đã đoán trước được cái kết của Qua Lưu, chỉ đành nhắc nhở: “Để đó còn phải tra khảo nữa …”

Tiết Thẩm gật đầu rất có kinh nghiệm: “Em hiểu rồi.”

Trong khi họ đang nói chuyện, con thủy quái màu đen kia nhảy ra khỏi sông, làm bộ muốn lao thẳng vào bờ.

Kích thước của nó thực sự quá lớn, trong phút chốc ánh sáng trên mặt sông mờ đi, âm thanh của nó khiến lòng người phát run: “Xem ta đè chết các ngươi đây ——”

“Ahhhhh, chạy mau!” Kha Bác Trí hét lên.

Lời còn chưa dứt, một cái bóng lớn hơn từ trên trời đổ xuống, cái bóng đó che khuất bầu trời, bao trùm toàn bộ con Qua Lưu Quái Quái trong đó.

Cùng với bóng đen, có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bổn vương cũng đến rồi—”

Ngay sau đó, một con cá chép màu bạc to gấp đôi Qua Lưu Quái Quái từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đè lên cơ thể của Qua Lưu Quái.

“Bùm——” một tiếng vang thật lớn, Qua Lưu Quái Quái bị ép trở về trong sông ngay tại chỗ nhưng trong sông cũng không tóe lên bọt nước, bởi vì mặt sông đã bị một con cá mè khổng lồ màu bạc bao phủ.

Con cá kia thực sự quá to, thân cá dày còn to hơn sông Đại Hoang nên sau khi đè con thủy quái kia xuống sông thì nó lại bị mắc kẹt trên mặt sông.

Người trên bờ: “…?”

Kha Bác Trí trợn mắt há hốc mồm nhìn con cá lớn trên sông, vì quá to nên nhìn thoáng qua cũng không nhìn rõ toàn cảnh, không thể nhận ra đó là loài gì, chỉ cảm thấy run rẩy vô cùng: “Lớn, lớn quá…”

Cá mè ở trên mặt sông ngoe nguẩy cái đuôi rộng, vỗ đuôi một cái, đập ra một mảnh bọt nước, nó đảo mắt cá chết thở dài: “Ôi, không ổn rồi, to quá, tôi kiệt sức rồi, nghỉ ngơi chút đây…”

Tiết Thẩm, Giản Lan Tư: “…”

Không cần hỏi cũng biết, con Sơn Côn này chắc là không thể ở lại trường nữa nên bí mật theo tới đây hóng trò vui. Nhìn thấy Tiết Thẩm và lũ quái vật đánh nhau, nó liền muốn xuất hiện thật tỏa sáng.

Lần này không có chuyện đè nhầm con Ô Long như khi ở Mộ Viên, nhưng con cá đầu to rõ ràng là chưa tính toán đến kích thước của nó đã thả mình xuống sông rồi

Tiết Thẩm thu tay lại, lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay mày không đánh được con cá ngoại quốc kia thì cứ cút về núi cho ta”.

“Đừng đừng đừng, ngài chờ một chút, tôi sẽ xuống nước.” Con cá mè hoa căng thẳng đáp, lại thở hổn hển hai cái, sau đó co rụt hình thể lại, bổ nhào xuống sông.

Một lúc sau, trên sông nổi lên sóng gió, hai con cá lớn màu đen lần lượt chiến đấu, đánh đến khó phân thắng bại, cảnh tượng quả thật rất tráng lệ.

Nhưng mà, người và quỷ trên bờ lại không thể sinh ra tâm trạng hưng phấn gì, thậm chí còn có một loại khó có thể nói ra lời.



Sau một phút, con cá mè hoa dùng cái đầu to của mình đè lên con Qua Lưu Quái đang hấp hối trên bờ, sau đó nó nhảy lên khỏi mặt nước, hóa thành hình người và đưa tay về phíaTiết Thẩm: “Tôn giá, tiểu nhân đã đánh con cá ngoại quốc này bảy tám phần rồi, cũng may là không làm hổ thẹn với nhiệm vụ tôn giá giao phó… Ngài mau nhìn xem có vừa lòng không. “

Tiết Thẩm liếc nhìn con Qua Lưu Quái Quái trải rộng trên mặt đất, con quái vật này thực sự rất lớn, nhìn giống như một tòa nhà nằm ngang.

Nhưng ngay cả với kích thước này, nó vẫn thua xa hậu duệ chân chính của cá Sơn Côn Thượng Cổ.

Nếu con Sơn Côn này thực sự biến thành hình dạng ban đầu, có lẽ chỉ cần đặt mông ngồi cũng có thể ngồi chết con Qua Lưu Quái Quái này.

Chẳng qua vì Dư Yên Sơn vẫn chưa đạt đến trình độ tu vi của cá Côn, lại thêm vừa mới trúng chất độc từ nhà máy hóa chất.

Chỉ vậy thôi cũng đủ để Qua Lưu Quái Quái bất ngờ rồi.

Con quái vật tự xưng có kích thước khổng lồ nhất ở vùng biển phía Bắc này hếch bụng lên, thở hổn hển, phát ra âm thanh yếu ớt: “Tại sao… tại sao cá Trung Quốc có thể phát triển đến kích thước lớn như vậy… mà lại chưa bị ăn sạch… Why??? “

Dư Yên Sơn không hiểu tiếng Anh, thấy con quái vật này bô bô nói một tràng, bèn hỏi Tiết Thẩm: “Tôn giá, con yêu quái này nói cái gì vậy?”

Tiết Thẩm lời ít ý nhiều: “Nó đang mắng mi đấy”.

“Cái gì!” Dư Tư Sơn suýt nữa biến thành cá lớn, ngồi xuống nghĩ một chút, vẫn là nhịn được, hậm hực nói: “Quên đi, cá lớn không chấp cá bé.”

Hóa lớn như vậy mất rất nhiều tu vi, hắn lại vừa mới trúng độc không lâu.

Những người khác ở bên cạnh: “…”

Có thể nói chuyện chút không, tại sao Qua Lưu Quái lại là “cá nhỏ”!!

Tiết Thẩm lười nói nhảm với con cá đầu to, bấm tay niệm thần chú một chút, biến Qua Lưu Quái Quái to như núi kia nhỏ lại thành cỡ bằng cẳng tay, rồi nhìn Y: “Bà Ngu, làm ơn nói cho tôi biết sông Đại Hoang đã xảy ra chuyện gì. “

“Chuyện dài lắm …” Ngu Kiệt Xu thở dài giải thích.



Đúng như lời Tiết Thẩm đoán, cách đây hơn 20 năm, sau khi Ngu Kiệt Xu chỉ huy đội chống lũ không may bị chết trong quá trình chuyển dời thôn dân, bà được thôn dân ghi nhớ công ơn, lại có sẵn công đức trước đó, nên đã được phong thần.

Vừa hay lúc đó nhiệm kỳ của Thủy Phủ canh giữ sông Đại Hoang đã kết thúc, theo thông lệ Ngu Kiệt Xu trở thành người canh giữ mới của sông Đại Hoang.

Sông Đại Hoang thuộc lưu vực sông Kháng Dương, Ngu Kiệt Xu cũng trở thành thuộc hạ của Long vương sông Kháng Dương, bà nhận được ấn lệnh của thủy phủ Đại Hoang, sau đó bà tới sông Đại Hoang nhậm chức.

Không ngờ khi vừa đến địa phận sông Đại Hoang, bà đã bị tấn công bởi một con quái vật lạ mặt.

Con thủy quái này to lớn, có pháp thuật lại còn là ngoại tộc. Ngu Kiệt Xu chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết phải đối phó thế nào, bà chỉ là một thủy quan nhỏ, phép thuật nhận được đều đến từ lệnh ấn của Long vương sông Kháng Dương, chỉ có thể truyền lệnh cho sông Đại Hoang.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là con quái vật kia cũng có thể điều khiển được sông Đại Hoang.

Kết quả là Ngu Kiệt Xu nào phải đối thủ của con thủy quái kia, bà bị nó bắt lại, đặt cấm chế rồi phong ấn dưới đáy sông hơn hai mươi năm.

Con quái vật khổng lồ kia hiển nhiên chính là Qua Lưu Quái Prister.

Ngu Kiệt Xu nói với Tiết Thẩm và Giản Lan Tư rằng năm đó cô gặp Qua Lưu Quái, Qua Lưu Quái Quái hẳn là mới đến Trung Quốc, vẫn chưa tu luyện được thành như bây giờ, cũng không thể biến hình thành người. Chỉ là nó nhờ vào khả năng phép thuật trời cho cũng như khả năng khống chế sông Đại Hoang mới có thể đánh bại bà.

Sau khi giam cầm được bà, Qua Lưu Quái Quái cũng không ra ngoài tiếp tục làm loạn.

Nhoáng cái, hơn hai mươi năm qua đi, tu vi của nó tăng mạnh, cuối cùng biến thành hình người, đây là lý do tại sao nó không kìm lòng được mà muốn đi ra thế giới.

Nhưng nó có chuyện nên đã tạo ra vòng xoáy ở ngay trong sông sông Đại Hoang, đặt Ngu Kiệt Xu vào tâm vòng xoáy, ngày đêm hành hạ bà.

Sự xuất hiện của cơn lốc cũng thu hút sự chú ý của những người con lừa, khiến Kha Bác Trí trở nên tò mò.

Chính vì thế nên mới có những chuyện kế tiếp. 

Giản Lan Tư có vẻ khó hiểu, hỏi: “Mục đích Prister gài bẫy bà là gì?”

“Hình như là nó muốn lệnh ấn Thủy Quan.” Ngu Kiệt Xu đáp.

Nói đến đây, bà cũng tỏ ra nghi ngờ, lại nói: “Con quái vật này có thể kiểm soát nước sông Đại Hoang, nó còn muốn ấn Thủy Quan làm gì?”

“Bởi vì vị trí của nó là bất chính” Tiết Thẩm tiếp tục.

Cậu nhìn con Qua Lưu Quái, đôi mắt sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Ai đó đã cho nó sông Đại Hoang để nó có thể ra lệnh cho sông Đại Hoang nhưng lại không cho nó ấn lệnh. Nó phải có được ấn lệnh mới có thể trở thành thủy thần sông Đại Hoang. “

Lệnh ấn là chứng nhận chính thống nhất về thân phận của Thần quan.

Không có phong ấn thì dù địa vị của thần có bị soán ngôi bằng cách nào đó thì người kia cũng chỉ là một “tà thần” chứ không phải một vị thần danh chính ngôn thuận, tự nhiên sẽ không thể có được toàn bộ quyền lực.

Chuyện này cũng giống như những kẻ soán ngôi thời xưa, dù có quyền lực lớn cũng phải tìm mọi cách để lấy được ngọc ấn, không có ngọc ấn trong tay sẽ luôn ẩn chứa nỗi lo không ngai vàng bất chính.

Vì vậy, dù con Qua Lưu Quái Quái có giành được quyền kiểm soát sông Đại Hoang nhưng nó vẫn chỉ là một Tà thần, nó phải có được lệnh ấn từ Ngu Kiệt Xu thì mới có thể có được toàn bộ sức mạnh của sông Đại Hoang.

Cũng chính vì vị trí không hợp lệ mà cuối cùng Qua Lưu Quái mới có thể bị Tiết Thẩm chơi lại một chiêu.

Tiết Thẩm lấy được sức mạnh trên lệnh ấn Thủy Quan, một lần nữa giành lại quyền kiểm soát của sông Đại Hoang.

Như vậy, nguyên nhân trong đây có vẻ đã rõ ràng rồi. 

Câu hỏi còn lại là: ai đã trao quyền kiểm soát sông Đại Hoang cho Qua Lưu Quái.

Tu vi của con thủy quái này bây giờ đã bị phân tán, kích thước cũng chỉ bằng một con cá bình thường, nào dám kiêu ngạo như trước, giờ nó cũng chỉ có thể thành thật thú nhận.

Qua Lưu Quái nói rằng nó đã được triệu hồi vào một đêm cách đây hơn 20 năm, một đường du hành về phía đông, đi tới sông Đại Hoang.

Tại đây, một người bí ẩn đã để lại cho nó một phương pháp tu luyện tu vi, có thể nâng cao tu vi của nó, giúp nó hóa hình thành công.

Không những thế, kẻ đó còn hạ một lệnh biến sông Đại Hoang thành đất phong của Qua Lưu Quái, để Qua Lưu Quái có thể hô mưa gọi gió ở sông Đại Hoang.

Qua Lưu Quái chưa bao giờ sở hữu một lãnh thổ của riêng mình nên tự nhiên nó vui mừng khôn xiết.

Vấn đề duy nhất là nó không có con dấu của vùng đất này, thế nên cũng không thể lấy hết sức mạnh của sông Đại Hoang.

Người bí ẩn nói với Qua Lưu Quái rằng người nắm giữ phong ấn sẽ sớm đến sông Đại Hoang, chỉ cần Qua Lưu Quái bắt lấy bà, giật lấy lệnh ấn từ bà, nó có thể trở thành một thủy thần Đại Hoang danh chính ngôn thuận.

Qua Lưu Quái đã bắt Ngu Kiệt Xu thành công nhưng nó không ngờ Ngu Kiệt Xu ngoan cường đến mức không chịu nhả ra lệnh ấn sau hơn 20 năm bị giam cầm dưới đáy sông.

Lệnh ấn có cấm chế, không có sự cho phép của bà, Qua Lưu Quái không thể tóm lấy, chỉ có thể tạo ra vòng xoáy để tra tấn bà.

Không ngờ cuối cùng lại dẫn Tiết Thẩm và Giản Lan Tư tới.

Tiết Thẩm hỏi: “Ai là người triệu tập mày?”

Thân cá Qua Lưu Quái quái run lên: “Không biết, hắn có bí thuật truyền âm vô cùng thần kỳ, hắn chưa từng xuất hiện. Hắn chỉ bảo ta tu luyện cho tốt, tương lai sẽ trở thành cánh tay phải của hắn.”

“Cánh tay phải?” Tiết Thẩm nhìn dáng vẻ quái dị của con thủy quái, phát ra một lời giễu cợt: “Thật sự là khó coi”.

Vừa nói xong, bên cạnh cậu vang lên một tiếng động “ục ục uc”.

Tiết Thẩm quay đầu lại, nhìn thấy Dư Yên Sơn sờ sờ bụng, cười ngượng nhìn cậu: “Vừa rồi tôi tiêu hao sức lực, giờ đói quá.”

Tiết Thẩm: “…”

Quên đi, cá của cậu cũng không khá hơn là bao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK