Giấc mộng thi công chức của cá muối tan nát, cuối cùng đã nhận rõ toàn bộ thế giới đều đang ở trong vòng xoáy xu thế, nước mắt rơi xuống căn phòng thuê: “Nhân gian không còn gì đáng giá hu hu hu!”
Tiết Thẩm cảm động lây, thổn thức nói: “Ít ra ngươi đã có bằng tốt nghiệp đại học.”
Còn con rồng có thiên phú nhất đương đại vẫn đang vùng vẫy sửa luận văn đây.
“Đúng!” Lăng Đạt giữ vững tinh thần: “Dù thế nào tôi cũng là con cá có trình độ cao nhất Đông Hải, tôi không tin mình thi không lại mấy con tôm cua tép riu kia!”
Đã quyết tâm trong lòng, Lăng Đạt hít một hơi sâu, nhìn bạn cùng phòng: “Trình Nghê, tôi quyết định về Đông Hải làm cá, chúng ta dù sao cũng có tình nghĩa bạn cùng phòng mấy năm, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
Trình Nghê nhớ lại mình suýt phơi chết Lăng Đạt, trong lòng có chút áy náy nên nói ngay: “Anh nói đi, miễn là tôi làm được.”
“Anh chắc chắn làm được.” Mắt cá của Lăng Đạt xoay một vòng, sau đó nằm ra đất, hóa nguyên hình tại chỗ, tự cuộn mình thành vòng tròn: “Tôi không muốn động, anh có thể đi Đông Hải một chuyến, đưa tôi về không?”
Trình Nghê ấn ngực, chân thành nói: “Bạn cùng phòng à, tôi vừa mới biết anh là yêu quái, còn chưa kịp thích ứng, hi vọng anh có thể khắc chế một chút, đừng tùy tiện biến thành cá.”
Miệng cá hố khép mở, mình cá tiết ra một ít muối: “Không sao, xem mấy lần là quen thôi.”
Trình Nghê: “…”
Thực ra Lăng Đạt cũng không hoàn toàn là không muốn động mà là do tu vi hao đến bảy tám phần rồi, anh không muốn hao tâm tổn trí duy trì hình người nữa.
Cuối cùng Trình Nghê vẫn đồng ý đi Đông Hải một chuyến để đưa cá hố về nhà, Lăng Đạt cũng phúc hậu thanh toán thêm nửa năm tiền thuê nhà.
Chuyện này đến đây là kết thúc.
Ra khỏi nhà Trình Nghê, Tiết Thẩm xem giờ, vừa hay đến giờ xem phim, cậu nhìn Giản Lan Tư, tiếc nuối buông tay: “Đàn anh, không có thời gian dạo phố rồi.”
“Không sao.” Giản Lan Tư khẽ cười: “Dù sao vẫn là đi cùng em.”
Ánh mắt của anh sáng ngời, ngữ khí rất tự nhiên nhưng không hiểu sao Tiết Thẩm lại cảm nhận được một loại cảm xúc khó mà diễn tả được xen lẫn trong đó.
Là loại cảm xúc khiến rồng hơi hơi ngượng ngùng.
Thật là mới mẻ!
Tiết Thẩm che ngực, nghi ngờ có phải mình lại bị mĩ sắc làm choáng váng đầu óc hay không.
Rồng có điểm ấy không tốt cho lắm, phương diện ấy tự chủ tương đối kém, phải nhận.
Hai người đến nơi, Giản Lan Tư mua hai cốc nước ở cửa hàng bên cạnh, đưa một cốc cho Tiết Thẩm: “Cho em, anh nhớ em thích uống vị này.”
“Đàn anh thật cẩn thận!” Tiết Thẩm nhận nước, liếc qua cốc trên tay Giản Lan Tư: “Của anh là vị mới à? Trông ngon ghê!”
Xanh xanh đỏ đỏ, là màu rồng thích.
“Nhân viên cửa hàng đề cử.” Giản Lan Tư nói, anh không quá quan tâm tới đồ uống nên chỉ chọn bừa, giờ thấy Tiết Thẩm có hứng thú thì thuận tay đưa cốc tới trước mặt Tiết Thẩm: “Em thử một chút không?”
Động tác của anh là hành vi bản năng, tay giơ ra rồi mới giật mình hoàn hồn nhận ra hành động của mình không quá phù hợp.
Nhưng rút tay về lại càng không tự nhiên… huống chi anh cũng chẳng muốn thu tay lại lắm.
Trước kia anh không rõ tâm ý của mình, giờ biết rồi, anh chẳng hề muốn che giấu.
Kỵ sĩ luôn thành thật với nội tâm của mình.
Giản Lan Tư rũ mắt, ngón tay cầm cốc không tự giác siết chặt tới căng cứng.
Tiết Thẩm nhìn cốc nước đột nhiên đưa tới trước mặt mình cũng hơi ngoài ý muốn.
Kỵ sĩ đơn thuần quá rồi, không biết là hành vi này rất mập mờ, rất dễ dàng khiến rồng mơ màng sao?
Hơn nữa rồng đều có bệnh thích sạch sẽ, sao có thể uống đồ uống của người khác!
Tiết Thẩm vừa nghĩ vừa cúi đầu xuống cắn ống hút trên cốc của Giản Lan Tư, hút mạnh một hơi.
Đàn anh tốt như vậy, sao có thể coi là người khác!
Giản Lan Tư nhìn mái tóc bông xù xích lại gần, đầu ngón tay rốt cuộc cũng buông lỏng một chút, ý cười lan lên khóe mắt, khẽ nói: “Uống từ từ thôi, cẩn thận sặc… Em thích thì có thể uống tiếp.”
Tiết Thẩm phồng má gật gật đầu.
Giản Lan Tư vươn tay nhẹ vỗ lưng cậu, chờ cậu uống hết mới hỏi: “Ngon không?’
“Tàm tạm.” Tiết Thẩm nói, kỳ thực nội tâm đang tự hỏi mình vừa uống cái gì vậy trời?
Chỉ mới nghĩ đây là đồ uống của đàn anh, còn chưa kịp nhấm nháp nữa.
Tiết Thẩm nghĩ nghĩ, đưa cốc nước của mình về phía Giản Lan Tư: “Đàn anh, anh muốn thử đồ uống của em không?”
Rồng có tố chất, đương nhiên là phải có qua có lại.
Động tác này vượt ngoài dự kiến của Giản Lan Tư, anh ngơ ngác một lúc mới cười nói: “Được.”
Đợi đến lúc vào rạp trong lòng Tiết Thẩm vẫn có chút cảm giác khác thường.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là người khác cậu sẽ cho họ uống cốc của mình sao?
Tất nhiên là không!
Tiết Thẩm phát hiện mình thiên vị Giản Lan Tư quá rồi.
…
Dạo này không có phim nào hay, hai người chọn một bộ phim lớn, không quá dở mà cũng chẳng có gì nổi bật.
Tiết Thẩm cảm thấy tâm trạng mình phức tạp hơn phim trên màn chiếu nhiều.
Thực ra trước đây cậu đã rất thiên vị Giản Lan Tư rồi, bảng tiêu chuẩn tuyển long phi trong laptop non nửa là lấy Giản Lan Tư làm tiêu chuẩn.
Nhưng hôm nay tâm tình này còn mạnh hơn một chút.
Nhất định là tại đồ uống kia!
Đường hóa học quả nhiên rất hại người, không chỉ khiến con người béo phì, nổi mụn mà còn khiến tim rồng đập nhanh.
Tiết Thẩm nghĩ vậy thì hung tợn hút một ngụm lớn.
Thứ đồ vật tà ác này, bản rồng sẽ tiêu diệt hết nhà ngươi!
…
Hết phim, hai người đứng dậy. Giản Lan Tư vươn tay lấy cốc của mình, cầm lên mới phát hiện cốc đã nhẹ bẫng, rỗng tuếch.
Anh không thích nước ngọt nên cũng không uống được mấy ngụm, ngược lại thì giữa chừng Tiết Thẩm có cầm cốc của anh lên mấy lần.
Anh ngẩng đầu nhìn Tiết Thẩm, thấy cậu trấn định tự nhiên nhìn mình: “Đúng vậy, là em uống hết.”
Giản Lan Tư bật cười: “Em muốn uống thêm một cốc nữa không?”
“Thôi, đường hóa học hại người lắm.” Tiết Thẩm yếu ớt hít một hơi.
Giản Lan Tư cũng không bám lấy vấn đề này: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi.”
Tiết Thẩm gật gật đầu, dư quang rơi vào nụ cười của Giản Lan Tư, không nhịn được hít một hơi, thì thào: “Ngọt quá!”
Đàn anh cười chẳng khác gì đường hóa học, vừa ngọt vừa hại rồng!
Không biết long phi sau này của cậu có thể cười ngọt ngào như vậy không?
Giản Lan Tư nghe không rõ lắm: “Gì cơ?”
Tiết Thẩm chân thành nói: “Chúng ta gọi một con cá muối ăn đi.” Trung hòa đường chút.
Giản Lan Tư: “…?”
Chỗ ăn cơm Giản Lan Tư đã đặt từ trước, là một nhà hàng lâu năm nổi tiếng gần rạp phim.
Nhà hàng tọa lạc ở giữa bờ sông, vị thế rất đẹp, vị trí Giản Lan Tư đặt trước dựa vào bờ sông, có thể nhìn thấy bờ sông mênh mông và cảnh đêm lộng lẫy bờ bên kia.
Thỉnh thoảng còn có phà dạo đêm đi qua.
Gió đêm lướt qua mặt nước gợi lên sóng nước lăn tăn, cũng khiến sợi tóc của hai người nhẹ rung.
Món ăn ở đây vô cùng ổn, Giản Lan Tư còn tưởng thật nên gọi một đĩa cá muối cho Tiết Thẩm, nhưng cậu cũng chẳng hào hứng lắm, chẳng động vào mấy.
Cậu đang bận đếm tiêu chuẩn tuyển long phi dạo này trong đầu.
Không đếm không biết, đếm rồi mới phát hiện chỉ mình Giản Lan Tư cũng đã cho cậu một bộ sổ tay tham khảo rồi.
Càng lạ là cậu đã có tiêu chuẩn kỹ càng rõ ràng như vậy rồi mà vẫn chưa có long phi.
Tất cả đều là do tên tặc già âm hiểm đã hại cậu lưu lạc thế gian!
Tiết Thẩm càng nghĩ càng giận, một giây không khống chế lực đạo tốt đã dùng nĩa xuyên thủng đĩa sứ trước mặt.
Giản Lan Tư thấy vậy thì im lặng chốc lát, vươn tay lấy cái nĩa trong tay Tiết Thẩm ra: “Cẩn thận, đừng làm tay mình bị thương.”
Sau đó gọi phục vụ dọn mảnh đĩa vỡ đi, đợi đổi xong đĩa anh mới xích lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Tiết Thẩm nhìn ánh mắt ân cần của Giản Lan Tư, đột nhiên cảm thấy không thốt lên lời.
Sau khi được Huyền Môn và Phật Giáo cầu nguyện ở Tiểu Lan Vĩ, tinh phách của cậu đã khôi phục gần hết, mấy ngày nay cậu tích cực liên hệ với tộc nhân tín nhiệm nhưng vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Đây không phải tình huống bình thường.
Rất có thể nội bộ Long Tộc đã xảy ra chuyện.
Tiết Thẩm hoài nghi chuyện này có khả năng liên quan tới kẻ đã ám toán mình, cậu không thể ngồi im chờ chết được.
Nếu nói trên thế gian này, người đáng giá để cậu tín nhiệm nhất đó chính là Giản Lan Tư.
Cậu suy nghĩ một lát, nói: “Đàn anh, anh đã từng nghe chuyện mượn xác hoàn hồn chưa?”
Giản Lan Tư gật đầu: “Nghe rồi.”
Anh dừng lại một lát, giống như đang sắp xếp lại từ ngữ, sau đó bình tĩnh nói: “Là em mượn xác hoàn hồn sao?”
Tiết Thẩm ngước nhìn anh, hơi kinh ngạc: “Anh biết à?”
Giản Lan Tư lắc đầu: “Anh không biết… anh chỉ là đoán có khả năng em không phải “Tiết Thẩm”.”
Từ lâu Giản Lan Tư đã chú ý tới chỗ không giống bình thường trên người Tiết Thẩm.
Chỉ là ngay từ đầu anh không thèm để ý, cũng không tận lực phân tích.
Lúc anh chân chính biết rõ là sau tiệc sinh nhật của của nhà họ Tiết. Trong bữa tiệc đó Giản Lan Tư chú ý thấy Tiết Thẩm đối với Tiết gia hoàn toàn là đạm mạc.
Loại thái độ không để ý đó không khác gì đối với người xa lạ.
Mà “Tiết Thẩm” trong lời đồn đại và Tiết Thẩm mà Giản Lan Tư biết là hai người hoàn toàn khác nhau.
Sau khi có ý nghĩ đó, anh rất dễ dàng chú ý tới càng nhiều chi tiết hơn.
Giản Lan Tư hiểu ra rất dễ rằng nhân sinh hai mươi năm trước của “Tiết Thẩm” chưa hề biểu hiện ra bất cứ dấu hiệu nào là có tu vi.
Năng lực của cậu tựa như xuất hiện sau một đêm.
Chỉ là quan hệ giữa Tiết Thẩm và người xung quanh vốn xa cách nên rất ít người phát hiện ra điểm này, nếu bất chợt có chú ý tới cũng chỉ cho rằng đó là do trước kia Tiết Thẩm quá vô danh.
Người khác không rõ, Giản Lan Tư lại hiểu rất rõ.
Tu vi của Tiết Thẩm mạnh như vậy không phải vài ngày là luyện thành mà nó là thành quả tu luyện lâu dài, tuyệt đối không có chuyện không có chút vết tích nào.
Giản Lan Tư bình thường vẫn gặp những chuyện không khoa học nên rất tự nhiên nghĩ theo hướng không khoa học.
Anh nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, một trong số đó là Tiết Thẩm mà anh biết rất có thể không phải người ban đầu kia.
Đương nhiên “không phải” cũng chia làm nhiều loại, Giản Lan Tư quả thực không nghĩ quá cụ thể.
Tiết Thẩm nghe Giản Lan Tư giải thích xong thì giật mình, cũng có nhận thức mới với tính nhẫn nại của kỵ sĩ, cậu cười nói: “Anh đã đoán được tại sao lại chưa từng nói tới?’
Bí mật to như thế mà một chút hiếu kỳ cũng không có sao?
“Vì anh không quan tâm.” Giản Lan Tư yên lặng nhìn cậu, chân thành nói: “Em có phải “Tiết Thẩm” hay không với anh không quan trọng, từ lúc anh biết em, em chính là em.”
Ánh mắt anh sáng rực, nói từng chữ từng chữ: “Người trải qua nhiều chuyện với anh như vậy, người dạy anh thuật pháp, dạy anh ngự kiếm phi hành, cùng anh…”
Nói tới đây anh đột ngột dừng lại một chút, cuối cùng lại không nói nốt câu kế tiếp, chỉ cười: “Đối với anh, em rất quan trọng, vẫn luôn là em, vậy là đủ.”
Ngữ khí của anh quá chắc chắn, cũng quá chân thành tha thiết, khiến trái tim Tiết Thẩm không chịu khống chế được, nhảy loạn lên.
Không uổng công cậu tin tưởng sư huynh như thế!
Tiêu chuẩn Long phi *999!!!
Nội tâm Tiết Thẩm khuấy động, cơ hồ muốn nói thẳng tất cả với Giản Lan Tư, vào lúc cậu đang trù trừ đột nhiên nước sông bên cạnh bắn cao, một thanh âm quen thuộc truyền tới từ trong sông: “Tôn giá, Giản tiên sinh, thật trùng hợp, hai người tới ăn cơm à?”
Tiết Thẩm:?
Cậu quay đầu lại thì thấy một con cá mè lớn đang nhô đầu lên khỏi mặt nước, trong đêm nhìn y chang túi rác màu đen trôi trên sông.
Tiết Thẩm lạnh mặt hỏi: “Sao mi lại ở đây?”
“Thuộc hạ ra ngoài đi dạo.” Cá mè nhìn bọn họ, miệng cá nói tiếng người: “Con cá Tiểu Hồng kia hẹp hòi chết đi được, hồ nhân tạo bé như vậy nó còn chia khu, không cho thuộc hạ bơi qua giới hạn, thuộc hạ là cá lớn tâm lớn, lười tranh với nó, vừa hay cũng lâu rồi không tới nhân gian nên mỗi ngày chừa chút thời gian ra ngoài xem xem, tiện tìm hiểu chút phong thổ bây giờ.”
Nó nói xong thì thở hổn hển, phàn nàn: “Thuộc hạ đoán chắc là lâu rồi không ra ngoài, mấy ngày nay cũng không đi đâu nhiều mà vẫn hụt hơi bức bối trong lòng, quả nhiên không rèn luyện không được mà.”
Tiết Thẩm ngoắc ngoắc ngón tay: “Mi lên bờ ngay!”
Cá mè mừng rỡ: “Chẳng lẽ là tôn giá muốn mời thuộc hạ cùng ăn cơm? Này cũng quá ngượng ngùng rồi.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng động tác của nó lại rất nghiêm túc, nhìn nhìn trên bờ không có người nó liền nhảy lên, hóa hình người tại chỗ, kéo ghế muốn ngồi: “Vậy tiểu nhân cũng không khách…”
Chữ “khí” còn chưa nói xong một nắm đấm đã đập tới.
Tiết Thẩm mắng: “Mi không biết quy tắc nhân viên à? Đang ở nguyên hình không được phép nói tiếng người!”
Dư Yên Sơn:???
Sao lại câu cá lên đây chấp pháp rồi?