Trong cơn gió nghiêng ngả và mưa phùn, con rồng trắng phát ra một tiếng ngâm dài rồi cùng kỵ sĩ bay trở về chỗ cũ, xoay người một cái liền hóa thành hình người.
Tiết Thẩm và Giản Lan Tư cùng nhau quay lại lên mặt đất, hai người đứng sóng vai ngửa đầu nhìn về phía đám sương mù trên bầu trời.
Nơi đó còn đám khói xám bay mù mịt, chính là khí tức của ác long dưới vực sâu chưa tản hết đi.
Bên trong đám khói có hai đốm sáng một lớn một nhỏ rơi xuống đất.
Dường như Tiết Thẩm cảm nhận được liền giơ tay bấm pháp quyết, một trận gió thổi qua lùa hai đốm sáng kia bay tới hướng này, rơi vào lòng bàn tay cậu.
Người bên cạnh chăm chú nhìn kĩ thì chỉ thấy đốm sáng lớn kia chính là viên long châu mới nãy bị Leviathan nuốt vào, còn đốm sáng nhỏ lại chính là miếng vảy trắng tinh hình lưỡi liềm, viền của nó được bao phủ bởi màu đỏ nhạt.
Giản Lan Tư nhìn miếng vảy một chút: “Đây là cái gì?”
“Vảy của Ngao Tục.” Tiết Thẩm kinh ngạc, dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Là vảy ngược.”
Vảy ngược ở trên cổ Chân Long là một miếng vảy dài, cũng là miếng vảy cứng nhất dùng để bảo vệ chỗ yếu ớt nhất trên thân rồng.
Cho nên mới nói rồng có vảy ngược, chạm vào chắc chắn nó sẽ nổi giận.
Một khi vảy ngược bị nhổ thì nhược điểm của rồng liền bị lộ ra.
Vảy ngược chính là chỗ quan trọng nhất của rồng.
Tiết Thẩm không ngờ Ngao Tục năm đó lại dùng vảy ngược của mình để nặn thành thân thể cho Leviathan.
Cũng không trách Leviathan có thể giết được Ngao Tục, vảy ngược của Long Vương đã mất thì nhược điểm sẽ lộ ra rõ ràng.
Ánh mắt Tiết Thẩm lộ ra một tia thương xót, bàn tay nắm chặt miếng vảy ngược kia. Lòng bàn tay cậu dán sát vào nó, sau một lát thì liền cảm nhận được có chút nóng lên.
Tiết Thẩm hơi ngẩn ra: “Dường như em… cảm nhận được khí tức của Ngao Tục.”
Giản Lan Tư có chút kinh ngạc: “Vẫn còn khí tức của Ngao Tục?”
“Ừm.” Tiết Thẩm gật gật đầu: “Hơi thở của ông ấy, giống như hết sức quen thuộc với thân thể của em…”
Thật ra không chỉ hơi thở của Ngao Tục quen thuộc với thân thể cậu mà Tiết Thẩm đối với nó cũng có cảm giác rất quen thuộc…
Ý nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu cậu lúc nãy dần trở nên rõ ràng, Tiết Thẩm nắm chặt miếng vảy nhắm mắt ngưng thần.
Một lúc sau, long tức lưu lại phía trên vảy ngược trải qua thời gian dài như vậy nhưng vẫn dung hợp với những chấp niệm của nguyên chủ “Tiết Thẩm” còn sót lại trong thân thể cậu mượn này.
Mà trước đây dường như Tiết Thẩm cảm nhận được một số ký ức mà nguyên chủ lưu lại trên thân thể này. Hiện tại cậu cũng từ bên trong tia tàn niệm như có như không mà hiểu được hơn hai mươi năm trước, dưới thiết lập của Ngao Tục, ngay đến cả Leviathan cũng chưa từng biết đến những bí mật đó.
...
Năm đó Ngao Tục lấy vảy ngược của mình làm xương để tái tạo thân thể cho Leviathan nhưng không nghĩ tới lại dẫn sói vào nhà, bị chính hắn làm hại.
Trong thời khắc sống còn Ngao Tục đã hủy đi chân thân của mình, tu vi hóa thành cơn mưa to đổ xuống sông Kháng Dương.
Nhưng nguy hiểm vẫn tồn tại, tu vi bên trên vảy ngược của Ngao Tục vẫn còn nên đương nhiên Leviathan còn muốn tiếp tục làm loạn, chỉ là khi đó Ngao Tục đã không còn sức lực để đi cảnh cáo với Long Tộc và Thiên Đình nữa.
Cũng may lúc hấp hối Ngao Tục đã nhớ tới một sự kiện.
Lúc ông mới đi khảo sát từ phương Tây trở về đã từng đi Bắc Hải Long cung, muốn cùng Quảng Trạch Vương nghiên cứu thảo luận về việc thiết lập quan hệ ngoại giao với Thủy Tộc nước ngoài, đúng lúc ấy thấy tiểu thái tử Bắc Hải lột xác, Quảng Trạch Vương liền thuận thế mời Ngao Tục bói một quẻ cho tiểu thái tử.
Lúc ấy Ngao Tục tính ra được căn cốt tiểu thái tử nổi trội, tư chất hiếm có, mơ hồ có khí chất của Long Vương.
Nhưng lúc đó năm sông bốn biển Tam Giang đều đã có Long Vương, tiểu thái tử thật sự muốn thành Long Vương thì sẽ nắm giữ vùng nào chứ?
Hiện tại nhân gian không có rồng ngự trị, chỉ có thủy vực tương đối lớn là… đập chứa nước.
Cũng không thể là Long Vương của đập chứa nước chứ?
Ngao Tục nghĩ mãi không ra thế nhưng vào thời khắc trước khi đi, Quảng Trạch Vương đã lấy một mảnh vảy nhỏ trên xác mà sau khi tiểu thái tử lột ra đưa cho ông làm kỉ niệm… Đây là một loại xã giao giữa mối quan hệ bạn bè của long tộc.
Đợi đến lúc Ngao Tục hấp hối, mưa to đổ xuống sông Kháng Dương, có lẽ là nhận được thần lực tác động của Long Vương nên miếng vảy của tiểu thái tử do Quảng Trạch Vương tặng cũng từ trong nước sông nổi lên.
Ngao Tục mới giật mình hiểu ra quẻ mình tính được cho tiểu thái tử Bắc Hải lúc trước lại mơ hồ ứng trên sông Kháng Dương.
Ngao Tục thiên tài nên trong nháy mắt đó thấy được một tia thiên cơ.
Long Vương Kháng Dương thay đổi nhanh chóng, mưa to hấp dẫn lực chú ý của Leviathan, mà Ngao Tục đã dùng thần lực cuối cùng ném miếng vảy của tiểu thái tử Bắc Hải xuống nhân gian hóa thành thân người.
Đến nhân gian còn có một khí tức của Ngao Tục còn sót lại.
Tiểu thái tử Bắc Hải từ khi sinh ra vẫn luôn ở trong kết giới tu luyện nên chưa ai thấy qua được mặt cậu, cũng không hề biết tên của cậu.
Ngược lại vào thời điểm sớm nhất, Long Vương Kháng Dương đã trùng hợp gặp cậu một lần, cũng là trong số ít người biết được tên thật của tiểu thái tử.
Tiểu thái tử Bắc Hải không theo họ Ngao của Quảng Trạch Vương mà theo họ mẹ mình là Tiết, tên một chữ Thẩm, chữ là Phục Ba.
Miếng vảy hóa thân thành người liền gọi là Tiết Thẩm.
Ở nhân gian cũng không phải do Tiết gia thu dưỡng mới mang họ Tiết mà bởi vì lúc trước Tiết gia cảm thấy rất có duyên phận nên mới nhận nuôi cậu.
Mà một tia khí tức kia của Ngao Tục được giấu bên trong thân thể này hợp nhất không hoà hợp làm hồn phách trở nên yếu ớt.
Vì không để cho Leviathan chú ý nên tia khí tức mà Ngao Tục đã phân đi chính là tinh phách yếu ớt nhất của một bộ phận, biến nó thành hồn phách trái ngược một trời một vực với tính cách của bản thân cậu.
Mẫn cảm, hướng nội, nhát gan sợ lên xung đột, bị người ta bắt nạt cũng không dám phản kháng.
Đến tận khi say rượu ngoài ý muốn mà “Tiết Thẩm” vô ý rơi xuống sông của làng du lịch Lan Quang Sơn. Hồn phách kia căn bản đã không quá vững nên đã thoát ly khỏi thân thể này.
Mà tinh phách Tiết Thẩm trùng hợp lại chui đến Lan Quang Sơn. Thân thể kia vốn là do miếng vảy lúc cậu mới sinh biến thành, thế là thuận lý thành chương, tinh phách cậu liền bổ sung lên trên thân thể này.
Cũng bởi vậy nên thân thể này và Tiết Thẩm giống nhau đến tám phần.
Thế là Tiết Thẩm liền thành “Tiết Thẩm” nhân gian.
Mà khí tức của Ngao Tục hóa thành hồn phách, sau khi rời khỏi thân thể thì đúng lúc bị Leviathan đang truy tìm mà bắt lấy. Trên hồn phách yếu ớt kia mang khí tức Chân Long mê hoặc Leviathan làm nó tưởng lầm đó chính là tinh phách của con trai Quảng Trạch Vương, đem luyện nó bên trong vảy ngược của Ngao Tục.
Bây giờ Leviathan bị cửu thiên Ngân Hà trảm tan thành tro bụi, bởi vì chỗ vảy ngược bị hắn cướp đi này đủ cứng cỏi nên cuối cùng trốn thoát được một kiếp này.
Khí tức yếu ớt kia cũng lưu lại.
Bây giờ cuối cùng mảnh vảy ngược này một lần nữa xuất hiện, lẳng lặng nằm trong tay của thân thể mà khí tức của cậu trú hơn hai mươi năm.
Lúc trước Ngao Tục lấy vảy ngược của mình luyện hóa xương, tự dồn bản thân vào chỗ chết.
May mà lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, Long Vương sông Kháng Dương trước đây hướng chết mà sinh.
“Hóa ra là vậy.” Tiết Thẩm thở dài một tiếng.
Xa Bích Quân căm giận, bất bình mắng to: “Leviathan thật không đáng làm người!”
Tiểu Hồng: “Thì nó cũng không phải là người.”
Dư Yên Sơn đã sống đủ lâu cũng thấy qua nhiều chuyện nên cũng không có cảm xúc quá khích, chỉ rất có kinh nghiệm thổn thức nói: “Đa tình tự cổ nan di hận.”
(hiểu là kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận.)
Giản Lan Tư nhìn miếng vảy trong tay Tiết Thẩm, tâm tình cũng rất phức tạp: “Vậy miếng vảy này nên xử lý thế nào đây?”
Ánh mắt Tiết Thẩm nặng nề, cân nhắc nói: “Khí tức của Ngao Tục vẫn còn, có lẽ là còn có một chút hi vọng sống.”
Tuy nhiên điều này vượt quá năng lực phạm vi của cậu, còn phải xin sự giúp đỡ của mấy vị Long Vương khác mới được… Hi vọng bọn họ không phụ lòng tốt của người khác.
Nếu không cậu sẽ lên mạng đăng bài bôi đen bọn họ!
Tiết Thẩm làm tiểu thái tử Bắc Hải thế nhưng biết rất nhiều bí mật bát quái của Long Vương nha!
Nghĩ tới đây Tiết Thẩm không khỏi cười hai tiếng thật âm hiểm: “Hí hí hí.”
Mấy Thủy Tộc bên cạnh:?
Cmn có phải anh Thẩm lại nghĩ đến đi đánh cá phải không!
Cá cá hoảng sợ.jpg
Tiết Thẩm cất kĩ vảy ngược của Ngao Tục, lại gọi điện thoại cho Tất An, tiếng chuông vang lên rất lâu đến khi sắp tự động ngắt mới có người nhận máy.
Giọng điệu Tất An lộ ra một chút gấp gáp: “Phục Ba Quân, thật sự xin lỗi, tình huống bên này không tốt lắm, tối nay tôi sẽ liên lạc lại với cậu…”
“Bây giờ tình huống như thế nào?” Tiết Thẩm cau mày ngắt lời hắn: “Bên này tôi giải quyết xong rồi, nếu cần có thể chạy tới đó.”
“Giải quyết?” Tất An hơi ngạc nhiên nhưng bây giờ không có thời gian hỏi nên chỉ vội vàng nói: “Bọn tôi đã tế sông xong nhưng vẫn hoàn toàn không cảm nhận được thần lực của Long Vương. Lúc đầu quân đội muốn làm cự vật dưới sông nổ tung nhưng mới nay thiết bị giám sát dưới đáy sông truyền hình ảnh chân dung đến, cậu nhất định không nghĩ ra được vật ngăn chặn cửa sông là gì đâu…”
Tiết Thẩm: “Là cái gì?”
Tất An hít sâu một hơi chậm rãi nói: “Là một con bạch tuộc lớn.”
Tiết Thẩm im lặng một lúc, nghi hoặc quay đầu hỏi Giản Lan Tư: “Hải vực phương Bắc còn Cthulhu không?”
(Cthulhu được coi là một thực thể Cổ xưa Vĩ đại trong đền thờ các thực thể vũ trụ của những người hâm mộ Lovecraft)
Giản Lan Tư vẫn chưa trả lời nhưng Rắn chín đầu vừa mới tỉnh lại đã nghe được chữ mấu chốt nên kích động kêu lên: “Là anh bạch tuộc, chắc chắn là anh bạch tuộc!”
Tiết Thẩm: “…”
Mặc dù đều là yêu quái có xúc tu thế nhưng so sánh anh bạch tuộc với Cthulhu thì khí chất vẫn kém hơn hẳn.
Nghe thấy xưng hô này Tiết Thẩm cũng có thể đoán được con quái vật này cũng không ra gì.
Những con yêu ma tinh quái này phàm là hơi lợi hại chút thì bên trong tên đều phải thêm chữ đại vương, còn nếu kiểu dáng là hình sợi dài thì muốn là rồng sứ.
Loại gọi là anh này thì đoán chừng chính là cách gọi khách khí giữa hàng xóm với nhau.
Đương nhiên ngoại trừ anh Thẩm.
Quả nhiên Giản Lan Tư gật đầu đáp: “Chắc là Địch Tây… Nó không có tính nguy hại gì chỉ là hình dáng lớn thôi.”
“Vậy đi thôi.” Tiết Thẩm vỗ tay phát ra tiếng: “Cùng mọi người đi nhìn xem bạn cũ anh bạch tuộc.”
Đang muốn đi thì đột nhiên từ xa truyền đến âm thanh có chút quen tai: “Tôn giá! Tôi cũng đến rồi!”
Tiết Thẩm nghi hoặc ngẩng đầu, dãy núi phía trên xẹt qua một vệt ánh sáng, ánh sáng đó tạo thành hình vòng cung bay đến trước mặt cậu rồi rơi xuống mặt đất hóa ra hình người, chính là con cóc tinh bị giam ở chùa Lan Tế – Kim Vọng Nguyệt.
Kim Vọng Nguyệt kích động cúi đầu chắp tay hướng Tiết Thẩm, nước mắt lưng tròng: “Cấm chế trên người tiểu nhân cuối cùng cũng bị giải trừ, sau khi cởi bỏ cấm chế tôi liền thấy dấu vết của Chân Long trên núi nên lập tức đuổi theo, trăm triệu lần không nghĩ tới lại chính là anh Thẩm!”
Lúc trước Kim Vọng Nguyệt bị Leviathan nhân danh Long Vương sông Kháng Dương hủy đi chân thân rồi giam cầm ở đáy giếng Long Tuyền.
Bây giờ Leviathan đã hoàn toàn tiêu tán, những cấm chế trên người Kim Vọng Nguyệt cuối cùng cũng được giải.
Càng làm cho Kim Vọng Nguyệt ngạc nhiên hơn nữa là lúc trước hắn cứ nghĩ anh Thẩm là người phát ngôn của Phục Ba Quân ở nhân gian thế là ôm chặt lấy đùi, bây giờ xem ra anh Thẩm thế mà chính là rồng thật sự.
Cái đùi này ôm quá tốt rồi!
Mắt thấy Kim Vọng Nguyệt muốn bắt đầu vuốt mông ngựa nên Tiết Thẩm nhanh chóng khoát tay ngăn hắn lại: “Được rồi, ta tự hiểu rõ.”
Kim Vọng Nguyệt: “A.”
“Tất cả đều ở đây.” Bây giờ Tiết Thẩm cũng là rận có nhiều không sợ ngứa, liếc mắt một vòng qua những Thủy tộc có hình thù quỷ quái bình tĩnh nói: “Cùng đi chứ.”
Nhóm thủy tộc hò reo một tiếng, Xa Bích quân tiến lên nịnh nọt nói: “Tôn giá, ngài ngồi thuyền hay ngồi xe ạ?”
Tiết Thẩm không hiểu: “Thuyền ở đâu ra? Xe ở đâu ra?”
Xa Bích Quân ưỡn ngực chỉ bản thân: “Ngồi thuyền chính là ngồi vỏ của em ạ” ——con trai đã từng là thuyền của Noah.
(trong Kinh Thánh, Noah vì muốn tránh nạn hồng thuỷ mà đóng một chiếc thuyền lớn)
Dư Yên Sơn cũng tiến lên một bước: “Ngồi xe thì chính là ngồi thân của em, xe số tự động, vỏ nhiều màu cực kì phong cách.”
“…”
Mặt Tiết Thẩm lạnh lùng đẩy bọn hắn ra rồi dắt tay Giản Lan Tư: “Ta dùng kiếm.”
Cửa sông Kháng Dương.
Sóng lớn sông Kháng Dương hùng dũng chảy cuồn cuộn, một bên từ cao nguyên núi tuyết kéo dài mấy ngàn cây số, đường núi, đồng bằng, rừng rậm, cỏ cây cùng vô số thành thị của loài người, nuôi dưỡng vô số sinh linh.
Bên kia thì nối liền với hải vực rộng lớn của phía Đông.
Cửa sông Đại Giang mở ra hình cái kèn lớn, phía trên có hơi nước lượn lờ có chút nhìn không thấy bờ.
Đối với đám người thời xưa thì dòng sông lớn như thế này chẳng khác gì hố trời.
Mà bây giờ nhìn giống như không gì có thể vượt qua rãnh trời lại thình lình xuất hiện một cây cầu lớn hùng vĩ.
Cầu Đông Kháng Dương lớn nối liền ba thành phố và một hòn đảo nhân tạo, quy mô của nó rất hùng vĩ, trước nay chưa từng có.
Ngay từ khi cây cầu lớn Đông Kháng Dương vừa được nghiệm thu, hầu như mọi ánh mắt của giới truyền thông đều đổ dồn về đây.
Cây cầu lớn này theo ý nghĩa kinh tế, chính trị hay thậm chí là văn hóa thì nghi lễ khánh thành của nó chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của toàn thế giới.
Chẳng ai ngờ rằng lễ khánh thành mà cả thế giới đều chú ý này lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Từ buổi sáng không biết vì lý do gì nước sông Kháng Dương giáp với cầu Đông Kháng Dương bắt đầu tắc nghẽn, hiện tượng này từ xưa đến nay chưa từng xảy ra.
Lúc ấy trên mạng liền có tin đồn, nói là dưới cầu lớn Đông Kháng Dương xuất hiện cự vật, kẹt ở trên hầm cầu liền trực tiếp chặn lại cửa sông Đại Giang.
Cái tin đồn này thật vô lý.
Muốn nói cái gì chặn một hai hầm cầu còn có lý, nhưng đây là trực tiếp chặn toàn bộ cửa sông, đây là chuyện đùa sao?
Cửa sông Kháng Dương rộng chừng hơn hai ngàn mét, mực nước sâu cũng hơn trăm mét, cự vật kiểu gì có thể tích như vậy chứ?
Nhưng theo thời gian trôi qua, nước sông thật sự tắc nghẽn lại không chảy được, mực nước ở khu vùng đồng bằng cũng từ từ dâng lên.
Bây giờ mặt sông đã lên tới bên trên vạch cảnh báo, chỉ lát nữa là nước tràn thành lụt.
Nghi thức lễ khánh thành tạm thời bỏ dở, quần chúng vây xem bị sơ tán nhưng cư dân thành phố hai bên bên bờ đều hoảng loạn, rất nhiều người ngừng công việc trèo lên chỗ cao dõi mắt nhìn xuống sông.
Các phương tiện truyền thông không chụp được lễ khánh thành nhưng lại đều không chịu rời đi, vẫn tụ tập trên bờ sông phát sóng trực tiếp tình hình sông Kháng Dương.
Trong đó có một số người không có ý tốt đã soạn sẵn những tiêu đề giật gân, chỉ đợi một khắc sông Kháng Dương sụp đổ sẽ thông báo cho toàn thế giới rằng cầu Đông Kháng Dương thất bại.
Tin đồn đang lan truyền trên tất cả các nền tảng internet chính.
Diễn đàn nào đó:
Tiêu đề: Cầu khóa đầu rồng, điềm không may.
Nội dung: Ha ha, không phải tôi nói vuốt đuôi chứ năm đó lúc cầu lớn Đông Kháng Dương được duyệt đã có cao nhân nói qua, cửa sông Kháng Dương là đầu rồng Trung Quốc, ở đây xây cầu sẽ siết lấy cổ rồng, hiện tại đã chứng minh rồi.
*vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì
1L: Nhìn ID chủ topic là biết tiết tấu đại sư già.
4L: Mặc dù chủ topic thường xuyên mang giọng điệu này nhưng lần này dường như không nói sai nha, cầu lớn Đông Kháng Dương còn chưa mở mà đã xảy ra loại chuyện này, cảm thấy rất xui xẻo.
6L: Cmn, các người không nhìn ảnh chụp mới nhất sao? Mặt sông nhìn thật đáng sợ, sẽ không phải thật sự xảy ra chuyện gì chứ?
8L: Tôi làm vùng gần cầu lớn Đông Kháng Dương, bây giờ đang ở trong văn phòng, nhìn mặt sông cảm thấy rất không ổn.
18L: Lần này tôi đứng phía chủ topic.
33L: Chủ topic lần này nói không sai, thật sự xui xẻo đó, sau này còn ai dám đi cầu lớn Đông Kháng Dương nữa?
34L: Lầu trên, livestream tình hình bây giờ đi, cây cầu này còn có thể mở được hay không.
...
Rất nhiều lời bán tàn trên internet, các nhân viên phụ trách nghi lễ khánh thành đều sứt đầu mẻ trán.
Lúc này một bên đầu cầu lớn Đông Kháng Dương bày biện một bàn thờ dài, trên bàn đầy đủ mọi thứ tam sinh lục súc, hoa tươi trái cây cùng nến hương nguyên bảo.
*tam sinh lục súc: ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn
Nghi thức tế nước vừa mới kết thúc nhưng nhũng cao nhân trong giới tu hành tụ tập ở đây như đám kiến bò trên chảo nóng, từng người đều đi tới đi lui, tất cả đều bó tay toàn tập.
“Trương đạo trưởng, vẫn không cảm ứng được Long Vương sao?” Ban nãy Tất An đã thông báo cho giám đốc chi nhánh xong nên nhanh chóng chạy tới đây hỏi thăm.
Trương Đỉnh Ngọc với tư cách là người đại diện của Huyền Môn nặng nề lắc đầu: “Thần lực Long Vương Kháng Dương… đã hoàn toàn biến mất.”
Tất An kinh ngạc: “Sao có thể như vậy được?”
Mặc dù những năm gần đây Long Vương sông Kháng Dương có nhiều mệt mỏi nên cảm ứng giữa con người cũng không mấy khả quan. Thế nhưng chỉ cần nhân gian cung phụng dâng lễ hậu hĩnh thì Long Vương ít nhiều cũng sẽ thả thần lực xuống.
Lần này chuyện tế sông cực quan trọng như vậy, đặc biệt cố ý chuẩn bị trăm vạn trân bảo, còn có toàn bộ cao nhân giới tu hành đều cùng nhau làm phép xin hàng.
Chiến trận lớn như thế, nhiều tiền như vậy thế nhưng Long Vương Kháng Dương một chút động tĩnh cũng không có?
Đây thực sự là không quan tâm đến sự an toàn của người dân hai bên sông Kháng Dương!
Tất An xém chút nữa nhịn không được muốn muốn ngay lúc này quay trở về trong tộc cáo trạng, nhưng bây giờ đang là tình huống cấp bách.
Lúc này nếu thật muốn rời sông Kháng Dương, đợi hắn cáo trạng xong tình hình thì đoán chừng lúc trở về chỉ có thể xây dựng lại sau thảm họa.
“Trưởng phòng đơn vị nói thế nào?” Trương Đỉnh Ngọc nhớ ra gì đó: “Không phải ban nãy anh mới nói quân đội muốn cân nhắc việc làm nổ tung con quái vật kia sao?”
“Đây là trong trường hợp xấu nhất thôi.” Sắc mặt Tất An nặng nề: “Con quái vật kia vừa vặn mắc lại trên hầm cầy lớn, muốn nổ tung con quái vật kia thì cũng sẽ làm nổ cầu lớn…”
Mặt Trương Đỉnh Ngọc nghiêm trọng: “Cái này…Vậy sao giờ?”
Bây giờ có bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, nhân dân cả nước, còn có giới truyền thông toàn quốc, cầu lớn Đông Kháng Dương có tầm quan trọng như vậy, hôm nay ngày lễ khánh thành lại bị nổ tung thì không chỉ là vấn đề tổn thất về kinh tế.
Chỉ sợ đối với tâm lý mọi người sẽ có sức ảnh hưởng không lường được.
Làm sao Tất An không hiểu đạo lý này, nhưng chuyện cho tới lúc này đã không còn thời gian cho bọn hắn lựa chọn nữa: “Tất nhiên cầu lớn quan trọng, thế nhưng an nguy của người dân hai bên bờ càng quan trọng hơn. Cấp trên đã cho lệnh bất kể giá lớn thế nào cũng phải cam đoan đảm bảo an toàn cho nhân dân hai bên bờ.”
Bên cạnh có đại sư Cẩn Nhất của chùa Lan Tế và nhóm đại biểu Phật giáo Tề Tề nói: “A Di Đà Phật.”
“Là do chúng tôi vô năng…” Mặt Trương Đỉnh Ngọc hổ thẹn: “Mời Tất đội trưởng báo cáo cho cấp trên bộ chi nhánh.”
Quái vật trong nước kia to lớn, nhân lực của người bình thường hoàn toàn không hể di chuyển nó được.
Bây giờ liên hệ giữa nhân gian và thiên giới rất yếu, thần linh sớm đã không còn hiển linh ở nhân gian. Long Vương Kháng Dương đã là thần quân gần nhất với thế gian.
Long Vương không chịu hạ thần lực xuống thì những tu sĩ bọn hắn cũng không thể ra sức được.
Trong lòng Tất An trùng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía xa chỉ thấy Đại Giang mênh mông, khói trên sông mịt mù… Ai có thể nghĩ tới tại đáy bờ sông rộng mệnh mông vô bờ này lại có thể bị chặn bởi con quái vật khổng lồ, con bạch tuộc khổng lồ vượt quá khỏi phạm vi tưởng tượng của con người.
Hắn thở ra một hơi thật dài: “Vậy để tôi liên hệ quân đội…”
Lời còn chưa nói xong thì đột nhiên bờ sông nổi lên một trận cuồng phong, ngay sau đó một thanh trường kiếm màu bạc từ trên trời bay xuống, đứng trên thân kiếm là hai người bạn trong giới tu hành.
Tiết Thẩm cùng Giản Gian Tư nhảy từ trên thanh kiếm xuống, Giản Lan Tư duỗi tay thu hồi thanh kiếm còn Tiết Thẩm rất có lễ phép vẫy tay hướng mọi người chào hỏi: “Hello, Tất đội trưởng, các vị đại sư, lại gặp mặt nhau nè.”
Tất An cùng người giới tu hành đều ngẩng đầu nhìn lại sau đó tất cả lập tức rơi vào trầm mặc.
Chờ chút, hai người ngự kiếm đến thì thôi đi, đằng sau còn một chuỗi cá đi theo có phải hơi quá mức rồi không?
Không đúng, không chỉ là cá mà còn có trai, còn cùng một đầu… Mười cái đầu rắn???
Các đại sư: “…”
Mặc dù nhìn không hiểu nhưng bọn họ rất là chấn động!!!