[ Cuối cùng vẫn là nắm đấm của Tiết Trầm đánh cô ta đến tỉnh ngộ. ]
Bởi vì sự việc dính dáng đến vụ án mất tích lớn nhất Phù Thành, chùa Lan Tế báo cảnh sát rất nhanh, còn liên hệ với cơ quan chuyên ngành đặc biệt.
Bây giờ Tiết Trầm mới biết trong bộ máy quản lý ở thế giới loài người có tổ chức chuyên môn chuyên xử lý các sự kiện phi khoa học, điều này cũng giúp cho bọn họ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Lực lượng cảnh sát mang bản tường trình của các thanh niên mất tích trong vụ án đi, còn khách sạn suối nước nóng sẽ được niêm phong để tiến hành điều tra bởi bộ phận đặc thù.
Về phần các yêu quái, nếu bị Trư Bà Long trắng trợn bắt cóc làm "Bạn trai", chỉ cần chưa gây nguy hại cho con người đều được thả về núi.
Cuối cùng còn sót hai con yêu quái đáng sợ nhất là Cá Voi Mặt Cú và Trư Bà Long.
Mọi người có rất nhiều thắc mắc về chúng nó, thế nhưng nghĩ đến việc thẩm vấn thì không khỏi cảm thấy đau đầu.
Hai tên này nhìn qua đã biết rất ngoan cố cứng miệng.
"Để bọn nó đổi hình dạng khác trước đã." Tiết Trầm bảo, cậu thực sự không muốn nói chuyện với một con cá mặt chim cùng một con cá sấu đâu.
Chỉ là tu vi của hai yêu quái này đều bị cậu đánh cho tan biến không hồi phục nổi, phải nhờ tới đạo sĩ huyền môn đưa một ít thuốc trị thương mới miễn cưỡng hóa ra hình người.
Hình người của Cá Voi Mặt Cú là một thanh niên phương tây tóc nâu mặt tròn, anh ta vừa biến đổi xong đã lập tức chỉ vào Trư Bà Long khua tay múa chân, kêu oa oa đầy quái dị.
Cẩn Nhất lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc yêu vật này chỉ mới học hoá hình, vẫn chưa biết nói chuyện, phải thẩm vấn như thế nào đây..."
Lúc này Giản Lan Tư đứng một bên đột nhiên mở miệng: "Nó biết nói."
"?" Cẩn Nhất dừng một chút, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Không thể nào, lúc chúng tôi gặp nó ở trên núi đã lần lượt dùng tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Pháp để thăm dò, nó thì chỉ biết kêu ba la bô lô..."
Cũng bởi thế mà nhân tài chùa Lan Tế cảm thấy rất kỳ lạ.
Giản Lan Tư đáp: "Nó nói ngôn ngữ bản địa của vực biển phương Bắc."
Cẩn Nhất: "..."
Hóa ra không phải Cá Voi Mặt Cú không biết nói tiếng người, chẳng qua là chưa học hành bài bản, chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ địa phương mà thôi.
Tuy rằng hòa thượng chùa Lan Tế có bằng cấp cao nhưng vẫn không thể biết đến loại ngôn ngữ đặc thù ít phổ biến như vậy, còn đinh ninh rằng Cá Voi Mặt Cú chưa tu luyện xong hoàn toàn.
Chuyện này cũng là minh chứng cho quan điểm: kể cả anh có thông thạo đến ba thứ tiếng, có bằng thạc sĩ tiến sĩ ...vân vân... đứng trước ngôn ngữ địa phương thì trình độ học vấn cũng chẳng khác nào một con rồng bản địa!
Tiết Trầm vỗ tay, nhịn không được cười trên sự đau khổ của người khác: "Tâm lý của tôi cân bằng rồi."
Mọi người toát mồ hôi hột, nếu chân tướng sự việc là như vậy thì sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Giản Lan Tư từng tác chiến trường kỳ với quái vật vùng biển phương Bắc, đã quen thuộc với ngôn ngữ địa phương nên có thể giao tiếp với Cá Voi Mặt Cú sau khi hóa hình, công tác thẩm vấn lần này giao cho anh.
Cá Voi Mặt Cú thành thật khai báo, tên nó là Gerard, trước đây từng bị phong ấn ở vùng biển phương Bắc, bao nhiêu năm trôi qua vẫn luôn say ngủ dưới biển sâu, khoảng thời gian trước không biết đã xảy ra chuyện gì mà phong ấn đột nhiên nới lỏng để nó có thể chạy trốn.
Sau khi thoát thân thành công, nó bị triệu hoán bởi một luồng sức mạnh không rõ nguồn gốc hướng thẳng về phía đông, trực tiếp tới lãnh thổ Trung Quốc.
Trên đường đi nó còn liên tục thu được chỉ dẫn thần bí, giáo dục nó tiến hành phương pháp tu luyện.
Loại phương pháp này vô cùng kỳ diệu, trước đây nó chưa bao giờ được tiếp xúc qua, không chỉ có thể tăng cường sức mạnh mà còn giúp nó hóa thành hình người.
Phải biết rằng quái vật ở vùng biển phương Bắc muốn biến hình đều phải khó khăn lựa chọn, hoặc chấp nhận bị nguyền rủa cả đời, hoặc phải trả một cái giá đắt khi giao dịch với phù thủy và ác ma.
Vậy nên quái vật phương Tây rất khó có cơ hội bước chân vào thế giới hiện đại.
Cá Voi Mặt Cú không ngờ trên đời này còn có loại phép thuật hóa hình thần kỳ mà chẳng hề đau đớn như thế, mừng rỡ như nhặt được báu vật, vừa tập trung chạy trốn vừa chuyên tâm tu luyện.
Cuối cùng nó cũng tới được phương Đông thần bí, đây là xuất phát điểm của nguồn sức mạnh vô danh kia, cùng lúc đó việc tu luyện chuyển biến đột phá rõ rệt.
Nó hóa được hình người!
Đối với bất kỳ yêu quái nào hoá hình cũng là chuyện vui lớn xứng đáng được chúc mừng, đặc biệt với Cá Voi Mặt Cú luôn tràn đầy khao tu luyện thành công.
Nhưng nói đến đây, hai mắt của thanh niên phương Tây bỗng dưng ẩm ướt, nước mắt nước mũi thi nhau chảy, khóc "Hu hu hu hu" nhìn qua cực kì thê thảm.
Tất cả mọi người bối rối, bây giờ lại đến rắc rối gì vậy?
Tiết Trầm thắc mắc hỏi Giản Lan Tư: "Vì sao nó khóc?"
Trên mặt Giản Lan Tư lộ ra vẻ khó nói thành lời, trầm mặc một hồi mới chậm rãi mở miệng: "Nó nói nó mới vừa hóa hình người thì đụng phải Trư Bà Long, bị bức ép làm bạn trai của Trư Bà Long..."
Hóa ra sau khi Cá Voi Mặt Cú giao chiến với Trương Đỉnh Ngọc và đạo sĩ Huyền môn, nhận ra tu vi người Trung Quốc lợi hại vô cùng, không khỏi cảm thấy sợ hãi mà chạy trốn vào núi Tiểu Lan Vĩ sâu thẳm, vốn nghĩ chỉ cần tu thành hình người hoàn chỉnh là có thể trà trộn vào xã hội một cách thần không biết quỷ không hay.
Không ngờ nó vừa biến đổi đã đụng phải Trư Bà Long đang bỏ trốn đến Tiểu Lan Vĩ chiếm núi làm vua.
Trư Bà Long bị giam trong tháp hơn hai trăm năm, vừa chạy thoát thì gặp yêu quái nước ngoài thanh tú đẹp đẽ, sao có thể buông tha cho được, lập tức bắt nó tại trận.
Cá Voi Mặt Cú tốt xấu gì cũng là quái vật số một số hai tại hải vực phương Bắc, vậy mà bị nữ yêu ở Trung Quốc chiếm đoạt, còn không phải bạn trai duy nhất của Trư Bà Long.
Chuyện này thì cũng thôi đi, Trư Bà Long còn chê nó không biết ngôn ngữ, hơi một tí là hét lên la mắng, còn bức ép những nam sinh bị cô ta bắt tới dạy nó nói tiếng Trung.
"Những ngày tôi trải qua ở đây quá khổ sở, từ sáng tới tối đều phải hầu hạ nữ yêu kia, hầu hạ không tốt cô ta lập tức đánh tôi, ban ngày lại phải đi học, nhưng tôi căn bản không nghe hiểu bọn họ nói cái gì, tôi không chịu nổi nữa rồi ..." Cá Voi Mặt Cú thút tha thút thít khóc không dừng, khóc đến đỏ cả mũi.
Dưới dâm uy của Trư Bà Long, Cá Voi Mặt Cú sống khổ không thể tả, thật vất vả thừa dịp Trư Bà Long đi lừa gạt nam sinh viên mà nỗ lực lén lút chạy trốn, kết quả vừa ra đã gặp người của chùa Lan Tế hỏi đường.
Cá Voi Mặt Cú chỉ có thể nói tiếng địa phương, căn bản không có cách nào giao tiếp với hòa thượng chùa Lan Tế, lại sợ cứ tiếp tục trì hoãn sẽ bị Trư Bà Long phát hiện rồi tóm về, dưới tình thế khẩn cấp nó lập tức lao vào đánh nhau.
Nghe xong đoạn nguyên do này, người của huyền môn cùng chùa Lan Tế đều cạn lời rất lâu.
Không thể phủ nhận, hướng đi của câu chuyện thực sự khác biệt so với suy đoán của bọn họ.
Bọn họ vốn tưởng Trư Bà Long xuất hiện cùng lúc với Cá Voi Mặt Cú, là yêu quái câu kết với nhau hợp lực làm loạn, trăm triệu lần không ngờ Cá Voi Mặt Cú cũng bị Trư Bà Long trắng trợn bắt đi.
Không hổ là Trư Bà Long!
Cá Voi Mặt Cú khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, tội nghiệp nhìn Tiết Trầm, lại nói bô bô một hồi.
Tiết Trầm bị nó nhìn đến khó hiểu, hỏi Giản Lan Tư: "Nó nói cái gì vậy?"
Vẻ mặt Giản Lan Tư vi diệu, im lặng một lát mới lên tiếng: "Cầu mong cậu đánh tan tu vi của nó, nó không muốn làm người nữa, muốn về vùng biển phương Bắc làm một con cá nhỏ chuyện gì cũng không hiểu..."
Tiết Trầm: "..."
Những người khác: "..."
Xem ra bóng ma tâm lý mà Trư Bà Long lưu lại cho con yêu quái này không phải lớn bình thường.
Chẳng qua Cá Voi Mặt Cú muốn bình yên trở về vùng biển phương Bắc như vậy là không thể, nó đã gây thương tích cho không ít ngư dân Trung Quốc, đương nhiên phải chịu trừng phạt.
Chưa hết, Giản Lan Tư thật vất vả mới bắt được con quái vật này mà kết tội, vấn đề quấy nhiễu anh từ trước đến nay cũng chưa được giải quyết, trái lại có thêm nhiều điểm đáng ngờ.
Anh vốn tưởng phong ấn của Cá Voi Mặt Cú bị nới lỏng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng bây giờ xem ra có người cố ý làm loạn.
Rốt cuộc nguồn sức mạnh nào dẫn Cá Voi Mặt Cú tới Trung Quốc, và mục đích thực sự là gì?
Hơn nữa, quái vật bị mang đến Trung Quốc không chỉ có Cá Voi Mặt Cú mà còn Bạo La Ma Mút tính cách hung bạo.
Nghĩ đến đây, Giản Lan Tư dò hỏi Cá Voi Mặt Cú: "Những con Bạo La Ma Mút đi đâu rồi?"
Loại sinh vật như Bạo La Ma Mút này luôn kết bè kết lũ để hành động, mấy người câu cá gặp trên núi cũng nói, bạn bè của bọn họ không chỉ nhìn thấy một con.
Nếu như trong núi thật sự có một bầy Bạo La Ma Mút, bọn họ cần nhanh chóng thông báo cho cơ quan chuyên môn để kịp thời bắt gϊếŧ xử lý, không thể để lượng lớn những quái vật này sinh sôi nảy nở, nếu không thì hậu quả khó lường.
Không ngờ nghe vậy Cá Voi Mặt Cú thở một hơi thật dài, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, đợi nó nói xong thì Giản Lan Tư cũng trầm mặc rất lâu.
Thấy sắc mặt của anh, những người khác đều cảm thấy tình huống chắc chắc không ổn.
Tiết Trầm cũng hiếu kì: "Đàn anh, mau phiên dịch đi."
"Nó nói..." Giản Lan Tư liếc cậu, một lời khó diễn đạt hết, "Bạo La Ma Mút này là sinh vật biển, không hiểu sao bị triệu hoán đến Tiểu Lan Vĩ, căn bản không thích ứng được với môi trường nước ngọt, miễn cưỡng sống qua hai tháng đã suy yếu chết dần chết mòn..."
Bạo La Ma Mút không giống với Cá Voi Mặt Cú, từ khi sinh ra Cá Voi Mặt Cú đã có ma pháp, còn biết tu luyện phép thuật, có thể sinh tồn trong những hoàn cảnh khác nhau, Bạo La Ma Mút không có năng lực này, vào môi trường nước ngọt quả thực sống không bằng chết, may mà tố chất thân thể của chúng nó rất mạnh mẽ, bằng không e rằng đã sớm GG(*) tập thể.
(*) GG: ngôn ngữ game, viết tắt của "good game", ban đầu được dùng để nói sau khi một trò chơi kết thuc, về sau được mở rộng nghĩa thành đã kết thúc, chết
Dù là như vậy, đàn cá từng hoành hành hung ác tại vùng biển phương Bắc tới đây đã đủ suy yếu, thậm chí mất phong độ đến mức bị người ta câu lên.
Về phần còn lại, cũng đã bị Trư Bà Long ăn hết rồi.
Mọi người: "..." Thì ra bọn họ lo bò trắng răng.
Tiết Trầm ngược lại chẳng bất ngờ tẹo nào, khoanh tay nói: "Quái vật xâm lăng bị ăn đến mức có nguy cơ tuyệt chủng, đây không phải là kết cục rất tiêu chuẩn ư."
Giản Lan Tư muốn điều tra nguồn sức mạnh thần bí đã triệu hồi Cá Voi Mặt Cú và Bạo La Ma Mút, nhưng Cá Voi Mặt Cú cũng không biết được nhiều.
Đúng ra nó còn chưa kịp tiếp xúc với nguồn sức mạnh kia thì đã bị Trư Bà Long bắt được... Có thể nói là xuất sư chưa chiến đã chết.
Như vậy, bọn họ chỉ có thể bắt giữ Cá Voi Mặt Cú trước.
...
Ngay sau đó là xử lý Trư Bà Long.
Lúc này Trư Bà Long đã hóa thành thiếu nữ, không còn vẻ quái đản trước đây, đàng hoàng cúi đầu với Tiết Trầm: "Tiểu yêu Chu Ngọc Tủy tại núi Lan Quang gặp qua tôn giá, xin tôn giá xử phạt."
Tiết Trầm luôn không kiên nhẫn đối với yêu quái, liếc mắt nhìn Cẩn Nhất: "Đây là yêu quái chạy ra từ chùa của các ông, các ông quyết định đi."
Cẩn Nhất gật gật đầu: "Đa tạ."
Đối mặt với yêu quái đáng sợ này, tâm trạng của hòa thượng chùa Lan Tế vô cùng trầm trọng.
"Nếu như chư vị không ngại, xin cho bần tăng mang yêu quái này về chùa." Cẩn Nhất chắp tay trước ngực, nói với Tiết Trầm cùng đạo sĩ huyền môn.
Đạo sĩ huyền môn có hiểu biết đối với lai lịch yêu quái, rất thông cảm cho tâm trạng Cẩn Nhất.
Là một trong số những ngôi chùa nổi danh nhất Trung Quốc, chùa Lan Tế từng thu phục vô số yêu quái, nhưng ngu xuẩn ngoan cố như Chu Ngọc Tủy thì mấy trăm năm qua cũng chỉ có một.
Tổ sư Huyền Tế đích thân vào tháp, đối đầu với cô ta mấy chục năm đều không thể cảm hóa nổi, cuối cùng bất đắc dĩ phải cầu nguyện với Phật tổ, chờ đến ngày cô ta tỉnh ngộ mới có thể thoát ra.
Kết quả Trư Bà Long hơn hai trăm năm không thay lòng đổi dạ, thậm chí phạm vào tội lớn bắt hồn phách con người chịu tội giúp cô ta.
Đối mặt với một yêu quái như vậy, chùa Lan Tế thực sự bó tay hết cách.
Điều duy nhất có thể làm là mang cô ta về, áp chế vào trong tháp thay cho hồn phách vô tội kia.
Trương Đỉnh Ngọc cúi bái Cẩn Nhất: "Xin đại sư cứ tự nhiên."
Tiết Trầm nói: "Sao cũng được."
Ngược lại tu vi của Trư Bà Long đã bị cậu đánh tan, về sau cũng không tạo nổi sóng gió gì.
Cẩn Nhất liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái: "Chu Ngọc Tủy, bây giờ cô trở về chùa Lan Tế, thay thế cho hồn phách vô tội bị cô lừa gạt vào trận pháp của tháp Thanh Vân."
Đầu Chu Ngọc Tủy rũ xuống, rầu rĩ đáp: "Được."
Vài hòa thượng chuẩn bị ra tay, lúc này điện thoại di động trên người Cẩn Tuệ vừa vặn vang lên, ông nhấc máy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhìn Cẩn Nhất, kinh ngạc nói: "Sư huynh, trong chùa gọi tới, bọn họ nói trận pháp trong tháp Thanh Vân bị phá rồi!"
"Cái gì? ?" Cẩn Nhất kinh sợ, "Đưa điện thoại di động cho tôi?"
Ông vội vã đoạt lấy điện thoại di động từ tay Cẩn Tuệ, "Mọi người nói cái gì vậy? Lặp lại lần nữa mau."
Xác nhận tận ba lần ông mới ngây ngốc để điện thoại xuống, hoang mang nhìn Tiết Trầm cùng đám người Trương Đỉnh Ngọc, "Chư vị, trận pháp trong tháp Thanh Vân vốn dùng trấn áp Trư Bà Long vừa bị phá, hồn phách của vị thí chủ vô tội kia đã được cứu vớt rồi, tâm nguyện của tổ sư Huyền Tế đến nay hoàn toàn viên mãn."
Nghe vậy, đạo sĩ huyền môn có mặt tại đây đều sững sờ nhìn nhau.
"Sao có thể bị phá chứ?"
"Không phải nói đến khi Trư Bà Long hối cải, trận pháp mới có thể được phá giải sao?"
Nói đến đây, mọi người đột nhiên nhận ra điều gì mà đồng loạt nhìn sang Chu Ngọc Tủy.
Cẩn Nhất cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng căn bản không dám tin.
Cẩn Tuệ hỏi: "Chu Ngọc Tủy, cô đã tỉnh ngộ rồi ư ?"
"Sao các người phí lời nhiều như vậy?" Sắc mặt của Chu Ngọc Tủy cứng đờ, rất không tự nhiên mà mắng, "Không phải là tôi đã đồng ý trở về chùa với các người sao? Các người quan tâm đến việc tôi tỉnh ngộ hay không làm gì?"
Cẩn Nhất nghiêm mặt nói: "Chuyện này đương nhiên không giống nhau, trận pháp trong tháp Thanh Vân đã bị phá, nếu như cô hối cải thì trong chùa sẽ không có chỗ để chứa cô nữa."
Mang Trư Bà Long quay về vốn là để thay hồn vào trận, nếu như trận pháp đã được phá, yêu quái làm nhiều việc ác đến mức này tự có cơ quan chuyên môn của quốc gia xử lý.
Nghe ông nói như vậy, Chu Ngọc Tủy kinh hãi đến biến sắc, kêu lên: "Không được, tôi muốn về tháp, các người nhất định phải mang tôi về!"
Cẩn Nhất: "..."
Xưa nay yêu quái một khi đã có cơ hội thì đều chạy trốn, đặc biệt là Chu Ngọc Tủy, lúc trước bắt người thay hồn cũng vì muốn thoát khỏi nơi đây, hiện tại chủ động kêu gào phải trở về thì thực sự quá đáng nghi.
Lại nghe Tiết Trầm ở bên cạnh cười nhạo một tiếng, giọng điệu có chút hả hê: "Tu vi của cô ta tan biến, ở bên ngoài không biết đã đắc tội bao nhiêu yêu quái, nếu các người không mang cô ta về chùa, sợ là cô ta không sống nổi tới ngày mai."
"Tôi hối hận rồi, tôi thật sự hối hận rồi." Chu Ngọc Tủy đột nhiên thất thanh khóc rống, "Tôi không nên chạy khỏi tháp Thanh Vân, không nên thu thập nhiều bạn trai như vậy, không nên không biết tự lượng sức mình đánh nhau với tôn giá... Hu hu hu hu, nếu tôi không đánh nhau với tôn giá cũng sẽ không lưu lạc tới cục diện hiện tại..."
"Các người mau mang tôi về đi, tôi đã không còn du͙ƈ vọиɠ thế tục nữa rồi, tôi muốn xuất gia."
Cẩn Nhất: "..."
Cho nên, điều làm Trư Bà Long tỉnh ngộ không phải tâm nguyện trăm năm của tổ sư Huyền Tế.
Cuối cùng vẫn là nắm đấm của Tiết Trầm đánh cô ta đến tỉnh ngộ.
--------------
Tác giả có lời muốn nói:
Huyền Tế: Nắm đấm của tôi không đủ cứng.
Danh Sách Chương: