Mục lục
Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con báo ve vẫy cái đuôi dài, đôi mắt màu hổ phách chăm chăm nhìn vào con người nhỏ bé trước mặt, chẳng có chút hảo cảm nào



Ahh ... mày ... mày đừng ... đừng làm bậy ...



Cô ta thảm thương gào lên, hi vọng nó sẽ hiểu những gì mình nói



1 hồi lâu, sau khi nó đã cảm thấy chán, hắn kiền gõ nhẹ lên bàn



Con báo hiểu được, nhè nhẹ bỏ 'con mồi' ra, rồi quay trở lại nằm trong lòng hắn



Bạch Dạ Phi Ưng vuốt ve, cho nó 1 miếng thịt bò hảo hạng xem như quà tặng



Con báo nhận lấy, nuốt chửng



Cô gái xinh đẹp kia mới từ cửa tử về, chẳng còn tâm trạng mà ỏng ẹo lấy lòng



Lồm cồm bò dậy run rẩy



Hắn chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ tập trung cho con báo ăn rồi nói



Xem ra mày không thích bạn giường hôm nay cho lắm, chọn người khác vậy



Con báo nghe vậy, thỏ thẻ vùi cái đầu to vào ngực hắn như đang làm nũng



Hắn cười



Được rồi, hôm nay không tìm người khác, sẽ chơi với mày ... được chưa?



Mỹ nữ bị màn này doạ sợ, giờ đây lớp má hồng cũng không che được gương mặt tái mét của cô



Hắn đưa ánh mắt sắc như dao về phía cô, lạnh lùng nói



Cô ... có thể cút



Chân cũng chẳng còn sức, cô sợ hãi mà bò ra khỏi phòng



Ý cười trong mắt hắn ngày càng đậm



Khinh thường mà nhếch môi



Phụ nữ chẳng có ai tốt







Lúc trước còn nói yêu hắn, chỉ cần hắn bình an, dù có chết cũng cam lòng



Có kẻ còn dám dựng lên màn kịch cứu hắn thoát khỏi cảnh dầu sôi



Giờ thì sao?



Chỉ cần 1 con báo là có thể khiến họ hiện nguyên hình



Còn dám nói yêu hắn?



Đúng là buồn cười



________



Kể từ khi hắn rời đi, chưa hề quay lại dù chỉ 1 lần



Những ngày đầu, Y Y nơm nớp lo sợ



Nhưng đã qua khoảng thời gian lâu, cô đã bình tâm trở lại



Những tháng gần đây, cô chăm chỉ nên được thưởng thêm 1 khoảng không tệ



Dùng số tiền đó mua vài món ngon, sức khoẻ của mẹ cũng đã cải thiện



Cứ như thế mà phát huy, chẳng mấy chốc mẹ sẽ được ra viện sớm



Cô sẽ cùng mẹ về nông thôn, chẳng cần phải lên thành phố nữa



Mỗi ngày, Y Y đều cố gắng



Cô kiên trì mãi



Để rồi, hôm nay cô cũng có thể ngẩng cao đầu không cần luồng cúi nữa



Đúng, cô đã trả xong nợ rồi



Lão phu nhân đã phái người đưa giấy nợ cho cô



Y Y cũng chính tay xé nó đi



Trong căn phòng nhỏ của mình, cô đang thu dọn quần áo, bỏ nó vào vali



Lăng Vô Song ngồi trên giường bĩu môi







Trả xong nợ rồi, nếu được cậu cũng có thể ở lại nơi này .. Y Y cậu xem, tiền lương nơi này không tệ, nếu như ... được thì ...



Cô càng ngày càng nhỏ giọng



Y Y vừa sắp xếp quần áo, vừa vui vẻ nói



Lúc trước tớ cũng dự định như thế, nhưng tớ vẫn muốn thực hiện ước mơ mở 1 trang trại rau. Đã mất 10 năm rồi, tớ chẳng muốn lãng phí nữa



Lăng Vô Song buồn buồn



Được thôi, nhưng sau khi tìm được nơi ở cậu phải mời tớ đến ăn tân gia nha



Dù sao cũng là bạn cùng phòng lại rất hiểu nhau, bay giờ nói xa là xa, thật sự không nở



Lăng Vô Song ôm lấy cô, thút thít



Hôm nay mọi người đã tổ chức 1 buổi tiệc chia tay cậu đó, nhân vật chính là cậu không được bỏ đi cho đến khi tiệc kết thúc đâu



Y Y cười, cô cũng sắp rời khỏi đây để đi đến 1 vùng quê xa xôi



Thôi thì hôm nay buông thả bản thân 1 lần vậy



Cô gật đầu



Lăng Vô Song nghe vậy nhảy cẩn lên như 1 đứa trẻ được mẹ mua cho cây kẹo






Mọi người ở nơi này thân thiện hoà đồng, chẳng giống trong thành phố lớn ganh đua ghen tị



Cũng có thể là do chủ nhân hiếm khi đến, không có nhiều đãi ngộ



Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa, cô cũng cảm thấy rất biết ơn vì trong khoảng thời gian qua, được mọi người đối xử thật tốt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK