Mục lục
Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạch Dạ Phi Ưng dùng ngón tay trỏ thon dài miết nhẹ vào khung ảnh



Sạch mà cô nói ... là như vậy sao?



Hắn đưa ngón tay mình cho cô xem, Y Y nhìn nó vốn chẳng có hạt bụi nào định phản bác



Cái miệng anh đào nhỏ nhắn vừa mấp máy thì đại não đã kịp thời nhắc nhở



Lạc Y Y, không có bụi nhưng hắn vẫn chê bai, rõ ràng cố tình làm khó. 1 điều nhịn 9 điều lành, đừng quên hắn là ác ma đó!!!



Cô nuốt ngụm nước bọt bình tĩnh cúi đầu nhận sai



Nhị thiếu ... tôi xin lỗi, là do tôi không cẩn thận



Hắn nhìn cô rồi cười, điệu bộ mỉa mai cực kỳ



Xem bộ dạng sợ sệt của cô, chẳng lẽ cô nghĩ ... tôi sẽ làm gì cô sao?



Tôi ... không có



Cô vẫn cố bình tĩnh, bàn tay nắm chặt giẻ lau



Hắn đưa ánh mắt dò xét cô từ trên xuống dưới khinh thường nói



Vóc dáng chẳng ra gì, gương mặt lại chẳng có gì nổi bật. Bổn thiếu chẳng có hứng đâu



Hắn để tay lên vai cô ghé sát thì thào



Lên không nỗi, biết thân biết phận mà làm việc nghiêm túc đi



Biến thái!!!



Nói xong hắn liền bỏ đi



Đợi ác ma đã đi khuất, Y Y bủn rủn chân tay



Trượt dài xuống bức tường



Tim cô, cứ đập liên hồi, đến bây giờ vẫn chưa thể bình thường







Cũng may hắn không làm gì



Y Y nhớ lại bàn tay to lớn đó, nếu hắn vẫn còn hận, 1 ngày nào đó trút giận ...



Nếu hắn đánh cô thì phải làm sao đây?



Hắn chẳng có hứng thú gì với cô, cho nên chắc cô không sao đâu



______



Tại đại sảnh rộng lớn ở nhà phụ



Người làm, quản gia, đầu bếp và hầu hết tất cả mọi người đều đứng nghiêm trang cung kính cúi chào



Bạch Dạ Phi Ưng 1 thân vest xám, đi đằng sau là 10 tên vệ sĩ thân hình lực lưỡng đeo kính đen, vẻ mặt không cảm xúc quan sát xung quanh kiểm tra xem có nguy hiểm gì không



Lạc Y Y đứng lẫn trong đám người hầu, cúi đầu thấp nhất có thể, chỉ muốn hắn đừng chú ý đến mình



Trong lòng cô vẫn còn rất lo sợ



Khi hắn đi khỏi cô mới yên tâm phần nào



Sau khi Bạch Dạ Phi Ưng rời đi, trong căn phòng không có bất kỳ tiếng động nào liền bình thường trở lại



1 cô giúp việc thở than



Haizzz... chủ tịch đi rồi chẳng biết khi nào mới trở lại



Trong lòng Y Y gào thét



Đừng bao giờ quay lại!!!



1 người khác lại đùa giỡn



Ai da, dù có trở lại thì chúng ta cũng có làm gì được đâu, cô đừng có quên quy tắc nha, hahaha ...



Hừ, tôi biết chứ, nhưng mà ... chủ tịch đẹp trai như vậy, dù không làm gì được, thì ngắm cũng đủ cho mắt chúng ta sáng ra rồi còn gì



Hahahahahaha ....







Y Y ôm đống chén đĩa trên bàn - khi nãy hắn ăn - mà chạy đi



Cô lầm bầm



Sáng mắt gì chứ, hắn máu lạnh vô tình, giết người không gớm tay... sao vẫn có người thích?



Hôm nay hắn trở về nhà chính, cô và hắn sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa



__________



Nhà chính gia tộc Bạch Dạ ...



Trong căn phòng mang đậm phong cách Châu Âu, giai điệu cổ điển vang lên mang theo nét quý tộc



Hắn ngồi trên sofa hoàng gia màu đỏ, trải thêm tấm da gấu trắng



Bàn tay đeo cái nhẫn hồng ngọc to lớn đang vuốt ve chú báo đốm yêu quý của mình



Hoà mình theo tiếng nhạc du dương, đôi mắt sắc nhắm hờ để lộ hàng mi dài cong vút khiến bao thiếu nữ phải ganh tỵ, nhấm nháp ly champagne



Đột nhiên, hắn câu lên nụ cười tiêu sái



Ghé sát vào chú báo vuốt ve cái cằm của nó nhẹ giọng nói






Con báo vểnh tai lên nghe sau đó nhanh chóng lao tới ấn người đó xuống nền đất cứng



Chỉ nghe thấy âm thanh gào thét của 1 mỹ nhân, mái tóc dài màu vàng lấp lánh, đường cong nổi bật được bọc trong lớp chăn mỏng đang hoảng sợ không ngừng



Đối với cô gái đang sợ hãi đến mức khóc lóc, hắn vẫn nhàn hạ uống ly rượu trong tay, tận hưởng hương vị ngọt ngào tan dần nơi đầu mũi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK