Lão ta muốn xem không có tiền, anh còn muốn chống đối đến bao giờ
Hôn ước của 2 nhà tuy bị thằng nghịch tử gây rối nhưng khởi nguồn đều là do phía nhà họ Bạch
Nếu tiếp tục kiên trì, nói không chừng còn nhận được vài khoản bồi thường
Về phía Tô Minh Hạo, anh ta sau khi kéo em gái mình ra ngoài liền đưa cô lên xe rồi chạy nhà mình cách trung tâm không xa
Tô Ngọc Liên bị anh mình nắm tay kéo vào nhà lập tức vùng vẫy muốn thoát, trong lòng cũng không nhịn được mà chống cự
Anh mau thả em ra, em không thể bỏ mặc Y Y 1 mình ở cái hang hổ đó được. Cô ấy làm sao chịu nỗi sự tàn ác của Bạch Dạ Phi Ưng?
Tiểu Liên Liên, em đừng can thiệp vào chuyện này nữa. Ít nhất thì em cũng đã thoát khỏi hôn ước của 2 nhà
Anh xoay người lại đặt tay lên vai cô
Tô Ngọc Liên lắc đầu, vì để cô không kết hôn ngay cả mạng sống của Y Y anh cũng không lo lắng sao?
Cô không tin mở miệng hỏi
Anh … thời gian qua anh thường xuyên đến trò chuyện với Y Y … là vì chờ thời cơ đem cô ấy đến nhà họ Bạch đúng không?
Anh đứng yên, cô vẫn tiếp tục truy hỏi
Anh mau nói đi, có phải như vậy không?!!!
Kể từ lúc Lạc Y Y được đưa đến nhà em gái, anh đã âm thầm điều tra
Biết được cô từng làm việc ở nhà phụ , ngoài ra tất cả thông tin khác đều không tìm được gì
Cho đến khi cô sinh tiểu An, nhìn thằng bé ngày càng lớn lên lại có vài nét tương đồng với người nhà họ Bạch
Anh mới nảy sinh nghi ngờ. Vào 1 đêm vô tình nghe được cuộc trò chuyên, biết được cô ta đến đây vì muốn trốn khỏi Nhị thiếu gia mà ai cũng sợ
Anh liền âm thầm lên kế hoạch, tiếp cận để lấy lòng tin
Nhưng bên cạnh đó, anh đã dần cảm thấy trong lòng có chút gì đó với người con gái bé nhỏ mà kiên cường này
Nhưng em gái đối với anh quan trọng hơn
Trong buổi tiệc, anh có chút không nhẫn tâm. Khi nghe thấy cô đau đớn gọi thẳng họ tên mình, tâm can anh thắt lại. Nhưng suy cho cùng, người anh xem trọng nhất vẫn là em gái mình
Tô Minh Hạo không quan tâm nhiều, lập tức giao cô cho nhà họ Bạch để bảo toàn em mình
Giờ đây khi nghe Tô Ngọc Liên chất vấn, anh ta có chút chột dạ. Nhớ đến gương mặt đau thương của Y Y có chút xấu hổ
Nhưng nhanh chóng tự an ủi mình
Dù gì thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ cảm thấy ân hận có tác dụng gì?
Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em
Anh ta mở miệng nói ra câu thoại kinh điển
Lần này, Tô Ngọc Liên không chịu nỗi nữa rồi. Dùng hết sức đẩy anh ta ra xa
Nhìn bộ dạng của cô bây giờ có chỗ nào gọi là tốt chứ?
Anh … anh có biết tại sao em lại đến đó sớm hay không?
Vì em không biết kế hoạch của cha … muốn đến đó để chúc thọ
Anh đưa ra lý luận trong đầu, điều này càng khiến cô cười lớn hơn
Gương mặt đẹp trần đầy sự bi thương
Em đến đó sớm vì muốn gặp Bạch Dạ Phi Ưng
Em điên rồi sao? Gặp hắn ta để làm gì, em đâu phải không biết hắn là loại người thế nào, sao …
Cô không còn sức để gào thét nữa, từ khi anh vì mình mà nhẫn tâm bán đứng Y Y cô đã chết lặng rồi
Anh nghe xong liền lẩm nhẩm không dám tin
Cô thở dài đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, muốn trải nghiệm điều mà Y Y từng làm
Chỉ khi kết hôn, em mới có thể thoát khỏi kiểm soát của cha. Hắn không cần bị gia tộc thúc ép, mà Y Y … cũng không cần trốn chạy nữa