Hồ phu nhân nhìn Hồng Khởi không dám hé răng, cười lạnh. “Sao? Ngươi nghĩ chỉ cần năn nỉ Tam nương thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện ư? Thứ nô tài không nghe lời, không biết đúng mực to gan lớn mật như ngươi, ta còn muốn cho về bên Tam nương? Hôm nay dám vi phạm lệnh ta, ngày mai tất dám bất trung với Tam nương”.
Ý này là… Nhà họ Đường tuy không phải gia thế gì hiển hách, nhưng cũng có hơn bốn mươi nha hoàn, có thể trổ hết tài năng nổi trội trong đám nha hoàn đó, trở thành đại nha hoàn, Hồng Khởi không hề ngu ngốc, ngược lại, cô ta rất thông minh, chỉ tiếc rằng dùng cái thông minh đó không đúng chỗ. Cô ta nghe hiểu ý tứ trong lời Hồ phu nhân, giật mình đánh thót, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hồ phu nhân, vẻ mặt khó tin nổi, cô ta không ngờ Hồ phu nhân luôn cưng chiều nâng niu Đường Uyển lại từ chối yêu cầu của nàng.
Thấy sắc mặt không tin của Hồng Khởi, Hồ phu nhân trào phúng, lại là một đứa nô tì tự ình được chủ nhân coi trọng, lợi dụng chủ nhân thiện lương, bà lạnh lùng nói với Ngô ma ma đứng bên. “Sáng sớm mai đứa nó đi từ đường làm nha hoàn quét dọn, nhớ quan sát nó cho kĩ, đừng để nó làm điều gì mờ ám, gây chuyện khiến người ta phiền lòng”.
“Dạ, phu nhân”. Ngô ma ma gật đầu, chẳng chút thương hại, Hồng Khởi có kết cục như vậy đều là tự tìm lấy, cô ta mà không có tâm tư xấu xa thì phu nhân đã không tức đến độ này, càng không đuổi cô ta đi từ đường, phải biết rằng ở đó toàn là người hầu lớn tuổi, không có năng lực, cũng không có hy vọng ngóc đầu lên.
“Phu nhân, về sau nô tì không dám nữa, phu nhân, đừng đuổi nô tì đi từ đường”. Hồng Khởi rốt cuộc hoảng loạn, cô ta không ngờ Hồ phu nhân lại phạt cô ta đi từ đường, nơi đó ngoại trừ mấy bà vú già quét dọn không có bóng người nào khác, Hồng Khởi không biết mình mà đi sẽ biến thành dạng gì nữa, cũng không biết mình có còn cơ hội thăng tiến hay không.
“Về sau? Chờ ngươi ra khỏi từ đường rồi chúng ta sẽ nói chuyện về sau của ngươi”. Hồ phu nhân cười lạnh, nhà họ Đường quy định nghiêm cẩn, bà không thể hành xử như nhà bình thường, tùy ý đánh đập người hầu, lỡ chết người thì mặc kệ có bị quan phủ truy vấn hay không đều không phải chuyện tốt, khó tránh khỏi mọi người chỉ trỏ, thậm chí ảnh hưởng thanh danh của chồng và các con trai. Trước giờ thứ nô tài làm bà chán ghét, quá lắm chỉ bị người môi giới tha ra ngoài, bán đi nơi khác. Hồng Khởi thách thức uy quyền của bà, nhưng bà cũng không thể không ngẫm lại, Tam nương bị ruồng bỏ về nhà họ Đường không lâu, trước đó vài ngày lại suýt thắt cổ tự vẫn, bà không thể để người môi giới tha cô ta ra ngoài, cho cô ta cơ hội đi dèm pha phá hư thanh danh con gái bà được.
Hồng Khởi muốn kêu oan cho bản thân, nhưng các nha hoàn ma ma hầu hạ Hồ phu nhân không cho cô ta cơ hội, lập tức nghe lệnh Hồ phu nhân, hai bà vú lực lưỡng nhất tiến lên, bịt miệng cô ta kéo xuống, ngoại trừ vài tiếng ưm ưm thì cô ta không nói được chữ nào.
“Phu nhân, bỏ mặc nó ở từ đường có được không?”. Ngô ma ma hỏi thêm. “Nha đầu kia tuy là ký giấy bán đứt, nhưng dù gì nó cũng là đại nha hoàn bên người Tam nương, đôi lúc vẫn trợ cấp một chút cho người nhà, cha mẹ nó lâu lâu cũng đến thăm…”.
“Để nó thành thành thật thật tu thân dưỡng tính ở từ đường hai năm hẵng nói tiếp”. Hồ phu nhân thản nhiên nói. “Nếu cha mẹ nó tới cửa hỏi, cứ nói cho bọn họ nghe, nói nó không trung thực, không làm việc đàng hoàng, bị đuổi đi từ đường, nếu bọn họ đau lòng nó thì cứ mang bạc đến chuộc thân”.
“Dạ, phu nhân”. Ngô ma ma gật đầu, trong lòng đã biết phải đối phó với cha mẹ Hồng Khởi như thế nào — giấy bán mình của nha hoàn quả thật cho phép chuộc thân, nhưng vẫn phải xem ý chủ nhân ra sao, nhà họ Đường ở phương diện này vô cùng nhân hậu, chỉ lấy ít bạc tượng trưng một chút mà thôi, nhưng loại nha hoàn như Hồng Khởi thì khác, cái giá phải trả cho giá trị con người cô ta chắc chắn khiến cha mẹ Hồng Khởi té xỉu.
“Còn Hồng La, ta xem cũng không phải thứ gì an phận”. Hồ phu nhân biết tin Hồng Khởi đến chỗ con gái cầu xin không phải vì Đường Uyển kể cho bà, mà là có người tố cáo. Bà nhíu mày. “Tìm cơ hội thông báo cho cha mẹ nó, nói tuổi nó cũng không nhỏ nữa, hỏi xem bọn họ tự chuẩn bị hai ba lượng bạc tới chuộc thân cho nó tự về gả chồng, hay để ta chỉ hôn, tìm gã nô tài nào thích hợp gả luôn đi”.
“Dạ, phu nhân”. Hồng La ngầm muốn gì, đừng nói Hồ phu nhân nhìn ra, đến Ngô ma ma bà đây còn hiểu, muốn đứng vào chỗ trống đại nha hoàn của Hồng Khởi ư? Bản thân sao không nghĩ lại, Hồng La vào phủ sau Hồng Khởi hai năm, học quy củ đơn giản sau đó phái đi hầu hạ Tam nương, bình thường được Hồng Khởi và Hồng Trù chỉ điểm, hưởng không ít ân huệ, nhưng sẵn sàng bán đứng Hồng Khởi vì chức đại nha hoàn, loại người hầu này bảo chủ nhân làm sao mà tin cậy? Ai biết về sau có vì lợi lộc cá nhân mà bán đứng Tam nương hay không? Phải biết rằng không thiếu người hầu trung tâm với chủ nhân, nhưng người hầu vì muốn đứng lên đầu mà đâm sau lưng chủ nhân lại càng nhiều, Hồ phu nhân phòng ngừa chu đáo là tất yếu.
Ngô ma ma biết cái gì gọi là “tìm cơ hội”, hiện nay Đường Uyển vừa bị đuổi về nhà mẹ đẻ, Lục Du lại đính hôn, xung quanh mọi người xì xào buôn chuyện, không phải là cơ hội tốt để đẩy Hồng La đi chỗ khác.
“Tam nương giờ đang làm gì?”. Ban nãy Hồ phu nhân đã sai người đi trông chừng Đường Uyển, bà không muốn lúc mình đang xử lý Hồng Khởi, con gái lại chạy tới chen ngang, càng không hy vọng con gái mềm lòng cầu xin mình buông tha Hồng Khởi, thậm chí cho Hồng Khởi quay lại hầu hạ đúng ý cô ta. Sai khiến nha hoàn là chuyện nhỏ chỉ cần động não nói vài câu, lay chuyển được con gái không đơn giản như vậy.
“Tam nương ăn sáng xong đã đi qua chỗ đại thiếu phu nhân, chưa từng rời đi”. Ngô ma ma lập tức nói, bà đã phân bố người quan sát động tĩnh của Đường Uyển, đến bây giờ chưa có tin tức gì mới đến, chứng minh Đường Uyển vẫn đang theo Uông Ngọc Trân học quản gia.
“Ừm”. Hồ phu nhân hài lòng, sau đó ra lệnh. “Chuyện hôm nay cấm người khác kể cho Tam nương, lỡ con bé nhất thời mềm lòng, sau đó lại cầu tình cho con nha đầu Hồng Khởi ti tiện kia”.
“Dạ”. Các nha hoàn bà vú ở đó đều cung kính đáp lời, bọn họ hầu hạ bên người Hồ phu nhân nhiều năm, biết Hồ phu nhân lợi hại ra sao, tất nhiên không dám vi phạm lệnh của bà.
“Nếu Tam nương có hỏi thì cứ nói cha mẹ Hồng Khởi để dành đủ bạc đến chuộc thân cho nó rồi”. Hồ phu nhân nghĩ nghĩ lại dặn thêm một câu, bà đúng là vẫn chưa yên tâm về con gái lắm.
“Dạ, phu nhân”.