Lý phu nhân ngạc nhiên Hồ phu nhân đặc biệt tới cửa là vì từ chối hôn sự này, sắc mặt bà hơi trầm xuống, trong lòng không vui. Lý phu nhân vốn có ấn tượng không mấy tốt về Đường Uyển, cũng chẳng tha thiết Đường Uyển phải làm con dâu mình, bà đến nhà họ Đường cầu hôn nửa do Triệu Sĩ Trình uy hiếp, nửa để thành toàn nỗi tương tư một phía của con trai, bà cứ nghĩ nhà họ Đường sẽ vội vội vàng vàng đáp ứng, không ngờ hôm qua bà mới đến nhà bọn họ, hôm nay Hồ phu nhân liền tới cửa cự tuyệt, chẳng khác gì tát vào mặt bà một cái, có chút không nhịn được.
“Hồ phu nhân đừng khách khí, đừng nói xin lỗi gì cả, chuyện này đều do chúng tôi đường đột”. Lý phu nhân nhàn nhạt nói một câu, sau đó thản nhiên bưng trà lên.
“Lý phu nhân, tôi biết trong lòng bà bây giờ nhất định không thoải mái, nhưng hôn sự này tôi không thể hoàn toàn làm chủ”. Trước khi Lý phu nhân kịp uống trà, Hồ phu nhân nói. “Không sợ Lý phu nhân chê cười, tôi và nhà tôi đều rất vui được làm thông gia với nhà họ Triệu, chúng tôi nghĩ nếu có thể kết thân với nhà họ Triệu đó chính là tam sinh hữu hạnh, chuyện nếu thành là nhà họ Đường chúng tôi trèo cao. Nhưng mà, Tam nương nhà tôi nhất định không chịu, chúng tôi chẳng thể miễn cưỡng con bé được”.
“Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này tôi biết, Hồ phu nhân không cần giải thích gì đâu”. Lý phu nhân hơi dễ chịu hơn một chút, tay định bưng trà lại rụt trở về, hơi ngại ngùng mở miệng. “Xem ra Đường tiểu nương tử có con mắt rất cao, chướng mắt Tử Quy? Tôi cũng hiểu được, dù sao Đường tiểu nương tử từng là tài nữ nổi tiếng, có không ít bài thơ lưu truyền hậu thế, so ra, là Tử Quy thanh danh kém cỏi”.
“Lý phu nhân lại hiểu lầm rồi”. Thấy Lý phu nhân nói xong âm trầm sắc mặt, Hồ phu nhân thở dài một hơi. “Tam nương nhà tôi sở dĩ không chịu đáp ứng hôn sự này, là vì con bé tự xấu hổ bản thân là người tái giá”.
Hừm? Lý phu nhân hơi ngạc nhiên Hồ phu nhân nói thẳng như vậy, dù là giả hay thật, bà cảm thấy tốt hơn hẳn, sắc mặt cũng chuyển tốt đẹp.
“Theo lời Tam nương nhà chúng tôi, thê tử của lệnh lang nên là cô gái xuất thân cao quý, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hoàn mỹ không tì vết, chứ không phải một người phụ nữ từng bị nhà chồng ruồng rẫy như con bé, con bé không xứng”. Hồ phu nhân nói câu này, trên mặt đầy thương cảm, bà nhìn Lý phu nhân, cười khổ. “Lý phu nhân à, bà không biết đâu, khi tôi nghe con bé nói câu này, lòng tôi đau đớn biết bao, đối với tôi, dù con bé có bao nhiêu tuổi, có trải qua chuyện gì, đều là bảo bối trong tâm can tôi, là đứa con gái tôi yêu thương cả đời. Cũng trách tôi và cha nó năm đó mắt mù, ngàn chọn vạn tuyển lại chọn hôn sự như thế, chẳng những khiến con bé chịu khổ, còn mất hết tự tin vào bản thân mình…”.
Nhìn ánh mắt đầy chua xót của Hồ phu nhân, oán khí trong lòng Lý phu nhân tiêu tán không sai biệt lắm, bà thật tình cảm thấy Đường Uyển nói đúng, con trai bà tốt như vậy, nên cưới một cô con dâu hoàn mỹ không tì vết về nhà, chỉ tiếc… Chao ôi, có hoàn mỹ hơn nữa trong mắt con trai bà cũng chẳng có gì tốt.
“Ân oán giữa Đường tiểu nương tử và nhà họ Lục tuy tôi không biết rõ, nhưng có nghe thấy đôi chút. Nếu tôi đã đến cửa cầu hôn chứng tỏ cả tôi và Tử Quy đều đã suy xét kĩ, Đường tiểu nương tử quá đa tâm”. Lý phu nhân nhìn Hồ phu nhân, hơi nở nụ cười. “Nếu không Hồ phu nhân cứ về khuyên khuyên lệnh ái, dù sao còn sống còn tương lai, cũng không thể chìm đắm trong quá khứ mãi”.
“Tôi cũng nghĩ vậy, cũng khuyên như vậy, nhưng con bé cương quyết thế nào cũng không buông, nói con bé không muốn trở thành vết nhơ của lệnh lang, càng không muốn liên lụy đến lệnh lang để hắn chịu người đời chê cười, thậm chí còn nói nếu bức con bé quá, nó sẽ cắt tóc đi làm ni cô…”. Hồ phu nhân chỉ biết thở dài. “Con bé nói nghiêm túc lắm, tôi sao dám khuyên hơn, chỉ có thể y theo, tới cửa vội cho bà ngột ngạt thế này”.
“Đáng thương nhất tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, làm mẹ tất cả đều là vì con cái”. Cảm xúc khó chịu trong lòng Lý phu nhân rốt cuộc bình ổn, bà thấy Hồ phu nhân như có cảm giác đồng bệnh tương liên, các bà đều là những người mẹ đáng thương bị con cái uy hiếp.
“Còn không phải vậy”. Hồ phu nhân lắc đầu, sau đó thử nói. “Lý phu nhân, có một vấn đề tôi mạo muội muốn hỏi, xin bà đừng nổi giận”.
“Vậy à? Vấn đề gì vậy?”. Lý phu nhân thuận thuận trong dạ, cũng không bày ra tư thế cao ngạo nữa, độ lượng nói. “Hồ phu nhân có việc gì cứ hỏi, phàm là tôi biết nhất định đều nói hết”.
“Lý phu nhân có biết lệnh lang và Tam nương nhà tôi rốt cuộc từng có giao thiệp như thế nào không?”. Hồ phu nhân nhìn Lý phu nhân, cẩn thận lựa lời, giống như không biết phải diễn tả thế nào, lập tức giải thích ngay. “Lý phu nhân, không phải tôi nghi ngờ gì, mà là có một số việc thật sự càng nghĩ càng sinh nghi. Bà nghe tôi kể cái đã”.
Hồ phu nhân kể ngắn gọn chuyện Doãn ma ma đến nhà họ Đường lần trước, cách Đường Uyển gọi Triệu Sĩ Trình vô cùng thân thiết, thái độ cứ như hiểu biết Triệu Sĩ Trình rất rõ, phản ứng kì lạ của nàng khi biết Lý phu nhân đến cầu hôn, sau đó tổng kết lại. “Lý phu nhân, Tam nương cực kỳ kín miệng, hỏi thế nào, bóng gió thế nào con bé vẫn khăng khăng chỉ gặp mặt lệnh lang vài lần, là lúc có Lục Vụ Quan ở đó, chưa bao giờ gặp riêng, nhưng sao tôi cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tam nương tôi không trông cậy tìm hiểu được tin tức gì, cho nên muốn hỏi Lý phu nhân liệu có biết gì chăng?”.
Những gì Hồ phu nhân nói đều nằm trong dự kiến của Lý phu nhân, bà cứ tưởng Triệu Sĩ Trình là tình cảm đơn phương, không ngờ Đường Uyển cũng không hề vô tình với Triệu Sĩ Trình, ngược lại, nàng có một loại cảm tình rất khó hiểu, chuyện này xảy ra lúc nào? Bà nhớ con trai từng cam đoan với bà, gặp gỡ Đường Uyển trước đó đã có cảm giác rất kì lạ, nhưng đừng nói có hành vi gì không hợp lễ nghĩa, ngay cả nói chuyện cả hai cũng chưa từng nói với nhau nửa câu, hẳn là không thể có tư tình gì. Chẳng lẽ hai người không hẹn mà đều nảy sinh tình cảm với đối phương? Ô, thật đúng là có thể nha, dù sao Tử Quy cũng là người đàn ông tốt hiếm có, so với kẻ ngoại trừ biết viết vài bài thơ, suốt ngày la hét đền nợ nước non còn lại mọi mặt đều vô tích sự Lục Du tốt hơn vạn vạn lần. Xem ra, Đường Uyển ánh mắt còn tốt.
“Hồ phu nhân, Tử Quy quả thật ái mộ lệnh ái, nhưng Tử Quy cũng từng nói với tôi là do thằng bé một bên tình nguyện, có lẽ hai đứa có thần giao cách cảm”. Lý phu nhân rất nhanh tìm thấy lý do hợp lý để giải thích.
“Xem ra thật là vậy”. Hồ phu nhân cười khổ, sau đó nói. “Đáng tiếc Tam nương cương quyết không buông, nếu không… Ôi chao ơi, tôi còn nói chuyện này làm gì”.
“Hồ phu nhân, tôi nghĩ chuyện này còn vãn hồi được, bà nghe tôi nói…”. Biết Đường Uyển có tự trọng, cũng biết Đường Uyển có tình cảm và biết nghĩ cho Triệu Sĩ Trình, Lý phu nhân càng thoải mái, vì trái tim si tình và kiên trì của con trai, bà chủ động ra tay bày bố cho hai đứa một phen.
“Vậy được không?”. Hồ phu nhân trong bụng đã gào thét đồng ý trăm lần, nhưng mặt vẫn do dự.
“Là người làm mẹ, vì hạnh phúc tương lai của con cái, bất chấp nhiều như vậy”.