Đồng ý cho con gái theo bà học quản gia, Hồ phu nhân cẩn thận suy nghĩ một phen, cảm thấy con gái muốn như vậy cũng tốt, dù sao bà và chồng bà không thể mặc cho con gái phong nhã hào hoa cứ như vậy ở lại nhà họ Đường trì hoãn cả đời, nhất định sẽ tìm cho nàng một hôn sự khác thích hợp hơn, con gái sớm hay muộn phải tái giá, biết quản lý việc nhà là chuyện tốt.
Nhưng để cho con theo mình học rất không thỏa đáng. Hai năm trước Đường Uyển xuất giá rồi, bà cũng dần buông tay cho quyền quản gia, để con dâu cả là Uông Ngọc Trân và con dâu thứ là Cao Lệ Nga cùng nhau làm, bản thân chỉ thường thường đến hỏi han một chút mà thôi, con gái theo mình học không được những thứ cơ bản nhất, cho nên cứ để con theo con dâu cả học một đoạn thời gian.
Uông Ngọc Trân ở nhà quản lý phòng bếp và chọn mua vật dụng, quan trọng nhất cũng là cơ bản nhất, từ khi giao cho con dâu quản lý, trên cơ bản không xảy ra nhiễu loạn gì, thậm chí còn tốt hơn so với Hồ phu nhân tự quản, chỉ cần con dâu thành tâm dạy, con gái thành tâm học, nhất định học được nhiều.
“Đây là cái gì?”. Đường Uyển tiếp nhận, chưa xem đã hỏi, kiếp trước nàng theo Hồ phu nhân học được vài ngày, Hồ phu nhân không vội đưa sổ sách cho nàng, mà tỉ mỉ giảng hạng mục công việc vặt cho nàng trước, nàng vừa nghe liền choáng váng, làm sao có tâm tư học, qua năm ba ngày liền ầm ĩ không học nữa.
“Sổ sách phòng bếp”. Uông Ngọc Trân giải thích đơn giản, chị cười nói. “Chị dâu biết Tam nương cơ bản chưa từng học quản gia, việc lớn việc nhỏ trong viện của em đều để Dương ma ma quản, rất ít quan tâm, nếu ngay từ đầu dạy em như vậy, có thể em sẽ váng đầu hoa mắt không tiếp thu được gì, cho nên chúng ta bắt đầu bằng việc học xem sổ sách. Giống nhà chúng ta thì các quản sự và ma ma đều biết chữ, cho nên luôn có sổ sách, trước đọc hiểu sổ sách này đã, học quản gia cũng thông nửa phần”.
Uông Ngọc Trân sau khi gả vào đối xử rất tốt với Đường Uyển, trước khi vào nhà họ Đường, chị biết vợ chồng Đường Hoành rất yêu thương con gái, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi, trong nhà thứ gì tốt cũng để dành cho nàng. Hai anh em Đường Giác và Đường Mân chẳng những không có nửa phần ghen tị hay bất mãn, càng thương em gái, so với cha mẹ chỉ có hơn chứ không kém, cái gì tốt chừa phần cho nàng. Uông Ngọc Trân là người thông minh, cho nên dù có hơi không thích cha mẹ chồng và chồng bất công, cũng không biểu hiện ra ngoài, mà là thuận theo đối xử tốt với Đường Uyển, luôn ưu tiên cho nàng trước, chị rất nhanh chiếm được sự tán thành từ trên xuống dưới trong nhà, nhanh chóng đứng vững gót chân ở nhà họ Đường. Mà hiện tại, đối tốt với Đường Uyển đã thành thói quen.
Biết Đường Uyển theo mình học quản gia, Uông Ngọc Trân không nghĩ gì liền gật đầu đồng ý, nhưng chị đã nói Hồ phu nhân cho hai ba ngày chuẩn bị, Hồ phu nhân cũng hy vọng con gái tĩnh dưỡng thêm ít lâu, tất nhiên không phản đối, cho chị muốn chuẩn bị bao lâu cũng được, phải chờ dấu bầm tím trên cổ Đường Uyển hoàn toàn tan đã. Chuyện Đường Uyển treo cổ tự tử không phải tuyệt mật, nhưng không có nhiều người biết, mà những người này đa phần là đoán, nếu trên cổ nàng còn có dấu bầm, chẳng phải hô lên cho ai cũng biết sao?
Hồ phu nhân hiểu rõ nhà ai cũng có đám người hầu lắm mồm, rảnh rỗi liền thích buôn chuyện, bà không hy vọng việc con gái bà tự tử lọt vào tai nhà họ Lục khiến nhà ấy coi thường, càng không hy vọng chuyện này lọt vào tai các nhà quan lại khác, nếu bị như vậy về sau con gái muốn tái hôn cũng không thuận tiện.
Đường Uyển nhẹ nhàng mở ra, nói là sổ sách, nhưng vì là sổ sách của phòng bếp nên chỉ ghi chép số chi, ví dụ như phòng bếp mua bao nhiêu thức ăn, số lượng bao nhiêu, ngày nào ngày nào làm món gì, tốn bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, gạo dầu củi lửa… Đều là chuyện vụn vặt, Đường Uyển vừa nhìn liền hiểu ngay, nhưng vì sao có chỗ còn ghi mỗi viện tiêu bao nhiêu tiền, thêm đồ ăn hoặc đãi mấy bàn tiệc, thực đơn và phí tổn, còn lại không ghi gì nữa?
“Chị dâu cả, mấy thứ này em đều hiểu được, nhưng cái này lại không hiểu”. Đường Uyển chỉ vào chỗ mình không hiểu trực tiếp hỏi, nàng thế nào Uông Ngọc Trân thật sự rõ ràng, không tất yếu phải giả bộ hiểu.
Không hiểu mới tốt, Uông Ngọc Trân cười tiếp nhận sổ sách, chị chính là muốn Đường Uyển tự phát hiện vấn đề, sau đó lại dạy cho nàng, vậy mới tiết kiệm thời gian, nói suông không thì chưa dạy nàng đã chán.
Chị tùy tiện nhìn thoáng qua, nói. “Số chi trong nhà trên cơ bản đều là cố định, phòng bếp cũng vậy. Bình thường ba bữa cơm mỗi ngày, trước và sau khi ăn cơm có thêm điểm tâm, lễ mừng năm mới, mở tiệc chiêu đãi khách cũng đều được tính toán và có quy định, làm bao nhiêu đồ ăn, làm món nào đều có thực đơn lên sẵn, đại đa số đều dựa vào quy định mà làm. Nhưng bỗng nhiên có người muốn ăn thứ khác, hoặc tự người đó có khách cần đãi, vậy phải thông báo cho phòng bếp biết trước, lên thực đơn đưa ra, đây chính là thực đơn cá nhân”.
“Vậy sao phải ghi đồ ăn đó tốn bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ không phải muốn ăn cái gì thì nói hay sao?”. Đường Uyển không hiểu chính là chỗ này, nó làm nàng nghĩ muốn thêm đồ ăn là phải tự bỏ tiền ra, hơi lạ.
“Đương nhiên không phải”. Uông Ngọc Trân lắc đầu, chị biết em gái chồng căn bản không hiểu việc đó, chị cười nói. “Vừa rồi chị đã nói đó thôi, chi phí ăn mặc của mỗi người đều có mức riêng, nếu ai cũng thêm đồ mình yêu thích, muốn ăn thứ gì liền gọi thứ đó chẳng phải rối loạn một nùi? Cho nên, ở phòng bếp có một quy định bất thành văn là: muốn thêm đồ ăn hoàn toàn có thể, nhưng phải thông báo trước cho nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn tốn bao nhiêu bạc cũng do chính người đó bỏ ra, không thể thêm vào số chi phòng bếp”.
Còn có chuyện như vậy? Đường Uyển thật sự mới biết, cho tới bây giờ nàng chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện đó, nàng cười khổ một tiếng, rồi nhìn Uông Ngọc Trân. “Trước đây Huệ Tiên cứ nghĩ muốn ăn là ăn, nhất định khiến chị dâu phiền toái nhiều lắm”.
Đường Uyển còn nhớ rõ bản thân kén ăn, lúc thì tự nhiên muốn ăn món này, làm xong đưa lên lại không muốn ăn nữa, chẳng phải lần một lần hai. Hơn nữa trước kia nàng trầm mê trong cầm kì thi họa, thường xuyên mời các cô nương quen biết đến đàm thơ vẽ tranh, mỗi lần tổ chức đều chơi cả ngày, chắc hẳn khiến phòng bếp làm thêm không ít chuyện.
“Không có gì”. Uông Ngọc Trân lắc đầu, cười. “Tam nương tuy không biết, nhưng Dương ma ma lại hiểu rất rõ, mỗi lần đều thông báo bên phòng bếp rõ ràng, sẽ không gây phiền toái cho ai. Trước kia Tam nương không thích những thứ này, không nhất thiết phải quản, để ma ma quản sự hay đại nha hoàn bên người xử lý cũng được, nhưng hiện tại Tam nương tự mình muốn học quản gia, tất nhiên phải hiểu được quy định bên trong, bằng không kẻ gian sẽ lợi dụng chui lỗ hổng, còn khiến người ta coi thường mình”.
“Huệ Tiên đã hiểu”. Đường Uyển gật đầu, mặt cũng nghiêm túc hơn, xem ra quản gia không dễ như nàng tưởng, chẳng những rườm rà, còn có không ít lề lối, muốn học giỏi không chỉ cần kiên nhẫn mà càng cần động não.
“Tam nương luôn thông minh, chỉ cần có quyết tâm, muốn xử lý mấy chuyện vụn vặt này chẳng phải dễ như trở bàn tay”. Nhìn biểu tình nghiêm túc của Đường Uyển, Uông Ngọc Trân thở phào một hơi, dạy em gái chồng quản gia lo nhất chính là nàng không muốn học, lười động não, chị muốn dạy cũng không dạy nổi.