• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con nói cái gì?”. Lí phu nhân hai mắt bốc hỏa nhìn con gái, con bé luôn ngoan ngoãn nghe lời, cho tới bây giờ chưa từng nghịch ý bà bỗng nhiên gan lớn, dám nói với bà câu này.

“Mẹ, mẹ không nghe sai, con gái không lấy Lục Du đâu, xin mẹ vì cả đời con, từ chối hôn sự này đi”. Thấy mẹ tức giận, Vương Nhị nương cũng có chút phát run, nhưng vì nghĩ đến sẽ bị nhà họ Lục biến thành một Đường Uyển thứ hai, thậm chí còn thảm hơn Đường Uyển, cô không thể lùi bước, cố lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào Lí phu nhân. “Mẹ, mẹ cũng gặp Đường Uyển rồi, một cô gái xuất chúng như thế còn bị nhà họ Lục chán ghét vứt bỏ, con gái của mẹ sẽ được bọn họ thích sao? Vết xe đổ ngay trước mắt, con không muốn dẫm lên”.

“Cô ta là cô ta, con là con, sao có thể giống nhau chứ?”. Lí phu nhân cau mày nhìn con, hai nhà Lục Đường nháo nhào đến tận đây chính bà cũng bất mãn, nhất là lại càng bực bội bà thông gia tương lai Đường phu nhân. Con trai của bà ta là bảo bối chẳng lẽ con gái nhà người khác là cỏ dại có thể tùy ý dẫm lên sao? Là bà mẹ có con gái, Lí phu nhân thật sự không ưa cách cư xử của Đường phu nhân. Nhưng mà bà cũng không muốn hôn sự này bị hủy, chẳng qua Vương Nhị nương tự ti, con bé gia thế tốt, tướng mạo tài hoa tạm được, không giống Đường Uyển chút nào, có thể gả đến nhà họ Lục làm vợ tài tử nổi tiếng như Lục Du là may mắn rất lớn. Bà không dám chắc nếu hối hôn nhà họ Lục rồi sẽ tìm được hôn sự nào tương đương.

“Ngoại trừ con không bằng chị ta, thì còn có gì khác?”. Vương Nhị nương cười chua xót, quay lại nhìn mẹ cô. “Mẹ, mẹ cũng không hy vọng một ngày nào đó mẹ cũng như Hồ phu nhân vì gả lầm con gái đến nhà họ Lục mà hối hận và tự trách đâu nhỉ”.

“Nhị nương, đừng hạ thấp bản thân. Quả thật tài mạo của Đường Uyển rất tốt, mẹ không thể phủ nhận con đúng là kém cô ta, nhưng cô ta cũng có chỗ kém con mà”. Lí phu nhân thở dài bất đắc dĩ, nói. “Con ngẫm lại xem, tướng cô ta nhìn như liễu yếu trong gió to, đẹp thì đẹp thật, nhưng chẳng lợi gì cho chồng cũng khó có con. Mà con thì sao, vừa nhìn đã biết là dễ sinh nở, chỉ cần là người thật tình lo lắng cho huyết mạch gia tộc sẽ lập tức chọn con chứ không chọn cô ta”.

Lại là luận điệu này. Vương Nhị nương bị đốt lửa giận, chẳng lẽ trong mắt mọi người, ngoại trừ dễ sinh nở, lợi đường con cái ra, cô chẳng có ưu điểm nào nữa sao? Vì sao các người đều đồng lòng một ý như thế?

“Mẹ, vậy ra trời sinh ra con chẳng qua để nối dõi tông đường cho kẻ khác ư? Ngoài việc đó ra không còn ý nghĩa nào khác? Chẳng lẽ ngoài sinh con đẻ cái ra, con không cần quản thứ gì, cũng không dùng vào chỗ nào khác được?”. Vương Nhị nương đau khổ nhìn Lí phu nhân, nói một lần cô còn cho rằng đây là khẳng định và tán thưởng, nhưng cứ nói hết lần này đến lần khác chỉ có thể khiến cô nhục nhã.

“Nhị nương, con đang nói vớ vẩn gì vậy”. Lí phu nhân không ngờ con gái bỗng nổi giận đùng đùng, bà chụp chụp tay Vương Nhị nương, an ủi. “Đương nhiên mẹ biết con là đứa nhỏ ngoan, vừa hiếu thuận vừa nghe lời, tuy rằng không phải người thông minh tuyệt đỉnh nhưng không hề ngu dốt. Chỉ là nhà chúng ta không phải thư hương thế gia, cũng không có nhiều thế hệ làm quan, căn cơ không đủ. Tuy rằng sống xem như tốt, không lo ăn mặc, cũng có thể cho các chị em con đọc sách biết chữ, nhưng không thể mời thầy đến nhà dạy cầm kì thư họa giống Đường Uyển, nếu không chắc chắn con không hề thua kém cô ta”.

Biết rõ Lí phu nhân nói chẳng qua an ủi chính mình, biết rõ cho dù mình có cùng điều kiện cũng chưa chắc đã thành tài nữ nổi tiếng. Sơn Âm nhiều người như vậy, số nhà mời thầy về dạy con gái họ không ít, nhưng tài nữ chỉ năm ba người, có thể nổi bật trong số họ, Đường Uyển hơn cô nhiều lắm. Nhưng mà, nghe mẹ nói cô bỗng an lòng, mọi phiền não nháy mắt bình tĩnh xuống.

“Thêm nữa, Đường Uyển bị bỏ không chỉ vì vấn đề con nối dòng, đó chẳng qua là một trong số các nguyên nhân mà thôi”. Thấy Vương Nhị nương xuôi theo, Lí phu nhân tiếp tục khuyên bảo, mong cô quên mất ý định sai lầm đó trong đầu. “Con không nghe Đường phu nhân nói sao? Đường Uyển gả vào nhà họ Lục rồi suốt ngày đầu gối tay ấp với Lục Vụ Quan, trì hoãn hắn học tập làm việc, phá hủy tiền đồ của hắn. Phải biết là Lục Vụ Quan phải tham gia khoa cử, có cô vợ cản chân cản tay hắn, còn khiến hắn sa vào nữ sắc như thế chẳng phải chuyện tốt. Vì vậy, Đường phu nhân không ngừng răn dạy Đường Uyển nhưng cô ta cứ thích làm theo ý mình… Nhị nương, con nghĩ lại đi, mẹ chồng nào chịu nổi đứa con dâu làm hư mất tương lai con trai mình?”.

“Nói cách khác Đường phu nhân sở dĩ hài lòng con là vì xem chắc con gả cho Lục Du sẽ không làm chậm trễ hắn học tập, không cản bước chân hắn tiến tới, càng không phá hủy tiền đồ của hắn chứ gì?”. Vương Nhị nương lửa giận trong lòng lại bùng lên, có lẽ vì đã sẵn khúc mắc nên mặc kệ nói gì cô đều nghe theo hướng tiêu cực, cô cười lạnh. “Có phải vì bà ấy chắc chắn tướng mạo của con xấu xí lại chẳng có tài hoa gì nên Lục Vụ Quan sẽ không thích đúng không? Nếu không thích, tự nhiên không cần quên học, quên tiền đồ vì con, càng không lạnh nhạt với mẹ hắn vì con. Đường Uyển nói đúng, lý do nào cũng là giả cả, lý do chân chính chỉ có một: Đường phu nhân không thích con trai con dâu ân ái, cưới vợ cho con nhưng sợ con có vợ quên mất mẹ. Bà ta chọn một người kém cỏi hơn Đường Uyển quá nhiều, Lục Du sẽ chướng mắt, không cầm sắt hòa minh, càng không vì vợ mà bỏ rơi mẹ. Mẹ, con không lấy hắn”.

“Con…”. Lí phu nhân tức điên, nói nhiều như vậy mà con gái vẫn khư khư cố chấp là sao? Bà buồn bực nhìn Vương Nhị nương. “Con suy xét cho kĩ, nếu bỏ lỡ nhà họ Lục, có thể sẽ chẳng gặp được hôn sự nào tốt như vậy nữa”.

“Thứ chờ đợi sau cuộc hôn nhân này là một bà mẹ chồng hà khắc, yêu con như mạng, phút phút giây giây đề phòng mình cướp đi đứa con bảo bối của bà ta, một người chồng luôn nhớ thương người vợ trước, thêm cha chồng bàng quan mặc vợ làm gì thì làm, không nghe, không thấy, không hỏi. Cái nhà đó có gì tốt? Con tuyệt đối không vì tiếc nuối sợ bỏ qua bọn họ rồi càng hối hận”. Vương Nhị nương lắc đầu, lạnh lùng nói. “Khác không bàn, chỉ cần nghĩ tới Lục Du mãi không quên Đường Uyển là con đã thấy chẳng có gì đáng tiếc. Mẹ, mẹ nghĩ lại đi, ai có thể sống với người đàn ông trong lòng luôn có hình bóng người phụ nữ khác cả đời? Con không muốn”.

“Đứa nhỏ này thật là”. Lí phu nhân tức giận đến sắp hôn mê, Vương Nhị nương nói cứ như nhà họ Lục là hố lửa, mà bà đang đẩy con bé xuống cái hố lửa đó, bà là mẹ ruột của nó, có thể hại nó sao? Bà bỗng nhiên sực nhớ ra, giương mắt nhìn chằm chằm Vương Nhị nương, nói. “Hôm nay con ra ngoài gặp ai?”.

Khó trách Lí phu nhân nghi ngờ, Vương Nhị nương mấy ngày nay tuy tâm tình không tốt, bối rối về hôn sự này, nhưng chưa bao giờ cô kiên định tỏ thái độ muốn hối hôn như bây giờ.

“Con đi nhà họ Đường gặp Đường Uyển”. Vương Nhị nương biết chuyện này không thể gạt Lí phu nhân, mà cô cũng không muốn gạt.

“Có phải cô ta nói gì nên con mới quyết định như vậy không?”. Lí phu nhân bừng tỉnh, bỗng nhiên oán giận Đường Uyển vô cùng – cô ta nghĩ phá vỡ cuộc hôn nhân này cô ta có thể gương vỡ lại lành với Lục Du sao?

“Coi như là có đi”. Vương Nhị nương gật đầu, sau đó nhìn Lí phu nhân. “Không phải như mẹ nghĩ đâu, Đường Uyển không hề nói xấu Đường phu nhân và Lục Du nửa câu, thậm chí chị ta còn an ủi con, nói vì chuyện đã qua nhà họ Lục sẽ càng đối xử tốt với con, còn nói con là người có phúc, nhất định sớm khai chi tán diệp cho nhà họ Lục, ngày qua càng hạnh phúc”.

“Thì con vì sao…”. Lí phu nhân đăm chiêu. “Mẹ hiểu, vì Đường Uyển nói vậy con mới càng rối rắm, quyết định sai lầm. Cô ta thật đúng là tâm cơ hiểm độc”.

“Mẹ, mẹ nghĩ con gái sẽ vì mấy câu ít ỏi đó mà hồ đồ sao?”. Vương Nhị nương lắc đầu.

“Vậy còn vì cái gì?”. Lí phu nhân nghĩ cũng đúng, con là bà nuôi lớn, bà đương nhiên hiểu con bé không phải dễ dàng bị người ta xúi giục.

“Con đã hỏi qua Đường Uyển nếu nhà họ Lục nguyện ý đón chị ta về nhà thì chị ta có về nhà không. Chị ta rất ngạc nhiên vì con đã hỏi vậy, nhưng bật ra nói ngay ‘Đương nhiên không’ “. Vương Nhị nương nhìn Lí phu nhân. “Lục Du nhớ mãi không quên chị ta và thể nào chị ta cũng nhớ mong Lục Du, nhưng bản năng lại cự tuyệt quay về nhà họ Lục. Mẹ, mẹ thử tưởng tượng nhà họ Lục là đầm rồng hang hổ nào mà khiến chị ta trở nên như vậy”.

“Ôi chao ~ Con thư thư ẹ nghĩ kĩ lại đi”. Lí phu nhân im lặng nửa ngày, vẫn không đáp ứng yêu cầu của Vương Nhị nương.

Vương Nhị nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Lí phu nhân chấp nhận xem xét cẩn thận lại hôn sự với nhà họ Lục thì cô vẫn còn cơ may hối hôn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK