nhà họ Lâm gia thế lớn, trước không biết tớ mang thai, tớ còn có thể giấu diếm mà sinh con ra.
Bây giờ e là phải sinh con trong sự giám sát của nhà họ Lâm rồi."
"Thái độ của Lâm Khánh Quyền thế nào?"
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, nói: "Trái tim anh ấy sâu kín, tớ kết hôn với anh ấy bốn năm, những khi thực sự đoán được tâm tư của anh ấy không nhiều.
Anh ấy nói tớ có thể sinh con ra, nhưng mà tớ thấy ý của anh ấy là muốn giữ lại con ở nhà họ Lâm, ly hôn cũng không cho phép tớ đưa con đi."
Lục Phượng cũng biết thế lực của nhà họ Lâm trong thành phố này có thể nói là một tay che trời.
Nếu như ly hôn, Lục Thi Nguyệt chỉ có thể được chia một ít tài sản, về phần con thì cô không thể đưa đi được.
"Thi Nguyệt, cậu cam tâm để lại con cho nhà họ Lâm ư?"
"Không cam tâm thì sao chứ? Trận tai nạn xe kia làm loạn hết tất cả kế hoạch của tớ.
Bây giờ trong lòng tớ rất rối, điều duy nhất có thể làm là tới đâu hay tới đó."
Lục Thi Nguyệt nói với vẻ thất bại.
Lục Phượng nảy ra chủ ý xấu: "Thi Nguyệt, cậu đừng buồn lo vô cớ vội.
Người nhà họ Lâm biết chuyện cậu mang thai có lẽ vẫn là một việc tốt.
Cậu mang thai cháu trưởng nhà họ Lâm, nhà họ Lâm không phải bợ đỡ người khác, vẫn hiểu rõ lý lẽ ít nhiều.
Bà Lâm cũng thương cậu, cậu chỉ cần bắt đầu từ bà Lâm, sợ gì không áp chế nổi Lâm Khánh Quyền?"
Lục Thi Nguyệt nhìn cô ấy một cái, đột nhiên nói: "Việc này tớ cũng từng nghĩ tới rồi.
Nhưng mà không phải vạn bất đắc dĩ thì tớ không muốn bà ấy liên lụy vào cuộc sống hôn nhân của tớ."
"Bạn yêu à, cậu nói có phải cậu bị váng đầu rồi không? Đến giờ còn nói mấy lời ngốc nghếch như vậy, cậu phải biết là bà Lâm chính là chỗ dựa cho cậu."
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
Cô đón lấy ánh mắt của Lục Phượng, cực kỳ nghiêm túc nói: "Phượng, mẹ chồng là người duy nhất đối xử tốt với tớ trong nhà họ Lâm.
Nếu như có thể, tớ không muốn lừa gạt hay lợi dụng bà ấy, cậu hiểu không?"
"Cậu cứ lương thiện đi, đợi đến khi Lâm Khánh Quyền làm ầm ĩ đòi ly hôn với cậu, tớ xem cậu còn rộng lượng như này không."
Lục Thi Nguyệt im lặng không nói gì.
Sắc mặt Lục Phượng dịu đi một chút, nói: "Thi Nguyệt, tớ cũng không muốn làm bà già lắm mồm thế này, cả ngày nói chuyện ly hôn rồi đứa con với cậu.
Nhưng mà trước nay cậu vẫn luôn thông minh, tớ nghĩ cậu hẳn đã có sẵn dự định rồi.
Đừng vô duyên vô cớ mà mành che cho người ta, cậu cam tâm, nhưng tớ nhìn mà uất ức lắm."
Lục Thi Nguyệt cầm quả táo trên bàn, nói lái sang chủ đề khác: "Phượng, nói nhiều thế chắc khác rồi, gọt táo nhé, cậu một nửa tớ một nửa."
Lục Phượng sao không biết bây giờ cô đang trốn tránh hiện thực, đành phải nhận lấy quả táo của cô, ngoan ngoãn gọt vỏ.
Sau khi gọt sạch vỏ táo thì bổ làm những miếng nhỏ, cầm tăm ghim một miếng bỏ vào miệng mình, rồi mới hỏi Lục Thi Nguyệt: "Bác sĩ nói cậu được ăn trái cây không?"
"Còn phải quan sát hai ngày, nếu như không có vấn đề gì lớn, thì chỉ cần không phải đồ nhiều dầu mỡ là có thể ăn."
"Vậy mình tớ đành phải ăn hết quả táo này rồi."
"Cậu ăn đi, táo vốn để chặn miệng cậu mà." Lục Thi Nguyệt cười nói.
"Bạn yêu, lời này của cậu không sợ làm tổn thương trái tim tớ à?"
Lục Thi Nguyệt thở dài, nói: "Phượng, tớ biết cậu vì muốn tốt cho tớ.
Nhưng mà giờ tớ cũng không nghĩ ra cách nào an toàn, chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi."
Lục Phượng hài lòng ăn táo, hiểu ánh mắt mà chuyển chủ đề: "Vừa rồi tớ cũng lo quá nên mới nói hươu nói vượn, cậu chớ để ý.
Bây giờ quan trọng là cậu phải tịnh dưỡng cơ thể cho tốt, những việc khác nói sau."
Lục Thi Nguyệt khẽ gật đầu.
Lục Thi Nguyệt nằm viện chừng nửa tháng, cho tới khi bác sĩ nói cô và con đều không có vấn đề gì, người nhà họ Lâm mới làm thủ tục xuất viện.
Bà Lâm đưa người về nhà như đón tổ tông.
Lục Thi Nguyệt nhìn bên ngoài bệnh viện có xếp chừng mười chiếc Rolls-Royce, khóe mắt giật nảy, hơi mất tự nhiên mà nhìn bà Lâm.
Cô miễn cưỡng nói: "Mẹ, con chỉ ra viện thôi mà, mẹ không cần phải phô trương thế đâu.
Ai không biết còn tưởng đang đón chủ tịch đấy."
Bà Lâm đỡ tay cô ngồi vào chiếc xe đầu tiên: "Bây giờ con đang mang thai cháu trai nhà họ Lâm, cơ thể quý giá, đương nhiên phải đón con về một cách long trọng rồi."
Lục Thi Nguyệt cảm thấy áp lực có hơi lớn: "Mẹ, con chưa kiểm tra cái thai này, có lẽ là con gái.
Mẹ phô trương thế này, con sợ lúc sinh ra là con gái, mẹ sẽ thất vọng."
Bà Lâm lại không để tâm: "Con gái cũng được, người ta nói con gái là tri kỷ của mẹ, là con gái hay con trai mẹ cũng không quan trọng lắm, chỉ cần là con cháu nhà họ Lâm ta, mẹ đều sẽ thương."
Lục Thi Nguyệt cười nói: "Mẹ, mẹ tốt với con quá, con sợ sau này con không rời khỏi mẹ được mất."
"Vậy thì đừng rời.
Con là con dâu nhà họ Lâm, sau này mẹ và ba chồng con trăm năm, gia nghiệp lớn thế đều do Khánh Quyền kế thừa.
Con là vợ nó, đương nhiên phải giúp nó quản lý gia nghiệp, cho nên, những thứ này đều là của các con."
Lục Thi Nguyệt chỉ cười.
Bà Lâm mở lòng của cô: "Thi Nguyệt, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con là phải dưỡng thai cho tốt.
Mẹ cam đoan, trong lòng mẹ chỉ có một mình con là con dâu, nếu Khánh Quyền không kiềm chế được mà làm tổn thương con, mẹ tuyệt đối không tha cho nó."
Lục Thi Nguyệt cười khẽ.
Mẹ chồng nàng dâu lại ở chung hòa thuận vui vẻ, cho nên cảm giác chỉ chớp mắt đã tới nhà họ Lâm.
Ban đầu trên mặt đám người đều treo nụ cười vui vẻ, có điều khi đi vào, nhìn thấy vị khách không mời mà tới trên ghế sô pha, nụ cười trên mặt của hầu hết người đều tắt đi..