• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thần Chinh đi lên tầng, ở ngoài gõ cửa.

Có được sự cho phép của người bên trong rồi mới đi vào.
"Ông nội." Từ Thần Chinh cung kính nói.
Ông cụ Từ đang cầm bút lông viết nét rồng bay phượng múa, cho tới khi nét bút cuối cùng hạ xuống, ông cụ Từ mới đặt bút, ngẩng đầu lên, giọng nói hùng hậu: "Về rồi à."
Tuổi của ông cụ Từ cũng tới bảy, tám chục rồi, nhưng bề ngoài vẫn còn trẻ, trên đầu chỉ có vài sợi tóc trắng, những thứ khác đều là tóc đen.

Trên mặt cũng không có nếp nhăn mấp mô giống như những ông cụ khác.

Dáng người chừng mét tám mấy, không mập không ốm, nhìn cực kỳ rắn chắc.

Mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, cả người toát ra vẻ không giận tự uy.
"Không biết lần này ông gọi con về là có việc gì cần dặn ạ?" Từ Thần Chinh nói.
"Con gặp được Lục Thi Nguyệt rồi à?" Ông cụ Từ vào thẳng vấn đề luôn.
Vẻ mặt Từ Thần Chinh không thay đổi gì, nói: "Vâng ông nội.

Bây giờ cô ấy là nhân viên của công ty con."

"Ông tưởng là sau chuyện năm đó, con sẽ ngoan ngoãn không liên lạc với nó nữa." Ông cụ Từ nói đầy ý vị sâu xa.
"Ông nội, cô ấy là người con yêu, con không thể nào không liên lạc với cô ấy được.

Trái lại là ông nội, biết rõ cô ấy đã lấy Lâm Khánh Quyền rồi vẫn làm bộ không biết, ác độc mà giấu con."
Ông cụ Từ cười khẩy một tiếng: "Con nhóc kia vì tiền nên mới chọn gả cho Lâm Khánh Quyền, nhìn là biết không hợp với con rồi.

Một đứa hám giàu thế thì sao xứng làm con dâu nhà họ Từ ta được.

Giờ nó đã là mợ chủ nhà họ Lâm rồi, con đừng có dây dưa nhiều với nó làm gì.

Nhà họ Từ chúng ta vẫn có chuyện làm ăn với nhà họ Lâm, mà Lâm Khánh Quyền cũng không phải đứa dễ chọc, tội gì phải vì một đứa con gái mà cạch mặt với nhà họ Lâm."
Từ Thần Chinh đứng thẳng người, ung dung nói: "Ông nội, trước kia con còn trẻ, không có năng lực phản kháng mọi người.

Bây giờ, con tự mình lập nghiệp, con có quyền chọn thứ mình thích.

Con sẽ dây dưa với cô ấy tới cùng, trước đó con bỏ lỡ một lần rồi, lần này, có nói gì con cũng không bỏ qua nữa đâu."
Ánh mắt của ông cụ Từ cực kỳ ác liệt nhìn Từ Thần Chinh, nói: "Thần Chinh, ngay cả lời ông nội nói mà con cũng không nghe sao?"
"Ông nội, con rất kính trọng ông, cũng học được rất nhiều thứ từ ông.

Ông từng dạy con thứ đồ mình thích thì không thể nhẹ nhàng từ bỏ, thậm chí đôi khi phải không từ thủ đoạn mà giành lấy.

Con vẫn luôn khắc ghi câu nói này của ông nội."
Từ Thần Chinh đứng thẳng lưng, nói.
Ông cụ Từ nói: "Đúng là ông từng nói câu này, nhưng ông không bảo con dùng nó với phụ nữ."
"Ông nội, cho dù là về công việc hay tình cảm, con cảm thấy đều có lý." Từ Thần Chinh nói.
Ông cụ Từ vỗ vai anh ta, nói: "Thần Chinh, con là đứa mà ông coi trọng nhất trong đám con cháu.

Ba con thích vẽ tranh, không quản chuyện công ty, ông muốn con về tiếp nhận tập đoàn Từ thị."
Từ Thần Chinh đáp: "Ông nội, con không muốn tiếp nhận tập đoàn Từ thị, bây giờ con quản lý công ty của mình cũng cực kỳ tốt.


Tập đoàn cứ giao cho chú hai quản lý là được."
"Chú hai con quản lý công ty cũng rất tốt, nhưng mà con người lại trung thực quá, không đủ quyết đoán, chỉ có thể duy trì tập đoàn Từ thị, không thể cho nâng nó lên cao một bước.

Bây giờ ông già rồi, tập đoàn Từ thị chính là thiên hạ của đám người trẻ các con.

Con chững chạc, tâm tư cẩn thận, nhạy cảm trong thương nghiệp, là kỳ tài kinh doanh hiếm có.

Chỉ cần con quay về, sau này tập đoàn Từ thị sẽ là của con."
Từ Thần Chinh đỡ ông cụ đến bên ghế sô pha ngồi xuống, nói: "Ông nội, chỉ cần ông đồng ý cho con cưới cô gái mà con muốn cưới thì con nhất định sẽ về nhà họ Từ."
Ông cụ Từ lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, nói: "Rốt cuộc thì nó có gì tốt? Lúc gặp nạn thì được Lâm Khánh Quyền ưu ái cho vào của nhà họ Lâm, cũng làm con thần hồn điên đảo.

Vì nó, gần như rũ bỏ mọi quan hệ với nhà họ Từ.

Con thích nó đến vậy à?"
"Ông nội, cô ấy là cô gái duy nhất mà con yêu."
"Hồ đồ!" Ông cụ Từ gầm khẽ một tiếng, ngực cũng phập phồng lên xuống vì tức giận: "Nó đã lập gia đình rồi, con không bỏ được thì thôi, còn đi làm cái loại "chồng bé" không được lộ ra ngoài ánh sáng kia ư? Con muốn làm ông tức chết có phải không?"
Từ Thần Chinh vuốt lưng ông cụ, nói: "Ông nội, con và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.

Cô ấy có gia đình của mình, con sẽ giấu phần yêu thương này trong lòng thôi."
Ông cụ Từ nhìn anh ta một cái: "Đã vậy, con cho nó rời khỏi công ty con đi.


Nó là vợ của Lâm Khánh Quyền, nhà họ Lâm không phải người mà nhà họ Từ ta đắc tội nổi đâu."
Từ Thần Chinh cúi đầu, nói: "Ông nội, những chuyện khác con đều nghe ông, trừ chuyện của Thi Nguyệt."
Ông cụ Từ thở dài nặng nề, nói: "Thần Chinh, con không còn nhỏ nữa, người khác tới tuổi con đã thành gia lập thất rồi.

Cái con nhóc kia trừ xinh đẹp chút thì gần như chẳng có gì khác.

Nó không xứng với con, ông bảo mẹ con tìm cho con vài mối, hôm nay là nhà họ Lý qua.

Mặc dù tài sản đều ở nước ngoài, nhưng tài sản nước ngoài cũng được xếp hạng.

Lý Huệ Trân là tiểu thư khuê các chân chính, gia thế, trình độ, gương mặt đều xếp hàng một, hàng hai, xứng với con nhất."
Từ Thần Chinh gật đầu, nói: "Ông nội nói đúng, cô Lý quả thực xinh đẹp, cũng có giáo dưỡng.

Nhưng mà không phải kiểu con thích.

Mong ông nội đừng làm chuyện vô bổ như vậy nữa, cũng đỡ làm hai nhà mất mặt.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK