” Lục Thi Nguyệt uông một ngụm cà phê, cười quyến rũ nói.
“Chị đúng là không biết xấu hổ.
” Từ Thy mắng.
“Ồ, câu này của cô Từ thật buồn cười, tôi với tổng giám đốc Lâm là vợ chồng, chúng tôi làm gì trên giường lẽ nào lại phạm pháp? Nhưng cô Từ còn nhỏ, không phải là tổng giám đốc Lâm không nỡ tàn phá đoá hoa còn đang chớm nở là cô nên…”
Từ Thy bị cô nói đến đỏ mặt, nhưng không phải xấu hổ mà là lửa giận dâng trào.
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, thầm nói: Chỉ với chút mưu mô này, không biết dùng thủ đoạn gì để trèo lên cành cây lớn Lâm Khánh Quyền nữa! Nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô về Lâm Khánh Quyền thì cô nhóc này sẽ không ở bên anh lâu được, nhưng không biết có phải anh đã chán những cô gái quyến rũ gợi cảm nên mới muốn nếm thử những cô gái ngọt ngào trong trắng như hoa sen không.
Nhưng ngoài Dương Linh Hạ, chắc không còn người phụ nữ nào có thể ở bên anh lâu được nữa.
Cô đột nhiên hơi tò mò không biết Dương Linh Hạ là người phụ nữ thế nào mà lại có thể khiến người đàn ông lạnh lùng như Lâm Khánh Quyền trở thành một người đàn ông lãng mạn, ngọt ngào.
“Lục Thi Nguyệt, chị đúng là mặt dày.
” Từ Thy tức giận nói.
“Cảm ơn đã khen, đây là lời khen tuyệt nhất giữa phụ nữ dành cho phụ nữ đấy.
” Thái độ của Lục Thi Nguyệt rất thản nhiên: “Nếu không phải tôi mặt dày hơn cô thì sao có thể làm bà Lâm chứ, cô nói có đúng không?”
“Chị bớt ở đây đắc ý đi, Khánh Quyền nói rồi sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ ly hôn với chị.
” Từ Thy đột nhiên đắc ý nhìn cô rồi nói.
Lục Thi Nguyệt hơi giật mình, với sự hiểu biết của cô về Lâm Khánh Quyền, anh sẽ nói lời này với người ngoài sao?
“Cho dù ly hôn, tôi nghĩ tôi cũng được chia nhiều tài sản hơn cô đấy.
Cô Từ à, đừng ghen tỵ, nếu cô có bản lĩnh quyến rũ được tổng giám đốc Lâm cam tâm tình nguyện cưới cô thì sau này ly hôn cũng sẽ được nhiêu đó thôi.
” Lục Thi Nguyệt cười tươi như hoa nói.
“Chị!”
“Đừng giận, tổng giám đốc Lâm không thích phụ nữ động tí là giận đâu, anh ấy nói phụ nữ như vậy khiến anh ấy cảm thấy giống như con cá mập xấu xí.
”
Từ Thy tức đến mức mặt mũi vặn vẹo: “Chị… đúng là không thể nói lý.
” Nói xong cô nhóc cầm túi xách, giận đùng đùng bỏ đi.
Lục Thi Nguyệt vẫn ung dung dựa vào ghế, cười bảo: “Mới nói vài ba câu đã nổi điên bỏ đi rồi à? Quả nhiên là do còn quá non nớt.
”
Sau khi uống hết cà phê trên bàn, cô gọi phục vụ tới thanh toán hai ly cà phê, nhìn ly cà phê chưa uống ngụm nào phía đối diện, cô lắc đầu giả vờ nuối tiếc: “Thật đáng tiếc, người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết tiết kiệm, kiếm tiền đâu có dễ.
”
Ra khỏi quán cà phê, cô nhận được điện thoại của Lâm Khánh Quyền, vừa bắt máy, anh đã tiếc chữ như vàng mà bảo: “Đến công ty.
”
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Lục Thi Nguyệt nhìn điện thoại bị cúp mà nhếch môi nở nụ cười gượng gạo, trước đây cô đến công ty còn có thể ăn cơm cùng Lâm Khánh Quyền, nhưng bây giờ anh gọi cô đến công ty chắc chắn là để nói với cô chuyện ly hôn.
Dù trong lòng không muốn nhưng Lục Thi Nguyệt vẫn đi.
Đến tập đoàn Lâm thị, tất cả nhân viên đều lịch sự gọi cô một tiếng “bà Lâm”, tuy cô với Lâm Khánh Quyền chỉ là kết hôn hợp đồng nhưng đám cưới bốn năm trước quá gây chấn động, trước mặt người ngoài anh vẫn nể mặt cô, để mọi người đều biết thân phận của cô.
Lục Thi Nguyệt mỉm cười với họ, giẫm trêm giày cao gót và bước vào thang máy dành riêng cho Lâm Khánh Quyền.
Sau khi ra khỏi thang máy, thư ký Lý bước lên tươi cười chào hỏi: “Bà chủ, tổng giám đốc Lâm đang họp, anh ấy bảo cô đến văn phòng chờ một lát.
”
Lục Thi Nguyệt gật đầu, cười đáp: “Làm phiền rồi.
”
Lục Thi Nguyệt vào phòng, ném túi xách lên sofa rồi ngồi xuống, cởi giày cao gót ra cho chân đỡ bí.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, Lục Thi Nguyệt lại đi giày vào, nói: “Vào đi.
”
Cửa mở ra, thư ký Lý bước vào, cô ấy là một thư ký khác của Lâm Khánh Quyền, làm việc giàu kinh nghiệm, không hóng hớt buôn dưa lê, là một người phụ nữ mạnh mẽ trong công việc, có năng lực làm việc rất tốt.
Thư ký Lý mang cà phê vào: “Tôi pha cà phê cho cô.
”
Lục Thi Nguyệt cười đáp lại: “Cảm ơn!”
Thư ký Lý mặc đồ công sở, rất khéo léo nói: “Cô có thấy buồn chán không? Tôi mang mấy quyển tạp chí giải trí đến cho cô nhé.
”
“Không cần, cô làm việc đi.
Nếu tôi chán sẽ mở máy tính lên lướt web một lúc.
”
“Được, vậy tôi đi làm việc nhé.
” Thư ký Lý đi ra ngoài.
Lục Thi Nguyệt nhấp một ngụm cà phê, khen ngợi: “Khả năng pha cà phê tuyệt vời, có người đẹp như vậy ở bên cạnh, Lâm Khánh Quyền đúng là có phúc.
”.