” Lâm Khánh Quyền nói.
Lục Thi Nguyệt đặt đơn chuyển nhượng xuống nói: “Tổng giám đốc Lâm hào phóng quá, thật ra làm người phụ nữ của anh rất may mắn, nên anh cứ yên tâm, chắc chắn tuần sau em sẽ ngoan ngoãn ký tên của mình vào đơn thỏa thuận ly hôn.
”
“Em ngoan ngoãn thì tốt.
” Lâm Khánh Quyền nói.
Lục Thi Nguyệt cười tươi như hoa.
“Vậy em phải cảm ơn tổng giám đốc Lâm rồi.
” Lục Thi Nguyệt cười nói.
“Lát nữa công ty có một cuộc họp, nên tôi không thể đi ăn cùng em được, cho em chiếc thẻ này, em muốn ăn gì thì cứ gọi.
” Lâm Khánh Quyền rút một tấm thẻ nói.
Lục Thi Nguyệt đứng dậy nhận lấy chiếc thẻ, cười rất sảng khoái: “Vậy em đi trước, tối anh có về nhà ăn cơm không? Để em bảo dì Ngô chuẩn bị món anh thích.
”
“Tối nay tôi có tiệc xã giao rồi.
”
Lục Thi Nguyệt hiểu rõ, cười đáp: “OK, vậy em về trước nhé!”
Dứt lời, Lục Thi Nguyệt giẫm giày cao gót cực kỳ tự tin đi ra cửa văn phòng.
Lâm Khánh Quyền đang ngồi trên sofa, nhìn bóng lưng dần rời xa của Lục Thi Nguyệt bằng ánh mắt phức tạp, đến khi cánh cửa đóng lại, anh vẫn còn nhìn theo, không biết đang nghĩ gì.
Lục Thi Nguyệt ra khỏi văn phòng, dưới ánh mắt đồng tình và cười trên nỗi đau của người khác, cô vẫn vô cùng thản nhiên rời khỏi tập đoàn Lâm thị.
Đến khi ngồi vào xe của mình, Lục Thi Nguyệt mới tháo mặt nạ mạnh mẽ của mình, rồi gục xuống vô lăng kiềm nén tiếng khóc.
Lục Thi Nguyệt khóc tầm năm phút mới căm hận lau nước mắt nói: “Lâm Khánh Quyền, cho dù anh hư tình giả ý dịu dàng với em, thì em vẫn có thể lừa gạt bản thân rằng, anh đang yêu em.
”
Một lúc sau, Lục Thi Nguyệt mới khởi động xe rời khỏi bãi đậu xe.
Lục Thi Nguyệt ngừng xe trước một chung cư không mới cũng không cũ, cô đậu xe xong thì rút chìa khóa xe, rồi đi vào thang máy lên lầu.
Ra khỏi thang máy, cô dừng trước chung cư số 908 rồi gõ cửa: “Lục Phượng, cậu có ở đây không?”
Nửa phút sau, cửa được mở ra từ bên trong, một cô gái mặc váy ngủ in hình gấu con, gương mặt ngái ngủ xuất hiện trước mặt Lục Thi Nguyệt.
“Lục Thi Nguyệt, hôm qua tớ làm bản thảo tới ba rưỡi sáng, tới bốn giờ mới đi ngủ, cậu có cần phải tới đây vào giữa trưa không? Buồn ngủ chết đi mất!” Cô gái tên là Lục Phượng, cùng họ với Lục Thi Nguyệt, nhưng hai người không có quan hệ máu mủ, mà chỉ đơn giản là cùng họ mà thôi.
Lục Thi Nguyệt phớt lờ đi vào nhà thay giày, lúc nhìn thấy mức độ bừa bãi ở bên trong, thì không khỏi ngạc nhiên nói: “Phượng, cậu là con gái mà cũng lười dọn phòng à, bừa bãi thế này thì làm sao mà đi được?”
Lục Phượng chẳng thèm quan tâm đi vào phòng ngủ, rồi nằm xuống giường ngủ tiếp.
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, đành phải thay cô ấy dọn căn phòng còn hơn bãi rác này nữa.
Đợi đến khi cô dọn xong đã là chuyện của một tiếng sau.
Lục Thi Nguyệt lau mồ hôi trên trán nói: “Lục Phượng, con nhãi chết tiệt này, con gái mà lười như cậu thật sự quá đáng lắm đấy.
”
Lục Thi Nguyệt ném giẻ lau vào thùng rác, rồi rửa tay đi vào phòng ngủ.
“Phượng, mau dậy đi, đừng ngủ nữa, tớ đã gọi đồ ăn bên ngoài rồi, tiện thể gọi thêm hai lon bia nữa, đến lúc đó cậu phải uống cùng tớ.
”
Lục Thi Nguyệt nói.
Lục Phượng buộc phải mở mắt, nhìn Lục Thi Nguyệt bằng đôi mắt lim dim, tức giận nói: “Cậu và Lâm Khánh Quyền lại làm sao nữa?
“Anh ấy định ly hôn với tớ.
”.