“Tình hình không quá lạc quan, tạm thời đã cứu sống được, nhưng phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt quan sát 48 tiếng, nếu trong khoảng thời gian này bệnh nhân có thể tỉnh lại thì không có vấn đề gì lớn, nếu không tỉnh lại thì có khả năng sẽ trở thành người thực vật, cô nên chuẩn bị trước tinh thần.
”
Lục Thi Nguyệt ngây ngốc, nắm lấy tay bác sĩ, căng thẳng hói: “Bác sĩ, anh nói như vậy là sao? Như nào gọi là thành người thực vật? Cô ấy vẫn đang tốt, sao thành người thực vật được?
Lục Phượng là bạn thân của cô, là người thân của cô, trên đời này, cô có thể lợi dụng gương mặt, lời nói của mình lừa dối tiền của bất cứ ai, nhưng sẽ không bao giờ lừa gạt Lục Phượng, ở cái thành phố lạnh lẽo, xa lạ này, bọn họ là người thân nương tựa lẫn nhau.
Giờ đây Lục Phượng vì cô mới trở thành người thực vật, cô như sắp phát điên lên, bụng cô cũng đang ân ẩn đau vì kích động quá mức, trán chảy đầy những giọt mồ hôi li ti.
Jimmy tiến tới dìu cô, an ủi nói: “Thi Nguyệt, cô bình tĩnh lại đã, tôi nghĩ chắc chắn cô Lục sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
”
Nhóm bác sĩ cũng động lòng trắc ẩn, nói: “Cô à, mong cô bình tĩnh lại, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức chữa trị cho bạn cô.
”
Lục Thi Nguyệt dựa vào người Jimmy, bụng càng lúc càng đau hơn, cuối cùng cô ngất đi.
Đến lúc tỉnh lại cô đã nằm trên giường rồi, còn Jimmy ngồi một bên trông cô, thấy cô vừa tỉnh dậy liền nói: “Mợ chủ, bác sĩ nói cô đã mang thai ba tháng rồi.
”
Sắc mặt Lục Thi Nguyệt trắng bệch, cảnh giác nhìn Jimmy: “Cô muốn làm gì?”
Jimmy khó hiểu nhìn cô, nói đâu ra đấy: “Mợ chủ, mang thai là chuyện tốt, nếu tổng giám đốc Lâm biết thì chắc chắn sẽ rất vui.
”
Lục Thi Nguyệt bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn Jimmy: “Jimmy, chúng ta có gì cứ nói thẳng, cô biết quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Lâm mà, nếu anh ấy biết tôi đã mang thai, chắc chắn sẽ bắt tôi bỏ nó, cô cũng là một người phụ nữ, có lẽ cũng không nhẫn tâm nhìn thấy đứa trẻ chưa chào đời đã bị phá mất nhỉ.
”
Jimmy gật đầu, chợt cười nói: “Mợ chủ, tôi hiểu ý của cô, nhiệm vụ của tôi lần này là đến để chăm sóc cô, không bao gồm việc nói với tổng giám đốc Lâm cô đã man thai, nên cô cứ yên tâm.
”
Lục Thi Nguyệt thở phào một hơi, chân thành nói: “Jimmy, ban nãy đã hiểu nhầm cô rồi, với cả, cảm ơn cô!”
Jimmy nhún nhún vai, cười nói: “Cô đừng nói như vậy, tôi cũng không làm gì cả, tuy tôi chưa từng sinh con nhưng tôi cũng rất thích trẻ con, huống chi chuyện cô mang thai có nên nói với tổng giám đốc Lâm không cũng do cô quyết định, một người ngoài như tôi cũng không tiện nhúng tay vào.
”
Sắc mặt của Lục Thi Nguyệt cuối cùng cũng chuyển biến tốt hơn.
“Bất kể như thế nào, tôi vẫn muốn nói với cô một tiếng cảm ơn.
” Lục Thi Nguyệt vô cùng chân thành nói.
Ngập ngừng một lúc, cô lại nói: “Đúng rồi, tôi đã ngủ bao lâu rồi, tình hình phía bên Lục Phượng sao rồi?”
Jimmy thành thật nói: “Cô ngủ gần ba tiếng rồi, bác sĩ nói cô quá kích động, lại còn chịu kích thích dẫn đến động thai nên mới ngất đi, nhưng cô yên tâm, thai nhi không sao cả, còn về bạn cô, bác sĩ nói cần quan sát 48 tiếng mới biết được.
”
Dứt lời, bầu không khí lập tức lạnh đi.
Jimmy giả vờ ho vài tiếng, chuyển chủ đề: “Ban nãy tổng giám đốc Lâm gọi điện thoại tới nói là anh ấy đã lên máy bay rồi, chắc hai tiếng sau là có thể tới bệnh viện thăm cô.
”
Lục Thi Nguyệt chỉ gật đầu: “Bây giờ tôi có thể xuất viện rồi chứ?”
Jimmy lắc đầu: “Bác sĩ nói phải quan sát thêm, nếu thật sự không có vấn đề gì lớn thì mới có thể xuất viện, cô yên tâm đi, tôi đã nói với tổng giám đốc Lâm qua điện thoại rồi, nói cô bị thương nhẹ trong vụ tai nạn xe, tổng giám đốc Lâm sẽ không nghi ngờ gì đâu.
”
Lục Thi Nguyệt yếu ớt cười: “Cảm ơn cô, Jimmy!”
“Tôi nhận lương của tổng giám đốc Lâm, chăm sóc cô cũng là điều nên làm, cô đừng cảm ơn tôi mãi thế, nếu không thì cũng xa cách quá rồi.
”
“Được.
”
Lâm Khánh Quyền còn đến nhanh hơn một tiếng như Jimmy đã nói, anh vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy Lục Thi Nguyệt, giọng nói lạnh lùng: “Sao hôm qua không nói em đã bị thương?”
Lục Thi Nguyệt cười ngọt ngào như là làm nũng nói: “Tổng giám đốc Lâm, không phải anh đang quan tâm em đấy chứ?”
Jimmy phía bên kia thấy cuộc nói chuyện tình tứ giữa hai người thì cũng rất thức thời mà lặng lẽ đi ra ngoài.
Lâm Khánh Quyền cởi áo vest ra, tiện tay treo lên lưng ghế, rồi ngồi xuống: “Bị thương ở đâu rồi?”
Lục Thi Nguyệt nhìn anh, đột nhiên dang tay ra, tỏ vẻ yếu ớt nói: “Vụ tai nạn hôm qua thật sự là khiến em sợ chết mất, em còn tưởng rằng sẽ không thể gặp lại anh nữa, anh có thể ôm em không?”
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền lạnh đi, nhưng vẫn đứng dậy ôm cô vào lòng, tay phải giơ lên, hơn mười giây sau mới cứng nhắc hạ xuống, khẽ vỗ về lưng cô: “Tôi ở đây, không ai dám bắt nạt em nữa.
”
Lục Thi Nguyệt lặng lẽ dựa vào lòng anh, hít hà lấy hơi thở ấm áp trên người anh để xua đi nỗi lo lắng và sợ hãi về chuyện của Lục Phượng.
Lâm Khánh Quyền thấy cô hiếm khi ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, khóe môi lại hiện lên một nụ cười nhạt.
“Sợ lắm à? Lớn vậy rồi mà còn làm nũng?” Lâm Khánh Quyền hiếm khi dịu dàng nói.
.