Từ khi chúng tôi quen nhau, tôi đã thích cô ấy rồi.
Tôi nhớ tôi quen cô ấy vào năm hai đại học.
Lúc đó cô ấy ăn mặc rất giản dị, nhưng lại có một vẻ đẹp trong sáng, làm cho người ta gặp một lần là nhớ, làm cho người ta không rời mắt nổi."
Từ Thần Chinh hồi tưởng lại: "Cô ấy gọn gàng, xinh đẹp, là nữ thần trong lòng đám nam sinh trong trường.
Lúc ấy tôi đã nghĩ, trên đời lại có một cô gái đẹp tới vậy.
Nếu như khi đó người nhà không vội vã đưa tôi ra nước ngoài, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô ấy.
Đến khi tôi từ nước ngoài về, phát hiện cô ấy đã tới xí nghiệp của gia tộc tôi làm.
Lúc đó tôi mừng như điên, lập tức quyết định theo đuổi cô ấy.
Không ngờ chúng tôi còn chưa thành bạn bè trai gái, cô ấy đã xảy ra chuyện, còn tôi thì bị người nhà cưỡng ép đưa ra nước ngoài lần nữa, thậm chí ngay cả hộ chiếu của tôi cũng bị giữ lại.
Khi tôi về nước lần nữa, đã không thấy người đâu.
Tôi có tìm cũng chẳng tìm được, cho tới không lâu trước đây, cô ấy tìm được tôi, bảo tôi sắp xếp công việc cho cô ấy.
Tôi biết cơ hội của tôi lại tới rồi, mặc kệ cô ấy có kết hôn hay chưa, tôi đều muốn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy."
Trong mắt Lâm Khánh Quyền toàn là vẻ lạnh lẽo, nói: "Cậu Từ không cảm thấy bản thân có hơi tự mình đa tình à? Là người phụ nữ của tôi, tự tôi sẽ bảo vệ, không phiền tới anh chắn ngang bước chân."
Từ Thần Chinh nhìn anh một cái, trong lời nói chứa đầy hàm ý: "Nếu như tổng giám đốc Lâm có thể thật lòng thật dạ với Thi Nguyệt, đương nhiên tôi sẽ không thò chân chắn ngang.
Có điều tổng giám đốc Lâm có nhiều tình nhân thế, trong lòng còn có người khác, chẳng lẽ không biết vì sao Thi Nguyệt tới Thành phố Thanh Hải ư?"
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền run lên, anh cũng không phải kẻ ngốc, đoán ra được ngay: "Thi Nguyệt đang tránh tôi ư?"
"Lời này không phải tôi nói nhé, chỉ là tổng giám đốc Lâm cho rằng như vậy cũng được.
Thi Nguyệt là cô gái mà tôi thích nhiều năm, tôi sẽ không để cô ấy ở bên một kẻ không ra gì đâu."
Lâm Khánh Quyền khoanh hai tay trước ngực, nói: "Cậu Từ, lời này của anh dùng tư cách gì để nói vậy?"
Sắc mặt Từ Thần Chinh cứng đờ, ánh mắt lóe lên vẻ bực tức, nhưng nhanh chóng biến mất, lại trở về dáng vẻ công tử nhã nhặn.
"Tư cách bạn bè.
Nhưng mà tôi nghĩ không bao lâu nữa hẳn là tư cách người chồng.
Người cũ cũng về rồi, không cần thiết vừa anh anh em em với người cũ, vừa bày ra vẻ thâm tình không dứt với Thi Nguyệt.
Anh không ngại diễn nhưng tôi thấy ngấy lắm."
"Anh điều tra tôi?" Lâm Khánh Quyền bình tĩnh nói.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, người xưa sẽ không nói điêu." Từ Thần Chinh cực kỳ hào phóng thừa nhận: "Đương nhiên tôi phải điều tra rõ ràng người đàn ông mà Thi Nguyệt gả cho rồi.
Nếu như cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ không nhúng tay vào hôn nhân của cô ấy, nhưng nếu cô ấy không thấy vui vẻ, tôi sẽ dẫn cô ấy đi."
Lâm Khánh Quyền cười khẩy một tiếng, nói: "Cậu Từ đây nặng tình nhỉ.
Có điều một công tử nhà giàu như cậu Từ đây lại cam tâm tình nguyện đi làm "chồng bé" cho người ta, không cảm thấy làm mất mặt nhà họ Từ à?"
Sắc mặt Từ Thần Chinh vẫn không thay đổi.
Anh ta ưu nhã bưng cà phê lên, ung dung uống hai ngụm, nói: "Tôi và Thi Nguyệt chỉ có quan hệ bạn bè, trước khi cô ấy chưa ly hôn, tôi tuyệt đối không bắt đầu cuộc tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng với cô ấy được.
Huống chi Thi Nguyệt cũng không phải loại phụ nữ như thế.
Bề ngoài cô ấy xinh đẹp, nhưng hoàn toàn không phải kẻ bắt cá hai tay.
Thậm chí cả điểm này mà tổng giám đốc Lâm cũng không phát hiện, thật không biết anh làm chồng người ta kiểu gì nữa."
Nói xong, anh ta ra vẻ như bừng tỉnh, lại nói: "Tôi biết rồi, trong lòng tổng giám đốc Lâm chỉ có người cũ, Thi Nguyệt chỉ là một thứ đồ trang trí trước mặt anh, sao anh biết được thật ra cô ấy là một cô gái tốt cực kỳ giữ mình trong sạch chứ."
Ngón tay Lâm Khánh Quyền giật giật.
"Cậu Từ nói nhiều thế cũng có tác dụng gì đâu.
Thi Nguyệt yêu tôi, cho dù biết tôi có phụ nữ khác bên ngoài, cô ấy vẫn yêu tôi." Lâm Khánh Quyền nói một cách tự tin.
Sắc mặt Từ Thần Chinh thay đổi, ý vị không rõ nhìn anh, nói: "Tổng giám đốc Lâm dùng uy tín để thu phục người trong công việc, không ngờ nhân phẩm trong chuyện riêng tư lại tệ thế.
Chẳng lẽ không sợ một ngày, anh mất đi tình yêu đích thực của mình sao?"
"Tôi đã có thể làm cho hai người phụ nữ yêu tôi, thì sẽ có lòng tin có thể làm cho bọn họ chung sống hòa bình, việc này không nhọc cậu Từ lo lắng."
Cuối cùng Từ Thần Chinh cũng mất đi vẻ tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tổng giám đốc Lâm không cảm thấy mình tồi quá à?"
Lâm Khánh Quyền nói: "Tôi tồi cũng không phiền cậu Từ phí tâm.
Hôm nay tôi tới là muốn anh hủy việc cho Thi Nguyệt đến Thành phố Thanh Hải huấn luyện.
Bằng không tôi sẽ đích thân tới tìm ông Từ, tôi nghĩ ông Từ sẽ cho tôi mặt mũi về việc này."
Hai mắt Từ Thần Chinh híp lại, nói: "Anh đang uy hiếp tôi à?"
Lâm Khánh Quyền nhún vai, nói thẳng: "Tôi là doanh nhân, phải mở ra lối riêng đối với một vài việc không đi đường thẳng được.
Mặc dù cậu Từ tự mở công ty, nhưng cuối cùng vẫn là người nhà họ Từ.
Tôi nhớ cậu Từ cực kỳ hiếu thuận với ông Từ, sẽ không thể nào không nghe lời ông ấy chứ?"
"Anh uy hiếp tôi à?"
"Chỉ cần chuyện có thể thành, tôi không ngại dùng vài thủ đoạn đâu."
"Lần này tổng giám đốc Lâm phải thất vọng rồi.
Chuyện Thi Nguyệt đến Thành phố Thanh Hải huấn luyện là do công ty sắp xếp.
Mỗi một người mới vào công ty đều phải đi.
Tổng giám đốc Lâm mà không tin thì có thể tự đi tìm hiểu, chuyện của công ty, tôi nghĩ tổng giám đốc Lâm không cần thiết phải nhúng tay vào nhỉ."
Lâm Khánh Quyền nói: "Tôi mặc kệ có phải quy định của công ty không, dù sao anh chỉ cần giữ Thi Nguyệt lại là được.
Bằng không tôi sẽ đích thân tới gặp ông Từ."
Từ Thần Chinh nghiến răng: "Tổng giám đốc Lâm không cảm thấy việc này có hơi hèn hạ vô sỉ à?"
"Chỉ cần thành công, hèn thì hèn."
Từ Thần Chinh đứng lên, nói: "Tổng giám đốc Lâm, cảm ơn về bữa sáng.
Còn với lời đề nghị của anh, tôi không thể đồng ý.
Công ty có quy định của công ty, tôi không thể vì một câu của tổng giám đốc Lâm mà phá hỏng quy định của công ty được."
Lâm Khánh Quyền cũng đứng dậy, nói: "Vậy được rồi, hôm nay coi như tôi chưa từng tới tìm cậu Từ."
Nói xong, Lâm Khánh Quyền sải bước rời khỏi nhà hàng..