Khi buông ra, một lực mạnh đè lên cơ thể cô, sau đó môi của cô đã bị người ta che lại.
Lâm Khánh Quyền cho cô một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, đến khi tách ra, Lục Thi Nguyệt có chút thở gấp, cười xinh đẹp nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Tổng giám đốc Lâm tỉnh rồi à?"
Lâm Khánh Quyền nhéo mũi cô, nói: "Không phải cần đi làm à? Nhanh lên, ăn sáng xong, tôi đưa em đi."
"Hai hôm nay sao tổng giám đốc Lâm không ở cạnh cô Dương thế?" Lục Thi Nguyệt đi vào phòng tắm, Lâm Khánh Quyền cũng theo sau bước vào.
Lục Thi Nguyệt bèn thuận miệng hỏi.
"Chiều hôm qua cô ấy đã theo đoàn người về Châu Âu rồi." Vẻ mặt Lâm Khánh Quyền không nhìn ra được biểu cảm gì, nói.
Tay cầm bàn chải đánh răng của Lục Thi Nguyệt khựng lại một chút, nói: "Khó trách tổng giám đốc Lâm rảnh rỗi thế, thì ra là giai nhân rời đi rồi."
Lâm Khánh Quyền nhìn cô một cái, hỏi: "Ghen à?"
"Tổng giám đốc Lâm là nhân vật tai to mặt lớn thế, em nào dám ghen."
"Em đó, thỉnh thoảng giống như con cáo gian xảo ấy, cái gì cũng phải cò kè mặc cả cho tới khi đạt tới mặt có lợi cho em.
Có khi lại giống như con mèo lười, làm cho người ta không đoán được ra rốt cuộc em có suy nghĩ gì."
"Tổng giám đốc Lâm đang khích lệ em hả?"
Lâm Khánh Quyền ôm lấy cô từ phía sau, nói: "Chỉ cần em ngoan, trước khi chúng ta chưa ly hôn, tôi sẽ cho em hưởng thụ những thứ mà tất cả phụ nữ đều ước mơ có được."
Nói tới nói lui, vẫn coi cô như con thú cưng có thể chơi đùa thôi.
Lục Thi Nguyệt súc miệng, sau đó hôn một cái lên mặt anh, nói: "Tổng giám đốc Lâm, đến lượt anh rửa mặt rồi.
Em xuống tầng ăn sáng trước, nếu không kịp thì không đợi anh nữa.
Em chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty thôi, không so được với ông chủ lớn như tổng giám đốc Lâm đâu."
Lâm Khánh Quyền nói: "Chờ tôi, tôi đưa em tới công ty."
Lục Thi Nguyệt nhìn anh một cái, khẽ gật đầu rồi đi xuống tầng.
Ăn xong bữa sáng dì Ngô chuẩn bị, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Lâm Khánh Quyền xuống tầng hầm lấy xe, rồi lái thẳng tới trước cửa công ty của Lục Thi Nguyệt.
Lâm Khánh Quyền dừng xe ở bên lề đường, tháo dây an toàn, nghiêng người hôn lên mặt cô một chút, nói: "Buổi trưa, tôi đón em cùng đi ăn cơm."
Lục Thi Nguyệt nhìn anh một cách kỳ quái, nói: "Sao tổng giám đốc Lâm lại trở nên ân cần thế?".
||||| Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời |||||
"Chồng mời vợ ăn cơm, chẳng phải điều hiển nhiên sao?" Lâm Khánh Quyền nói một cách đương nhiên.
Lục Thi Nguyệt cười ngọt ngào, nói: "Thì ra tổng giám đốc Lâm có xem em là vợ à."
Lâm Khánh Quyền búng trán cô một cái, trả lời: "Tôi không coi em là vợ thì coi em là gì được nữa?"
Lục Thi Nguyệt hoạt bát nói: "Vậy cũng chỉ hỏi tổng giám đốc Lâm được thôi." Nói xong, cô mở cửa, bước nhanh xuống xe.
Khóe miệng Lâm Khánh Quyền cong lên, tâm trạng lập tức trở nên cực kỳ tốt.
Lâm Khánh Quyền lấy điện thoại ra, bấm một dãy số không hề lưu.
Sau khi điện thoại thông, anh nói: "Từ Thần Chinh phải không?"
Từ Thần Chinh ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó nói: "Là tôi, không biết anh là ai?"
"Tôi là Lâm Khánh Quyền, hôm qua mới gặp đấy.
Sao, anh đã quên rồi à?" Lâm Khánh Quyền nói.
Lần này Từ Thần Chinh càng thêm khó hiểu: "Không biết tổng giám đốc Lâm gọi điện cho tôi có việc gì?"
"Giờ rảnh không? Chúng ta đi uống ly cà phê, tôi nghĩ có mấy lời vẫn nên nói rõ với nhau thì tốt hơn." Lâm Khánh Quyền nói một cách chắc nịch.
Từ Thần Chinh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, mới trả lời: "Được, bao giờ?"
"Bây giờ luôn đi." Sau đó Lâm Khánh Quyền nói một địa chỉ hẹn gặp.
Hai người hẹn gặp nhau ở một nhà hàng.
Lâm Khánh Quyền gọi hai suất ăn sáng kiểu Tây.
Từ Thần Chinh tới, nhìn thấy bữa sáng trên bàn cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ ngồi xuống.
Hai người bọn họ đều có bề ngoài đẹp trai, ăn mặc trang nhã, cho nên lập tức trở thành phong cảnh trong nhà hàng.
"Tổng giám đốc Lâm, không có việc không lên điện Tam Bảo, anh nói đi, tìm tôi có việc gì?" Từ Thần Chinh cầm một miếng bánh mì, động tác ăn rất ưu nhã.
Lâm Khánh Quyền bưng cà phê lên, ung dung uống, cũng không vội vàng trả lời Từ Thần Chinh.
Hai người như bạn bè quen biết đã lâu, một người ăn sáng, một người uống cà phê, không nói gì nhưng bầu không khí lại hòa hợp một cách hiếm thấy.
Ăn sáng xong, Từ Thần Chinh cầm giấy lau miệng, nói: "Tổng giám đốc Lâm, có lời gì cứ nói."
"Chuyện Thi Nguyệt đi Thành phố Thanh Hải huấn luyện, tôi muốn anh gạch tên cô ấy khỏi danh sách." Lâm Khánh Quyền nói thẳng vào chủ đề chính.
Từ Thần Chinh ung dung cười, nói một cách từ tốn: "Không biết đây là chủ ý của Thi Nguyệt, hay là tổng giám đốc Lâm tự có quyết định?"
"Tôi là chồng của cô ấy, đương nhiên tôi có quyền quyết định thay cô ấy." Lâm Khánh Quyền híp mắt nhìn Từ Thần Chinh, nói.
Từ Thần Chinh nhún vai, đáp: "Tổng giám đốc Lâm, nếu như không phải quyết định của Thi Nguyệt, thứ cho tôi không thể đồng ý với anh.
Thi Nguyệt là người, không phải thú cưng, cô ấy có quyền quyết định chuyện của cô ấy.
Cho dù cô ấy đã kết hôn với anh, nhưng vẫn có không gian riêng.
Tổng giám đốc không cảm thấy tay duỗi quá dài khi nhúng tay vào công việc của cô ấy à?"
Lâm Khánh Quyền cười khẩy một tiếng, nói: "Anh thích Thi Nguyệt à?".