• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đĩnh bụng to, Giang Gia Niên bọc mình đến kín mít, tay chân nhẹ nhàng mà đi đến phía sau đội ngũ, nhìn nhân viên công tác cùng hành khách đi lối VIP, có cô gái trẻ đang giờ di động muốn chụp ảnh, chính là hình ảnh Hạ cơ trưởng cúi đầu xem đồng hồ, Giang Gia Niên nhíu nhíu mi, khụ một tiếng, làm cho cô gái đang lén lút hoảng sợ, ngoái đầu nhìn lại, có chút kỳ quái nói: "Cô có việc gì sao?"
Giang Gia Niên chưa nói cái gì, nhưng âm thanh ho khan của cô lại khiến cho Hạ Kinh Chước chú ý, đây chính là thanh âm của vợ anh đấy, nằm mơ đều không quên được, lúc ấy Hạ Kinh Chước liền chuyển đầu nhìn qua, cô gái kia vừa thấy cơ trưởng đại nhân quay đầu lại, tức khắc toàn bộ ánh mắt đều là trái tim hồng, tay chân luống cuống mà muốn nói gì đó, ai biết cơ trưởng đại nhân lại trực tiếp vòng qua cô ta, đi tới chỗ thai phụ ho khan bên cạnh, cau mày nói: "Sao em lại tới đây, có phải bị cảm lạnh không?"
Cô gái trẻ sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại bọn họ đại khái là quan hệ gì, mà chính mình vừa rồi chụp lén đều bị vợ người ta nhìn thấy, cô gái lập tức đỏ mặt mà chạy mất, quyết định ngốc một lúc sẽ đi qua cửa an ninh sau.
Giang Gia Niên liếc mắt nhìn bóng dáng đối phương, sờ sờ mặt nói: "Em có dọa người như vậy sao?"
Hạ Kinh Chước nhìn kỹ một hồi, nghiêm túc nói: "Bộ dáng hưng sư vấn tội đích xác rất dọa người."
Giang Gia Niên bất đắc dĩ mà véo anh một cái, hừ một tiếng nói: "Anh hẳn là không quên chứ, hôm nay là ngày Hạ thúc thúc đi."
Biểu tình của Hạ Kinh Chước hơi dừng lại, nhanh chóng nói: "Anh nhớ rõ."
Giang Gia Niên sốt ruột nói: "Vậy sao anh còn chưa an bài gì vậy? Anh sẽ không để cho ba anh đi luôn đấy chứ?"
Hạ Kinh Chước rũ mắt liếc cô, nhàn nhạt nói: "Anh đây không phải đang qua kiểm tra an ninh sao?"
Giang Gia Niên sững sờ, hơn nửa ngày không phản ứng, Hạ Kinh Chước trực tiếp cởi áo khoác chế phục tròng lên người cô, dưới ánh nhìn chăm chú của người xếp hàng phía sau nhẹ giọng nói: "Em trở về chờ anh, anh phải đi qua rồi."
Nói xong, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, trong lúc cô ngốc ngốc nhìn theo đi qua kiểm tra an ninh.
Sau đó, Giang Gia Niên mới phản ứng lại được hành vi thân mật thường ngày của bọn họ lại thể hiện ở nơi xếp hàng kiểm tra an ninh sân bay có bao nhiêu chói mắt, trình độ thẹn thùng cũng không kém gì so với cô gái trẻ chụp lén kia.
Mà qua kiểm tra an ninh, Hạ cơ trưởng cũng không trực tiếp đi ra sân bay như khi làm việc, mà ngược lại lấy di động xem một cái tin nhắn, dựa theo thông tin được báo trên đó đi tìm cửa đăng ký, nhanh chóng tìm thấy Hạ Uyên ở cửa đăng ký một phòng khách quý gần đó.
Hạ Uyên vẫn là một đầu đầy tóc bạc, ngồi ở phòng chờ nhìn chằm chằm mặt đất phát ngốc, hành khách xung quanh hoặc là đang xem di động, hoặc là đang xem TV, chỉ có ông đang ngẩn người, biểu tình trên mặt hoảng hốt, sắc mặt cực kém.
Có thể thân thể ông ấy không tốt lắm, luôn nhịn không được mà ho khan, Hạ Kinh Chước dừng bước ở trước quầy, người trực ban thấy anh trước mắt liền sáng ngời, e thẹn mà đứng lên nói: "Xin chào anh, xin hỏi...."
Hạ Kinh Chước không đợi đối phương nói xong liền giơ tay lên ngăn những lời kế tiếp cô ta muốn nói, anh trực tiếp bước chân dài đi vào, ngồi xuống vị trí đối diện Hạ Uyên.
Hạ Uyên hoàn hồn, ngước mắt lên nhìn, sau khi thấy là anh liền chấn động, ngơ ngác nói: "Sao con lại đến đây? Mùng một còn đi làm sao?"
Hạ Kinh Chước hơi hơi gật đầu, xem như đáp lại vấn đề của ông, Hạ Uyên có chút ngoài ý muốn, ông giống như còn có chút phản ứng trì độn, sau một lúc lâu mới nói: "Con xuất hiện ở đây làm ba thật ngoài ý muốn. Ba cho rằng, cả đời nay con cũng không muốn gặp lại ba." Vừa dứt lời liền bắt đầu ho khan.
Hạ Kinh Chước im lặng mà nhìn ông, đang chờ ông dừng ho khan, anh chậm rãi nhăn mi lại, tựa hồ như Hạ Uyên ho thêm một chút, tâm của anh đều như bị cắt thêm một chút.
Cuối cùng, anh vẫn là ngồi không yên, đứng dậy rót nước ấm cho ông, Hạ Uyên ho khan, căn bản không biết anh đi rót nước ấm cho chính mình, còn tưởng rằng Hạ Kinh Chước thấy phiền liền đi rồi, hốc mắt lập tức đỏ lên, càng không thể dừng ho khan, trực tiếp ho đến mức mọi người xung quanh đều nhìn ông, ông có chút thở không nổi.
Sau đó, trong lúc đầu óc ông bắt đầu hôn mê không rõ, ông thấy con trai diện mạo tương tự chính mình đã trở lại, anh mặc chế phục phi công, trong tay bưng ly nước ấm, đi tới ngồi ở bên người ông, đỡ ông uống nước.
Giống như bệnh lập tức liền tốt lên, vừa rồi làm thế nào cũng không ngừng ho khan được sau khi nước ấm vào đến yết hầu cũng tốt hơn rất nhiều, hốc mắt Hạ Uyên càng thêm đỏ, uống xong nước ông suýt chút nữa rơi lệ, Hạ Kinh Chước đem ly nước để ở một bên, nhân viên ở quầy đi tới nhẹ giọng nói: "Xin hỏi hành khách Hạ Uyên đi nước Mỹ có ở đây không? Chuyến bay của ngài đã bắt đầu đăng ký."
Hạ Uyên ngơ ngẩn mà nhìn Hạ Kinh Chước, anh trực tiếp nói với nhân viên kia: "Cảm ơn."
Nhân viên trước quầy thẹn thùng gật đầu, xoay người rời đi, Hạ Uyên cúi đầu, chuẩn bị đứng dậy rời đi, Hạ Kinh Chước lại nói thẳng: "Ông không cần đi lên."
Hạ Uyên khó hiểu mà nhìn về phía anh, Hạ Kinh Chước cũng đứng lên nói: "Vé máy bay của ông tôi đã hủy bỏ giúp ông rồi." Anh tùy tay vỗ vỗ cổ tay áo, không chút để ý nói, "Hôm nay tôi bay đi Bắc Mỹ, buổi tối khoảng 9h mới có thể tan tầm, Gia Niên đang ở cửa phụ số 13 chờ ông, ông cùng cô ấy đi về trước đi."
Hạ Kinh Chước nói những lời này không dài, nhưng lượng tin tức rất lớn, Hạ Uyên nghe xong cả người đều choáng váng, chỉ vào chính mình nói: "Con nói con hủy vé máy bay của ba? Con để ba....Trở về?" Thanh âm của ông run rẩy nói, "Kinh Chước, ba không nghe lầm chứ, ba....."
Hạ Kinh Chước nâng tay lên nhìn đồng hồ, có chút không kiên nhẫn nói: "Tôi không thích một câu nói hai lần, sắp đến thời gian phi hành, tôi đi trước."
Nói xong, anh trực tiếp kéo rương phi hành rời đi, nhìn tấm lưng kia, thật là làm người hoảng hốt nhớ tới thời điểm trẻ tuổi, Hạ Uyên còn nhớ rõ chính là cũng là phi công tiêu sái như vậy, nhưng sau đó thì sao chứ, ngay cả dũng khi nhấc tay thao tác cũng không nổi, cuối cùng không thể lưu lại Giang Thành, phảng phất như tiếp tục ở lại nơi này, mỗi ngày đều bị chỉ trích, chịu dày vò.
Cũng không biết làm thế nào mà đi đến cửa số 13, Hạ Uyên vừa mới vừa đứng yên liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu trắng dừng ở trước mặt, Giang Gia Niên mở cửa sổ ghế phụ nói với ông: "Ba, ba đem hành lý của ba để vào cốp xe đi, con không tiện đi xuống, không giúp ba được."
Cô mang thai, không thể giúp ông dọn hành lý là bình thường, chính là làm Hạ Uyên ngoài ý muốn không phải cái này, mà là: "Cháu kêu ta cái gì?"

Giang Gia Niên cười, sau khi xin lỗi cảnh sát giao thông đang thúc giục rời đi liền nói với Hạ Uyên: "Ba, ba mau lên xe đi, Kinh Chước để con đón ba về nhà, bây giờ đang là Tết, chúng ta cũng đừng đi ký túc xá, liền về bên nhà con đi, ba mẹ con đã sớm muốn gặp mặt ba!"
Hình ảnh như vậy, Hạ Uyên chỉ thình lình thấy qua ở trong mộng.
Nhưng cho dù là ở trong mộng, ông cũng biết đó là chuyện không có khả năng xảy ra.
Nhưng rất nhanh, ông lên xe, xe chậm rãi trở về, bên tai là tiếng nhắc mãi của con dâu ở ghế điều khiển, ông biết là con trai để con dâu đón ông trở về, ông cũng biết chính mình sẽ không bao giờ phải đi nữa, từ bây giờ ông không cần lẻ loi một mình ở nước ngoài chuộc tội, ông có thể ở chỗ này chơi với cháu nội, có thể nói chuyện với con trai, không cần một lòng ôm áy náy, nhìn con trai lạnh mặt nữa.
Giang Gia Niên vẫn luôn nói chuyện, chính là sợ cảm xúc của Hạ Uyên không ổn định, cô muốn cho ông cảm thấy tùy ý tự nhiên một chút, nhưng vẫn không thể ngăn cả nước mắt của ông, Giang Gia Niên nhìn  thấy ông khóc từ kính chiếu hậu, cũng không nói chuyện nữa, im lặng mà tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, điều khiển xe chạy ổn định vững vàng trên đường sân bay về nhà.
Cô nghĩ, những ngày tháng hạnh phúc, hẳn là bây giờ mới bắt đầu đi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK