• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đi, Hạ cơ trưởng bình thường lạnh nhạt quen rồi, người bên cạnh đều biết anh có tính cách gì, cũng sẽ không trách, nhưng tới trước mặt người không quen thuộc, loại lạnh nhạt này trử bỏ ẩn ẩn lộ ra bên ngoài cảm giác biến thái, chính là loại cảm giác không coi ai ra gì.
"Bình thường anh ấy không phải như vậy." Giang Gia Niên ngay cả chính mình cũng không quá tin tưởng mà giải thích một chút, khụ một tiếng liền thúc giục mẹ mang nước ra ngoài, trong lòng cô cảm thấy nếu bọn họ không đi ra, bên ngoài có khả năng liền phải đánh nhau rồi.
Trên thực tế, cũng không kém nhiều lắm.
Người đàn ông xem mắt đang bị Hạ Kinh Chước hỏi một vấn đề, anh ta tới tìm Giang Gia Niên làm gì? Có trời mới biết tìm cô làm gì, còn không phải ba mẹ cô ta gọi điện tới cho anh ta tính hôm nay cho bọn họ gặp lại sao, lại không phải chính anh ta muốn tới T.T, "Tôi tới để gặp cô ấy." Người đàn ông xem mắt ủy khuất nói, "Trước đó chúng ta cũng từng gặp nhau, anh là người nào của Giang tiểu thư nha? Lần trước Giang tiểu thư hỏi tôi có để ý cô ấy có đứa nhỏ hay không, tôi trở về cẩn thận suy xét cảm thấy thật ra cũng không có gì, đứa trẻ sinh ra liền đi theo tôi cũng sẽ không lạ lẫm, còn sẽ coi tôi là ba ruột, cả nhà như vậy cũng không tồi. Dù sao hiện tại nước ta đã cho sinh con thứ hai, về sau còn có thể lại sinh một đứa con của chúng tôi."
Người đàn ông xem mắt kia hiển nhiên không biết chữ chết viết như thế nào, anh ta hoàn toàn đem Hạ Kinh Chước trở thành anh trai của Giang Gia Niên đến để gặp mặt, rốt cuộc hôm nay anh ta là được Giang phụ Giang mẫu gọi tới, nếu là người yêu Giang Gia Niên, vậy hai vợ chồng già bọn họ còn gọi anh ta tới làm gì?
Thời điểm Giang Gia Niên đi ra, vừa lúc nghe thấy người đàn ông xem mắt kia nói chuyện thai thứ hai, cô quả thực không cần nhìn biểu tình của Hạ Kinh Chước cũng biết hiện tại anh dọa người như thế nào, nhìn bộ dáng kinh tủng của người đàn ông xem mắt kia mà xem, giống như nhìn thấy Tử Thần vậy, cầm lòng không đậu mà xê dịch về phía Giang phụ bên kia.
"Tôi, tôi nói sai cái gì sao?" Anh ta còn không tự biết mà hỏi lại, cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, chật vật tới cực điểm.
Giang Gia Niên nhanh chóng muốn đi lên hòa hoãn không khí một chút, nhưng Hạ Kinh Chước trực tiếp giữ chặt tay cô ấn xuống một bên, bản thân lại mỉm cười nhìn người kia nhẹ giọng nói: "Suy nghĩ của anh thật không tồi, nghe cũng không giống như người xấu."
Người kia nghe vậy chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, gãi gãi đầu nói: "Cảm ơn anh khích lệ."
Hạ Kinh Chước ôn thanh nói: "Anh cảm thấy tôi đang khen anh sao?"
Người kia: "Hả? Không phải sao?"
Hạ Kinh Chước dựa lưng lên ghế sô pha, một tay nâng lên đặt ở chỗ dựa lưng, mười phần khí khái cơ trưởng nói: "Cũng coi như vậy đi, nhưng cõ chuyện vẫn phải nói với anh." Tươi cười trên mặt anh cũng dần dần biến mất, không chút để ý mà nhìn chằm chằm người kia nói, "Đứa bé của Giang Gia Niên, là của tôi."
Lời này vừa nói ra, bốn người khác trong phòng đều mở to hai mắt mà nhìn, ba người khác là bởi vì giật mình, mà Giang Gia Niên trừng mắt là bởi vì cảm thấy thẹn thùng cùng khẩn trương, người đàn ông này cư nhiên cứ như vậy làm trò nói ra trước mặt mọi người, người đàn ông xem mắt kia nói thế nào cũng là thân thích trong nhà giới thiệu, nếu chạy đi nói bậy thì làm sao bây giờ? Chưa kết hôn đã có thai gì đó tuy rằng không hiếm lạ, chính là cũng không tốt lắm đâu!
"Hôm nay gọi anh tới đây là hiểu lầm." Hạ Kinh Chước vẫn đang nói, anh là nhân vật kiểu gì chứ, tự nhiên là suy xét chu toàn, "Lãng phí thời gian của anh, tôi rất xin lỗi. Về sau nếu có cơ hội, tôi sẽ bồi thường cho anh." Anh lấy danh thiếp từ túi tiền áo khoác tây trang, dùng tay cẩn thận đưa qua, nhàn nhạt nói, "Danh thiếp của tôi, nếu cần đến đâu có thể liên hệ tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ."
Người đàn ông xem mắt ngu ngơ mờ mịt mà tiếp nhận danh thiếp, nhìn thoáng qua chột dạ mà cười nói: "Ngài, ngài là phi công."
Anh ta thốt ra lời này, Giang phụ Giang mẫu mới xem như biết được thân phận chức nghiệp của con rể tương lai, Giang phụ ngồi gần người đàn ông kia, nhìn thoáng qua danh thiếp, ngẩng đầu nói: "Cậu làm việc ở hãng bay An Bình sao?"
Khi nói chuyện với ba mẹ Giang Gia Niên, Hạ Kinh Chước còn tính là vô cùng hiền lành, ít nhất khóe miệng tươi cười chân thành không ít.
"Vâng ạ. Bác trai có nghe nói qua sao?"
Giang phụ cười nói: "Bác đã từng ngồi máy bay công ty này, lúc về quê, máy bay lớn, không gian trong cabin rất tốt, cơm máy bay cũng ngon, so với những công ty hàng khống khác thì tốt hơn nhiều."
Hạ Kinh Chước văn nhã lễ phép nói: "Lần sau bác trai muốn đi đâu có thể trực tiếp gọi điện thoại cho cháu, cháu giúp bác đặt vé máy bay, đi chỗ nào cũng đều có thể, cháu đưa bác đi."
Đúng vậy, con rể tương lai của ông chính là phi cơ trưởng, mấy trăm sinh mệnh trên máy bay đều nằm trong tay cậu ta, trên máy bay cậu ta là lớn nhất, ai cũng phải nghe theo, cũng không phải là "cậu ta đưa ông đi" sao?
Trong nháy mắt Giang phụ đã bị bắt làm tù binh, vô cùng vừa lòng cậu con rể này, cảm thấy về sau trước mặt bạn bè sẽ vô cùng có mặt mũi, sẽ không bị bọn họ trong tối ngoài sáng chèn ép nói con gái 30 tuổi còn là khuê nữ. Giang mẫu nhìn con rể khi nói chuyện cùng bọn họ cũng không lãnh đạm như vậy, trong lòng thoải mái hơn một chút, nghĩ lại lời cậu ta nói cũng coi như thỏa đáng, quà tặng đều rất quý giá, hẳn là cũng rất coi trọng khuê nữ nhà bọn họ. Bà âm thầm gật đầu, cho con gái một ánh mắt tán thưởng, Giang Gia Niên đỏ mặt mà cười cười, bắt lấy tay người đàn ông bên cạnh.
Nhìn đến cảnh này, người đàn ông xem mắt kia liền biết chính mình gặp cái "hiểu lầm" gì, lời nói vừa rồi của vị Hạ tiên sinh này là có ý tứ gì, ngay lập tức cảm thấy chính mình ngồi ở chỗ này quả thực chính là bóng đèn mười vạn vôn, nhanh chóng đứng dậy cáo từ muốn đi, nhưng lại bị ngăn cản.
Ngăn anh ta lại không phải người khác, đúng là Hạ Kinh Chước, anh nâng tay lên che trước mặt anh ta nói: "Rốt cuộc tôi còn chưa kết hôn với Gia Niên, trước đó cô ấy đi xem mắt cũng là do chúng tôi không câu thông, hy vọng anh đừng để trong lòng, sau khi đi ra ngoài cũng đừng nhắc tới trước mặt người khác."
Khí thế kia của Hạ cơ trưởng, thời điểm khai hỏa toàn bộ căn bản không ai có thể phản đối anh, người đàn ông xem mắt nhanh chóng gật gật đầu, lúc này mới được phóng thích, lập tức rời đi.
Người ngoài đi rồi, trong phòng liền chỉ còn lại người một nhà, bốn người nhìn nhau, Giang mẫu cười cười nói: "Cái kia, sắp giữa trưa rồi, hai đứa cũng đừng đi nữa, ở nhà ăn đi." Dừng một chút, bà nhìn về phía Giang phụ, ông gật gật đầu, lúc này bà mới nói, "Chúng ta thương lượng một chút chuyện kết hôn của cháu với Gia Niên, được chứ?"
Cái này lại đến Giang Gia Niên kích động, cô cơ hồ sắp đứng lên, vẫn là bị Hạ Kinh Chước kéo trở về.
"Mẹ, sao lại nói đến chuyện này, bọn con mới ở bên nhau không bao lâu liền kết hôn, mẹ ....."
Lời cô còn chưa dứt, phía sau liền vang lên một giọng nam lạnh lẽo chậm rãi nói: "Sao vậy, em thật không muốn kết hôn với anh sao."
Giang Gia Niên ngoái đầu nhìn lại, Hạ Kinh Chước ngồi nghiêm chỉnh mà chăm chú nhìn cô, suy nghĩ của người đàn ông này luôn làm người ta không nắm bắt được, thời điểm anh không nói lời nào cô rất khó có thể nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì, cũng không phân biệt được những lời này anh nói chỉ là thuần túy do ghen hay vẫn là thật sự muốn kết hôn với cô.
Nếu anh nghiêm túc, vậy cô phải đáp ứng sao? Này có thể quá qua loa hay không? Bọn họ mới quen biết được mấy tháng, liền quyết định ở bên nhau cả đời, như vậy thật sự lý trí sao?
***
Thời điểm đi ra khỏi Cục Dân Chính, Giang Gia Niên còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại.
Cho nên nói, hiện tại cô xem như đã kết hôn?
Đứa nhỏ trong bụng xem như có thân phận?
Quay đầu nhìn người bên cạnh, ba đứa nhỏ nhưng thật ra bình tĩnh giống như mới vừa mua đồ ăn từ chợ bán thức ăn ra vậy, trong tay còn cầm một túi kẹo, là lúc mới từ trong nhà đi ra thuận đường vào siêu thị mua, lúc ấy cô rất tò mò anh mua kẹo làm gì, còn mua nhiều như vậy, lúc này lãnh chứng xong rồi, hai người lên xe, ngồi trên xe, liền thấy Hạ cơ trưởng nghiêm túc mà lấy túi giấy xinh đẹp trong ngăn kéo ra, đem kẹo chia làm hai phần.
Giang Gia Niên nhìn mà không thể hiểu được, sau đó một phần kẹo đó liền được giao vào tay cô.
"Cho em?" Cô nghi hoặc hỏi.
Hạ Kinh Chước gật đầu nói: "Không đúng sao? Kết hôn không phải nên phát kẹo mừng cho đồng nghiệp sao?"
Giang Gia Niên kinh tủng mà nhìn anh: "Anh không phải là muốn lập tức nói cho mọi người chuyện anh kết hôn chứ?"
Hạ Kinh Chước không nói chuyện, chỉ là nghiêm túc mà thu phần kẹo mừng của anh lại, sau đó lái xe rời khỏi Cục Dân Chính.
Hôm nay không phải cuối tuần, Giang Gia Niên là xin nghỉ, Hạ Kinh Chước là ngày nghỉ bình thường.
Nói đến cũng thật trùng hợp, ngày nghỉ của anh tuy nói là bay bốn ngày nghỉ hai ngày, nhưng thời điểm không phải cuối tuần cũng không nhiều lắm, có thể trùng hợp như vậy, trong thời gian làm việc gặp cha mẹ cô, thậm chí trực tiếp phát triển đến lãnh giấy hôn thú như thế này, cũng coi như là duyên phận trời cao ban cho.
Lại nói tiếp, sao bọn họ lại đến nơi này lãnh chứng? Cẩn thận ngẫm lại, hình như là do Giang mẫu nói mấy câu kia.
"Con cũng không thể để khi đứa nhỏ sinh ra còn không có thân phận rõ ràng, ngay cả giấy khai sinh còn không làm được chứ?"
"Làm người đều phải có trách nhiệm, đã có con, làm cha mẹ phải có trách nhiệm với đứa trẻ, kể cả hai đứa cảm thấy tình cảm còn chưa đến mức kết hôn những cũng phải vì đứa nhỏ mà suy nghĩ. Kể cả vô dụng, hai đứa cũng lãnh chứng trước, để đứa nhỏ sinh ra bình thường, nếu về sau hai đứa cảm thấy ở chung không thích hợp, lại nghĩ đối sách khác cũng có thể.
Đơn  giản cũng chỉ có mấy chữ.
Vì đứa nhỏ.
Vuốt tờ giấy màu hồng trong tay, trân trọng mà để vào trong ba lô, tâm tình của Giang Gia Niên rất là phức tạp.
Kẹo mừng của Hạ Kinh Chước chuẩn bị cho cô đang nắm ở trong tay, cầm lòng không đậu, cô liền tự mình ăn trước một viên. 
***
Editor: Tốc độ của Hạ cơ trưởng ko phải nhanh bình thường đâu!!! Các nàng cmt cho t đi nào!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK