Giờ phát này Giang Gia Niên đang ở hiệu thuốc lựa chọn những loại thuốc cần thiết hàng ngày, cùng với hai thứ quan trọng nhất là nhiệt kế và thuốc hạ sốt, căn bản không biết Hạ Kinh Chước đang ở nhà một mình tự mâu thuẫn cái gì.
Cô lựa chọn xong, lại mua thêm hòm thuốc ở tiệm thuốc, đem tất cả đồ vật đều sắp xếp đặt ở trên xe, nhanh chóng trở về.
Thời điểm ý thức mơ hồ, Hạ Kinh Chước lại nghe thấy thanh âm mở cửa phòng, anh muốn mở mắt ra nhưng không có chút sức lực nào, chăn che ở trên đôi mắt, chung quanh một mảnh đen nhánh, không có chút ánh sáng, cũng giống như tâm tình âm u của anh vào giờ phút này.
Một lát sau, hình như có người tới mép giường, là ăn trộm sao? Hẳn là không phải, ăn trộm sẽ không gióng trống khua chiêng mà kéo chăn của anh ra như vậy, còn dùng ngữ điệu mãnh liệt nói cái gì đó.
Cụ thể nói cái gì, lỗ tai của anh giống như ù ù căn bản nghe không ra, chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương không tốt.
Giang Gia Niên nhìn người đàn ông nửa sống nửa chết nằm ở kia, nào có chút uy phong lẫm lẫm khi tỉnh táo khỏe mạnh, cô vừa giúp đối phương sửa sang lại quần áo vừa không nhịn được trách cứ nói: "Anh là ngu ngốc sao? Kể cả còn trẻ tuổi cũng qua 25 đi? Sao không biết chiếu cố chính mình như vậy? Sinh bệnh còn đem chính mình bao kín mít trong chăn, tôi xem anah hẳn là có ý định tìm chết."
Tàn nhẫn nói một đống lớn, người đàn ông trên giường vẫn không cho bất kỳ phản ứng gì, Giang Gia Niên bất đắc dĩ thở dài, lấy nhiệt kế tới đo nhiệt độ cơ thể cho anh, trong lúc chờ kết quả cô đi đun nước nóng, chuẩn bị cho anh uống thuốc, mà khi cô lấy nhiệt kế, nhìn thấy con số trên đó bỗng nhiên hoài nghi chính mình chuẩn bị thuốc hạ sốt này có dùng được hay không.
Gần 40 độ, đều sốt đến mê sảng đi? Anh ta rốt cuộc làm sao có thể nhịn được?
Ký ức của Giang Gia Niên nhanh chóng lùi lại lần gặp sự cố phi hành lần trước, khi đó anh đi ra ngoài kiểm tra phi cơ, hình như mắc mưa, có phải bởi vì cái này nên trở về có chút cảm mạo, sau khi trở về cũng không chú ý nên hiện tại mới nghiêm trọng như vậy?
Ngẫm lại cũng thật là, nhìn trạng thái của anh ta, có khả năng là vài ngày không làm việc, nghĩ lại nghĩ, có thể là bị dừng bay, anh ta là người như vậy, xảy ra chuyện này, nào còn có tâm tư quan tâm vấn đề thân thể.
Nhìn thời gian trên di động, Giang Gia Niên đi đổ nước ấm, đổ qua lại giữa hai ly, khi độ ấm thích hợp mới mang đến mép giường, ngồi ở đó dùng cánh tay đem anh nâng dậy, lay lay nói: "Này, tỉnh tỉnh, uống thuốc đi."
Thanh âm nay thật đúng là tràn ngập ánh sáng ôn nhu săn sóc mẫu tính, ước chừng cũng vì như vậy mà người bệnh đang hôn trầm miễn cưỡng căng mí mắt, sau khi nhìn thấy cô liền có thể gọi một tiếng-- "mẹ" đi.
Giang Gia Niên cắn cắn môi, vừa cho anh uống thuốc vừa lẩm bẩm nói: "Tôi có lớn tuổi hơn anh nhưng cũng không già đến mức giống mẹ của anh chứ."
***
Thời gian đi làm buổi chiều ở Duyệt Đồ là hai giờ, khi Giang Gia Niên rời đi là hơn 12h, lúc ấy cô chỉ nghĩ đi xem một chút liền quay về, cũng sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian, cô căn bản không nghĩ chính mình bởi vậy mà cả buổi chiều đều không về được.
Cao ốc Duyệt Đồ, Lâm Hàn Dữ ngồi trong văn phòng Giang Gia Niên, ghế dựa là ghế dựa của cô, máy tính cũng là máy tính của cô, đồ dùng hằng ngày của cô đều để ở mặt bàn, cửa văn phòng mở ra, nhân viên bên ngoài nếu là dám giương mắt nhìn xem thì có thể thấy chủ tịch gần như si mê mà nhìn ảnh chụp của Giang Gia Niên trên mặt bàn, ngón tay đụng vào khung ảnh giống như chạm vào thân thể của cô, tâm tình áp lực lại khẩn trương, tâm tình như vậy chỉ vì cô mới tồn tại, hoàn toàn khác cảm giác với Hứa Hoan Nhan.
Anh ta quả nhiên vẫn cần người phụ nữ này, đổi thành ai cũng đều không được, chỉ hy vọng anh ta phát hiện không quá muộn, còn có cơ hội vãn hồi.
Hơi hơi lui thân mình ra phía sau, dựa lên lưng ghế, thân thể Lâm Hàn Dữ theo ghế dựa lay động lắc lư một chút, anh ta tiện tai kéo ngăn kéo nhỏ giữa bàn làm việc ra, vốn chỉ là hành vi nhàm chán, lôi ra lại đẩy về, qua lại vài lần lại thấy cô để ở bên trong thẻ đăng ký.
Thẻ đăng ký kiểu này cô chưa bao giờ lưu trữ, mỗi lần xuống máy bay đều ném vào thùng rác, sao lại để ở đây hai cái chứ?
Nghi hoặc một chút, anh ta cầm lấy nhìn nhìn, là chuyến bay của công ty An Bình, một lần là bay đi Bắc Kinh, một lần là bay đi New Yorrk, chữ viêt phía trên cũng không có gì kỳ quái, anh ta suy đoán có thể là vì hợp tác dự án với An Bình nên cô mới thuận tay lưu lại đi. Nhưng gần đây công ty đặt vé máy bay đều là của hãng bay An Bình, cô căn bản không cần lưu trữ, này rốt cuộc là vì cái gì?
Thật sự không nghĩ ra, hẳn cũng không phải chuyện gì quan trọng, Lâm Hàn Dữ cũng không để ở trong lòng, anh ta đứng lên, chẫm rãi ra khỏi văn phòng, thay cô đóng cửa cho kỹ, mắt nhìn thẳng rời đi.
Sau khi anh ta đi, nhân viên ngồi ở đại sảnh liền bắt đầu châu đầu ghé tai, bàn luận trong lúc Giang tổng không có ở văn phòng chủ tịch ngồi ở trong đó làm cái gì? Vừa rồi anh ta ngồi trong đó cũng không đóng cửa, người có lá gan lớn thấy một màn anh ta nhìn chằm chằm ảnh chụp Giang Gia Niên kia, bọn họ bắt đầu tò mò, chẳng lẽ nhóm lãnh đạo công ty đầy là tình tay ba sao? Thật đúng là tình yêu văn phòng kích thích.
Giờ phút này Giang Gia Niên đang ngồi trong nhà Hạ Kinh Chước, căn bản không biết hình tượng của chính mình trong cảm nhận của cấp dưới đã có sự biến đổi.
Cô ngồi ở mép giường, đầu chống khuỷu tay ngủ gà ngủ gật, rất nhiều lần giật mình tỉnh lại, nhìn nhìn, mới nhớ mình đang ở đâu, trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Danh Sách Chương: