• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Gia Niên cố ý tránh nói chuyện công việc với Hạ Uyên.
Hai người nói chuyên trời nam đất bắc, vừa ăn vừa nói chuyện, cũng coi như là khách khứa tẫn hoan.
Hạ Uyên cũng không nghiêm túc cùng khó ở chung như nhìn qua bề ngoài, ông rất bác học, nói chuyện phiếm với ông cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ cùng nhàm chán, ông sẽ tìm đề tài cô thích nói, một khi đề tài cô trả lời không quá mười từ, ông ấy sẽ lập tức chuyển sang một cái đề tài khác.
Tổng thể mà nói, hiện tại Giang Gia Niên rất nhẹ nhàng, không mệt chút nào.
Loại trạng thái này vẫn luôn duy trì đến khi Hạ Uyên nhắc tới chuyện cô mang thai.
"Nghe nói cháu mang thai." Tầm mắt Hạ Uyên chậm rãi hạ xuống, nhưng có cái bàn che đậy, ông ấy cũng không nhìn thấy bụng Giang Gia Niên.
Giang Gia Niên không nói chuyện, cầm ly nước chỉ cười cười, có vài thời điểm không nói lời nào chính là cách trả lời tốt nhất, Hạ Uyên nhìn cô gái không đơn thuần trước mắt này, khóe miệng gợi lên một tia tươi cười hoài niệm.
"Cháu rất giống một người." Ông thẳng thắn thành khẩn nói, "Cháu rất giống vợ của ta, bà ấy cũng luôn thần thần bí bí như vậy, làm người ta không thể nắm bắt được." Dừng một chút, ông ấy mang theo ngữ khí tiếc nuối nói, "Chẳng qua 5 năm trước bà ấy đã qua đời." Trong mắt ông biểu lộ thương tâm, "Thân thể bà ấy vốn không tốt, lại luôn chuyên tâm công tác, tâm tình luôn chịu áp lực, khiến bệnh tình nặng thêm, cuối cùng lúc ra đi cũng rất thống khổ."
Đây cũng không phải lần đầu tiên có người nói Giang Gia Niên giống người phụ nữ kia.
Đây là lần thứ hai.
Hai cha con bọn họ thật đúng là có những điểm rất giống nhau, có cảm giác gì liền nói ra, không dấu diếm, cũng sẽ không tạo ra hiểu lầm gì.
Giang Gia Niên trầm mặc một lát, vẫn nói một câu: "Người đã đi xa, mong bác trai nén bi thương."
Hạ Uyên cười khổ nói: "Đương nhiên, ta đương nhiên sẽ nén bi thương, đã 5 năm, hiện tại ta lại nhớ tới bà ấy cũng sẽ không cảm thấy quá đau khổ." Ông ngẩng đầu, thần sắc tự nhiên mà nhìn trần nhà nói, "Chính là, so với thời gian 5 năm nhiều hơn, mỗi lần ta nhớ tới vợ trước, lại vẫn cảm thấy rất khó chịu."
Ông ấy đột nhiên chủ động nhắc tới vợ trước với Giang Gia Niên, cũng chính là mẹ của Hạ Kinh Chước.
Giang Gia Niên ngoài ý muốn nhìn ông ấy, thời điểm ông cúi đầu đối mặt với tầm mắt như vậy của cô, không khỏi mỉm cười: "Cháu cảm thấy rất kinh ngạc sao? Ta sẽ nhắc tới bà ấy với cháu? Kinh Chước chắc đã nói với cháu rồi, chuyện nhà chúng ta, ta cùng mẹ nó.....Còn có mẹ kế."
Giang Gia Niên chần chơ một chút vẫn nói: "Anh ấy có nói qua một chút nhưng cũng không nói cho cháu quá chi tiết."
Hạ Uyên nhàn nhạt nói: "Nó đương nhiên không thể nói quá chi tiết, khi đó nó còn nhỏ, quá nhỏ, tình cảm của người lớn nó cũng sẽ không hiểu rõ, nó vẫn luôn trách ta, từ khi đó đến bây giờ, giữa chúng ta không giống cha con, ngược lại giống như kẻ thù." Dừng một chút, ông chăm chú nhìn Giang Gia Niên, "Thật ra ta cũng rất ngoài ý muốn, nhiều năm như vậy, nó sẽ tìm được người mình thích, thậm chí nguyện ý mang người kia đi gặp mẹ nó." Ông ấy có điều ám chỉ nói, "Hơn nữa lại là một cô gái như vậy."
Vừa rồi đã nói, hai cha con bọn họ đều cảm thấy Giang Gia Niên rất giống người phụ nữ đã qua đời 5 năm trước.
Giang Gia Niên bị đặt ở trên cái vị trí này cũng là rất xấu hổ, cô thật hy vọng cuộc nói chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Hạ Uyên nhận thấy được liền dùng ngữ khí nhanh hơn nói: "Nếu cháu mang thai, hai đứa cũng kết hôn, phải cố gắng sống cho tốt, tuy rằng việc này cũng không phải việc của ta, nhưng đứa con trai này con như có gia đình, sứ mệnh của ta, mặc dù không phải chính mình hoàn thành, cũng có thu hoạch." Ông bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch, nhàn nhạt nói, "Như vậy tiếp theo liền nói chuyện công ty đi. Duyệt Đồ gặp nguy cơ phá sản là như thế nào?"
Ánh mắt Giang Gia Niên ngưng lại, cô không nghĩ nói chuyện đó, một khi nói đến thì việc gặp mặt hôm nay của bọn họ liền không đơn thuần: "Bác trai, chúng ta không nói cái này, cháu không hy vọng sau khi Kinh Chước biết chúng ta gặp mặt còn phát hiện cháu và bác nói chuyện này, cháu không muốn anh ấy miên man suy nghĩ xúc phạm tới chính mình."
Lúc này Hạ Uyên ngoài ý muốn nhìn cô, một lúc lâu sau cũng không nói gì, chính lúc này Hạ Kinh Chước cũng đến nơi.
Anh đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm nhẫn muốn đưa Giang Gia Niên.
Anh rất an tĩnh, không dấu vết mà tránh né vị trí của bọn họ, đứng ở một bên, từ góc độ của người phục vụ, nhìn thấy ở xa xa hai người quen thuộc với anh nhất nói chuyện với nhau.
Người phục vụ đứng ở một bên, chờ sau khi anh ngồi xuống liền hỏi anh muốn cái gì, Hạ Kinh Chước nhìn một bàn Giang Gia Niên ở kia, thật lâu cũng không nói gì.
Người phục vụ nghi hoặc mà gọi vài tiếng "Tiên sinh", Hạ Kinh Chước thuận miệng trả lời một câu, "Tùy tiện đi."
Người phục vụ ngẩn người, chung quy vẫn là rời đi, Hạ Kinh Chước ngồi ở kia, thu hồi tầm mắt nhìn hộp nhẫn trong tay mình, mở hộp ra, bên trong là nhẫn kim cương lấp lánh rực rỡ, dưới anh mặt trời phát ra ánh sáng vô cùng mỹ lệ.
Anh ngồi ở chỗ này thật lâu, lâu đến mức Giang Gia Niên và Hạ Uyên rời đi rồi, anh vẫn cứ ngồi ở đó.
Anh thấy Giang Gia Niên gặp mặt ba anh, hai người ăn cơm, bọn họ nói chuyện, nhưng nói cái gì, anh cách quá xa, không nghe rõ lắm.
Nếu nghe không rõ ràng lắm cũng không thể nào khảo chứng bọn họ rốt cuộc gặp mặt vì cái gì.
Lời Lâm Hàn Dữ nói có thể tin vài phần sao? Một người xa lạ mà thôi. Anh nếu tin tưởng đối phương, lại không tin tưởng vợ mới cưới của mình, vậy chẳng phải là quá ngốc sao.
Hạ Kinh Chước bỗng nhiên cảm thấy chính mình trở nên rất kỳ quái.
Trước khi đến rõ ràng vì chứng mình chính mình là đúng, nhưng tới nơi này thật sự thấy được sự thật, lại nghĩ lý do giải vây cho người ta.
Chậm rãi khép hộp nhẫn lại, nhìn người phục vụ đã mang lên một bàn đồ ăn, Hạ Kinh Chước mặt không đổi sắc nói: "Tính tiền, đóng gói."
Người phục vụ ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, kêu đồng nghiệp tới hỗ trợ.
Thời điểm muộn một chút, Giang Gia Niên đem bọc lớn bọc nhỏ trong nhà xuống dưới lầu, chờ dọn xong liền mặc áo khoác đứng chờ ở cửa.
Từ lúc cô mang thai tới nay, đã rõ ràng hiện bụng, tháng sáu sang năm đứa nhỏ sẽ được sinh ra, hiện tại đã bắt đầu mùa đông, lúc đứa nhỏ sinh ra sẽ vô cùng ấm áp, cũng coi như ngày lành.
Ở dưới lầu đợi không bao lâu, chiếc xe quen thuộc liền đến, Hạ Kinh Chước dừng xe lại, từ trên xe xuống dưới cũng không nói gì, trực tiếp giúp cô xếp hành lý.
Thật ra Giang Gia Niên cũng không mang gì nhiều, chỉ mang theo quần áo tùy thân cùng vật dụng hàng ngày, cũng thứ khác bên kia đều có, đa số còn là cô mua lần trước, đều là nhãn hiệu cô dùng quen, dùng cũng thuận tiện.
Chờ xếp hành lý xong, Hạ Kinh Chước lại vòng đến bên ghế phụ mở cửa xe, giơ tay đặt ở đỉnh xe phòng ngừa cô bị đụng đầu, nhẹ giọng nói: "Lên xe đi."
Giang Gia Niên gật gật đầu, rất ngoan ngoãn mà lên xe, ngồi trên xe còn có chút lạnh mà hà hơi.
Hạ Kinh Chước nhìn cô, còn nhớ lại bộ dáng bóng dáng của cô khi ở nhà hàng, anh nhìn cô thật lâu, thẳng đến khi trong lòng cô chột dạ, ánh mắt mơ hồ.
"Làm sao vậy?" Cô quẫn bách hỏi.
Chuyện gặp mặt Hạ Uyên, đối phương yêu cầu giữ bí mật, nói hơn mười lần, cuối cùng cô vẫn là đáp ứng. Dù sao cũng là ba chồng của cô, nếu có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, vậy vẫn là tận lực tuân thủ đi. Nếu thật sự không được, lại thẳng thắn nói cũng còn kịp.
Giang Gia Niên nghĩ như thế, Hạ Kinh Chước nhìn bộ dáng của cô, khẽ lắc đầu, duối tay giữ chặt tay cô, bao lại nói: "Mặc ít như vậy, tay lạnh thế này, lần sau em mặc nhiều thêm chút."
Hóa ra là thấy cô mặc ít sao?
Giang Gia Niên cười nói: "Cũng không quá lạnh, bây giờ mới vừa Nguyên Đán, chờ thời điểm năm mới nông lịch mới thật là lạnh kìa."
Hạ Kinh Chước không nói gì, cười một chút thực nhỏ, chờ đóng cửa xe liền vòng về ghế điều khiển, đánh xe rời đi.
Anh nhìn phía trước, nghiêm túc mà lái xe, dường như thật sự chuyên tâm, tuy là Giang Gia Niên không nhìn thấy cái gì, nhưng cô có thể cảm giác được tâm trạng anh không tốt, hình như có tâm sự, không biết tâm sự kia có phải đối với chính mình hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK