Không.
Có lẽ còn có chút mơ hồ cùng xa cách.
Trong lúc anh đang suy nghĩ, Giang Gia Niên đã đi ra khỏi buồng vệ sinh, cô cũng thay quần áo, mặc quần cùng áo sơ mi, không khác anh lắm, nhưng buổi sang ngày mai Hạ Kinh Chước còn muốn thay chế phục, còn cô thì sao...Là tính sẽ trực tiếp mặc như vậy, tránh buổi sáng ngày mai thay quần áo lại gặp tình huống xấu hổ.
Trong lúc cô chần chờ mà nhấc mép chăn chuẩn bị lên giường, tầm mắt Hạ Kinh Chước vẫn nhìn trần nhà như cũ, không khí ái muội trong phòng nồng đậm, hô hấp của anh càng ngày càng nhẹ, cuối cùng cơ hồ không cảm giác được.
Thẳng đến khi Giang Gia Niên nằm ở bên người anh, anh mới khôi phục hô hấp bình thường.
Anh cảm giác được chăn bị xốc lên, cô che một góc lại, giữa hai người chỉ còn một đoạn khoảng cách nhưng anh tựa hồ đã tìm ra được nguyên nhân chính mình phát thần kinh.
Có lẽ anh vì chính giờ phút này, cô nằm ở bên người anh an ổn cùng bình tĩnh.
Giang Gia Niên thử đảo mắt đi nhìn anh, cô thấy anh chậm rãi nhắm mắt lại, giống như thật sự muốn ngủ rồi.
Cô khẩn trương nắm góc chăn, nghĩ thầm, đời này chỉ sợ cô sẽ không gặp được người đàn ông nào có thể làm cô tim đập nhanh cùng khó xử như Hạ Kinh Chước.
Tỷ lệ khó có được như vậy làm người ta không tự giác mà muốn tới gần.
***
Ngày hôm sau, Los Angesles trời trong nắng âm, bầu trời xanh thẳm, không khí tươi mát.
Thời điểm đi ra khỏi khách sạn, các hành khách khác cũng đang đợi xe buýt sân bay, Giang Gia Niên cúi đầu đứng ở trong đám người, tóc dài rũ trên sườn vai, che khuất mặt cô, người từ xa không nhìn rõ biểu tình của cô là gì, cô cũng không nhìn thấy ở xa là tình cảnh như thế nào.
Hạ Kinh Chước rời đi còn sớm hơn cô, hôm nay chuyến bay đi New York cũng không phải anh điều khiển, có khả năng anh sẽ trực tiếp về nước, sau đó chờ công ty xử lý.
Làm việc nhiều năm như vậy, thường thường sẽ tiếp xúc với các công ty hàng không, việc như vậy cũng không phải gặp lần đầu tiên, lại là lần đầu tiên phát sinh trên người mình.
Thật ra đêm qua Hạ Kinh Chước đã xử lý rất tốt, nếu có thể, sau khi trở về cô có nên gọi cho lãnh đạo của anh, giải thích một chút? Kể cả không có tác dụng gì thì trong lòng cô cũng thoải mái hơn một chút.
Thật là gặp quỷ mới thoải mái, giống như nếu không làm cho anh chút gì đó cả người cô liền khó chịu.
Vuốt di động, Giang Gia Niên có chút mất mát, cô biết đó là cảm xúc gì, lại cảm thấy chính mình như vậy có phải chuyển biến quá nhanh hay không, rõ ràng cục diện rối rắm bên phía Lâm Hàn Dữ cô còn chưa xử lý tốt lại có tâm tình đi xử lý hảo cảm mơ hồ với một người khác đâu.
Vẫn là bình tĩnh một chút đi.
Ổn định lại tinh thần, xe buýt đã đến, Giang Gia Niên nhanh chóng lên xe, thông báo cho người đến đón cô ở New Yorrk số chuyến bay liền điều chỉnh tâm tình khởi hành một lần nữa.
Giống như tâm linh tương thông với tâm tình của cô, chuyến bay lần này vô cùng thuận lợi, toàn bộ hành trình từ khi cất cánh đến lúc hạ cánh không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, máy bay đáp xuống sân bay vô cùng đúng giờ.
Giang Gia Niên xuống máy bay, đeo kính râm lên, cầm hành lý liền đi tìm người tới đón máy bay.
Người đón máy bay cô có biết, trước đó đều là đối phương đón cô ở New Yorrk, là một người đàn ông trẻ tuổi rất có tiền đồ, lúc gọi điện thoại còn thân thiện hàn huyên vài câu, không sợ cô giống như nhân viên công tác trong nước.
Chính là chờ cô đi đến đại sảnh, đứng ở ngoài sân bay tìm biển số xe đối phương lại nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc từ trên xe bước xuống.
Là Lâm Hàn Dữ.
Anh ta mặc một thân tây trang màu đen, nhìn trái phải, sau khi xác định an toàn mới nhanh chóng đi qua đường cái, đi về phía cô.
Giang Gia Niên đứng tại chỗ còn có chút phản ứng không kịp, lúc này anh ta hẳn là phải ở Prague chụp ảnh cưới chứ? Dựa theo sắp xếp trước đó, ít nhất nửa tháng nữa anh ta mới trở về, sao đột nhiên lại quay về, còn chạy đến đây?
Là trùng hợp sao?
Giang Gia Niên nắm chặt hành lý trong tay, nhìn chăm chú vào anh ta đang đi từng bước một đến trước mặt cô, thở hổn hển một chút mới cười nói: "Rốt cuộc em cũng tới rồi, anh nhìn thấy tin tức ngày hôm qua máy bay xảy ra sự cố phải hạ cánh khẩn cấp ở Los Angesles, anh vẫn luôn rất lo lắng, may mắn em không có việc gì."
Làm việc ở Duyệt Đồ tới bây giờ, cơ hội cô đi công tác cùng Lâm Hàn Dữ cũng không nhiều, quá khứ là lo lắng chính mình có khủng phi chứng, sau đó anh ta biết sẽ an bài cho cô công việc bất công, không cho cô đi công tác cùng với dự án lớn, sau lại là bởi vì Hứa Hoan Nhan xuất hiện, không cần cô. Cho nên hiện tại anh ta lo lắng theo như lời nói hẳn là lo lắng vì sự cố, cũng không biết được bệnh của cô.
Giang Gia Niên cười cười có lệ nói: "Cảm ơn Lâm Đổng quan tâm, tôi rất tốt, thời gian cũng vừa kịp. Nhưng mà sao ngài lại tới đón tôi? Không phải đã nói là Tiểu Vương tới sao?"
Nghe cô nói chuyện với chính mình xa cách như vậy, trong lòng Lâm Hàn Dữ có chút không thoải mái, tươi cười cũng có chút tiếc nuối những vẫn trả lời nói: "Cậu ta cũng tới, ở trên xe, anh muốn tự mình xuống đón em, không cần để cậu ta xuống." Dừng một chút, thả chậm thanh âm, ánh mắt phức tạp mà nhìn cô chăm chú nói, "Còn chụp ảnh cưới....Chụp ảnh khi nào cũng có thể, không cần vội vàng, dự án hợp tác với An Bình lớn như vậy, anh cùng em đi."
Kỳ thật dự án với An Bình chỉ là Lâm Hàn Dữ lấy cớ, anh ta biết rõ chính mình vì cái gì mới bỏ dở việc chụp ảnh cưới, cũng bỏ dở hôn kỳ đã lựa chọn. Bởi vậy, Hứa Hoan Nhan cùng anh ta nháo thật sự không thoải mái, nổi lên tính tình trở về Giang Thành, nhưng không liên quan, cô ta không ở đây càng thuận tiện, anh ta tới nơi này mục đích vốn không phải vì công tác, mà là vì... Người trước mắt.
Nhưng mà anh ta "dụng tâm lương khổ" nghe vào trong tai Giang Gia Niên hiện tại lại có một tầng ý nghĩa khác.
Cô có chút chua xót mà cười cười nói: "Sao vậy, Lâm Đổng không yên tâm năng lực công tác của tôi sao? Cũng đúng, dự án hợp tác với An Bình đúng là rất lớn, một mình tôi có thể không làm tốt được, ngài có lo lắng cũng là điều cần thiết."
Lâm Hàn Dữ giật mình, mặt mày đẹp nhíu lại, có chút khổ sở nói: "Gia Niên, không phải ý đó, em đừng hiểu lầm anh."
Hiểu lầm? Giữa bọn họ hiểu lầm chẳng lẽ còn thiếu sao, cô chính là bởi vì hiểu lầm anh ta đối với mình quá tốt nên trước đó mới có đoạn tình cảm khổ sở như vậy, cô làm sao dám tiếp tục hiểu lầm anh ta?
"Được rồi, lên xe rồi nói sau. Ngài đi trước đi."
Cô không muốn nhiều lời, kể cả xưng hô đối với anh ta, từ "Ngài" khách khí như vậy cũng được cô nói ra. Tâm Lâm Hàn Dữ giống như bị người ta cắt thành hai nửa, một nửa nhắc nhở anh ta không cần gấp, từ từ sẽ tới, một nửa lại bởi vì sự đối đãi của cô mà chảy máu.
"Em nói đúng, lên xe trước." Khàn giọng nói xong, Lầm Hàn Dữ liền đi phía trước dẫn đường, còn tri kỷ mà thay cô kéo rương hành lý.
Giang Gia Niên đi phía sau nhìn bóng dáng của anh ta, chính là loại biểu tình như bây giờ của anh ta làm cô luôn ngộ nhận là anh ta thích cô, còn ngu xuẩn nghĩ cho anh ta biết tâm ý, cùng anh ta tu thành chính quả, nào dự đoán được ngày đó lại nhận được tin tức anh ta muốn kết hôn với người khác, lại còn là tình địch mà cô ghét nhất.
Hiện tại thì tốt rồi, cô biết anh ta đối tốt với cô chỉ vì bọn họ là đồng nghiệp, cô là cấp dưới đắc lực của anh ta, anh ta vốn dĩ chính là người tốt như vậy, không phải bởi vì cô có gì đặc biệt mới làm như vậy, cô ngàn vận lần không thể lại bởi vậy mà động dung.
Lắc lắc đầu, Giang Gia Niên tiến lên vài bước kéo hành lý của mình, khẽ gật đầu với Lâm Hàn Dữ, chính mình đi trước một bước tiến về phía xe đưa đón.
Lâm Hàn Dữ đứng ở phía sau, không biết làm thế nào, đi cùng cũng không phải, không đi cùng cũng không phải, giằng co mà dày vò.
Anh ta biết mình đã làm ra một quyết định sai lầm, mà cái sai lầm này trực tiếp đem cô vốn cách anh rất xa đẩy đến không còn đường vãn hồi, hiện tại anh ta vô cùng hối hận, chỉ hy vọng chính mình đừng hối hận quá muộn.
Sân bay Giang Thành.
Một đám người của hãng bay An Bình xuống máy bay, trực tiếp lên xe đưa đón rời khỏi sân bay, trên chiếc xe này có bốn phi công mặc chế phục, rất có thể chỉ một thời gian nữa trong tương lại sẽ chỉ còn nhìn thấy hai người.
Bọn họ đều nhanh chóng đi đến phòng họp của hãng bay An Bình để tham gia hội nghị.
Sự cố lớn như vậy, hiện giờ đã lên đầu đề của rất nhiều trang web lớn, tuy rằng mọi người dường như vô cùng tán dương kỹ năng xử lý sự cố của cơ trưởng nhưng cũng không đủ để phó phi công Hình Chu tránh khỏi xử phạt.
Tất cả đều cần có một kết quả.
Danh Sách Chương: