• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Gia Niên theo bản năng nhìn thoáng qua phương hướng của khoang điều khiển, thật ra khoảng cách từ chỗ cô đến khoang điều khiển còn khá xa, nhưng như vậy giống như có thể thấy được cái gì đó, trong lòng có một loại cảm giác kỳ diệu.
Kế tiếp đơn giản chính là ngôn từ như thường lệ nhưng rõ ràng mỗi lần lên máy bay đều có thể nghe thấy, Giang Gia Niên thậm chí còn phiền não những "tạp âm" này, lần này lại nghe vô cùng cẩn thận, giống như cố gắng nghe kịp trong buổi học tiếng Anh, mỗi cái từ đơn, mỗi một chữ cái, cô cũng không bỏ qua.
Thanh âm tốt đẹp như vậy thật dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm, làm cho việc cô sợ hãi mỗi khi máy bay cất cánh cũng không nghiêm trọng nhue vậy.
Rất nhanh đến 7h, máy bay liền được cho phép bay lên, khi tiếng máy móc thật lớn bắt đầu vang lên, Giang Gia Niên nhắm mắt lại, ngửa đầu vào lưng ghế dựa, không ngừng làm động tác nuốt vào.
Dần dần, cô rõ ràng cảm giác được máy bay đang cất cánh bay lên, tâm cô cũng bay lên giống như máy bay vậy, dâng lên đến cổ họng, nuốt cũng nuốt không xong, phun không ra, toàn bộ lỗ tai đều là tiếng tim đập thật lớn.
Thật khó chịu.
Cô rất chán ghét loại máy móc cỡ lớn này, đặc biệt là nó còn muốn bay lên ba vạn thước trên trời cao.
Không biết qua bao lâu.
Tiếp viên hàng không bắt đầu phục vụ hành khách, Giang Gia Niên chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, dọa tiếp viên hàng không hoảng hốt.
"Vị hành khách này, xin hỏi cô có chỗ nào không thoải mái sao?" Tiếp viên hàng không nửa ngồi xổm, dùng lời nói thân thiết ngữ khí tốt đẹp nói, "Có cần tôi lấy cho cô một tấm chăn không."
Giang Gia Niên gật đầu nói: "Được, cảm ơn."
Tiếp viên hàng không cười cười, nói câu không cần khách khí liền đi lấy chăn mang tới cho cô, còn săn sóc mà đắp lên người cô, nhưng lại bị cự tuyệt.
"Không cần đâu, tôi quen tự mình làm."
Giang Gia Niên vẫn còn đang trong triệu chứng của khủng phi chứng, ngữ điệu đáp lại cũng không tính là lễ phép nhưng tiếp viên hàng không cũng không ngại, cười cười liền rời đi.
Giang Gia Niên đắp chăn lên, liếc mắt nhìn vị trí trống bên cạnh, nhắm mặt lại bình phục một chút. Nhưng mà mấy ngày nay thật sự quá mệt mỏi, lại hoặc là bởi vì vừa rồi tinh thần quá khẩn trương, cô nhắm mắt lại thế nhưng lại ngủ mất.
Chuyến bay này liên tục hai tiếng rưỡi, một giờ đầu tiên các hành khách khác cũng giống như Giang Gia Niên, cơ bản đều là ngủ, có một số ít người thấp giọng nói chuyện với nhau hoặc là đọc sách.
Tiếp viên hàng không bận rộn xong, hàn huyên một hồi, bởi vì buổi sáng thức dậy sớm, cũng tính đi vào phòng nghỉ ngơi ở đuôi cabin của đội bay để nghỉ một chút.
Đúng lúc này, cửa khoang điều khiển mở ra, một người đàn ông cao lớn đi ra, cũng muốn đi nghỉ ngơi liền gặp được tiếp viên trưởng.
"Hạ cơ trưởng." Tiếp viên trưởng Ân Mạn dịu dàng mỉm cười nói, "Anh cũng đi nghỉ ngơi sao?"
Người đàn ông được gọi là Hạ cơ trưởng hơi hơi gật đầu, giữa mày ngưng một cỗ trí thức phong độ nồng đậm, lạnh lùng mà tuấn tú, nho nhã phi thường, chế phục cơ trưởng mặc ở trên người anh giống như sự phối hợp hoàn mỹ nhất, làm khí chất cấm dục của anh tăng thêm vài phần, không thể xâm phạm.
Tiếp viên trưởng theo bản năng tránh đường, để anh đi trước, anh đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn cô ta, hỏi: "Cô có muốn đi nghỉ ngơi không?"
Ân Mạn ngẩn ra, nắm đôi tay với nhau nói: "Mấy ngày nay có chút mệt, lại mất ngủ, tinh thần không tốt lắm."
Này xem như gián tiếp nói đáp án khẳng định.
Người đàn ông dừng bước lui về phía sau, vừa đi về phía khoang hạng nhất vừa nói: "Vậy cô đi nghỉ ngơi đi, tôi đi ngồi một lát là được."
Ân Mạn ngẩn người, ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy bóng dáng anh sắp biến mất, có người tiến đến bên người cô ta nhỏ giọng nói: "Chị Mạn Mạn, Hạ cơ trưởng đem phòng nghỉ phi công nhường cho chị sao?"
Ân Mạn hơi hơi đỏ mặt, gật đầu mà đi nhanh nói: "Dương Dương, các người đừng nói linh tinh, anh ấy chỉ là lễ phép mà thôi."
Tiếp viên hàng không trẻ tuổi tên Dương Dương kia cười nói: "Em biết rồi, chỉ là "lễ phép", không có ý gì khác."
Tuy rằng nói như thế nhưng biểu tình kia rõ ràng không phải nói như vậy.
Ân Mạn bất đắc dĩ, trong lòng lại có rất nhiều suy nghĩ, mặt vẫn luôn hồng hồng, cuối cùng lưu luyến không rời ở chỗ thang lầu bí ẩn trên mặt đất, không chạy đến đuôi khoang mà vào phòng nghỉ phía trên khoang hạng nhất của phi công để nghỉ ngơi.
Máy bay Boeing của hãng bay An Bình có bốn chỗ ngồi ở khoang hạng nhất, hôm nay đã ngồi đầy ba chỗ, chỉ còn trống vị trí bên cạnh một nữ hành khách.
Anh chậm rãi bước đến bên chỗ ngồi, rũ mắt nhìn nữ hành khách đang ngủ, cô không nằm xuống giống như những người khác, tóc dài rơi xuống che mất nửa bên mặt của cô, không khó nhìn ra làn da cũng không tệ lắm. Cô mang mắt kính không gọng, kiểu dáng đoan trang cấm dục, xuống chút nữa mặc trên người chính là áo sơ mi tơ tằm màu trắng, cổ cúc áo hơi mở ra, lộ ra da thịt trắng nõn cũng xương quai xanh xinh đẹp, một cái vòng cổ đơn giản treo ở trên xương quai xanh, hiệu quả thị giác thật đẹp.
Sau đó tầm mắt anh chậm rãi dời xuống, dưới áo sơ mi trắng là chân váy chữ A màu đen, dưới đôi chân thon dài thẳng tắp là giày cao gót màu đen, điển hình của nữ bạch lĩnh, không xuất sắc lại rất ấn tượng.
Chỉ là này cũng không phải cái anh nên nhìn.
Người đàn ông ngồi xuống, nhặt chăn mỏng rơi trên mặt đất, đắp lên trên người nữ hành khách, anh nhìn rất lạnh lùng, không phải loại người hiểu được dịu dàng cùng hiền lành, nhưng anh làm động tác đắp chăn cho cô lại rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà dù nhẹ như vậy, đối với một người khi ngủ luôn ngập tràn cảnh giác như cô, chỉ có một chút động tĩnh cũng đủ làm cô bừng tỉnh.
Giang Gia Niên bỗng chốc tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm người đàn ông cầm chăn mỏng khom lưng đứng bên cạnh người cô, anh mặc chế phục sơ mi màu trắng ngắn tay, đeo cà vạt màu đen, trên vai có bốn vạch màu vàng.
Bốn vạch vàng.
Này cũng không phải phi công mới vào nghề thiếu kinh nghiệm gì, đây là cơ trưởng.
Trên cầu vai hoặc tay áo có bốn vạch màu vàng là người phụ trách tối cao của chuyến bay.
Nhưng người phụ trách này nhìn thế nào cũng thấy hơi trẻ tuổi.
Giang Gia Niên nhìn chằm chằm người đàn ông không chớp mắt, mặt anh tuấn mỹ thanh lãnh, giống như tuyết mùa đông hòa tan trên người anh, mặt mày cùng thần sắc đều lạnh lùng, rất có hương vị.
Cô nhìn thấy anh ánh mắt đầu tiên, bộ dáng anh liền giống như có năng lực gì đó, khắc vào trong đầu cô, không thể quên được.
***
Tác giả: Hố mới!!! Lần đầu tiên viết phi công! Ngao ngao ngao ngao Hạ cơ trưởng thật ngầu thật ngầu! Yêu chết ta! Các ngươi yêu ta sao hắc hắc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK