• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cũng không phải việc lớn gì."
Đầu tiên là khí lực của anh không đủ, nói được một câu vừa nhẹ vừa chậm như vậy, lúc Giang Gia Niên còn đang hồ nghi lại bỏ thêm một câu.
"Chỉ là tôi sắp chết mà thôi."
Nói xong, lúc này mới treo điện thoại.
Giang Gia Niên nhìn di động hơn nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được, chờ phát giác đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, cô không nói hai lời liền đứng lên, biểu tình phức tạp mà nhìn chằm chằm Lâm Hàn Dữ nói: "Lâm Đổng, tôi muốn xin nghỉ, có chút việc gấp cần phải ra ngoài một chút."
Nói xong, không đợi Lâm Hàn Dữ trả lời liền xách ba lô chạy mất, giày cao gót gõ trên sàn gà vang lên những tiếng thanh thúy, không sai biệt lắm với tuần suất cõi lòng tan nát của Lâm Hàn Dữ.
Hứa Hoan Nhan chờ cô đi xong, liền cười đến ngửa tới ngửa lui mà vỗ vỗ bả vai Lâm Hàn Dữ nói: "Anh nhìn đi, người ta tiếp điện thoại liền vội vã chạy mất, hiển nhiên anh còn không quan trọng bằng người trong điện thoại, để em đoán xem là ai nào? Có phải người anh vẫn luôn muốn biết, tiên sinh đêm khuya kia?"

Đêm khuya hôm đó, người đàn ông tiếp điện thoại của Giang Gia Niên, Lâm Hàn Dữ vẫn luôn điều tra đối phương là ai, sau khi Hứa Hoan Nhan biết được, cũng liền gọi là "tiên sinh đêm khuya".
Hiện tại cô ta nhắc tới người này, đừng nói là trả lời cô ta, ngay cả tâm tình ăn cơm Lầm Hàn Dữ cũng không có.
Anh ta trực tiếp buông đũa rời đi, Hứa Hoan Nhan thu hồi nụ cười nhìn theo anh ta rời đi, vung tay quét rơi tất cả đồ ăn trên bàn.
***
Sân bay cách công ty cô cũng không gần, Giang Gia Niên lái xe qua đến nơi cũng hơn một giờ.
Trong điện thoại Hạ Kinh Chước nói Mộc Xuân Thành  cách sân bay rất gần, trong tiểu khu phần lớn đều là người làm việc ở sân bay hoặc là người của công ty hàng không, thời điểm Giang Gia Niên lái xe vào bảo an còn nói cô làm đăng ký, hỏi cô tới tìm ai.
Thời điểm Giang Gia Niên nói ra tên "Hạ Kinh Chước", bảo an kinh ngạc mà đáng giá cô một hồi, nhanh chóng thả người.
Tiểu khu này, ra vào còn đăng ký, quản lý thật sự không tồi, hẳn là rất an toàn, ở chỗ này rốt cuộc tại sao Hạ Kinh Chước lại "sắp chết rồi"?
Trong lòng Giang Gia Niên có một trăm dấu hỏi chấm, dựa theo lời nói trong điện thoại của anh tìm được tòa 312, cửa B, một đường đi vào tháng máy, ấn nút lên tầng 6, tâm tình phức tạp chờ đợi thang máy mở ra.
Nghiêm khắc mà nói, không tính xã giao gặp mặt thì đây hẳn là lần đầu tiên cô đến nhà một người đàn ông xa lạ, ngay cả nhà Lâm Hàn Dữ cô cũng chưa từng đến, một lần gần nhất cũng chỉ ở cửa nhà đối phương, đưa anh ta uống rượu say về đến nhà xong liền đi luôn, ngay cả ngồi cũng không có.
Tính toán như vậy, cô càng thêm khẩn trương, tầng 6 cũng không tính là cao, thang máy rất nhanh đã đến rồi, trong lòng Giang Gia Niên bất ổn nhìn cửa thang máy mở ra, bước ra ngoài, vòng một vòng, tìm được phòng 604, nhìn chằm chằm cửa chống trộm đen kịt, hít sâu một hơi, ấn chuông cửa.
Ấn chuông cửa xong, tâm tình Giang Gia Niên thấp thỏm mà đợi nửa ngày cũng không thấy có người tới mở cửa, cô do dự một chút lại ấn lần hai, lại lần nữa im lặng chờ đợi, vẫn là một lúc lâu không có người mở cửa.
Nói thầm một câu kỳ quái, Giang Gia Niên lại ấn chuông cửa, thuận tiện còn dùng tay gõ vài cái, dùng thanh âm trung độ kêu: "Có người ở nhà không?"
Nhưng mặc dù kêu như vậy vẫn không thể gọi được chủ nhân tới mở cửa.
Giang Gia Niên bắt đầu hoài nghi chính mình có phải tìm nhầm địa chỉ hay không, chạy đến dưới lầu nhìn nhìn đối chiếu lại, không sai. Lại chạy về trên lầu nhìn số nhà, cũng không sai, sao lại không có ai mở cửa?
Chẳng lẽ Hạ Kinh Chước chơi cô?
Ý tưởng này một khi sinh ra Giang Gia Niên liền có chút tức giận, lấy di động ra tính toán gọi chất vấn đối phương, nhưng điện thoại vừa mới thông, cửa liền mở ra, bên trong có một người đang đứng, mặc áo ngủ tơ tằm màu đen, cúc áo chỉ cài ba nút, tảng lớn da thịt đều lộ ở bên ngoài, làm người nhìn phải đỏ mặt.
Giang Gia Niên nhéo nhéo cái mũi, khống chế không  để máu mũi chảy ra, hít sâu một hơi tính dò hỏi đối phương những lời vừa nãy rốt cuộc là có ý gì, mà khi cô nhìn thẳng vào mặt đối phương liền phát hiện anh rất không thích hợp.
"Sắc mặt anh sao kém như vậy?" Giang Gia Niên kinh ngạc mà đến gần một chút, vừa tới liền xong rồi, đối phương trực tiếp ngã lên người cô, Giang Gia Niên nhanh chóng tiếp được, chút sức lực của cô tiếp được một người đàn ông cao lớn nói thật có chút miễn cưỡng, nhưng cô vẫn nỗ lực chống đỡ, không muốn để anh té ngã.
"Hạ Kinh Chước, anh làm sao vậy?" Giang Gia Niên có chút sốt ruột mà kêu anh, cúi đầu nhìn mặt anh, Hạ Kinh Chước nhắm chặt mắt, trên khuôn mặt anh tuấn không hề có huyết sắc, môi khô nứt bong da, tay cô có chạm vào bất kỳ phần thân thể nào của anh, cũng đều nóng bỏng.
"Anh có phải phát sốt rồi không?"
Giang Gia Niên phán đoán xong, vội vàng kéo anh vào trong phòng, không dám để anh trúng gió, khi vào cửa còn không quên dùng chân đã cửa đóng lại.
Muốn nói căn nhà này của Hạ Kinh Chước, bản thân Giang Gia Niên đã xem như người ít về nhà, nhà cô không đủ hơi thở sinh hoạt, bất kỳ đồ vật không cần thiết gì đều không có, sạch sẽ đến có chút trống trải. Nhưng hôm nay nhìn thấy căn nhà này của Hạ Kinh Chước, cũng như là gặp sư phụ, nơi này khả năng ngay cả đồ dùng sinh hoạt cũng không đủ.
Quan sát đơn giản một chút, Giang Gia Niên liền kéo thân hình cao lớn của Hạ Kinh Chước trở về phòng ngủ, để anh vào ổ chăn ấm áp, bao bọc kín mít.
Làm xong tất cả, cô mệt đến thở hồng hộc, nghĩ thầm khi trở về cũng nên tăng cường rèn luyện, gần đây luôn vội làm việc, xem nhẹ rèn luyện thân thể, cảm giác thân thể ngày càng yếu ớt, kéo một người đàn ông như vậy một hồi liền cơ hồ nằm liệt, quá yếu.
Vươn tay phẩy phẩy, để mồ hôi trên người mình nhanh khô một chút, chờ nghỉ ngơi xong, cô đứng dậy đi tới mép giường, ngồi một bên duỗi tay dán lên cái trán người đàn ông đang hôn mê, vừa dán lên liền làm cô sợ hãi, trực tiếp rút tay về lầm bẩm nói: "Trời ạ, nóng thành như vậy cư nhiên còn có thể gọi điện thoại cho tôi, còn có thể đi mở cửa, thật ghê gớm."
Cũng không biết có phải Hạ Kinh Chước nghe được hay không, mặt mày anh giật giật giống như muốn tỉnh lại, lại giống như không phải, Giang Gia Niên lắc đầu, xác định anh không tỉnh lại mới bắt đầu tìm trong các ngăn kéo trong phòng xem có nhiệt kế hoặc là hòm thuốc hay không.
Đáng tiếc căn nhà này rất nhiều nơi đều chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, đừng nói hòm thuốc, nhiệt kế đều không có, Giang Gia Niên siêu cấp bất đắc dĩ, tìm thấy chìa khóa ở trên tủ giày liền vội vàng đi ra ngoài.
Cửa chống trộm đóng lại, phát ra một chút tiếng vang, Hạ Kinh Chước nằm ở trên giường bỗng chốc mở mắt ra, cái trán có chút mồ hôi mỏng, hơi thở mỏng manh nhìn chằm chằm trần nhà trắng bóng, tất cả vừa rồi đối với anh đều giống như một giấc mộng.
Giang Gia Niên là tới rồi, đúng vậy, có tới.
Giang Gia Niên lại đi rồi, đúng vậy, cô lại đi rồi.
Nghĩ đến đây, đầu càng đau như muốn nứt ra, Hạ Kinh Chước từ trong cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ, trở mình, dùng chăn che lại chính mình, nghĩ thầm, có lẽ liền chính mình buồn chết như vậy cũng sẽ không có người biết đi.
Lúc ấy cho rằng Giang Gia Niên sẽ không lại xuất hiện, cô chắc chắn là ngại phiền toái, cô vốn dĩ không ưu ái chính mình, tới cũng chỉ là to mò, sợ anh thật sự chết sẽ phải gánh trách nhiệm đi. Hiện tại nhìn thấy anh chỉ là phát sốt liền đi rồi, về tình về lý đều thực thích hợp.
Phảng phất trong nháy mắt, vươn tay bị người ta chặt đứt, thần trí cùng thân thể đều vào trạng thái cực kỳ yếu ớt, bị đả kích như vậy liền hoàn toàn rơi xuống đáy cốc, hoàn toàn hết thuốc chữa.
Không muốn tỉnh lại.
Một chút ý muốn tồn tại đều không có, căn bản không tìm thấy người làm mình cảm thấy vui vẻ.
Không tỉnh lại, cứ như vậy đi.
***
Editor: Hạ cơ trưởng dỗi kìa ^.^. Anh ơi anh 28t chứ có phải 8t đâu, chị đi mua thuốc thôi mà!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK