Thị vệ Ninh thập tam luôn hầu tại sảnh, theo thói quen mặt không đổi sắc nhưng thực tế trong lòng lại kinh hãi không thể kinh hãi hơn, hắn biết vị Lâm ma ma này thân phận đặc thù, là người của tiên hoàng hậu nương nương, nghe nói vương gia cũng là một tay bà ta nuôi nấng, nhưng hắn vạn lần không nghĩ ra bà ta lại to gan đến nhường này, còn có, dưới tình huống không có chứng cớ, dám nói vương phi nương nương muốn âm thầm gây bất lợi cho lăng cô nương?
Còn có vậy mà tiên hoàng hậu nương nương lại định ra hôn ước cho vương gia với lăng cô nương, mà vương gia lại không biết chuyện này?
Nghĩ đến vương phi nương nương đang ở phòng trong nghe chuyện này. Ninh thập tam chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra như tắm.
hắn không dám nhìn thần sắc của chủ tử mình, nếu đang trong quân đội thì lâm ma ma có mười mấy cái mạng cũng không đủ để đầu chuyển nhà.
Cái gì mà hôn ước, lúc tiên hoàng hậu hoăng cũng không đề cập gì với vương gia, lúc Thành Võ đế băng hà cũng không đề cập gì với vương gia, lúc đó chưa đề cập đến, về sau cũng không định ra, một ma ma của vương phủ lại dám dẫn người đến trước mặt vương gia, nói cái gì ‘ không phải quân không gả’ ‘ rốt cuộc đã về bên người vương gia, có vương gia bảo hộ thì không sợ những yêu ma quỷ quái kia’..
Coi như không liên quan đến chuyện vương phi, thì vương gia cũng sẽ không tha thứ cho thuộc hạ tự đại, tự chủ trương, còn hót như khướu.
Dù trước kia Lâm ma ma chiếu cố Triệu Thành mấy năm, nhưng lúc đó Triệu Thành còn nhỏ, mỗi ngày Triệu Thành đều đọc sách tập võ, không để ý chuyện nội viện, Lâm ma ma tự mình chủ trương đã quen, về sau Triệu Thành liền phiên, bà ta ở lại vương phủ ở kinh thành, càng là mọi chuyện đều do bà ta định đoạt.
Mười bảy năm nay bà ta và Triệu Thành không tiếp xúc, khi Triệu Thành hồi kinh, trước khi thành thân cũng cơ hồ không bước vào nội viện, cho nên thật ra bà ta cũng không hiểu vương gia là dạng người gì.
Về tin tức của Triệu Thành,Minh Lạc và những thị phi của Minh gia, thị vệ bên cạnh Triệu Thành đều là cọc gỗ, tường đồng vách sắt, bà ta không chiếm được nửa điểm tin tức từ họ, những gì mà bà ta biết đều từ lời đồn hoặc Lăng thái phi nói.
Cho nên bà ta bị lừa dối nghiêm trọng.
“ khụ khụ” Lăng Chiêu ho hai tiếng, yếu ớt nói “ ma ma, ma ma đừng nói như vậy.”
Nàng ta vừa nói vừa cố gắng hết sức làm bộ muốn hành lễ với Triệu Thành, lâm ma ma thấy thế bước lên phía trước đỡ nàng ta, nói “ cô nương mau nằm xuống, thân thể cô nương quan trọng.”
“ ma ma” Lăng Chiêu cầm tay Lâm ma ma, quay đầu nói với Triệu Thành “ biểu ca, biểu ca đừng trách tội ma ma, là a Chiêu.”
Nước mắt Lăng Chiêu rơi xuống, nàng nức nở nói “ biểu ca,là a chiêu sợ hãi cho nên cầu ma ma mang đến bắc địa tìm biểu ca.”
“ biểu ca, từ nhỏ a CHiêu biết mình đã định ra hôn ước với biểu ca, dù khi đó trong nhà xảy ra biến, không dám si tâm vọng tưởng, nhưng a chiêu cũng không nghĩ sẽ gả cho người khác. Thái hậu nương nương muốn tứ hôn cho a CHiêu, về sau a CHiêu lại gặp mấy lần ngoài ý muốn, thậm chí có một lần, a Chiêu di chùa thắp hương gặp phải đạo tặc, kém chút… biểu ca, ở lại kinh thành, a CHiêu rất sợ, cho nên mới đau khổ cầu lâm ma ma, cầu ma ma mang a chiêu đến bắc địa tìm biểu ca, thật không liên quan đến ma ma.”
Ninh thập tam nghe thấy mà lông mao dựng đứng, hắn cảm thấy vương gia sắp bộc phát, liền làm như không nghe thấy gì, nói “ vương gia, giường đã đến.”
Ánh mắt lạnh buốt của Triệu Thành nhìn về phía hắn, hồi lâu mới lạnh lùng nói “ đỡ Lăng cô nương lên giường nằm.”
Ninh thập tam thân thể cứng đờ, đỡ Lăng cô nương, hắn?
Vương gia muốn làm gì? hắn cũng không nên nữ nhân như vậy.
Nhưng hắn chưa từng dám làm trái lệnh của Túc vương, cho nên cắn răng đáp ‘ vâng’ liền đi lên thật muốn đỡ Lăng CHiêu, cũng may động tác của Lâm ma ma nhanh hơn hắn, đã đỡ Lăng Chiêu lên giường, giải cứu Ninh thập tam.
Triệu Thành nhìn lâm ma ma bận rộn, hắn cảm thấy vậy mà hắn lại không biết vị ma ma quản sự bên cạnh hắn lại để bụng vị biểu muội của hắn như vậy, để bụng đến mức đáng sợ.
hắn nói “ các ngươi xuất phát từ bao giờ?”
Lâm ma ma bận bịu bẩm “ vương gia, qua năm lão nô và biểu cô nương liền xuất phát, thân thể biểu cô nương không tốt, lão nô và biểu cô nương lại cải trang, đi đường luôn điệu thấp, cho nên mất hai tháng mới đến thành Vân châu.”
“ nhưng vương gia,trên đường lão nô và biểu cô nương đến bắc địa, phát hiện quan phủ các châu ở Bắc địa đều quản nghiêm người ngoại lai, nói là gần đây thế cục ở biên cảnh Đại Ngụy và Bắc Cốt rất khẩn trương, có thể sẽ đánh trận, vương gia, không phải người đến hòa đàm với Bắc Cốt sao, sao đột nhiên lại muốn đánh trận?”
Đây chính là quân sự, Triệu Thành nhìn xem Lâm ma ma từ chối cho ý kiến, biểu lộ cũng nhìn không ra manh mối gì.
Lâm ma ma cắn răng nói “ vương gia, lão nô nghe người qua đường nói, vì người Bắc Cốt bất kính với vương phi nương nương, muốn cướp giết vương phi nương nương, cho nên làm thái hậu nương nương và vương gia tức giận, xé rách minh ước với người Bắc Cốt, việc này là thật sao?”
“ vương gia, đây nhất định là quỷ kế của Minh thái hậu và vương phi Minh thị, muốn dùng kế này phá hư minh ước giữa Bắc CỐt và Đại Ngụy, gây chiến sự, như thế mới làm vương gia lưu lại bắc địa, vương gia, người phải cẩn thận.”
Ninh thập tam nghe mà thái dương trực nhảy lên.
“ các ngươi có biết vương phi đã có thai?” Triệu Thành đánh gãy lời Lâm ma ma.
Lâm ma ma và Lăng Chiêu nghe tin Minh Lạc có thai đều ngẩn ngơ.
Lâm ma ma vẫn luôn cho là vương gia nhà mình cưới nữ nhi Minh gia là tùy theo hoàn cảnh, mặc dù mấy ngày ở kinh thành hai người tân hôn như keo sơn, bà ta cảm thấy đó là một nửa diễn trò, một nửa là thiên tính của nam nhân. Nữ nhi Minh gia lại có dung mạo như vậy, nam nhân nào lấy nàng về mà không muốn nếm thử tươi mới? nhưng bà ta vạn lần không nghĩ đến vương gia lại để nữ nhân kia mang thai!
Sắc mặt Lâm ma ma thay đổi, trầm giọng nói “ vương gia, việc này là thật sao? Minh thị mang thai mấy tháng rồi?”
“ Lão nô và biểu cô nương từ kinh thành đến bắc địa, vì thân thể biểu cô nương không tốt nên đa số thời gian đều ở trên xe, rất ít khi tiếp xúc với người khác, nên không nghe được chuyện Minh thị có thai, chuyện chiến sự, là vì quan phủ khắp nơi tra xét khách sạn và quán trà cho nên lão nô mới nghe nói một hai.”
Thực tế là với mỹ mạo của lăng chiêu, các nàng trên đường gặp mấy chuyện phiền toái, nhất là dân phong bắc địa cởi mở, nam tử ngưỡng mộ cô nương nào thì trực tiếp theo đuổi, mặc dù bọn họ mang theo hộ vệ nhưng dọc đường vẫn cẩn thận từng li từng tí, không dám bắt chuyện với người khác, sợ người để mắt, kết quả chưa gặp được vương gia đã rước vào tai họa.
Triệu Thành nhìn Lâm ma ma một chút, nói: "hiện tại đã sáu tháng."
Cái nhìn kia thật là nhẫn nại cực điểm.
Lâm ma ma nhíu nhíu mày, do dự nói: "Vương gia, đứa bé của Minh thị..."
Triệu Thành nhìn Lâm ma ma chằm chằm, trong mắt lóe lên sát ý, lâm ma ma không phải người tập võ cho nên không phát giác được, Ninh thập tam đứng dưới lại sợ toát mồ hôi lạnh, vị Lâm ma ma này sợ là điên rồi? còn Minh thị, Minh thị, Minh thị là tên mà bà ta có thể gọi sao? Nghĩ mình mà nương của vương gia sao?.. nương vương gia, đây không phải là tiên hoàng hậu à..
Triệu Thành lạnh lùng nói “ vương phi có thai, chuyện tạp vụ không nên quấy rầy nàng. Chuyện trong kinh, còn có chuyện của lăng cô nương, ma ma không nên nói cho nàng, hôm nay sau khi Chu thái ý chẩn trị cho Lăng cô nương, thì xuất phủ đi, không có chuyện gì không cần vào phủ. Mặt khác xin ma ma chú ý thân phận, vương phi đã vào đĩa ngọc ( gia phả), vương phi mà bản vương cưới hỏi đàng hoàng, Minh thị không phải tên mà ma ma có thể gọi. bất kính với vương phi là tử tội, ma ma về sau không được tái phạm.”
Sắc mặt lâm ma ma trắng nhợt, vương gia nói bất kính với vương phi là tử tội?
Sau đó mới phản ứng kịp điều Triệu Thành vừa nói, để các nàng ở ngoài phủ?
Lâm ma ma quỳ xuống: “ vương gia, là do tình thế cấp bách, lão nô lại thấy không có người ngoài cho nên nhất thời mất phân tấc, phạm vào tối kỵ, xin vương gia thứ tội. chỉ là biểu cô nương bị thương nặng, cần tĩnh dưỡng, sao có thể ở ngoài phủ?”
“ bị thương nặng thì càng cần ở bên ngoài, hiện vương phi có thai, lăng cô nương có bệnh, nếu bệnh khí nhiễm vào vương phi thì thế nào? Việc này cứ quyết định như vậy, thập tam, ngươi đi an bài đi.”
Triệu Thành trực tiếp đánh gãy lời bà ta, sau đó nói xong liền xoay người rời đi , lưu lại Lâm ma ma cùng Lăng Chiêu trên mặt kinh nghi bất định, còn có xụ mặt nhưng biểu tình lại không có mảy may biến hóa, cũng tuyệt đối sẽ không nhiều lời một câu- Ninh thập tam.
***
Trong phòng, Triệu Thành biểu lộ lạnh lẽo cứng rắn như bội kiếm trên người hắn, còn sưu sưu bốc lên sát khí, một bộ là người hãy tránh xa ngàn dặm.
Cũng may Minh Lạc đã sớm quen thuộc, biết hắn tức giận thì sẽ như vậy, cũng không phải là nhắm vào mình.
hắn như thế, sao kiếp trước nàng lại đơn thuần đến ngu ngốc mà không nhận ra?
Nàng thở dài nhìn hắn, nói “ vương gia, lúc này không phải là thiếp nên tức giận, vương gia giải thích với thiếp sao? Vì sao vương gia còn nổi giận hơn thiếp, bộ dáng cần thiếp đi dỗ dành thế?”
Triệu Thành quay đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng có ý cười và bất đắc dĩ, thần sắc nới lỏng, hắn không để ý nàng trêu chọc, chỉ nói “ a Lạc, ta tạm thời lưu lại các nàng là vì ta nghĩ muốn tìm ra toàn bộ, thanh lọc vương phủ và thế lực bên ngoài của các nàng.”
hắn không thể lưu lại tai hoạ ngầm có khả năng uy hiếp được an toàn nàng.
Minh Lạc gật đầu, nói: "Ân, thiếp minh bạch. Kỳ thật vấn đề này tthiếp cũng nghĩ là tự mình sẽ xử lý, bất quá, "
Nàng vuốt ve bụng mình, nàng sẽ không để hài tử của mình bị một tơ hào nguy hiểm nào, chuyện trượt thai kiếp trước đến bây giờ nàng cũng không thể khẳng định là ai hạ thủ.
Nàng nói “ nhưng thiếp không muốn hài tử của chúng ta chịu nguy hiểm, dù sao thủ đoạn trong cung đình thiếp không thể cam đoan có thể phòng hết, cho nên trước cứ cô lập ra.”
Minh Lạc dứt lời, ngẩng đầu thì thấy Triệu Thành luôn chăm chú nhìn mình, cười nói “ vương gia, thiếp nói như vậy có giống ỷ sủng mà kiêu? Dù sao trước kia chịu thiệt, tổn hại, bất lợi quá nhiều, thiếp không có cách nào đề phòng các nàng. Như các nàng nói thì giống như các nàng mới là nội nhân của vương gia, thiếp giống như người ngoài.”
Triệu Thành cắn răng, hắn tự nhận mình chưa từng dung túng các nàng nhưng không hiểu sao lại nuôi tâm các nàng lớn như vậy.
hắn nói: "Nàng yên tâm, việc này ta sẽ tra một tấc một tấc, một tấc một tấc thanh lý."
Là một người tỉnh táo, ngươi tự nhận đã chưởng khống tất cả nhưng lại không biết ngay dưới mí mắt mình lại có một tai họa lớn như vậy, năm đó phụ hoàng hắn đối với tiên đế cũng thế, mặc dù phụ hoàng hắn lo lắng tiên đế không thể chứa hắn nhưng lại không tuyệt tình đến mức giết tiên đế.
“ nhưng vương gia, nghe các nàng nói đến bên ngoài đồn về chiến sự , hiện tại hầu như cả Đại Ngụy đều đồn bắc cốt và Đại ngụy xé bỏ minh ước là do thiếp thân, có phải sẽ đánh nhau không, như thế thiếp chính là hồng nhan họa thủy rồi?”
Minh Lạc nhíu nhíu mày, thấp giọng nói, "cô mẫu, cô mẫu có phải là cố ý hay không? dáng dấp của Ngân Sương công chúa và thiếp có chút giống, ngoại tổ mẫu của nàng là Vân Hoa quận chúa, chỉ cần nàng vào kinh thành, sớm muộn chuyện của Vân Hoa quận chúa liền bị lật ra, không chừng còn có lời đồn thiếp chính là Vân Hoa quận chúa tái thế, lời đồn đãi họa thủy hại nước hại dân sẽ truyền ra. cô mẫu, nàng đã hận thiếp như vậy sao?"
Lúc này hơi lạnh và nộ khí trên người Triệu Thành đều đã tiêu tán, hắn muốn an ủi nàng, khí tràng trên người liền lập tức hoàn toàn thay đổi, hắn đưa tay kéo nàng đến trong ngực, nói: "không sao, Bắc Cốt bên kia, liền muốn sinh biến,sẽ không có chiến sự , những lời đồn đại kia, chẳng mấy chốc sẽ tự sụp đổ."