Minh Lạc gật đầu, lại nói : “ chuyện ta để ngươi điều tra đã có kết quả chưa?”
Diệp Ảnh trình một đống giấy nói “ nương nương, những tư liệu tra được mà không kinh động Bàng Văn Hữu đều ở đây.”
Minh Lạc cầm lấy, mở ra, trang đầu là vẽ chân dung, bên cạnh ghi chú “ TRình Thiến, năm Thừa HI thứ nhất, cùng muội muội TRình Dư vào phổ thông đường của Dục anh đường, năm Thừa HI thứ hai vào tinh anh đường,năm Khánh An thứ hai làm thiếp của hữu đô đốc Dương Vinh Duệ của phủ đô đốc bắc quân.”
Trang thứ hai cũng là một bức chân dung, bên cạnh ghi chú “ Liễu Oanh, năm Thừa HI thứ 2, vào tinh anh đường của Dục anh đường, năm Khánh An thứ năm, Binh bộ thị lang Mã thì Hanh bắc tuần, nhất kiến chung tình, nạp làm quý thiếp, đưa vào kinh.”
‘ba’ Minh Lạc khép sổ lại
Trong lòng nàng từng cơn lửa giận bốc lên.
Nàng cũng là cô nhi, phụ thân nàng giống như phụ thân các nàng, đều chiến tử ở đây, nàng có xuất thân thế gia, ở kinh thành một đời cũng bị người điều khiển, thân bất do kỉ, nguyên bản nàng còn cảm thấy đời trước mình đủ bi ai, nhưng bây giờ nhìn hoàn cảnh của các nàng, nàng không biết trong lòng có tư vị gì.
Phụ huynh các nàng chết ở trên chiến trường, nhưng các nàng cũng như sống trong hầm lò- các nàng được nuôi lớn bằng cẩm y ngọc thực, dùng bạc mà triều đình trợ cấp nuôi dưỡng trẻ mồ côi của liệt sĩ nhưng lại làm đồ chơi của người khác, bị người giày xéo.
Ngày đó lúc Minh Lạc đến Dục anh đường, những ánh mắt đầy địch ý của những hài tử kia với nàng, nàng biết sợ nhất là nuôi người thành có tâm tư sai lệch.
không quan tâm đến những tầng đẹp mắt mà phu thê Bàng văn Hữu đắp lên Dục anh đường. Minh Lạc chỉ cảm thấy chỉ có róc xương róc thịt phu thê bọn hắn mới có thể tiết mối hận trong lòng.
Diệp Ảnh nhìn thần sắc của Minh lạc, trong lòng cũng rất khó chịu, nàng khó nhọc nói: “ nương nương, tỷ muội TRình Thiến, Trình dư, nói ra cũng có chút quan hệ với nương nương,phụ thân các nàng là phó tướng của Minh tướng quân, theo Minh tướng quân vào sinh ra tử nhiều năm, cũng chiến tử trong trận chiến năm Thừa Hi đó, lúc đó Trình Thiến tám tuổi, TRình Dư một tuổi rưỡi, mẫu thân các nàng lúc sinh TRình Dư vì khó sinh mà chết, khi biết tin Trình phó tướng chiến tử, nhũ mẫu của họ định đưa tỷ muội họ về nuôi dưỡng, nhưng lại bị người của Dục anh đường đón đi.”
Minh Lạc không lên tiếng, Diệp Ảnh tiếp tục “ TRình Thiến vào phủ hữu đô đốc, được sủng ái mười phần, hiện đã hạ sinh một nam một nữ, rất được hữu đô đốc sủng ái, danh tiếng trong phủ cũng rất thịnh, đến cả phu nhân của hữu đô đốc cũng nhường nhịn nàng. Cho nên nương nương không cần lo lắng cho họ.”
“ ta biết” Minh Lạc khổ sở nói.
Vì nàng không có khả năng làm chỗ dựa cho Trình Thiến, giúp nàng ta tranh thủ tình cảm ở hậu trạch.
***
Túc vương ở Vân châu thành nhưng luôn tránh đại vương tử bắc Cốt Thuật Xích, Thuật Xích tới cửa cầu kiến nhiều lần, nhưng đều được báo Túc vương không ở trong thành.
Mà lúc này, Thuật Xích nhận được tin, thúc thúc của hắn, cũng là vị tân quân Bắc CỐt mưu phản để thượng vị kia, cũng phái người đến thành Vân châu, tỏ ý muốn kết minh cùng Đại Ngụy.
Đến trung tuần tháng tám, Thuật Xích nhận được thiếp mời,15 tháng 8 Đại Ngụy đặc biệt mở yến tiệc vì hắn và xứ giả Bắc Cốt, lúc này tâm tư của hắn mới để xuống.
Mười lăm tháng tám, trung thu yến.
Trung thu yến được tổ chức ở lâu ( tòa nhà) lớn nhất Vân châu thành, mặt sau có thể nhìn toàn bộ thành Vân châu, mặt trước nhìn thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ bến dưới ánh trăng, xa xa còn nhìn thấy thành Nam kì và dãy Kì Sơn, nhãn lực tốt còn có thể thấy tuyết trắng mênh mông trên đỉnh Kỳ sơn, dưới ánh trăng phá lệ thánh khiết.
Ca múa trong bữa tiệc cũng không giống như trung thu yến ở kinh thành, phần lớn là quân sĩ múa kiếm, dị tộc bắc địa phong vũ.Minh Lạc rất hào hứng, tâm tình tích tụ hai ngày nay vì chuyện của Bàng gia và Dục anh đường cũng bị quét qua.
Triệu Thành nhìn ánh mắt tỏa sáng của nàng, có chút khó chịu.
không biết có phải Minh lạc cảm nhận được oán niệm của hắn hay không mà quay đầu cười nói với hắn : “ vương gia, ca múa như thế này, những tà âm mềm nhũn trong kinh thành không thể so được, thiếp thấy nên để những cung yến trong kinh thêm phần biểu diễn như thế này, có thể làm lòng người phấn chấn,cổ vũ lòng người, kích thích người trung quân ái quốc, rút ngắn khoảng cách quan văn và võ tướng, so với những thứ ôn nhu làm người trầm mê thì tốt hơn nhiều.”
Triệu Thành hừ lạnh, nói : “ diễn võ là tùy tâm tùy tính. Bọn họ là tướng sĩ, không phải người cho nàng giải trí.lực lượng làm phấn chấn lòng người của họ là do nhiệt huyết anh dũng giết địch chảy xuôi trong họ, không thể tùy tiện bắt chước.”
Minh Lạc:… coi như ngươi khinh bỉ ta, ta vẫn cảm thấy ý nghĩ của mình khả thi.
Hai người đang nói chuyện, Thuật Xích bưng rượu đến nói với Triệu Thành: “ Túc vương điện hạ, hai ta mấy lần giao thủ trên chiến trường, nhưng đây là lần đầu uống rượu trên yến tiệc. lúc Túc vương điện hạ vào kinh, tiểu vương nghĩ trừ khi vào kinh thành ĐẠi NGụy nếu không khó mà gặp Túc vương điện hạ một lần, không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại. tiểu vương kính Túc vương điện hạ một chén, để bày tỏ kính ý của tiểu vương với đối thủ nhiều năm,, hai nước từ đây dừng binh ở Tu Qua, chung sống hòa thuận.”
Triệu Thành gật đầu với Thuật Xích, không lên tiếng, bưng chén rượu một hơi cạn sạch.
Thuật Xích nhìn Minh lạc nói : “ Túc vương phi nương nương, tiểu vương nghe nói Túc vương phi nương nương dung mạo xuất chúng, nhan sắc bức người, hôm nay gặp mặt, quả nhiên càng hơn truyền thuyết. nữ tử Bắc Cốt sinh ra tại thảo nguyên, lớn ở sa mạc, đều lớn lên ở lưng ngựa, không thể xinh đẹp như vương phi nương nương nhưng cũng có nét đặc sắc riêng.”
“ túc vương điện hạ và vương phi nương nương, nếu không chê, hôm nay tiểu vương và muội muội Ngân Sương công chúa cùng đến, không bằng để nàng vì Đại Ngụy, vì vương gia mà hiến vũ, xem viên minh châu xinh đẹp nhất bắc Cốt có lọt vào mắt Túc vương điện hạ và vương phi nương nương không.”
Triệu Thành không lên tiếng, Minh lạc lại bật cười, nàng nói “ khi bản cung bước chân đến bắc địa đã nghe nói trên thảo nguyên có một viên minh châu mĩ lệ, dũng sĩ dũng mãnh nhất thảo nguyên, và hùng ưng mạnh mẽ nhất hoang mạc đều muốn cầu cưới nàng, nghe danh đã lâu mà chưa được gặp, hôm nay có thể xem nàng múa tự nhiên là cực kì vinh hạnh.”
“ đa tạ vương phi nương nương.”
Thuật Xích nghiêng thân hành lễ, sau đó quay người vỗ tay, bốn phía liền lập tức yên tĩnh.
Ngân Sương công chúa là viên minh châu của thảo nguyên, không phải Minh Lạc khoe khoang khoác lác suy đoán, những ngày nay Ngân Sương công chúa ở thành Vân châu, mặc dù ít ra ngoài nhưng có không ít người từng gặp nàng, hai nước có thù, nhưng mỹ nhân vẫn làm người hướng đến.
Mọi người chờ Ngân Sương công chúa xuất hiện, chờ đến toàn trường tĩnh lặng đến mức lá cây phía xa xào xạc cũng có thể nghe thấy, thì có tiếng hồ cầm từ xa truyền đến, mênh mông như gần như xa, lúc đầu mọi người nghĩ là ảo giác, đến khi lấy lại tinh thần mới phản ứng được là tiếng hồ cầm.
Theo sau tiếng hồ cầm là tiếng chuông thanh thúy, tiếng chuông lại gần, thấy hai nữ tử mặc y phục trắng tơ mỏng, thêu hoa màu bạc, trên ánh trăng, dưới ánh lửa, có thể thấy hai nữ tử đều băng thanh ngọc cốt, ngũ quan sắc sảo, dáng người cao gầy- nhìn tướng mạo hẳn hai người có huyết thống Tây Vực.
Hai người nhảy theo tiếng đàn, những đóa hoa bạc như bay lên, bay thẳng vào tâm người xem, lúc này dường như ánh trăng chỉ chiếu vào hai mỹ nhân này, những cái khác đều không nhìn thấy.
Khi mọi người đang đắm chìm trong vũ đạo thì tiếng hồ cầm đột nhiên im bặt, hai mỹ nhân xoay tròn theo hai hướng khác nhau sau đó chậm rãi thấp người, nằm rạp trên đất.
Tĩnh lặng, mọi người có chút sửng sốt, một lát mới nhớ vị Ngân sương công chúa kia chưa xuất hiện, liền ngừng thở chờ đợi, chờ đến khi cảm xúc của bọn hắn không sai biệt lắm. bọn họ mới thấy một nữ tử mang mạng che mặt xuất hiện trong hắc ám, chậm rãi tiến đến.
Dáng người nữ tử uyển chuyển giống như bộ bộ sinh liên, còn mang theo mùi thơm. Nàng đi thẳng đến phía trước, dừng giữa hai mỹ nhân khiêu vũ, cách chỗ ngồi của MINH Lạc và Triệu Thành chừng bảy bước, cũng không nhảy múa, chỉ nghiêng hạ thân làm lễ, nói “ Ngân Sương gặp qua Túc vương điện hạ, Túc vương phi nương nương.”
Đám người giống như trước mặt có mỹ vị nhưng lại bị kẹp yết hầu, rõ ràng món ngon trước mắt nhưng lại không thể ăn, trong lòng vừa ngứa vừa hận đến nhảy dựng lên.
Nhưng Túc vương và Túc vương phi ngồi bên trên, vị kia cũng không phải ca nữ, vũ nữ bình thường mà là công chúa Bắc Cốt. cho nên chỉ có thể nuốt xuống dưới.
Nhìn bầu không khí quái dị, Minh Lạc buồn cười, kém chút cười ra tiếng.
Thuật Xích đứng dậy, đi đến bên người Ngân Sương công chúa.
hắn nói: “ Túc vương điện hạ, đây là muội muội của tiểu vương, công chúa xinh đẹp nhất Bắc Cốt của chúng ta, ngân Sương công chúa.lần này tiểu vương mang Ngân Sương tới hòa đàm, cũng là phụng mệnh phụ vương ta,Bắc Cốt vương, đưa Ngân Sương đến ĐẠi Ngụy hòa thân. Phụ vương luôn thưởng thức Túc vương điện hạ anh dũng thiện chiến, bắc Cốt tôn trọng nhất là dũng sĩ dũng mãnh, cho nên phụ vương muốn đem công chúa mình sủng ái nhất gả cho dũng sĩ mình thưởng thức nhất, dùng điều đó để biểu đạt thành ý của mình, mong hai nước gắn bó suốt đời.”
Tĩnh lặng. mặc dù khi Thuật XÍch đề nghị để Ngân Sương công chúa hiến vũ, mọi người đã đoán được việc này sẽ phát sinh, nhưng khi nó xảy ra thì trong lòng vẫn khó chịu.
“ dũng sĩ dũng mãnh nhất sao?” Minh Lạc cười nói “ Ngân Sương công chúa mĩ lệ động lòng người, hoàn toàn chính xác là phải phối với dũng sĩ dũng mãnh nhất trên đời này.”
Thuật Xích nhìn Minh Lạc thật sâu, cười nói: “ vương phi nương nương, lúc tiểu vương nhìn thấy vương phi nương nương đã cảm thấy quen mặt, còn buồn bực vì không hiểu vì sao, lúc Ngân Sương tiến vào, tiểu vương mới phát hiện nguyên nhân.vương phi nương nương và Ngân SƯơng, một người là đóa mẫu đơn xinh đẹp nhất Đại Ngụy, một người là minh châu chói mắt nhất Bắc Cốt, vốn không liên quan, nhưng không nghĩ tới khi hai người đứng cạnh nhau, đầu lông mày lại giống nhau như vậy, giống như tỉ muội trời sinh. thật đúng là duyên phận mà thượng thiên ban thưởng, để hai người giống tỉ muội.”
hắn dứt lời liền xoay người nhìn Ngân Sương, Ngân Sương thấy ánh mắt của hắn thì cởi mạng che mặt xuống.
Mọi người nghe Thuật Xích nói mà sửng sốt, thấy Ngân Sương công chúa bỏ mạng che mặt thì không tự chủ nhìn nàng, sau đó trong lòng giật mình, vội vàng nhìn Minh Lạc, ngạc nhiên phát hiện quả nhiên đầu lông mày của hai người có điểm tương tự.
Đứng đầu bên trái là Bàng Văn Hữu và Bàng đại phu nhân, tay nắm chặt chén trà, trong lòng mừng thầm, không ngờ công chúa Bắc Cốt lớn lên lại giống nàng? xem nàng còn có tâm tư đùa nghịch tâm kế không?
không giống người khác nghĩ, thần sắc Minh lạc lại không thay đổi.
Nàng nhìn Ngân Sương, cười nói : “ Đại vương tử nói vậy, bản cung nhìn cũng có chỗ giống. đại vương tử nói đây là duyên phận mà thượng thiên ban thưởng, bản cung cũng cảm thấy đúng là khó có được. đã có duyên phận như vậy, Ngân Sương công chúa lại rời xa quê hương, lẻ loi một mình đến Đại ngụy hòa thân, bản cung thấy, không bằng thu Ngân Sương công chúa là nghĩa muội, dẫn công chúa vào kinh, lại mời thái hậu nương nương làm chủ, vì công chúa chọn dũng sĩ Đại Ngụy tứ hôn với nàng.hoàn thành một mối duyên phân tốt, như thế có được không?”