không biết thủ lĩnh Hồ tộc và đại trưởng lão có ý gì mà để Triệu Thành ngồi trên ghế chủ vị, Minh Lạc ngồi phía dưới, sau khi khai tiệc Vân na ngồi cạnh Minh Lạc.
Trong hầu hết bữa tiệc, Minh Lạc ngồi nghe Vân Na kể chuyện về Hồ tộc, lịch sử Hồ tộc, đi săn, phân tranh trong tộc, ngẫu nhiên sẽ kể chuyện về dũng sĩ trong tộc, Minh Lạc ngồi nghe say sưa, ngon lành.hai người nói đều là chuyện ngày thường, rõ ràng là hai phong cách đối lập nhưng nhìn lại hết sức ăn ý,làm người khác không ngừng nhìn trộm hai người.
Rất đẹp mắt nhưng cũng làm rất nhiều người khó chịu.
không ít dũng sĩ Hồ tộc thầm mến Vân Na.
Vân Chân nhìn hồi lâu, rốt cục không nhịn được tiến lên gọi muội muội mình.
Vân Na dặn dò Minh Lạc nửa ngày ‘ chờ ta quay lại dẫn ngươi đi xem hoa’, đợi khi Minh Lạc đồng ý nàng ta mới bất đắc dĩ đi theo Vân Chân, Minh Lạc nhìn nàng ta đáng yêu như vậy cũng rất thích. Nàng chậm rãi thưởng thức trái cây trên bàn, nhìn Triệu Thành không biểu cảm ngồi trên ghế chủ vị, lại hồi tưởng lại ánh mắt của Vân Chân vừa nãy, không biết hắn ta có biết nàng là nữ giả nam không?
Nhưng hắn ta thật bảo vệ muội muội.
"Triệu công tử."
Minh Lạc đang nghĩ ngợi thì nghe thấy có người gọi mình.
Nàng ngẩng đầu liền thấy góc áo màu đen, theo y phục nhìn lên thì thấy là nhị vương tử Bắc Cốt- Thuật Liệt- sắc mặt coi như hòa khí, không có dạng tình địch nhìn nhau đỏ mắt.
Mà Minh Lạc phát hiện tướng mạo vị nhị vương tử bắc cốt này không hung ác khó coi như dân chúng Đại Ngụy lưu truyền, dù có thể nhìn ra là dị tộc nhưng lại hết sức tuấn mĩ, thậm chí còn là Minh Lạc cảm thấy tia quen thuộc.
hắn muốn làm gì? Khuyên tình địch rút lui? Nhưng phân cao thấp với tình địch thì vĩnh viễn không có tác dụng nào, nắm được tâm người yêu mới là quan trọng nhất.
Người Man tộc khác biệt, nghe nói bọn họ dùng phương thức luận võ để phân, người nào thắng thì cô nương sẽ thuộc về người đó – Minh Lạc nghĩ, nếu luận võ, không biết Triệu Thành có thay nàng so chiêu với vị nhị vương tử này.
Minh Lạc không nhìn thấu Thuật Liệt, Thuật Liệt nở nụ cười, hắn nhìn thoáng qua chỗ Vân Na vừa ngồi, nói “ ta có thể ngồi xuống không?”
Minh Lạc không thể che giấu lòng hiếu kì, nhẹ gật đầu, nói “ xin cứ tự nhiên”
Thuật Liệt lại cười một cái, ngồi xuống bên cạnh nàng- hắn cảm thấy nàng thật đáng yêu
***
Ngoại viện, chỗ trống trải
Vân Na dừng chân, kéo tay đại ca mình, tức giận nói : “ đại ca, đang êm đẹp huynh gọi muội ra làm gì?”
Vân Chân nhíu mày, hắn nhìn Vân Na nói “ a Muội, muội không thích nhị vương tử cũng được, dù sao không hòa đàm cũng tốt, Hồ tộc chúng ta cũng không nói sẽ phải gả cho Bắc Cốt, huống chi là nhị vương tử bắc Cốt. coi như muội nóng vội tìm người cự tuyệt nhị vương tử, thì cũng có một bó lớn để chọn, cần gì phải chọn tên tiểu bạch kiểm nam không ra nam nữ không ra nữ kia? Ta thấy họ còn mạnh hơn tên tiểu bạch kiểm mấy trăm lần.”
Vân Na không vui, nói : “ cái gì mà tiểu bạch kiểm nam không ra nam nữ không ra nữ? đại ca, ánh mắt huynh có vấn đề sao, huynh đã từng gặp ai đẹp mắt hơn hắn sao? Trung nguyên có câu, mọi người đều có lòng thích cái đẹp, vì sao muội không thể thích hắn? mà lại,”
Nàng trừng mắt, cười nói “ với lại hắn cũng rất thú vị.”
Vân Chân cảm thấy trán có chút đâu, hắn nói “ đẹp mắt. nam nhân cần đẹp mắt làm gì? Có thể bảo vệ muội, có thể ra trận giết địch? Tóm lại người này tuyệt đối không được.nếu muội cứ khăng khăng như thế, lúc Túc vương đến Bắc Địa, lúc đó phụ thân muốn đưa muội cho Túc vương, ta sẽ không giúp muội.
Mặt Vân na đen lại.
Hồ tộc nằm ở biên giới của Bắc CỐt và Đại Ngụy, bọn họ luôn sinh tồn trong khe hẹp đó, Đại Ngụy có minh quân, cử tướng quân ôn hòa đến thì bọn họ tốt hơn một chút, gặp phải tướng quân không tốt thì tùy thời bọn họ đều có thể nhà ta cửa nát. Tuy nàng là nữ nhi của đại trưởng lão Hồ tộc, lại có danh mĩ nữ, rất nhiều người cảm mến, nhưng có thể được đại tộc thế gia người Hán đến cửa cầu hôn thì ít càng thêm ít.
Như vị trưởng tử của chỉ huy sứ Yến Bắc, gọi là cầu hôn nhưng cũng chỉ cầu hôn nàng làm tiểu thiếp
Nhưng cũng vì mang danh mĩ nhân, vì có quá nhiều người cảm mến nàng, nên thủ lĩnh Hồ tộc hay dũng sĩ trong tộc không chịu cưới nàng, thứ nhất vì sợ chuốc họa vào thân, thứ hai là bọn hắn đều hi vọng đưa nàng cho Túc vương, đạt được sự che chở từ Túc vương.
Nhưng nàng không muốn nói những thứ này với đại ca.
Nàng khôi phục biểu cảm tùy ý: “ đại ca, mặc dù ngày thường người khác nói muội tốt. nhưng huynh có thấy nhóm người Triệu công tử không, hắn đến từ kinh thành, huynh trông hắn là một nam nhân đã có bộ dáng như vậy, có thể suy ra mĩ nhân kinh thành có dáng vẻ như thế nào. Muội nghe nói Túc vương phi khuynh quốc khuynh thành, Túc vương vô cùng sủng ái nàng, ban đầu muội cảm thấy mĩ mạo tối đa cũng chỉ như muội, có thể lời đồn là giả, nhưng thấy Triệu công tử mới phát hiện mình là ếch ngồi đáy giếng.”
“ Đại ca, Bắc Địa, thậm chí Tây Vực, Bắc CỐt, người muốn gả nữ nhi cho Túc vương đếm không hết, phụ thân và tộc nhân đều cảm thấy muội mĩ mạo, Túc vương điện hạ nhìn thấy muội nhất định đối xử khác biệt với muội. nhưng đại ca, huynh nhìn Triệu công tử, không cảm thấy ý nghĩ của phụ thân thật buồn cười sao? không nói đến việc lấy sắc hầu người sẽ không được dài lâu, ngay cả sắc cũng không sánh bằng chính phi, thì có mấy phần thắng?nghe nói nhiều chuyện của hoàng thất Đại Ngụy, muội cảm thấy nếu chọc giận vương phi, có khả năng càng bất lợi với tộc ta.”
Sắc mặt Vân Chân thay đổi, hắn vốn yêu thương muội muội, vốn không vui khi muội muội gả cho Túc vương.
Nhưng người mà muội muội coi trọng lại quá yếu, người như vậy sao có thể phó thác chung thân? Muội muội cũng không phải nam nhân, sao lại bị mĩ mạo mê hoặc?
hắn nhíu mày, nghĩ nghĩ, đổi góc độc khác để khuyên nhủ “ nhưng a muội, muội xem lời nói cử chỉ của Triệu công tử, tuyệt không phải người có xuất thân bình thường, muội cũng biết người Hán giỏi nhất là bợ đỡ. Coi như trong lòng hắn cũng ngưỡng mộ muội, nhưng gia tộc của hắn sẽ không đồng ý cho hắn cưới muội, mà thấy hắn cũng không có bản lĩnh, làm sao có thể bảo vệ muội.”
Vân Na cười một tiếng nói : “ đại ca, cái này huynh không cần lo lắng, muội tự có biện pháp.”
***
Lại nói Minh Lạc và Bắc Cốt nhị vương tử Thuật Liệt
Thuật Liệt ngồi xuống bên cạnh Minh Lạc, hắn nhìn thoáng qua Triệu Thành, vì hành động của hắn mà nhìn qua, không để ý ánh mắt bức người của Triệu Thành, cười nói với Minh Lạc: “ Túc vương điện hạ rất khẩn trương a, vương phi nương nương”
Vương phi nương nương.
Minh Lạc ngây người, há miệng nhìn hắn, thấy ý cười chế nhạo của hắn, nửa ngày mới phản ứng được.
Nàng thầm nghĩ, những người này quả nhiên không ai là đèn cạn dầu, không thể xem thường.
Nàng điều chỉnh nét mặt, nói “ Nhị vương tử nói tiếng phổ thông của ĐẠi NGụy rất hay.”
Thuật Liệt nhếch miệng cười, không bày ra vẻ cao thâm hoặc chững chạc đàng hoàng, mà giống như bằng hữu nói chuyện phiếm, tùy ý nói “ vì ngoại tổ mẫu của ta là người Đại Ngụy.”
“ kì thật phải nói mẫu thân của ta cũng là người ĐẠi NGỤy, mặc dù bà sinh ở Bắc Cốt, lớn lên ở Bắc CỐt, nhưng bà đích thật là điển hình của người Đại Ngụy. nói đến, ta cùng vương phi nương nương hẳn còn tính là biểu huynh muội- mẫu thân của ta và mẫu thân của vương phi nương nương là biểu tỉ muội. tướng mạo của vương phi nương nương giống mẫu thân ta mấy phần, cho nên vừa nhìn thấy vương phi nương nương, lại nghe Túc vương cưới tam cô nương phủ Thừa Ân công, ta liền đoán được thân phận của vương phi nương nương.”
hắn ta liếc nhìn Triệu Thành trên chủ vị, thấy hắn nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng không biết là buồn cười hay hâm mộ. Triệu Thành là chiến thần lừng lẫy ở Bắc cương, hắn ta đã từng giao thủ với hắn, sao có thể không nhận ra?
Mà hắn còn mang theo bên người một tiểu công tử giống như tạc ra từ băng tuyết, còn để ý và khẩn trương như vậy- trước kia có bao giờ nghe qua Túc vương để ý ai, khẩn trương vì gì đó? Lại thêm người đó có tướng mạo cực kì giống mẫu thân mình, Thuật Liệt không khó để đoán ra thân phận.
Mà Minh Lạc lại trợn mắt há mồm nhìn Thuật Liệt, sao đến nàng cũng không biết mình còn một thân thích như thế?
Mặc dù hắn nói rất vòng vèo nhưng nàng cũng bắt được trọng điểm, đầu óc nhanh chóng tìm tòi về nhóm quận chúa hòa thân đến Bắc Cốt, xem có ai có chút quan hệ thân thích với mình- ngoại trừ Vân hoa quận chúa gả không thành còn mất tích, không có ai có quan hệ với nàng.
Vân Hoa quận chúa?
Trong lòng Minh Lạc nhảy một cái, dù khá hiếu kì nhưng nàng cảm thấy không thể để vị nhị vương tử này dắt câu chuyện- dù sao nếu muốn nói sớm muộn gì hắn cũng nói, cho nên đè lòng hiếu kì xuống, cười khan, nói “ nhị vương tử đã biết thân phận của ta, liền đoán được ta không phải là nam tử, nhị vương tử cũng không cần lo ta sẽ đoạt đi người trong lòng của ngươi. Cho nên, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Thuật Liệt nhìn nàng,cảm thấy nàng thật đáng yêu, vừa đẹp vừa đáng yêu, nếu ngoại tổ mẫu giống nàng, khó trách tổ phụ sẽ vì ngoại tổ mẫu mà đem Bắc Cốt đùa đến thất tinh bát toái
hắn châm một chén rượu, hớp một ngụm, mới cười nói: “ ta tìm vương phi nương nương đương nhiên là vì vương phi nương nương, không liên quan với vân Na? nàng ta cũng không phải người trong lòng ta, chỉ là tiện đường thôi.”