• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân châu thành.

Minh Lạc chỉ dẫn theo Thanh Diệp, Diệp Ảnh, Thư Ảnh, ba người đều xuất thân từ ám vệ, chú trọng nhanh gọn chuẩn xác, sẽ không nhiều lời, mặc dù nghe các nàng nói chuyện sẽ không mất sức đi suy đoán, đôi khi cảm thấy thú vị, nhưng bình thường sẽ thấy vắng lạnh, mà từ khi dẫn theo Vân Na, hành trình lập tức trở nên thú vị rất nhiều, không nói đến phong thổ Bắc Địa, kỳ văn dị sự Vân na có thể nói lưu loát, đến cả hậu trạch của quan viên Bắc Địa nàng cũng rõ như lòng bàn tay, giống như đó là thân thích của nàng.

Lúc trước, trên đường không thú vị, lòng hiếu kì của Minh Lạc nặng, lúc nào cũng quấn lấy Triệu Thành, hỏi đông hỏi tây, từ khi có Vân na, Minh Lạc không quấn lấy Triệu Thành, lỗ tai Triệu Thành được thanh tịnh rất nhiều, nhưng trong lòng lại dâng lên chút thất lạc.

Vân Na luôn tinh thần phấn chấn, thế nhưng khi xe ngựa đến gần thành Vân châu, sắc mặt nàng lại thấp thỏm không yên.

Nàng cũng không phải người hay nhăn nhó, thần sắc như vậy nhất định là có nguyên do.

Minh Lạc cũng không hỏi thẳng, chỉ nói: “ vân Na, ngươi dự định theo ta vào kinh thành sao? Dù sao ngươi cũng sinh ra và lớn lên ở Bắc Địa, ở đây có thân nhân và tộc nhân của ngươi, nếu đi kinh thành, lại thêm một mối hôn sự, ngươi liền khó có thể về Bắc Địa. trong kinh nhiều thứ trói buộc,càng là thế gia đại tộc, ngươi càng khó có thể vui vẻ”

Thần sắc Vân Na ngày càng bất định.

Nàng cắn răng nói : “ vương phi nương nương,có một chuyện dân nữ chưa nói với người, chỉ là càng gần thành vân Châu, dân nữ không thể tiếp tục gạt người, tránh cho vì dân nữ mà nương nương gặp phiền toái.”

“ thật ra phụ thân và người trong tộc muốn đem dân nữ cho Túc vương điện hạ, cũng không phải vì bọn họ tham mộ quyền quý, một là vì trước đây tộc ta cũng liên hôn với tộc khác thậm chí là Bắc Cốt nên khi có chiến tranh rất dễ bị người ta lấy ra khai đao, trong tộc đem dân nữ đưa cho Túc vương chính là để biểu đạt ý thần phục, hai là nửa năm trước, dân nữ theo đại ca đến Vân châu làm việc, ngoài ý muốn gặp vệ chỉ huy sứ thiêm sự Bàng Tân, hắn ngấp nghé sắc đẹp của dân nữ, muốn ép dân nữ làm thiếp, dân nữ không chịu, Bàng Tân liền âm thầm uy hiếp tộc trưởng và phụ thân dân nữ, dựa vào an nguy của tộc bức dân nữ đi vào khuôn khổ.”

Minh Lạc nhíu mày, nói “ thật to gan, chỉ là một cái chỉ huy thiêm sự tứ phẩm nho nhỏ mà dám ép ngươi làm thiếp?Hồ tộc cũng là đại tộc của bắc Địa, sao lại để hắn bức bách?”

Hồ tộc ở Ly châu từ trước đến giờ đều có người ở phủ đô đốc bắc quân, trong quân đội cũng có căn cơ.

Vân Na cười khổ, nói : “ một cái vệ chỉ huy thiêm sự ở vân châu tự nhiên không có năng lực uy hiếp an nguy của tộc, nhưng thống lĩnh đại quân Yến Bắc, chính nhị phẩm chỉ huy sứ đô Yến bắc đại nhân lại có. Bàng Tân chính là trưởng tử của chỉ huy sứ đô Yến Bắc- Bàng Văn Hữu. tộc không phải không che trở nổi cho dân nữ, mà nếu vì việc này bị Bàng gia ghi hận, tương lai khó lòng phòng bị.”

Nàng nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Minh Lạc, cảm thấy thật có lỗi, nói “ nương nương, không phải dân nữ cố ý giấu diếm người, chỉ là trước đó luôn nghĩ làm cách nào để tộc trưởng không đưa dân nữ cho Túc vương, nhất thời không để ý chuyện này, đều là lỗi của dân nữ.”

Minh Lạc không lên tiếng, Vân Na cắn răng nói “ nương nương, dân nữ nghĩ khi đến vân châu chỉ cần dân nữ ở trong nhà không ra ngoài, đợi khi người rời Vân châu thì theo người rời đi là được.mặc dù người là vương phi cao quý nhưng ở bắc Địa nữ quyến Vân châu đều lấy phu nhân của Bàng chỉ huy sứ- Bàng phu nhân cầm đầu. Bàng phu nhân và Bàng thiếu phu nhân đều không thích dân nữ, dân nữ không thể mang tới phiền phức cho nương nương.”

Minh Lạc thấy vân Na bất an, liền biết nàng ta nghĩ chuyện này làm nàng bất an.

Nàng là vừa mới nghĩ đến chuyện mà Chú kiếm sư của ‘ hợp khí hiên” ở Ly châu kể, nói không thiếu công tử thế gia cảm mến Vân Na, ngay cả đại công tử của chỉ huy sứ Yến Đô cũng cảm mến nàng – người người đều nói đó là chuyện tốt, nhưng ai có thể ngờ việc đó bức một nữ tử kiêu ngạo đến cùng đường mạt lộ?

Nhưng nếu Triệu Thành để Vân Na đi theo mình, khẳng định hắn cũng biết chuyện này, từ trước đến nay hắn làm việc đều không chút sơ hở, cho nên chuyện này tất có nguyên do.

Những người này, đúng là bước nào cũng xảo trá.

Nàng vỗ Vân Na, cười trấn an nói “ không sao, ngươi đã theo ta thì đến Vân châu không cần lo lắng, cứ làm theo ta phân phó là được. nhưng ngươi kể cho ta về Bàng phu nhân và nhi tức của nàng ta đi. Sao bọn họ lại không thích ngươi? Ngươi lại không quấn lấy nhi tử, tướng công của các nàng.”

Vân Na đáp ứng, sau đó tinh tế kể ngọn nguồn về Bàng đại phu nhân và Bàng đại thiếu phu nhân cho Minh Lạc nghe.

***

Đêm đó Minh Lạc hỏi Triệu Thành việc này, cuối cùng như có điều suy nghĩ nói: “vương gia, người để Vân Na đi theo thiếp, còn để nàng theo thiếp đến Vân châu, khẳng định là biết trước việc này – thiếp thấy có vẻ đại công tử Hồ tộc cũng sẽ không giấu người loại chuyện này. Ngài vẫn để Vân Na theo thiếp, có phải có mục đích khác không?”

“ nghe Vân na nói chuyện Bàng gia, nếu là thật, Bàng Tân phẩm tính khẳng định có vấn đề, dám tùy tiện tạo ra chứng cứ một tộc thông đồng với địch, dùng lí do này ép dân nữ làm thiếp, loại người này thật không thể chịu nổi. Vương gia cố ý dẫn theo Vân na lại nghênh ngang đến Vân châu, là để dẫn những thứ này ra sao?”

Dù sao nàng cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.

Nếu không sao hắn lại đi quản việc nhỏ củaVân Na.

Triệu Thành không trực tiếp trả lời nàng, chỉ chậm rãi nói : “ a lạc, vị chỉ huy sứ yến Bắc đô –Bàng văn Hữu, năm đó hắn và phụ thân nàng đều là chỉ huy thiêm sự Yến Bắc chính tam phẩm. mẫu thân của Bàng văn Hữu là tỷ tỷ của mẫu thân Triệu Ất, là tâm phúc của Triệu Ất,sau khi phụ thân nàng mất mấy năm, hắn liền lên chức chỉ huy đồng tri, mấy năm sau tuổi còn trẻ đã lên chỉ huy sứ, thống lĩnh đại quân yến Bắc.”

“ năm đó phụ thân nàng đối địch Bắc CỐt, toàn quân bị diệt, có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ là khi đó ta ở Tây Ninh, Yến Bắc không thuộc quyền quản lý của ta, cho nên sau khi biết việc này, dù thấy kì quặc cũng không thể làm gì. Nếu đã tra chuyện của phụ thân nàng thì không thể lướt qua những thứ này. Cho nên lần này tới Bắc Địa, ta muốn mượn chuyện hòa đàm với Bắc Cốt để tra chuyện xưa.”

Khi đó hắn mới liền phiên không bao lâu, chỉ có mười tuổi.

Triệu Thành nói xong thấy sắc mặt Minh Lạc thay đổi, sắc mặt hắn ôn hòa, sờ tóc nàng nói “ chuyện của vân na chỉ là kíp nổ, nhưng a Lạc, nàng không cần lo lắng, nên thế nào thì thế đấy, mọi chuyện đã có ta, nàng cũng không cần cho bàng phu nhân mặt mũi,, nàng ta khinh thường thì nàng ngang tàng hống hách.”

***

Túc vương đến thành vân châu, tri châu thành Vân châu Lâm Lang đã sớm sai người trông ở cửa thành, nhận được tin liền chạy đến, đón đoàn người Triệu Thành và Minh Lạc vào thành, lâm Lang cũng đã sớm an bài một dinh thự để Triệu Thành và Minh Lạc ở.- thành Vân châu tương đối đặc biệt, là trọng thành của yến bắc, phần lớn gia đình của quan viên của yến Bắc đều ở thành vân châu, triều đình và phủ đô đốc bắc quân cũng thường cử quan viên đến tuần sát thành vân châu,, nơi này cũng thường tiếp đãi sứ thần bắc Cốt và các sứ thần tộc khác, cho nên thành Vân châu đặc biệt chuẩn bị dinh thự này cho bất cứ tình huống nào

Hôm sau, Yến Bắc đô tư và các tướng lĩnh vệ tư Vân châu lần lượt đến bái kiến Túc vương, chỉ huy sứ bàng Văn Hữu đêm đó còn muốn mở tiệc tẩy trần cho Túc vương và Túc vương phi nhưng Triệu Thành trực tiếp cự tuyệt, hắn nói : “ Bản vương đã triệu tập một ít thuộc cấp của phủ đô đốc bắc quân đến vân châu, chắc ít ngày nữa bọn hắn sẽ đến, mấy ngày nữa bản vương sẽ mở tiệc chiêu đãi thuộc cấp cho nên không cần phải mở tiệc tẩy trần. trái lại, vương phi của bản vương lần đầu đến Vân châu có nhiều chỗ không quen, các ngươi để phu nhân nhà mình đưa bái thiếp bái kiến nàng nói chuyện, làm quen một chút.”

Bàng Văn Hữu đáp ứng.

Sau khi về nhà sắc mặt Bàng Văn Hữu khó chịu, Bàng đại phu nhân nghe nói tiệc tẩy trần chuẩn bị rất lâu không cần dùng đến, trong lòng cũng lo nghĩ.

Nàng ta nói : “ đại nhân, thiếp nhận được thư trong kinh, nói vị Túc vương phi từ khi hứa hôn cho Túc vương, ỷ vào Túc vương mà ngang ngược càn rỡ, không để ý đến ân dưỡng dục, nàng bất hòa với đại bá phụ, bá mẫu, lấy chuyện năm đó mẫu thân nàng khó sinh gán cho đại bá mẫu. buộc trong nhà lấy lý do Minh đại phu nhân bệnh nặng đưa đến trang tử giam giữ. thật buồn cười, mẫu thân nàng nghe tin phụ thân nàng chiến tử bị kích thích, khó sinh mà chết, chuyện này ai mà không biết, cái này mà…”

Sắc mặt Bàng Văn Hữu thay đổi, đánh gãy lời Bàng địa phu nhân: “ chuyện này là thật?”

Bàng đại phu nhân vì đột nhiên Bàng văn hữu mở miệng mà giật nảy mình, nhưng lập tức nói “ sao có thể là giả? Đại nhân cũng biết đệ muội của ta là muội muội ruột của Minh đại phu nhân. Minh gia nói với bên ngoài là Minh đại phu nhân bệnh nặng, lại không cho người Chu gia đến thăm, tin tức là ma ma tâm phúc của Minh đại phu nhân tìm cách truyền đến. nhưng Túc vương thế lớn, xưa này Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân lại sủng Túc vương phi… đại nhân, ngài làm sao vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy?”

Bàng Văn Hữu ngồi trên ghế hai tay vịn chặt tay ghế, nổi gân xanh.

Trước đó vài ngày hắn thu được mật thư của Minh thượng thư, trong thư chỉ nói mấy lời”Túc vương đến Bắc Địa, ngoài mặt là vì hòa đàm với Bắc CỐt, nhưng thật ra là thu quân quyền Bắc Địa. quân quyền Tây Bắc đều đã bị hắn khống chế, bắc địa cũng mất hầu hết, sợ là hắn muốn mượn chuyện xưa lấy ngươi tế đao.”

Chuyện xưa, mượn chuyện xưa nào?

Ban đầu Bàng văn Hữu cũng không để trong lòng, vì hắn thống lĩnh đại quân Yến Bắc nhiều năm, thuộc cấp đều là thân tín của mình, chưa nói đến nơi này là địa bàn của hắn, lúc này có mười vạn đại quân Bắc Cốt chiếm cứ đối diện Kỳ sơn, sao Túc vương có thể làm loạn trận doanh của phe mình trước?

hắn tưởng rằng Minh thượng thư là châm ngòi li gián, muốn mượn tay mình trên địa bàn của mình đối phó Túc vương- hắn rất rõ ràng Túc vương ở kinh thành là đại họa của Minh gia và thái hậu.

Bàng đại phu nhân thấy Bàng Văn Hữu như thế, phát giác không đúng, thu lại giọng bát quái, cẩn thận nói “ đại nhân, có gì không ổn sao?”

Dù sao Bàng văn Hữu cũng là đại tướng chính nhị phầm, dù trong lòng hắn có tảng đá ngàn cân, thần sắc cũng chậm hồi phục. hắn nói : “ không sao,chỉ là ta vẫn cho là Túc vương không thích Minh gia, hắn cưới Túc vương phi là để che đậy thái hậu, nhưng hành vi của vị Túc vương phi này hoàn toàn không thể tưởng được, ngày mai nàng đưa bái thiếp đến, mang theo đại nhi tức đi dinh thự của Túc vương, tìm hiểu thực hư, xem thái độ của nàng ta với nàng và đại nhi tức.”

Trong lòng Bàng đại phu nhân nghi hoặc nhưng thấy sắc mặt ngưng trọng của Bàng Văn Hữu thì thận trọng đồng ý

***

Bàng đại phu nhân thu tâm tư thăm dò, nàng ta ở Bắc Địa sống an nhàn sung sướng, được người nịnh nọt đã quen, trong mắt nàng ta Túc vương phi thế nào thì cũng chỉ là nha đầu mười sáu tuổi ngang ngược càn rỡ, chưa lấy chồng mà đã đắc tội với hoàng hậu và nhà mẹ đẻ, tự đoạn đường lui, thật là ngu xuẩn, cho nên đáy lòng nàng ta là khinh Minh Lạc.

Hôm sau nàng ta đưa bái thiếp, Minh Lạc đáp ứng, ngày thứ ba nàng ta mang theo đại nhi tức Miêu thị đến bái kiến Minh Lạc. trước khi đi nàng ta cũng không đặc biệt dặn dò Miêu thị, chỉ nói: “ Túc vương phi trẻ tuổi, lại lớn lên trong sự sủng ái của Thừa Ân công lão thái gia và lão phu nhân, cho nên khẳng định tính tình có chút lớn, ngươi không cần so đo với nàng, dỗ dành một chút là được.”

Miêu thị cười đáp ứng, nàng ta cũng nghe ra ý khinh thường Túc vương phi trong lời bà bà. Nàng ta là con nhà tướng, truyền thuyết quý nữ trong kinh tâm tư phức tạp, nàng ta còn lo lắng mình mất lễ trước mặt Túc vương phi sẽ làm bà bà bất mãn, nghe được lời này, tâm nàng ta để xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK