Kiếp trước Minh Tú cũng có thai và hạ sinh đích hoàng tử, có thể khi đó Ôn Nhã cũng chưa vào cung, mà tình huống hiện nay, thái hậu đã sớm hứa hẹn với Thăng Bình đại trưởng công chúa, Minh Tú không thể mang thai. Minh Tú chỉ có thể mượn cớ lên chùa cầu phúc mới có thể bảo vệ đứa bé này.
Dù việc này khiến người ta ngoài ý muốn nhưng có thể hiểu,làm Minh Lạc không hiểu là sao tổ mẫu lại vì hài tử của Minh Tú đi cầu Triệu Thành.
Đây là bí sự trong hậu cung của hoàng đế, quan hệ đến hoàng tự, tổ mẫu đi cầu Triệu Thành là có ý gì?
Minh lạc nghiêng đầu nhìn hắn, nói “ tổ mẫu cầu chàng.. vương gia, chuyện như vậy, sao tổ mẫu lại cầu chàng? Việc này cô mẫu cũng biết sao?”
Triệu Thành nhìn nàng nằm trên giường nhíu mi suy nghĩ, còn mang theo ít mê mang, thân thể nho nhỏ quấn trong áo lông chồn màu trắng, da thịt trắng muốt như phát sáng, đáng yêu mười phần, trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ uyển chuyển của nàng dưới thân hắn tối qua, hắn lại nóng lên.từ sau lần nàng chủ động đó, hắn đối với sự chủ động của nàng đều không có sức chống cự, giống như một nụ cười, một cái nhăn mày của nàng đều dẫn động tinh thần của hắn, chọc lòng hắn rung động không thôi.
hắn cũng không bài xích tư vị này, yêu một người,người đó lại bên cạnh ngươi, so với tịch liêu không bờ bến càng làm người ta nghiện.
hắn đứng dậy ngồi bên cạnh nàng, nói: “ trước đó Minh thái hậu cũng không biết hoàng hậu mang thai.”
hắn nhìn mắt nàng, rồi nói tiếp “ về phần tổ mẫu nàng, a Lạc, trên đời này không có thứ gì đã hình thành rồi thì không thay đổi, nhất là con người. trong một tử cục, một chút biến đổi sẽ dẫn đến toàn cục chuyển biến, những gông cùm xiềng xích ở kiếp trước trong trí nhớ của nàng. hiện tại mọi chuyện cần thiết sẽ khác trước kia.”
Kiếp trước sao?
Kiếp trước tổ phụ tổ mẫu luôn đứng về phía thái hậu và đại phòng, lấy sự khôn khéo của tổ phụ tổ mẫu, không có khả năng họ không biết những chuyện thái hậu và đại bá phụ làm với nàng, huống chi ma ma quản sự của nàng – Tào ma ma và đại nha hoàn Đông Phù đều là tổ mẫu an bài bên cạnh nàng.
Nhưng từ đầu đến cuối bọn hắn đều lựa chọn trầm mặc, hoặc nói là ngầm đồng ý, thậm chí tào ma ma và Đông Phù đều từng động tay chân, đến cũng là ai ra lệnh,nàng cũng không rõ ràng lắm.
Trọng sinh trở về, chuyện này vẫn là cái gai trong lòng Minh Lạc.
Nhưng đến bắc địa càng lâu, rời xa người và chuyện ở kinh thành, nhìn, nghe nhiều thứ, có nhiều thứ không còn nặng nề như vậy. bọn hắn yêu chiều nàng không phải là giả, chỉ là Minh gia quan trọng hơn mà thôi, những thứ đó đứng trên góc độ người khác mà nhìn thì đều không có vấn đề gì.
Trong lòng nàng mỉm cười, trừng mắt nói “cho nên kiếp này bọn hắn lựa chọn đứng về phía chàng sao? Điều kiện là gì? Hoặc là vẫn chưa phơi bày, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng?”
Triệu Thành phát giác trong giọng nói của nàng có trào phúng nhàn nhạt, nắm chặt tay nàng, nói : “ A Lạc, nước quá trong sẽ không có cá, có ít người, có ít việc, không cần quá mức nghiêm khắc. như bây giờ là cục diện tốt nhất, tương lai nàng cũng không cần quá mức khó chịu.”
hắn rất hiểu Minh Lạc, mặc dù đôi khi nhìn nàng giống như rất khó tính,nhưng thực tế tâm nàng rất rộng rãi,lại rất trọng tình, dễ mềm lòng, không phải người mang thù, nếu không nàng cũng sẽ không tiếp nhận hắn.
Nghĩ đến đây tâm hắn lại mềm mại, thương yêu.
hắn có thể hiểu được sự đè nén của nàng, kiếp này bọn họ đối xử với nàng rất tốt, chuyện kiếp trước nàng chỉ có thể giấu trong lòng, một mình khó chịu.
Minh lạc nhìn hắn đột nhiên ôn nhu, nghĩ lời hắn nói, liền biết hắn hiểu lầm, nhưng nàng luyến tiếc sự ôn nhu của hắn.
Nàng lắc đầu, day trán, chẳng hiểu sao cảm thấy có chút buồn ngủ, cười nói: “ Ân, thiếp biết, thực ra thiếp đã sớm buông xuống, bọn họ không nợ gì thiếp, trái lại bọn họ mỗi người tốt với thiếp một phần thiếp đều nên cảm kích. Vừa rồi chỉ là muốn xác nhận, nghe ngóng tình hình, như thế tương lai nên làm thế nào trong lòng thiếp cũng có đo đếm. nói đến đây, vương gia, khi nào chúng ta trở lại kinh thành a?”
Triệu Thành nhìn nàng, lúc này nụ cười của nàng thanh tịnh lại xinh đẹp, bóng ma nơi đáy mắt chẳng biết từ lúc nào đã không thấy, khí chất cả người cũng khác biệt, mang theo chút hồn nhiên, thông thấu linh động.trong lòng hắn khẽ động, tình cảm mà hắn dành cho nàng có biến hóa, hắn tự biết, như vậy tình cảm của nàng đối với hắn, có phải cũng chuyển biến lớn như vậy, nàng thay đổi có phải cũng là vì hắn không?
hắn nhìn vào mắt nàng, ôn nhu nói “ a Lạc, nàng không thích nơi này sao? Những ngày qua ta thấy nàng bận rộn, so với lúc ở kinh thành thì tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều, ta nghĩ nàng thích nơi này.”
Minh Lạc cười, ánh mắt của hắn làm nàng có chút không tự nhiên, cho nên đẩy hắn ra, nhích về sau, cách hắn xa một chút mới nói: “ ân, thiếp thích nơi này, con người nơi đây, mọi người rất hào phóng. Nhưng mới có cuối tháng mười tuyết đã rơi như thế này, đến cuối năm còn không biết lạnh thành dạng gì.”
nói đến đây thở dài, nói “ chẳng trách quân sĩ phương nam đến Bắc địa rất khó địch nổi Bắc Cốt, không nói địa hình địa thế, tác chiến trong tuyết, thân thể bọn hắn sợ là đã không chịu được, sao có thể đánh thắng được, lúc tuyết đọng lại phải vào rừng tìm người Bắc Cốt. có phải Tây Phiền và tây ninh cũng giống như thế?”
Cho nên quân sĩ bắc Địa đều là người bản địa, người Hán không thích Bắc Địa, nhiều người đều muốn chuyển vào quan nội, vì vậy nên ở đây dị tộc chiếm hơn nửa, cho nên đại tướng biên quan nhất định phải trấn an lôi kéo dị tộc, quân quyền bắc địa không phải muốn đoạt là đoạt. tây Phiền cũng như vậy, đây cũng là một nguyên nhân mà triều đình nhắm một mắt mở một mắt với tình hình các công chúa, quận chúa đi liên hôn ở Tây Phiền.bọn họ biết thế tử của Tây Phiền vương muốn ngồi vững ở vương vị thì phải có thế gia bản thổ ủng hộ.
Triệu Thành nói : “ đúng, đây cũng là một nguyên nhân mà năm đó phụ hoàng đem ta đến Tây Ninh” một nguyên nhân khác đó là đại tướng ở tây Ninh đều là tâm phúc của Thành Võ đế.
Ngai vàng không dễ ngồi, hoàng đế mềm yếu một chút, không nắm được quân quyền phía tây và bắc địa, thời gian lâu dần sẽ có tai họa ngầm, sinh sôi phản loạn.
Cho nên từ khi Ngụy triều khai quốc, các triều đại có truyền thống đem trữ quân đến tây ninh hoặc bắc địa lịch luyện mấy năm, từ đó đến nay có một ngoại lệ duy nhất chính là tiểu hoàng đế, Khánh An đế, tiên đế cũng từng đến bắc địa một thời gian, các đại tương biên quan đều có con trai trưởng hồi kinh nhận giáo dục.
Triệu thành nhìn nàng hình như ủ rũ, không muốn nàng lo lắng nhiều, chuyển đề tài nói “ dù lạnh, nhưng ít ngày nữa thành vân châu sẽ có lễ hội điêu khắc băng, còn có băng đăng trong tết nguyên tiêu, nàng chắc chắn sẽ thích.”
Minh lạc ‘ ân’ một tiếng, gật đầu cười nói : “ đúng vậy, nghe đã làm người chờ mong. Mấy ngày trước thiếp còn nghe Quách phu nhân nhắc qua, nàng nói nơi nàng lớn lên mọi người rất thích mùa đông, có thể chơi nhiều trò chơi, mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng là thời cơ đi săn tốt, tung tích của con mồi đều hiện trên nền tuyết, thợ săn có kinh nghiệm đều thu hoạch rất khá. Khi nàng còn bé từng theo phụ thân và tổ phụ đi săn, còn có Trịnh bách hộ..”
Nàng đang nói lại cảm thấy đầu choáng, đưa tay day thái dương, nói “ vương gia, thiếp có chút khó chịu, nghe nói ở đây động vật sẽ ngủ đông, mấy ngày nay tuyết rơi nhiều thiếp cũng càng buồn ngủ, ngủ thế nào cũng thấy không đủ.”
Triệu Thành nhíu mày, hắn đặt tay lên trán nàng, âm ấm, không có gì khác thường, hỏi: “ thân thể còn khó chịu ở đâu nữa không.”
Mấy ngày nay hắn thấy nàng ngủ nhiều, nhưng trời lạnh chỉ nghĩ nàng không quen thời tiết, lại thấy lúc nàng tỉnh dậy tinh thần cũng không tệ, cho nên không đặc biệt lưu ý, đây là lần đầu thấy nàng đột nhiên nói khó chịu
hắn nói “ ta gọi Chu thái y đến xem cho nàng.”
Chu thái y đi theo Triệu Thành nhiều năm, từ khi hắn liền phiên, theo hắn từ kinh thành đi tây Ninh, lại từ tây Ninh về kinh thành, bây giờ lại theo đến Bắc Địa. nhưng Chu thái y say mê y dược, vừa theo quân vừa hành y tế thế, trị bệnh cứu người, cho nên những ngày qua không ở vương phủ, mà ở bên ngoài, thuận tiện qua lại với các dị sĩ vân du bốn phương, cũng thuận tiện xem bệnh cho người khác.
Minh Lạc lắc đầu cười nói: “ mấy ngày này tuyết rơi dày, không nên làm phiền Chu thái y, cũng không khó chịu lắm, chắc là do bên ngoài quá lạnh, ở trong phòng dễ khó chịu, ngủ trên giường lại vừa ấm vừa thoải mái.”
Nàng cười đến hồn nhiên nhưng Triệu Thành nhìn lại không kìm được mà lo lắng.
Hai người đang nói chuyện, Thanh Diệp đột nhiên ở bên ngoài bẩm báo, nói Quách phu nhân cầu kiến.
Triệu Thành nhìn thoáng qua Minh Lạc, đang định lên tiếng thì Minh Lạc kéo lại. nàng nói : “Quách phu nhân mới đến mấy hôm trước, hôm nay tuyết lớn như vậy mà nàng lại đạp tuyết đến đây, nhất định là có chuyện quan trọng, thiếp đi gặp nàng.”
Triệu Thành nói: “ có chuyện gì thì để nàng nói với Thanh Diệp hoặc Diệp Ảnh, họ sẽ báo lại nàng.”
Minh lạc cười nói : “ hiện tại thiếp không buồn ngủ, lúc trước là không có chuyện gì nên lười, đại khái là do buồn bực. những ngày này nghe nói Bàng dại phu nhân bị thiếp làm cho tức đến giậm chân, thiếp nghe Quách phu nhân kể thấy rất thú vị. nhắc tới cũng buồn cười, vị bàng đại phu nhân này lại coi Dục anh đường là nhà bọn hắn xây dựng, chỉ cần thiếp có chút động tác là bà ta lại khẩn trương và phẫn nộ, nhưng lại không trở mặt với thiếp, ở trước mặt người khác làm bộ khoan dung hào phóng. Nhìn bộ dáng của bà ta, không cần chàng phân phó, đôi khi thiếp nhịn không được kích thích một chút, nhìn bộ dáng bị đè nén của bà ta.”
Kích thích bàng đại phu nhân, mục đích thật sự là kích thích Bàng đại nhân, làm hắn rối loạn.
Minh lạc vừa nói, vừa vịn tay Triệu Thành muốn đứng dậy, Triệu Thành trở tay ôm nàng đứng dậy, nói : “cuối năm Dương Vinh Duệ sẽ đến thành vân châu, Bàng Văn Hữu cũng sắp không kiềm chế được nữa, khoảng thời gian này nàng vẫn nên cách xa Bàng đại phu nhân một chút, ám chiêu khó phòng. Tránh bọn hắn gây tổn thương đến nàng.”
không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Dương vinh Duệ, hữu đô đốc phủ bắc quân, phu quân của Trình Thiến.
Minh lạc cười đáp ứng “ thiếp sẽ có chừng mực” lại kiễng chân, chuồn chuồn lướt nước hôn hắn một cái mới rời đi.
Minh Lạc rời đi, Triệu Thành yên lặng một lát, sau đó gọi thị vệ vào, sai hắn mời Chu thái y đến phủ