Trong mắt Xa thị đều là nước mắt, nàng thấp giọng nói: “ Phụ thân thiếp không phải phản tặc, phản tặc là Chu Xương, phụ thân thiếp chỉ là tin nhầm người, dùng sai người, nếu phụ thân thiếp và Chu Xương nội ứng ngoại hợp, kinh thành căn bản không đợi được Túc vương cứu viện. là Túc vương sau khi vào kinh muốn đoạt quyền cho nên mượn cơ hội nói xấu nhà thiếp, đồ sát cả nhà thiếp!”
Trong mắt Minh Thiệu Lệ lóe lên mệt mỏi và bất đắc dĩ, hắn thấp giọng trách mắng: “A Uẩn, ta đã nóivới nàng, nàng cũng hứa sẽ không nói những lời vậy? khi đó nàng ở Giang Tây, tình thế trong kinh nửa điểm cũng không biết, chỉ vì nàng tin phụ thân nàng, không tin bệ hạ và đại thần văn võ, không tin tam tư hội thẩm. đây là tín niệm của nàng, nàng để trong lòng cũng thôi, nếu nói ra miệng, nàng ngại mình chết không đủ nhanh sao?”
hắn vừa nói xong, thấy thần sắc của Xa thị đột nhiên thay đổi, liền biết mình nói sai rồi.
hắn thở dài, kéo nàng đến cạnh mình, khuyên nhủ: “a uẩn, việc đã đến nước này nàng cũng nên nhìn về phía trước, không vì mình thì cũng vì các con mà ngẫm lại. phụ thân nói đây là đề nghị của hắn, không phải là quyết định, nàng không nghĩ một chút, vấn đề này có cơ hội xoay chuyển, chỉ cần tổ phụ tổ mẫu hoặc tam muội không đồng ý, việc này cũng không thành được. chỉ là A uẩn.”
hắn ôm Xa thị, thống khổ nói “ về tình cảm ta cũng vạn phần không muốn để Thư ca nhi làm thừa tự của nhị phòng, nhưng về lý trí, Thư ca nhi làm con thừa tự của nhị phòng thì tiền đồ của hắn càng có lợi. không nói đến tổ phụ tổ mẫu và thái hậu nể tình nhị thúc, sẽ không so đo xuất thân của Thư ca nhi, bên Túc vương cũng sẽ vì phân lượng của nhị thúc và tam muội, sẽ không làm khó Thư ca nhi, còn có tiền đồ của Dư tỷ nhi cũng có lợi.”
hắn biết nói như vậy là đâm vào tim thê tử, nhưng thê tử không phải người không có lý trí, lời này dù đau nhưng cũng là hiện thực, nàng không thể mãi chìm đắm trong thống khổ và phẫn nộ, không chịu tiến về phía trước.
Minh Thiệu Lệ lại nói : “ A uẩn, kì thật nếu không phải Thư ca nhi, sau này chúng ta cũng phải tìm hài tử khác làm con thừa tự cho nhị thúc. Trước kia tổ phụ có suy nghĩ muốn để Thiệu Án làm con thừa tự, chỉ là không biết vì sao về sau lại thôi. A Uẩn, công phu tiễn pháp của ta đều là nhị thúc nắm tay ta dạy, không có nhị thúc liền không có ta của hiện tại, với ta nhị thúc như là phụ thân, lúc đầu ta cũng có suy nghĩ nhị nhi tử của chúng ta sẽ nhận làm con thừa tự của nhị thúc. Là thứ tử thành trưởng tử”
Xa thị nằm trong ngực hắn, nghe hắn dỗ dành khuyên nhủ mình, nhưng tâm nàng lại như bị ngâm nước đá, những bi thống và phẫn nộ dần tắt, chỉ cảm thấy lòng lạnh từng trận, giống như vụn băng, chỉ cần vừa chạm sẽ nát.
Trưởng tử, thứ tử, nàng sẽ có thứ tử sao?
Xa thị rơi lệ, rơi vào miệng, cả miệng đều vừa mặn vừa đắng.
Cho tới giờ Xa thị không phải người ngu.
Trượng phu của nàng không biết,khi ở Giang tây nàng đã biết chuyện Minh đại lão gia mệnh hắn giết mình
Công công, bà bà của nàng không chỉ mệnh trượng phu của nàng để nàng ‘ chết bệnh’, đại khái họ đoán được trượng phu có thể không ra tay cho nên đã đưa mật tín cho Chu ma ma bên cạnh hắn, nếu trượng phu không động thủ thì bà ta sẽ ra tay, còn làm như nàng vì chuyện nhà mẹ đẻ mà tự sát.
Nhưng họ không nghĩ tới thiếp thân nha hoàn bên cạnh nàng cũng không đơn giản, nha hoàn đó vốn là phụ thân nàng xếp bên người nàng để dò xét tình huống của Minh gia.
Cho nên Chu ma ma hành động không thành, kết quả bị giết.
Trước khi Chu ma ma chết, nói với nàng: “ đây là ý của đại lão gia và đại phu nhân, thiếu phu nhân, người giết lão nô cũng vô dụng, hiện tại người không chết, về kinh cũng không sống được, ngược lại liên lụy đại công tử bị đại lão gia giận chó đánh mèo, liên lụy tiền đồ của đại công tử, tiểu công tử và cônương. Nếu người muốn tốt cho bọn hắn, thì nên kết thúc bản thân trước khi hồi kinh, miễn cho đại công tử, tiểu công tử và cô nương chịu khổ.”
Lúc nghe thảm biến của nhà mẹ đẻ, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội đều chết thảm, lúc đầu XA thị cũng không còn muốn sống, chết cũng không là gì, Chu ma ma nói cũng đúng, nàng chết rồi, Thư ca nhi và Dư tỷ nhi sẽ không bị liên lụy vì người mẹ như nàng, nhưng bọn chúng cũng sẽ mất đi tình thương của nương. Minh gia bợ đỡ, nhà mẹ đẻ của nàng khẽ đảo, liền muốn giết nàng, chẳng lẽ nàng có thể trông cậy bọn họ sẽ đối tốt với nhi nữ của nàng?
Cho nên nàng chịu đựng giày vò trong lòng, trước mặt trượng phu coi như không biết, chỉ muốn nhịn đến khi hồi kinh, an bài tốt cho Thư ca nhi và Dư tỷ nhi mới đi chết
Đem Thư ca nhi làm con thừa tự của nhị phòng?
không cần coi nàng là đồ đần, mặc dù nàng hồi kinh không lâu nhưng chuyện ngoài phủ nàng biết không ít. Với Xa gia là đổ nhưng là phúc của Minh gia. Chuyện của Xa gia không liên lụy đến sản nghiệp và hồi môn của nàng ở kinh thành.
Trong đó tự nhiên cũng có phần của thám tử mà phụ thân an bài, nhà mẹ đẻ của nàng đổ, bọn hắn tự nhiên chỉ có thể đi theo nàng.
Nàng vô cùng rõ ràng đại phòng Minh gia và Minh tam cô nương có mâu thuẫn. nói trắng ra là công công bà bà của nàng tư lợi đã quen, nên muốn nắm cả Minh tam cô nương trong tay, muốn dùng sao thì dùng, nhưng hết lần này đến lần khác tiểu cô nương người ta là người cương liệt, không muốn bị bài bố, có lẽ cũng là ỷ vào Túc vương đi.
A.
Cho nên tình huống này, sao tam cô nương có thể muốn Thư ca nhi? Nàng ( Minh lạc) đề phòng đại phòng như phòng cướp, Kỳ Mai trang kia, công công bà bà muốn xếp con ruồi vào cũng không được.
Tình huống này công công bà bà đều biết, vậy bọn hắn nói muốn để Thư ca nhi làm con thừa tự căn bản không phải vì suy nghĩ cho Thư ca nhi, càng không có khả năng vì nhị phòng, vậy mục đích của bọn họ là gì?
Ngày hôm sau, Xa thị dùng ánh mắt oán độc nhìn Minh Lạc, là kết quả sau khi nàng suy nghĩ thật kĩ, cố ý lộ ra.
***
Xa thị còn đang suy nghĩ mục đích của công công, bên kia Minh đại lão gia còn tưởng thật đem chuyện này nói với Minh lão thái gia.
Mặt khác những ngày này Minh Viện còn thường xuyên đến tìm Xa thị nói chuyện, hiện nay thân phận của Xa thị xấu hổ, thái độ của người trong phủ với nàng cũng bất âm bất dương, chỉ sợ tránh không kịp, chỉ có Minh Viện thường đến nói chuyện với nàng, chỉ là lúc lơ đãng nàng ta thường nhắc đến chuyện Túc vương sủng ái Minh lạc như thế nào, còn để ý thần sắc của Xa thị, nhất định phải nhìn thấy nàng ‘ phẫn hận’ mới hài lòng.
Minh đại lão gia đem chuyện để Thư ca nhi làm con thừa tự nói với Minh lão thái gia, Minh lão thái gia coi như hiểu rõ đứa con trai này. Minh đại lão gia vừa nói hắn liền đoán được dụng ý chân chính của hắn.
Đem Thư ca nhi làm con thừa tự, xử lý Xa thị, mới tốt cho việc Thiệu Lệ cầu hôn danh môn quý nữ, nếu không, có một trưởng tử ở đó, huân quý thế gia chân chính sẽ e ngại.
Nhưng Minh lão thái gia cảm thấy trưởng tử chỉ nhìn được cái trước mắt, làm việc quá vội vàng.
hắn nói: “ sang năm, tháng ba là đại hôn của Tú tỷ nhi, tháng chín là đại hôn của Lạc tỷ nhi, việc nhận con thừa tự không cần vội, dù sao Thư ca nhi cũng là trưởng tử của Thiệu Lệ, ta thấy chờ đại hôn của Lạc tỷ nhi xong rồi nói sau.”
Minh đại lão gia nói: “ phụ thân, chuyện này nhi tử đã suy nghĩ cẩn thận. chuyện này đích thật nhi tử có tư tâm, nhưng không phải vì Xa thị và Thiệu Lệ mà vì tiền đồ của Thư ca nhi. Xuất thân của mẹ đẻ hắn, coi như phụ thân không ngại, nhi tử không ngại, nhưng bệ hạ và thái hậu nương nương lại để ý, nhận làm con thừa tự đến nhị phòng, thái hậu nương nương nghĩ đến nhị đệ, sẽ buông tha chuyện kia.”
“ người cũng biết, gần đây Lạc tỷ nhi hiềm khích với đại phòng, nhưng từ trước đến nay Thiệu Lệ và nhị đệ rất thân, chưa nói đến việc Thiệu lệ còn tốt với lạc tỷ nhi hơn mấy cái thân muội muội, nhi tử thấy nàng và Thư ca nhi và Dư tỷ nhi không có khúc mắc, nhi tử nghĩ, để Thư ca nhi sang làm con thừa tự sớm, để hắn và Lạc tỷ nhi ở cạnh nhau, bồi dưỡng chút tình cảm, sau khi nàng gả đi thì sao có thể có cảm tình với đứa bé? Kể từ đó làm dịu mối quan hệ của nàng với đại phòng”
Những lời này nói đúng tâm khảm của Minh lão thái gia.
Đáy lòng hắn có tâm tư khác, Minh lạc rõ ràng càng ngày càng không thích đại phòng, đại nhi tử cũng từng nhúng tay vào cái chết của phụ thân Minh Lạc, nhận một đứa bé ở đại phòng làm còn thừa tự cho nhị phòng, đích thật là chuyện cần thiết, chỉ là lúc trước hắn không nghĩ đến Thư ca nhi mà thôi.
Minh lão thái gia trầm mặc, Minh đại lão gia biết hắn đã lung lay, liền nói tiếp: “ chuyện này dù nhi tử nghĩ vậy nhưng vẫn xin phụ thân định đoạt và ý của Thiệu Lệ. hiện tại Lạc tỷ nhi có hiềm khích với nhi tử, việc này vẫn là phụ thân và Thiệu Lệ ra mặt thì Lạc tỷ nhi mới có thể đáp ứng.”
Cuối cùng Minh lão thái gia gật đầu nói: “ việc này ngươi để ta suy nghĩ lại một chút, ta sẽ thử dò xét ý của lạc tỷ nhi.”
** ** **
Minh lão thái gia nói chuyện này với Minh Lạc, Minh Lạc lập tức nghĩ đến ánh mắt oán độc của Xa thị với mình.
thì ra là vậy
Kỳ thật trước kia tình cảm của nàng và đại đường huynh không tệ, thậm chí nàng còn đồng tình với tình cảnh của Thư ca nhi và Dư tỷ nhi, nhưng như thế thì sao, tình cảnh của bọn hắn kém, cũng có phụ thân của mình một mực che chở, kiếp trước, sau khi Xa thị chết đại đường huynh cũng không tái giá.
Chẳng lẽ phụ thân đã chết của nàng còn phải che chở tiền đồ cho bọn hắn?
Minh Lạc cười nói với Minh lão thái gia: “ Tổ phụ, việc này quá lớn, theo lý thì nhận con thừa tự là lấy danh nghĩa của mẫu thân con, mẫu thân đã không còn, cũng nên thương lượng với cữu cữu con mộttiếng. tôn nữ cũng muốn nói chuyện với bọn đại đường huynh”
Minh lão thái gia tự nhiên đáp ứng.
Hôm sau Minh Lạc đến Vinh Thọ đường thỉnh an Minh lão phu nhân, lúc nhìn thấy Minh đại phu nhân nàng thỉnh an lão phu nhân xong liền ngồi xuống cạnh Minh đại phu nhân.
Sau đó dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói: “ đại bá mẫu, cữu cữu ta hồi kinh, trên đường gặp rất nhiều nhóm ám sát, người biết nhóm thích khách đó sau khi bị bắt đã khai gì không?còn có, gần đây, chất nữ ở trang tử, được mẫu thân báo mộng, tìm được rất nhiều bản chép tay của người, người biết trên đó viết gì không? Đại bá mẫu, người biết không, chẳng mấy chốc nữa người sẽ chết, chất nữ sẽ để người chết thảm hơn mẫu thân ta.”
“ A!”
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên thấy Minh đại phu nhân như thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, tay còn chỉ Minh Lạc bị bà ta đẩy ngã “ ngươi ngươi” nửa ngày không nói được câu hoàn chỉnh.