Đại sảnh dưới tầng một của bệnh viện thẩm mỹ vẫn người đến người đi như trước, nhưng tình hình đang lặng lẽ xảy ra thay đổi.
Anh ta vừa mới đàm phán với Nhan Lôi xong, rồi gọi điện cho Nghê Gia Hoa ở nhà họ Lục, dặn dò anh ta quan sát lão già Lục Hoa Đào kia thật kỹ, đừng để ông ta trốn thoát.
Một loạt các công việc này khiến anh ta bỏ qua một cuộc điện thoại báo tin của thuộc hạ.
Cho đến khi viện trưởng Kiều làm phẫu thuật xong, vội vàng chạy đến: “Cảnh sát đang đến bệnh viện.”
Lúc này Lâm Học Nguy mới nhận ra có điều không ổn, toàn bộ đặc công của cục thành phố đang bao vây chỗ này từ bốn phương tám hướng. Chỉ tính riêng máy bay không người lái đã lên đến vài chục cái, thậm chí ngay cả trực thăng Z-10 cũng đến trợ giúp.
Xem ra, anh ta đã gây ra động tĩnh không nhỏ.
Nhưng anh ta không hiểu, rốt cuộc anh ta đã tiết lộ tung tích ở chỗ nào? Những người biết anh ta ở bệnh viện này không quá năm người, đều là những thuộc hạ trung thành nhất của anh ta, không lẽ có kẻ phản bội?
Không… anh ta phân tích một chút, năm người thuộc hạ này đều không có bất cứ lý do gì để phản bội. Bởi vì nếu anh ta bị tuyên án tử hình thì những người này ít nhất cũng sẽ bị tù chung thân, không ai có thể không quan tâm đến điều này.
Cho nên, có lẽ không phải là có người bán đứng mà là những chỗ khác xảy ra vấn đề, để lộ tin tức.
Lúc này, hai người họ đang cùng nhau trở lại phòng làm việc của viện trưởng. Vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt là khung cảnh vô cùng lộn xộn dưới mặt đất.
Viện trưởng Kiều giật nảy cả mình, đứa bé năm tuổi mất tích rồi!
Trên mặt đất có dây thừng đã bị nước bọt thấm ướt, còn có một góc giấy đã được cuộn lại.
Lâm Học Nguy lập tức hiểu ra, hóa ra là chỗ này xảy ra sai sót.
Đối với tư duy vô cùng sinh động của anh ta mà nói, thủ đoạn chạy trốn của đứa bé vừa nhìn qua là đã hiểu. Nhưng anh ta thực sự không dám tin, một đứa bé năm tuổi sao có thể thông minh đến vậy?
Nhan Lỗi không phải là đứa bé mà từ “thiên tài” có thể hình dung được nữa, quả thực là một thần đồng như kỳ tích.
Nhưng bây giờ không phải là lúc phân tích nguyên nhân thất bại, anh ta nghe thấy âm thanh vù vù vang lên. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc máy bay không người lái đầu tiên của cảnh sát đã bay đến tầng trên cùng của bệnh viện, đang bay lượn trên không trung.
Viện trưởng Kiều vội vàng kéo rèm cửa văn phòng lại, trên đầu toàn là mồ hôi lạnh: “Anh Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Những năm qua, những đứa trẻ trong cô nhi viện đã quen với việc gặp phải phiền phức thì đi tìm anh Xà. Anh ta vĩnh viễn là lãnh đạo tinh thần của bọn họ.
Nhưng lần này, Lâm Học nguy lại lắc đầu: “Không biết.”
Sắc mặt của viện trưởng Kiều bỗng nhiên trắng bệch, anh ta biết ý nghĩa của cái lắc đầu này là gì: “Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào sao?”
“Tôi có thể dùng virus đi vào hệ thống máy tính của cảnh sát một lần, nhưng bây giờ bọn họ đã có phòng bị, sẽ không để tôi được như ý muốn.”
Lâm Học Nguy rót một cốc cà phê, vô cùng lý trí mà nói: “Cho dù có thể lái xe xông ra ngoài, nhưng đặc công đã phong tỏa mọi con đường xung quanh, chạy đi đâu cũng vô dụng… Cậu có nhìn thấy những chiếc máy bay không người lái kia không?”
Anh ta đã tiếp xúc với cảnh sát nhiều năm, cũng am hiểu sâu sắc những thủ đoạn truy bắt tội phạm của cảnh sát.
Bây giờ không như trước kia, cả thành phố này khắp nơi đều có hệ thống camera giám sát, muốn thoát thân là chuyện khó càng thêm khó.
Lần trước anh ta có thể thoát thân thành công là nhờ vào virus Minh Vương, hack đi hệ thống camera bên đường của đồn công an nên mới có thể an toàn trốn đến nơi này.
Nhưng âm mưu thủ đoạn gì cũng chỉ có thể sử dụng một lần, lần sau sẽ không còn hiệu nghiệm nữa. Ví dụ như Tiêu Văn Đông bắt chước thủ đoạn của anh ta, hai lần chế tạo vụ án nổ bom, kết quả đều là thất bại.
Dựa vào phán đoán của anh ta, cho dù hiện tại có bỏ chạy thì camera giám sát dọc đường cũng có thể bắt được tung tích.
Kết quả cũng chỉ là bắt ba ba trong rọ, không khác gì với việc giơ tay chịu trói.
“Không ngờ rằng, tôi lại thua trên tay một đứa bé.” Lâm Học Nguy cười.
Cho dù đối mặt với sinh tử, anh ta vẫn có thể mỉm cười.
Cũng giống như khí chất trời sinh của anh ta, luôn cho người khác một cảm giác rất thân thiết, khiến người ta không khỏi nảy sinh hảo cảm.
Nhưng viện trưởng Kiều lại không cam tâm, anh ta nghiến răng đi đến két sắt, lấy ra một cây súng lục, một bọc thuốc nổ… Đây đều là những thứ mà trước đây Lâm Học Nguy đã từng cho anh ta.
Lâm Học Nguy nói không thể trốn thoát, anh ta cũng không muốn nhận thua. Thế là đeo thuốc nổ lên lưng, nghiến răng nói: “Dù sao cũng là chết, cùng lắm là em lao ra trước, nổ chết những đặc công chặn cửa đó. Sau đó anh mới lái xe ra ngoài.”
Lâm Học Nguy ngẩn ra, dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của anh ta, đây đều là những lời nghiêm túc.
Thế là anh ta thở dài: “Thực ra, suy nghĩ một cách cẩn thận, ông trời cũng đối xử với tôi không tệ…”
Anh ta có một tuổi thơ u tối.
Sự ra đời của anh ta là vì ông ngoại muốn tống tiền, sau đó yêu cầu không đạt được, ông ngoại liền đối xử với anh ta như rác rưởi.
Khi lên năm tuổi, lần đầu tiên ông ngoại muốn giế.t c.hết sự phiền phức này. Vậy là ông ngoại treo anh ta lên cây đại thụ trước cửa nhà, trời đông tuyết phủ cả một đêm, một chân của anh ta bị tàn phế.
Khi lên bảy tuổi, ông ngoại thiếu nợ mấy chục vạn tiền đánh bạc. Chủ nợ đến đòi nợ thấy tướng mạo anh ta cũng không tồi, vậy là thương lượng với ông ngoại để trói anh ta lại, đưa đến nơi không thể gặp người khác, làm t.ình nhân nhỏ của ông chủ bi.ến thái.
Đây chính là người thân thân nhất của anh ta, để một đứa bé bảy tuổi làm việc mua bán thể xác. Sao anh ta có thể không hận?
Anh ta không chỉ hận, mà còn muốn giết.
Bởi vì chỉ có giết, mới có thể xoa dịu hận thù trong lòng.
Vậy là đêm hôm đó, anh ta về đến nhà mở vans bình gas ra, muốn kết thúc sinh mạng của tên ông ngoại súc sinh này.
Tiếc rằng lại thất bại trong gang tấc, nhân viên công tác của tổng điều tra cộng đồng đến nhà phát hiện khí gas bị hở, sau đó cứu ông ngoại ra ngoài. Bởi vậy kế hoạch mưu sát đầu tiên của anh ta không thành công, nhưng cũng may đại não của ông ngoại bị tổn thương, trở thành một người thực vật.
Không có ai biết rằng, đây là kế hoạch mưu sát mà anh ta bày ra.
Nói ra thì, đó mới là lần đầu tiên anh ta thử làm vụ án không bằng chứng, lúc đó mới chỉ bảy tuổi.
Sau này, anh ta mất đi toàn bộ người thân chăm sóc nên được đưa đến cô nhi viện.
Trong bảy năm cuộc đời ngắn ngủi này, anh ta đã nhìn thấu cái ác, anh ta đã không còn tưởng tượng được cái gì là lương thiện nữa.
Cho dù năm tám tuổi anh ta gặp được cô cả nhà họ Bạch như một thiên sứ ấm áp, nhưng cũng không còn quay đầu đi con đường lương thiện được nữa.
Bạch Tường Tường có thể sưởi ấm năm tháng của anh ta, nhưng cô ấy cũng không nhìn thấu sự cao ngạo và lạnh lẽo nhất ở nơi sâu trong tâm hồn của anh ta.
Anh ta chỉ có thể không ngừng leo lên trên, khiến cả thế giới thần phục dưới chân mình, đây mới là ý nghĩa sống sót của anh ta.
Bây giờ, viện trưởng Kiều lại để anh ta trốn trước, anh ta cuối cùng cũng động lòng. Nhận ra trong cả cuộc đời tội ác của mình, ngoại trừ Bạch Tường Tường ra vẫn còn một ràng buộc khác.
Chí ít, những bạn bè từng xuất thân cùng một cô nhi viện đều là bạn bè chân chính của anh ta.
Thực ra từ khi bước vào con đường tội ác này anh ta đã lường trước được mình sẽ không có một kết cục tốt, chỉ là không ngờ rằng ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
Nhưng anh ta cũng không phải con dê chỉ đợi người đến làm thịt, càng sẽ không đứng nhìn hai tay của mình bị xiềng xích. Điều này đối với một người có nội tâm cao ngạo như anh ta mà nói là một sự sỉ nhục còn khó coi hơn cả cái chết.
“Đưa khẩu súng cho tôi đi, tôi sẽ để mình đi một cách thoải mái.” Lâm Học Nguy thản nhiên nói.
Anh ta là anh Xà, không phải loại người trốn chui trốn lủi dưới mặt đất suốt hai tháng như Tiêu Văn Đông. Có chơi có chịu, đây là giác ngộ tối thiểu đối với những nhà âm mưu.
“Không, chúng ta cùng đi.” Viện trưởng Kiều lo lắng đáp: “Hiện tại lái xe ra ngoài vẫn còn kịp, cùng lắm thì cưỡng ép lấy vài con tin.”
“Vô dụng thôi, vừa ra khỏi bệnh viện những tay bắn tỉa đó sẽ không buông tha cho chúng ta.” Lâm Học Nguy vô cùng hiểu rõ, trong đám cảnh sát bản địa không thiếu mấy tay thiện xạ.
Lần này viện trưởng Kiều cũng hết cách, anh ta dậm chân tại chỗ, cuối cùng hạ quyết tâm: “Cho dù phải chết thì cũng phải mang tên Giang Thu Trì kia chết cùng, nhân tiện đâm chết vài tên cảnh sát chó chết. Đi gặp tổ tông nhà bọn họ.”
Bọn họ đều là những đứa trẻ từ trong đống rác bò ra, tín ngưỡng ban đầu là máu tanh bạo lực có thể giải quyết mọi vấn đề. Bọn họ vốn là những người muốn chà đạp pháp luật.
Nhưng!
“Reng reng reng.”
Đột nhiên điện thoại của phòng làm việc viện trưởng vang lên.
Lâm Học Nguy nhìn dãy số, địa chỉ hiển thị là từ Las Vegas gọi tới.
Nói ra thì, trước đây khi anh ta du học ở Mỹ đã tạo nên một nhóm hacker tại Las Vegas, thường ngày chuyên phụ trách thu thập tình báo giúp anh ta.
Đây là con át chủ bài mà anh ta giấu ở nước ngoài, thậm chí ngay cả Lục Hoa Đào cũng không biết.
Anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nghe cuộc gọi này.
***
Một lúc sau, máy bay trực thăng của cảnh sát đã bay đến bệnh viện thẩm mỹ không có danh tiếng gì này.
Những khách hàng trong bệnh viện đều đã nhận được tin nhắn nhắc nhở của cảnh sát từ trước, ào ào rời khỏi nơi thị phi này.
Một lúc sau, máy bay trực thăng đáp xuống một bãi đất trống ở phụ cận, vài đội đặc công được trang bị vũ khí đầy đủ từ trên máy bay đi xuống, bọn họ áp sát bệnh viện từ bốn phương tám hướng, siết chặt lấy bệnh viện thẩm mỹ như một cái thùng sắt.
Chẳng biết từ lúc nào, trên trời bắt đầu rơi một cơn mưa nhỏ tí tách.
Gió vừa thổi, hạt mưa xoáy theo chiều gió rơi lên trên nòng súng bắn tỉa của đặc công.
Trên bầu trời, mây đen nặng nề bao phủ. Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, chầm chậm tiến về phía bệnh viện.
Lâm Học Nguy dự đoán không sai… lần hành động này chính là bắt ba ba trong rọ.
Chỉ có điều Trần Bạc Vũ không biết con rắn độc giảo hoạt này sẽ đưa ra thủ đoạn gì để quyết đấu với cảnh sát.
Trên đường đến đây, anh đã xem qua bản đồ địa hình ở nơi đây, phía sau bệnh viện thẩm mỹ là một vách núi, không có đường lui. Phía trước chỉ có một con đường lớn cũng đã bị đặc công phong tỏa.
Từ chiến lược có thể thấy, nơi này là một con ngõ cụt, đường lui của anh Xà đã bị bọn họ chặn lại hết.
Nhưng nếu con rắn này bị ép đến mức nóng nảy thì cũng sẽ muốn sống mái một phen. Đến lúc đó, hậu quả thực sự không thể lường được.
Việc này không thể chậm trễ, thời gian mới là ưu thế lớn nhất của bọn họ.
Trần Bạc Vũ chỉ huy lực lượng đặc công từng bước từng bước ép chặt lỗ hổng vòng vây, để một con kiến cũng không thể đi qua.
Nhưng khi sắp đến cổng bệnh viện, đặc công dừng bước, vì có bóng dáng một người mặc áo khoác trắng xuất hiện trong tầm ngắm của súng bắn tỉa.
Nhưng người đó không phải anh Xà Lâm Học Nguy mà là viện trưởng của bệnh viện thẩm mỹ này, viện trưởng Kiều.
Tên của anh ta là Kiều Kiến Nông, là con trai của tội phạm m.a túy.
Ba mẹ của anh ta bị phán tội tử hình cùng một lúc vì tội vận chuyển m.a túy, lúc đó anh ta mới chỉ ba tuổi.
Sau khi ba mẹ mất, anh ta được đưa đến cô nhi viện.
Sau này, anh ta trở thành đứa trẻ ngốc nhất trong cô nhi viện, đã lên bảy tuổi mà vẫn không biết viết tên của mình.
Mọi người đều biết cả nhà anh ta đều chết vì buôn lậu m.a túy, vì vậy lén đặt biệt danh cho anh ta là con nghiện nhỏ.
Anh ta có một đôi tay còn mảnh khảnh hơn cả con gái, tất cả mọi người đều mắng anh ta là một tên ẻo lả, sau này khi lớn lên chắc chắn sẽ làm “vịt” (trai bao). Lâu dần, ngay cả anh ta cũng tự khinh thường bản thân.
Lúc này Lâm Học Nguy xuất hiện.
Lâm Học Nguy là sự tồn tại chói lóa nhất trong cô nhi viện, đã đọc được thứ gì thì sẽ không bao giờ quên, đại não có thể so sánh với một máy tính hình người, tất cả mọi người đều tin phục trí tuệ của anh ta.
Sau này, Lâm Học Nguy nói với Kiều Kiến Nông: “Cậu có một đôi tay mảnh khảnh, rất thích hợp làm bác sĩ mổ chính.” Từ đó về sau, cuộc đời của anh ta mới bắt đầu có tín ngưỡng.
Hiện giờ, anh ta đang cầm một khẩu súng dí vào trán Giang Thu Trì, đứng trong phòng làm việc của viện trưởng, trước mặt là hệ vách kính mặt dựng bằng thủy tinh, sắc trời mở rộng, rèm cửa cũng được kéo ra.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, đối với anh ta mà nói, Lâm Học Nguy chính là người tri kỷ mà anh ta nguyện hi sinh cả tính mạng.
Một màn này khiến cho tất cả đặc công đều nín thở, tính mạng của Giang Thu Trì đang được Kiều Kiến Nông nắm trong lòng bàn tay.
Cách đó không xa, sắc mặt Trần Bạc Vũ trầm xuống. Anh đang ẩn thân sau sườn núi nhỏ, trên tay cầm một thanh súng bắn tỉa, tay kia cầm một chiếc cờ lê, đem tầm ngắm ngắm chuẩn vào phòng làm việc của viện trưởng.
Bệnh viện thẩm mỹ này có tất cả năm tầng, phòng làm việc của Kiều Kiến Nông chính là điểm cao nhất của địa thế phụ cận.
Từ góc độ đánh lén mà nói, lấy từ bên dưới tấn công bên trên là điều tối kỵ trong thuật bắn súng. Nhưng tình hình ép buộc, Trần Bạc Vũ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng chỉnh nòng súng cho thật chuẩn.
Trong nháy mắt cục diện trở nên cứng rắn, cả hai bên không ai dám tiếp tục tiến lên một bước.
Chỉ thấy Giang Thu Trì đang thoi thóp ở phía sau hệ vách kính, anh ta đã chảy máu vài ngày, vết thương trên đùi đã đông lại thành một vết máu đen kịt, tình hình vô cùng đáng lo ngại.
Mà hai mắt Kiều Kiến Nông đang đỏ ngầu như máu, qua lớp thủy tinh của hệ vách kính, anh ta nhìn thấy rất rõ ràng bệnh viện đã bị bao vây lại. Đặc công đang chạy đến từ bốn phương tám hướng, trên trời toàn là máy bay không người lái và máy bay trực thăng.
Nhưng vào lúc này, Kiều Kiến Nông lại đàm phán yêu cầu với cảnh sát: “Lùi xa ông đây một chút, các người còn dám tiến lên một bước thì tôi sẽ bắn vỡ đầu cậu chủ nhà họ Giang này.”
Giọng nói của anh ta vô cùng thô lỗ, âm thanh này xuyên qua màn mưa, tất cả mọi người dưới lầu đều nghe một cách rõ ràng.
Trần Bạc Vũ hạ lệnh tất cả mọi đặc công đều đứng yên tại chỗ chờ lệnh, sau đó chuyên gia đàm phán tiến lên ổn định cảm xúc của nghi phạm.
Chuyên gia đàm phán hỏi Kiều Kiến Nông có điều kiện gì, Kiều Kiến Nông cười lạnh: “Thứ nhất, anh Xà nói cảnh sát các người đã bắt toàn bộ năm người của chúng tôi, năm người này nhất định phải được thả ra toàn bộ, nếu không tôi sẽ không thả Giang Thu Trì.”
‘…” Trần Bạc Vũ im lặng, anh biết điều kiện đầu tiên này không thể nào thực hiện được. Anh em nhà họ Dư, chị em nhà họ Chung, còn cả Trần Lăng Huy… Năm con giáp này đều bị trừng phạt đúng tội, bọn họ nhất định phải tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp.
Kiều Kiến Nông tiếp tục ra điều kiện thứ hai: “Thứ hai, các người chuẩn bị một chiếc xe chống đạn, lái vào đây rồi dừng ở trong sân. Một lúc sau tôi sẽ lái xe rời khỏi đây. Thứ ba, các người chuẩn bị một chiếc cano ở bến tàu, đợi đến khi tôi lên cano rồi sẽ thả cậu chủ nhà họ Giang này đi.”
Xem ra Kiều Kiến Nông định dùng Giang Thu Trì làm con tin để chạy trốn, có điều Trần Bạc Vũ cảm thấy sự việc có chút sai sai, Lâm Học Nguy đi đâu rồi?
Đường xuống núi đã bị cắt đứt, bốn phương tám hướng đã bị bao vây chặt đến mức một con kiến cũng không lọt. Không lẽ Lâm Học Nguy này còn có thể chắp cánh mà bay sao?
Lúc này Trần Trung Lương cũng ý thức được vấn đề, ông ấy dùng bộ đàm liên hệ với con trai: “Có thể Lâm Học Nguy đã rời khỏi bệnh viện, vừa rồi Kiều Kiến Nông chỉ nói cậu ta lên cano mà không nhắc đến Lâm Học nguy. Hoặc là cậu ta đã bán đứng Lâm Học Nguy, hoặc là Lâm Học Nguy đã rời khỏi bệnh viện.”
Trần Bạc Vũ lập tức chỉ huy: “Phong tỏa toàn bộ những con đường trong phạm vi hai cây số… Đoạn đường trong vòng năm cây số phải thiết lập trạm kiểm soát xe, toàn bộ xe qua lại phải xuống kiểm tra.”
Tắt điện thoại xong, anh sắp xếp đặc công lục soát trên núi một lần nữa, đồng thời chỉ huy cấp dưới chặn hết mọi đường mòn xuống núi, nhất định không thể để Lâm Học Nguy đang trốn trong rừng chạy trốn.
Ở bên này, cuộc đàm phán vẫn đang tiếp tục, biết rằng đã cùng đường mạt lộ nên cảm xúc của Kiều Kiến Nông càng ngày càng kích động, tình thế căng thẳng như dây cung.
Vì để trấn an tâm trạng của anh ta, Trần Bạc Vũ đành phải làm theo điều kiện, chuẩn bị một chiếc xe chống đạn.
Một lúc sau, chiếc xe đi vào trong bệnh viện. Kiều Kiến Nông lại dùng họng súng chỉ vào trán Giang Thu Trì, uy hiếp cảnh sát bọn họ cách ra xa ba trăm mét, Trần Bạc Vũ cũng hoàn toàn làm theo.
Trông thấy cảnh sát đều đã lui ra khỏi cổng bệnh viện, lúc này Kiều Kiến Nông mới từ tầng bốn đi xuống.
Trên đường đi anh ta vẫn luôn dùng Giang Thu Trì làm bia đỡ đạn, cơ thể dần dần di chuyển về phía xe đặc công, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám cảnh sát được trang bị vũ khí đầy đủ cách đó không xa. Chỉ cần bọn họ có bất kỳ động tĩnh nào, anh ta sẽ dùng súng bắn chết cậu chủ nhà họ Giang này.
Nhưng lúc này, người không sợ chết nhất ngược lại là bản thân Giang Thu Trì.
Giang Thu Trì ở gần Kiều Kiến Nông nhất, anh ta đã thấy dưới áo khoác của đối phương có quấn một bọc thuốc nổ.
Nói trắng ra là, Kiều Kiến Nông muốn có xe không phải thực sự muốn chạy ra ngoài. Anh ta định lái xe lao đến trước mặt đặc công rồi châm ngòi thuốc nổ trên người, đồng quy vu tận với cảnh sát.
Những thuộc hạ của Lâm Học Nguy đều là những con rắn độc điên cuồng khát máu giống như chủ nhân của mình.
Kiều Kiến Nông dẫn theo anh ta đi từng bước từng bước ra ngoài sân. Trên đường đi, Giang Thu Trì nhìn thấy sự tàn nhẫn đoạn tuyệt trong mắt đối phương, cảnh này làm anh ta nhớ đến tám năm trước, khi lần đầu tiên Lâm Học Nguy nói với anh ta về kế hoạch vỡ đập Danh Hồ, lúc đó Lâm Học Nguy cũng có ánh mắt như vậy.
“Chúng ta đồng tâm hiệp lực, cho nhà họ Chu một bài học.”
“Chu Phong Lăng hủy hoại mẹ của cậu, không lẽ cậu không muốn tìm ông ta báo thù sao?”
“Nếu không phải Chu Phong Lăng và ba của cậu liên thủ lừa gạt mẹ cậu thì bà ấy đã trở thành một người phụ nữ hạnh phúc rồi.”
“Giang Thu Trì, nếu cậu là đàn ông thì nên biến lời nói thành hành động, khiến cho kẻ thù của cậu chết không được yên thân.”
Anh Xà biết anh ta rất yêu mẹ của mình, vậy nên đã dẫn anh ta từng bước từng bước tiến vào vực sâu thù hận.
Anh ta giống như một người đã đi vào vùng cát lún, không thể nào giãy giụa, bị một sức mạnh vô hình kéo vào trong bóng tối.
***
Sắp di chuyển đến chiếc xe, Giang Thu Trì cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu, bỗng nhiên quát: “Mau đánh chết anh ta! Trên người anh ta có thuốc nổ, anh ta muốn đồng quy vu tận.”
Giang Thu Trì vốn đã thoi thóp, chỉ còn lại một chút hơi tàn. Nhưng giờ khắc này, anh ta hồi quang phản chiếu, gào thét ra được câu nói kia, sau đó nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
“Đồ chó hoang tạp chủng! Tao gi.ết ch.ết mày!”
Câu nói này của Giang Thu Trì đã chọc giận Kiều Kiến Nông.
Anh ta muốn lập tức bóp cò, bắn thủng đầu của Giang Thu Trì. Nhưng nhanh hơn anh ta chỉ một giây, một viên đạn xuyên qua mưa gió gào thét mà đến. Đoàng! Trần Bạc Vũ bóp cò súng bắn tỉa, thứ bị bắn thủng trước chính là trán của Kiều Kiến Nông.
Lập tức, hai mắt của Kiều Kiến Nông trợn tròn, ngã thẳng xuống mặt đất…
Cùng lúc đó, Giang Thu Trì đã mất đi chỗ dựa cùng ngã xuống. Anh ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đã bị đạn bắn của Kiều Kiến Nông, trông vô cùng dữ tợn xấu xí.
Vì mất máu quá nhiều, cơ thể của anh ta cũng đã dần cạn kiệt, tất cả mọi hình ảnh trước mắt đều như đang được lọc qua một lớp kính màu đỏ, tựa như một cơn ác mộng đỏ đáng sợ.
Bỗng nhiên, anh ta nghe được âm thanh tích tắc đếm ngược từ trước ngực đã mất đi nhịp tim của Kiều Kiến Nông truyền đến.
Giờ khắc này, trong đầu anh ta bỗng hiểu ra điều gì đó. Quay đầu lại nhìn, Trần Bạc Vũ và một vài đặc công đang xông về phía mình, khoảng cách không đến ba mươi mét.
Trong chớp mắt, Giang Thu Trì đã phản ứng lại: “Đừng tới đây, trên người anh ta có thuốc nổ hẹn giờ.”
Đồng thời, anh ta lao sang bên cạnh, nhào lên người Kiều Kiến Nông, bao phủ kín mít lấy cơ thể của đối phương.
Giờ phút này, anh ta nhớ đến lời chất vấn nghiêm nghị của Nhan Lôi ngày đó: “Ngoài miệng các anh luôn nói yêu thương Bạch Tường Tường, nhưng trên thực tế lại làm ra những việc tổn thương đến cô ấy. Tình yêu như vậy, Bạch Tường Tường muốn có được sao? Cô ấy chết được nhắm mắt sao?”
“Nếu như cô ấy là mặt trời của anh, vậy tại sao anh lại giết đi mặt trời của chính mình?”
“Một ngày nào đó anh phải xuống suối vàng, liệu anh có còn mặt mũi đi gặp cô ấy không?”
Đúng vậy, anh ta đi theo anh Xà dần dần tiến vào bóng tối, hại chết Bạch Tường Tường, còn mặt mũi đâu mà đi gặp cô ấy?
Vậy nên tám năm qua, lương tâm của anh ta luôn bị treo trên đống lửa, không ngừng bị tra hỏi. Cả ngày lẫn đêm đều không được giải thoát.
Lên trời, anh ta không còn cửa sám hối. Xuống đất, lại càng sợ phải đối mặt với chị gái nhà họ Bạch mà mình đã từng yêu mến.
Cũng may là hiện tại anh ta cuối cùng đã có thể giải thoát.
Một giây sau, thuốc nổ trên người Kiều Kiến Nông bùng nổ, trong nháy mắt tạo thành một đóa hoa huyết sắc.
Trần Bạc Vũ và những đặc công còn lại phản ứng rất nhanh, vừa nghe Giang Thu Trì nói “thuốc nổ hẹn giờ” thì bọn họ lập tức nằm rạp xuống mặt đất.
Một tiếng “oành” trầm đục vang lên, xung quanh bụi đất bay mù mịt.
Một lần nữa mở mắt ra, Trần Bạc Vũ lập tức lao đến trước mặt Giang Thu Trì, chỉ thấy gương mặt mà anh vốn quen thuộc nay đã trở nên vô cùng lạ lẫm, chỉ có nụ cười là vẫn nguyên vẹn như xưa.
Hóa ra khi khoảnh khắc tử vong đến gần, Giang Thu Trì đã cười mà nhắm mắt, cuối cùng anh ta đã hoàn thành được tâm nguyện chuộc tội.
Giờ phút này, mặt đất im lặng, mây tan mưa ngừng.
Cơn ác mộng kéo dài suốt tám năm cuối cùng đã kết thúc sám hối trong cái chết của anh ta.
Trần Bạc Vũ im lặng, sau khi Nhan Lôi trốn thoát đã nói qua sự việc của Giang Thu Trì với anh. Cô nói: “Trong hai tháng sống chung này, em đã biết rằng Giang Thu Trì vẫn luôn hối hận. Anh ta khác với anh Xà, đối với vụ án vỡ đập năm đó, trong lòng anh ta phải gánh một cảm giác nợ nần và tội lỗi rất lớn. Anh ta đi ngược lại ý của anh Xà để cứu em, chỉ là để cầu mong một sự tha thứ…”
Tất cả mọi chuyện này cũng vì Lâm Học Nguy lợi dụng Giang Thu Trì, hướng dẫn anh ta thù hận, dẫn dắt anh ta lầm đường lạc lối.
Trần Bạc Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm, trên danh sách người bị hại bởi anh Xà, lại có thêm một người.
Những khoản nợ máu chất thành núi này, chỉ vì d.ục vọng và thù hận của Lâm Học Nguy mà sinh ra.
Lúc này, những đặc công còn lại lập tức xâm nhập vào bệnh viện thẩm mỹ. Quả nhiên không ngoài dự liệu, không có tung tích của anh Xà.
Tất cả mọi việc mà anh ta làm chẳng qua là để yểm hộ anh Xà chạy trốn mà thôi.
Trần Bạc Vũ im lặng một lúc, hành động cứu viện tuyên bố thất bại. Anh đích thân gọi điện thông báo cho Giang Thiên Tuyền kết quả này… Rất xin lỗi, bọn họ không thể cứu Giang Thu Trì toàn mạng thoát ra.
Nghe xong tin tức này, Giang Thiên Tuyền trong điện thoại nghẹn ngào khóc lên, cuối cùng ông ta cũng phải bỏ ra một cái giá nặng nề nhất vì năm đó đã lừa cưới nhà họ Đinh.
Thực ra lượng thuốc nổ trên người Kiều Kiến Nông không lớn. Trong khoảnh khắc thuốc nổ nổ tung, nếu Giang Thu Trì không lao lên che lại người Kiều Kiến Nông thì có thể vẫn còn khả năng sống sót.
Nhưng hiện tại, anh ta đã lựa chọn dùng tử vong để đền bù sai lầm, đây là kết cục mà anh ta lựa chọn.
Nhưng kẻ đầu têu là anh Xà rốt cuộc đang ở đâu?
Trần Bạc Vũ có một dự cảm, những con giáp chưa từng lộ diện còn lại có lẽ chính là át chủ bài cho lần chạy trốn này của anh ta.