Ngày hôm sau, tia nắng ban mai vừa lên.
Một luồng khói dày bốc lên từ thư viện trường Đỉnh Đại.
Ban đầu lửa không lớn, nhưng ngay sau đó, sách vở trong cả tòa nhà đều trở thành vật dẫn cháy.
Rất nhanh, ánh lửa trong thư viện đã bốc cao tận trời, thoáng chốc bao trùm cả thư viện.
Hành lang tràn ngập khói dày cuồn cuộn, khắp nơi đều là điểm cháy mới bùng lên.
Ngay trên tầng cao nhất của thư viện, một cô gái đang kinh hoàng mà chạy trốn.
Cô ấy lấy tay bịt kín mũi và miệng, bắt đầu lần mò từ bước đi từ tầng sau xuống dưới.
Nhưng khi cô ấy đi tới tầng ba, khói dày đặc xung quanh đã che khuất lối đi.
Khó khăn lắm cô ấy mới mò được tới cửa cầu thang, vừa bước một bước thì sau lưng đã có một cánh tay vô cùng có lực thò ra, ôm chặt cô ấy vào lòng.
“A!” Cô gái kêu lên một tiếng ngắn ngủi.
Một giây sau, cánh tay ấy đã bịt chặt miệng cô ấy, đóng kín tất cả âm thanh của cô ấy trong miệng.
Cô gái sợ hãi giãy giụa, nhưng sức lực của người sau lưng rất lớn, khóa chặt toàn bộ cô ấy.
Trong thoáng chốc, khói dày đặc cuộn lên đã ập tới từ bốn phương tám hướng, giữa đám cháy lan tràn một hơi thở của sự chết chóc.
Không khí ngập tràn mùi cháy khét.
Trong sự bao trùm của khói mù, cô gái dần dần mất đi ý thức.
Lửa lớn từng bước ép tới gần.
Trước khi cô ấy hôn mê, người kia đã yên lặng buông cô ấy xuống, cô ấy thấy được một đôi mắt lạnh tựa băng.
Cách một lớp mặt nạ phòng độc, ánh mắt của người đàn ông đó lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo thấu xương giữa khói lửa mịt mờ.
Cô gái mấp máy môi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng không thể mở miệng được.
Khoảnh khắc ấy, thư viện tựa như địa ngục trần gian.
Trời sáng rồi.
Lửa lớn đã nuốt trọn cả thư viện, cũng nuốt trọn bí mật xinh đẹp thời tuổi trẻ…
Ở một nơi khác.
Sáng sớm, chuyện đầu tiên Nhan Lôi làm sau khi ngủ dậy chính là suy nghĩ về vụ án.
Thực ra từ khi vụ án xảy ra đến nay, cô vẫn luôn có một nghi vấn, đó chính là động cơ mà kẻ tình nghi gi.ết chết Lưu Luyện là gì?
Trong khẩu cung của những người khác thì Lưu Luyện có tính cách hướng nội, nhu nhược, thật thà, không phải dạng sẽ đắc tội với người khác.
Vậy thì rốt cuộc ý muốn giết người vô duyên vô cớ kia từ đâu mà tới?
Đố kỵ? Kích động giết người? Bạo lực học đường? Giết người vì tình?
Chỉ cần hung thủ không có nhân cách chống đối xã hội thì giết người sẽ luôn có một lí do chứ đúng không?
Nhưng manh mối mà hiện giờ bên cảnh sát nắm được vẫn còn quá ít, ngay cả động cơ giết người đơn giản nhất mà cũng không đoán ra được.
Nhan Lôi ngáp một cái, mặc quần áo vào, đi ra phòng khách, thấy ông Trần và anh bạn nhỏ ba cô đang xem tin tức.
Trên màn hình, phát thanh viên nữ nói với vẻ mặt đầy thương tiếc: “Sinh viên này đã chết khi chưa kịp chữa trị…”
Câu nói này đã thành công khiến cô dừng bước: “Trường nào có người chết thế ạ?”
Anh bạn nhỏ ba cô nói với nét mặt nặng trĩu: “Là Đỉnh Đại, sáng nay thư viện của Đỉnh Đại xảy ra hỏa hoạn, một nữ sinh thiệt mạng.”
“Đỉnh Đại? Thư viện?” Nhan Lôi kinh ngạc.
Hôm qua cô mới đến thư viện Đỉnh Đại điều tra, hôm nay nơi đó đã bị thiêu cháy, còn khiến một người chết?
Ông Trần nhìn anh bạn nhỏ, dường như đã không còn thấy lạ lẫm gì với năng lực nói chuyện siêu phàm của anh bạn nhỏ họ Nhan này nữa.
Ông ấy bổ sung thêm: “Vừa nãy bác đã gọi một cuộc điện thoại hỏi, thi thể cô nữ sinh đó được phát hiện ở tầng ba của thư viện.
Trên thi thể không có dấu vết bị lửa thiêu, chắc là do hít phải khói nên hôn mê, dẫn đến trúng độc tắt thở mà chết.”
“Gần đây Đỉnh Đại gặp phải xui xẻo gì thế không biết.”
Nhan Lôi nghẹn họng không nói gì, mới trong vòng một tuần mà Đỉnh Đại đã xảy ra hai vụ án mạng rồi.
Lúc này, hình ảnh trên ti vi thay đổi, ống kính quay cảnh trên một chiếc xe cấp cứu bên ngoài trường học: Mấy bác sĩ đang cấp cứu cho một người đàn ông, trên cánh tay người này có vết bỏng diện tích lớn, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.
Phát thanh viên bên cạnh giới thiệu: “Nửa tiếng đồng hồ trước, nhân viên phòng cháy chữa cháy đã cứu được một người đàn ông từ trong đám cháy ra.
Vô cùng may mắn là anh ta không có nguy hiểm gì đến tính mạng…”
Nhan Lôi có chút nghi hoặc, nhìn có vẻ tốc độ lan của lửa ở thư viện không tính là nhanh, sao một cô gái lại không thể trốn thoát? Nhưng bất kể có nói thế nào thì cô không muốn đến thư viện của Đỉnh Đại thêm lần nào nữa.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Nhan Lôi theo Trần Bạc Vũ đến cục thành phố trước.
Đêm qua Từ Hiểu Bân bị thẩm vấn, đội trường Lý nói đã hỏi ra được không ít thông tin, kêu bọn họ cùng tới nghe.
Đến đại đội điều tra hình sự, đội trưởng Lý nói với bọn họ.
Từ Hiểu Bân này dựa vào việc gia đình có chút tiền, cùng ông trùm của hộp đêm thiết lập một nhóm cho vay trong trường học, chuyên môn cho sinh viên vay, hơn nữa hạn chế chỉ có nữ sinh mới có thể vay.
Căn cứ theo những lời đàn em của Từ Hiểu Bân nói thì Từ Hiểu Bân để quản lý tài vụ của nhà mình đến quản lý luôn nguồn tiền của nhóm cho vay trong trường này, còn lợi dụng trò chơi trên con chữ để nâng cao tiền lãi của người vay.
Khi những cô gái đó không trả nổi tiền lãi quá nặng, Từ Hiểu Bân sẽ kêu bọn họ đi làm gái phục vụ.
Còn có một tên đàn em lôi ra một danh sách số điện thoại, đằng sau mỗi số điện thoại đều là một cô gái bị ép làm gái phục vụ.
Nhan Lôi nhìn danh sách, thật sự là sợ đến hết hồn.
Nhóm cho vay này kinh doanh hai năm, đã làm hại bốn mươi lăm cô gái rồi.
“Má, bọn này đúng là đám hại người mà!” Nhan Lôi mắng chửi.
Trần Bạc Vũ đứng bên cạnh đã phát hiện ra điều gì đó, dùng bút đỏ ngoặc vào ba số điện thoại, gọi cô: “Lôi Lôi, em qua đây xem đi.”
“Cái gì đấy?” Cô sát tới.
Trần Bạc Vũ chỉ vào số điện thoại, nói: “Không phải em đã điều tra ra số điện thoại của bạn gái đám Quách Tiểu Quân sao? Có phải ba số này không?”
Tối qua, hai người họ đã trao đổi tin tình báo.
Lúc đến công ty di động, Nhan Lôi đã tìm ra số điện thoại của mấy cô bạn gái nhóm Quách Tiểu Quân, cũng may là có sự giúp đỡ của Lâm Học Nguy.
Nhan Lôi đối chiếu thật kỹ một hồi, đúng là số điện thoại của bạn gái Quách Tiểu Quân, Liêu Triều Lượng và Bành Đào, cộng thêm Khương Văn Văn nữa thì sự việc trở nên hơi kỳ dị rồi.
“Sao bạn gái của bốn nam sinh phòng ký túc xá 234 đều rơi vào cái vụ cho vay trong trường này vậy?”
Nhan Lôi không hiểu tại sao lại trùng hợp đến thế, mà càng không hiểu là nếu như vậy thì người có thù với đám Quách Tiểu Quân chắc hẳn là Từ Hiểu Bân, đầu sỏ gây tội ép buộc nữ sinh đại học làm gái phục vụ.
Nhưng cuối cùng thì tại sao người gặp nạn lại là Lưu Luyện?
Trần Bạc Vũ phỏng đoán: “Có thể là Từ Hiểu Bân biết điều gì đó.”
Nhan Lôi nhanh chóng đi đến phòng giam.
Giám ngục trưởng đã đích thân thẩm vấn Từ Hiểu Bân, nhưng anh ta lại một mực phủ nhận, nói mình không hề quen biết Lưu Luyện, càng không quen đám Quách Tiểu Quân.
Mấy tên đàn em của Từ Hiểu Bân cũng chứng minh đại ca nhà bọn họ và người đã tự sát tên Lưu Luyện kia không có bất cứ quan hệ gì với nhau.
Lẽ nào sóng gió vụ cho vay trong trường học này không liên quan đến chuyện Lưu Luyện tự sát sao?
Nhan Lôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Suy nghĩ một hồi, cô gọi vào ba số điện thoại này, hẹn bạn gái của nhóm Quách Tiểu Quân ra nói chuyện.
Nghe nói bên cảnh sát triệu tập, ba cô gái đều không dám chậm trễ.
Vừa tan tiết học buổi sáng là bọn họ liền đến cục công an, còn tưởng để làm ghi chép về vụ án tự sát của Lưu Luyện.
Kết quả, gặp mặt Nhan Lôi rồi, câu đầu tiên cô đã hỏi: “Làm sao các cô rơi vào vụ cho vay trong trường vậy?”
“…”
Sắc mặt ba cô gái trắng bệch, ba người đều bắt đầu đứng ngồi không yên.
Bọn họ không thể nào ngờ tới được bên cảnh sát gọi bọn họ tới để điều tra vụ án cho vay trong trường học mà không phải là điều tra vụ Lưu Luyện tự sát.
Nhan Lôi thấy bọn họ im lặng không nói gì, liền cảnh cáo: “Tốt nhất là các cô đừng che giấu chuyện gì.
Giờ Từ Hiểu Bân là tang chứng nhân chứng đầy đủ, anh ta đã phạm tội mại dâm có tổ chức, nhưng để có thể định tội cho anh ta hay không thì lời khai của các cô lại rất quan trọng.”
“…” Im lặng chốc lát, một trong số ba cô gái lên tiếng nói: “Là Khương Văn Văn kêu chúng tôi vay tiền nhóm cho vay trong trường đó, giúp cô ấy góp vốn mở tiệm trà sữa, kết quả là bị lỗ vốn.”
Một cô gái khác bật khóc, lau nước mắt nói: “Loại người như Từ Hiểu Bân tốt nhất là bị xử tử hình đi, anh ta ép chết Văn Văn, anh ta đáng xuống địa ngục!”
Thì ra ba người bọn họ cộng thêm cả Khương Văn Văn đều bắt đầu rơi vào vực sâu cho vay trong trường từ năm hai đại học.
Cái gọi là nhóm cho vay trong trường học chính là một kiểu cho vay nhắm vào đối tượng là sinh viên.
Các sinh viên của Đỉnh Đại chỉ cần đưa ra tư liệu của bản thân với nhóm cho vay, giấy tờ thông tin cá nhân là có thể nhanh chóng vay được một khoản tiền lớn.
Chuyện xảy ra vào học kỳ một của năm hai.
Thông qua bạn trai của mình mà ba người họ quen biết với Lưu Luyện, sau đó lại quen với bạn gái của Lưu Luyện là Khương Văn Văn.
Do có quan hệ với Lưu Luyện nên bọn họ cũng rất tin tưởng Khương Văn Văn.
Vì thế, bốn cô gái thường xuyên cùng đi ăn cơm, dạo phố, mua đồ, quan hệ vô cùng tốt.
Lâu dần, bọn họ biết điều kiện gia đình Khương Văn Văn không tốt, lúc đi dạo phố mua đồ, Khương Văn Văn cũng thường ngượng ngùng vì trong túi không tiền.
Nhìn vào những túi xách, quần áo đắt tiền đó, Khương Văn Văn luôn rất khao khát.
Vì vậy, bần cùng phải kiếm kế sinh nhai, Khương Văn Văn đã nảy ra một ý nghĩ kiếm tiền, mở tiệm trà sữa.
Bạn gái của Quách Tiểu Quân, Hà Bình Bình nói: “Khương Văn Văn nghe nói hợp tác kinh doanh trà sữa kiếm được rất nhiều tiền, nhắm trúng một tiệm trà sữa.
Chủ tiệm đồng ý sang tên tiệm cho cô ấy với mức giá một trăm ngàn tệ một năm.
Cô ấy vay tiền Lưu Luyện để làm ăn trước, nhưng Lưu Luyện muốn tiết kiệm tiền kết hôn, không đồng ý cho cô ấy mở tiệm.
Khương Văn Văn liền vay tiền chúng tôi, nói là muốn hùn vốn mở tiệm trà sữa…”
Ngày hôm ấy, vì việc làm ăn của chính mình, Khương Văn Văn đã mời cơm họ một lần.
Lúc ăn cơm, Khương Văn Văn cứ cố bàn sâu mãi vào chuyện mặt tiền tiệm trà sữa đẹp thế nào, buôn bán sẽ ra sao ra sao, còn hứa hẹn nói chỉ cần bọn họ hợp tác là có thể nằm không thu tiền.
Trước sự mê hoặc của lợi ích khổng lồ như thế, ba người bọn họ đều động lòng không thôi.
Nhưng điều kiện gia đình họ cũng rất bình thường, không ai có cách nào lập tức kiếm ra phí hợp tác được.
Lúc này, không biết là ai nhắc tới hội cho vay trong trường trước, nói là hội này có thể giải quyết vấn đề tiền vốn, chỉ cần cuối năm có thể trả được là sẽ không vấn đề gì.
Qua lại mấy lần, bọn họ đã quyết định cùng đi vay từ bên “Cho Vay Đỉnh Đại Không Ưu Sầu” do Từ Hiểu Bân mở ra.
“Cho Vay Đỉnh Đại Không Ưu Sầu” là một app cho vay trong trường do gia đình Từ Hiểu Bân mở ra, chính Từ Hiểu Bân đưa nó vào hoạt động.
Cho vay một lần một khoản thấp nhất là hai mươi ngàn tệ, cao nhất có thể vay một trăm ngàn tệ.
Bọn họ tuổi trẻ không biết gì, liền cùng nhau vay một trăm ngàn tệ của Từ Hiểu Bân.
Trong số đó, Khương Văn Văn vay bốn mươi ngàn, ba cô gái còn lại mỗi người vay được hai mươi ngàn.
Rất nhanh, Khương Văn Văn lấy được tiền, lập tức làm thủ tục sang tên tiệm trà sữa kia.
Hà Bình Bình đỏ mắt nói: “Lúc vay tiền, Từ Hiểu Bân đích thân đến nói với chúng tôi là lợi tức vay mỗi tháng ba phần trăm.
Tiền gốc hai mươi ngàn tệ, chia ra định kỳ mười hai tháng trả hết là được.
Chúng tôi suy nghĩ một chút, một năm cũng chỉ phải trả ba mươi sáu phần trăm lợi tức mà thôi.
Ba mươi sáu phần trăm lợi tức của hai mươi ngàn chỉ là một khoản phí bảy ngàn hai trăm tệ, cộng thêm phí thủ tục các kiểu tổng cộng là ba mươi ngàn, vậy thì cái giá đó chúng tôi có thể chấp nhận được.”
Nhan Lôi gật đầu, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bạn gái của Bành Đào, Đường Hiểu Oánh nói: “Ai biết tiệm trà sữa của Khương Văn Văn làm ăn thua lỗ, một năm trời cô ấy đã hụt vốn hơn năm mươi ngàn, tiền gốc còn chưa thu về được…”
Cứ như vậy, bốn người bọn họ đều không thể trả nợ đúng hạn.
Sau đó thì là lúc bọn họ rơi vào thời kỳ vi phạm hợp đồng trả tiền đầy đáng sợ.
Theo điều kiện vi phạm hợp đồng của hội cho vay trong trường, mỗi ngày bọn họ đều phải trả thêm năm phần trăm tiền vi phạm.
Tiền vốn, tiền lãi cuồn cuộn, nợ nần một năm cuốn lấy, mỗi người bọn họ đều nợ “Cho Vay Đỉnh Đại Không Ưu Sầu” một khoản tiền hơn một trăm ngàn.
Nhìn số tiền kinh khủng đó, bọn họ gần như đã tuyệt vọng rồi, nhưng lại không dám nói rõ với người trong nhà.
Đúng vào lúc này, Từ Hiểu Bân dẫn người tới tìm bọn họ, nói rõ một cách khác để trả nợ, tiếp rượu hoặc ngủ cùng.
Ba người bọn họ còn tốt, tiền vi phạm hợp đồng cộng thêm tiền gốc thì số nợ vẫn chưa đạt tới hai trăm ngàn, chỉ đành chọn đến hộp đêm tiếp rượu cho khách, có thể bớt được một phần tiền nợ.
Còn Khương Văn Văn đã nợ một khoản lớn đến hơn hai trăm ngàn tệ, ngay cả tư cách lựa chọn tiếp rượu cũng không có.
Cô ta không thể không nghe lời Từ Hiểu Bân, chọn đi ngủ với người ta.
***
Sau đó, bọn họ nghe được tin Khương Văn Văn đã tự sát.
Đường Hiểu Oánh hiểu rất rõ: “Khương Văn Văn thật sự là không chịu nổi nữa rồi, cô ấy không có cách nào trả nổi số tiền lớn như thế, lại không còn mặt mũi gặp Lưu Luyện cho nên mới chọn tự sát.”
“…”
Nghe xong câu chuyện này, Nhan Lôi không biết nên nói gì cho phải.
Thực ra, những sinh viên đại học giống như Khương Văn Văn chính là một đám trẻ con vừa bước ra khỏi sự bao bọc của gia đình.
Bọn họ tiếp xúc với thế giới trên mạng, có khát vọng mãnh liệt với tiền bạc, nhưng lại không biết rằng xã hội này lòng người hiểm ác.
Một lần đầu tư thất bại sẽ khiến những cô thiếu nữ trẻ tuổi kia phải trả cái giá thảm khốc.
Điều Nhan Lôi có thể làm được chỉ là giao những lời khai này cho bên cảnh sát, để Từ Hiểu Bân thêm một tội danh nữa, góp vốn đầu tư phi pháp.
Viết xong ghi chép, Nhan Lôi đích thân đưa ba bọn họ ra ngoài.
Cô chân thành khuyên: “Cái gọi là hội cho vay trong trường đều là lừa gạt thôi.
Đối phương nhắm trúng vào mấy sinh viên đại học không hiểu chuyện như các cô, cho nên mới chơi trò con số lừa gạt các cô.
Sau này đừng bao giờ dính vào mấy thứ này nữa.”
Ngừng một lúc, Nhan Lôi tính toán cho bọn họ một phen: “Bên cho vay nói để các cô trả hết hai mươi ngàn tiền vốn trong mười hai tháng, thực ra mỗi tháng số tiền các cô nợ sẽ giảm dần.
Ví dụ tháng đầu tiên nợ hai mươi ngàn, tháng thứ hai trả một ngàn sau, đến tháng thứ hai, hai mươi ngàn trừ một ngàn sáu… Các cô chỉ còn nợ bên cho vay mười tám ngàn bốn trăm, những tháng tiếp theo cứ giảm dần như vậy.
Nhưng tiền lãi mỗi tháng đều là tính bằng ba phần trăm của khoản tiền gốc hai mươi ngàn.
Cho nên trên thực tế, cái mà các cô nói là lợi tức ba mươi sáu phần trăm kia là cách tính sai lầm.”
Chút tính toán lừa gạt nhỏ nhặt đó cũng chỉ lừa được mấy sinh viên đại học chưa từng ra khỏi trường mà thôi.
Nhà họ Từ người ta cho vay nặng lãi có chuyên gia tính toán tài chính chuyên môn, tính những số tiền này vô cùng rõ ràng.
Điều Từ Hiểu Bân mưu tính chính là khiến bọn họ không trả nổi, đến cuối cùng thì những thiếu nữ xinh đẹp này chỉ có thể chấp nhận khoản phí vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Đường Hiểu Oánh im lặng một lúc, cô ta lập lời thề: “Sau này tôi tuyệt đối không đụng vào thứ này nữa.”
“Đúng vậy.” Nhan Lôi nhớ tới vụ án của Lưu Luyện, thuận miệng hỏi: “Các cô cũng quen Lưu Luyện đúng không? Mấy ngày trước khi anh ta tự sát thì có gì lạ không?”
Hà Bình Bình suy nghĩ một hồi, lấy một cuốn sách ra, nói: “Hôm đó tôi đi tìm Quách Tiểu Quân, trùng hợp gặp được Lưu Luyện.
Lưu Luyện đưa quyển sách này cho tôi, nhờ tôi giúp anh ta trả cho thư viện.
Tôi nhàn rỗi chán nên mở ra xem, phát hiện bên trong có một tấm thẻ kẹp sách, trên đó viết một bài thơ, hình như là do anh ta viết.
Sau đó, tôi quên mất chuyện này, không ngờ hôm nay thư viện đã xảy ra hỏa hoạn lớn.”
Đây là một quyển tiểu thuyết kinh dị “Nghĩa trang người sống”.
Nhan Lôi lật trang đầu tiên ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một cái kẹp sách, bên trên viết một đoạn thơ ngắn:
“Sóng gió năm ấy đã bình lặng
Linh hồn của em lại thuộc về Brahma
Anh trông giữ đêm tối cô đơn này, ngóng mong được gặp lại em đang trong nấm mồ kia
Nơi đó có hoa có cỏ còn có cả văn bia bằng đá cẩm thạch
Nơi đó có những người đã làm tổn thương em, cũng có bàn tay đẩy em vào vực sâu
Chờ đến ngày người thương nhớ vợ chết trở lại
Chính là ngày anh và em gặp lại nhau.”
***
Chiều ngày hôm ấy, ba của Từ Hiểu Bân đến cục cảnh sát, còn dẫn theo đoàn luật sư hùng hùng hổ hổ.
Ba Từ Hiểu Bân tên Từ Văn Bác.
Nhà họ Từ chuyên kinh doanh các ngành như cá độ, khách sạn, hộp đêm ở thành phố này, có thể nói là đầu sỏ trong giới dịch vụ giải trí.
Từ Văn Bác cũng là một trong số mười đại gia giàu có nhất của nơi đây.
Từ Văn Bác đến cục cảnh sát, vô cùng bảo vệ con mình, cật lực nói rõ hội cho vay trong trường mà con trai mình kinh doanh là ngành nghề chính đáng, còn nói mấy cô gái kia tự nguyện đi tiếp rượu tiếp khách.
Trong lúc nói, Từ Văn Bác còn mô tả ngành cho vay vinh quang biết bao nhiêu, cao thượng biết bao nhiêu… thật sự khiến người ta buồn nôn.
Khi Nhan Lôi thấy gương mặt của người này, chỉ có một suy nghĩ.
Chẳng trách Từ Hiểu Bân làm ra những thủ đoạn như vậy, đúng là cha nào con nấy!
Lúc này, Trần Bạc Vũ dẫn đội về, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Buổi chiều, anh đặc biệt tới Đỉnh Đại một chuyến, là do nhận lời mời từ đội phòng cháy chữa cháy, cùng đại đội bên đó điều tra vụ án hỏa hoạn thư viện Đỉnh Đại có phải co có người gây ra hay không.
Nhan Lôi đi tới đón anh, liền bị anh kéo quay về tổ trọng án.
“Anh sao thế?” Cô nhìn sắc mặt anh u ám, chẳng lẽ là do vụ hỏa hoạn ở thư viện có ẩn tình gì ư?
Nhưng Trần Bạc Vũ lại lấy ra một phần tài liệu, nói với cô: “Cô gái thiệt mạng kia tên là Thái Thiến, năm nay lên năm ba.
Anh đã điều tra số điện thoại của cô ấy, phát hiện cô ấy cũng là cô gái nằm trong danh sách tiếp khách của Từ Hiểu Bân.”
“Cái gì?” Nhan Lôi kinh ngạc, cộng thêm cô gái này thì đã có năm cô gái bị hại bởi hội cho vay trường học xuất hiện rồi.
Ngừng một chút, Trần Bạc Vũ lấy một tấm ảnh ra, đưa cho Nhan Lôi xem: “Nhân viên phòng cháy chữa cháy còn phát hiện được một mặt nạ phòng độc đã bị thiêu hủy tại hiện trường vụ hỏa hoạn… Em nói xem, người nào sẽ chuẩn bị trước mặt nạ phòng độc ở thư viện?”
“…” Nhan Lôi chớp mắt, buột miệng nói: “Ý anh là có người cố ý phóng hỏa giết Thái Thiến?”
“Hiện giờ vẫn chưa thể đưa ra kết luận được.” Trần Bạc Vũ giải thích: “Trên thi thể của Thái Thiến không có vết thương ngoài, pháp y nói là do cô ấy hít phải khói dẫn đến ngạt thở, không có dấu vết gì khác.”
“Nhưng chỉ cần có người đeo mặt nạ phòng độc, kéo cô ấy vào giữa khói dày, Thái Thiến hít quá nhiều khói vào cũng sẽ hôn mê.
Hơn nữa, bề ngoài cũng không nhìn ra được thương tích gì.”
Nhan Lôi lập tức nghĩ ra thủ đoạn gây án này, nếu hung thủ muốn dùng khói để khiến Thái Thiến ngạt chết thì sao? Phải biết, trong hoàn cảnh khói dày đặc quá mức như thế, con người kiên trì không đến hai phút là sẽ hoàn toàn mất đi ý thức.
Trần Bạc Vỹ cũng biết thủ đoạn này, chỉ có điều là: “Lôi Lôi, trong tình huống không có chứng cứ chứng minh là bị sát hại, cảnh sát chỉ có thể điều tra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn có phải cố ý hay không thôi.
Trừ cái này ra, muốn lập án hình sự buộc phải có chứng cứ.”
Nhan Lôi im lặng, tình thế phá án càng lúc càng gay gắt rồi.
Hiện tại, bên Đỉnh Đại đã có ba sinh viên mất mạng, nhưng bên cảnh sát lại chẳng có một chút manh mối nào.
Cô xâu chuỗi một loại sự kiện này lại: “Có lẽ giữa Thái Thiến mất mạng hôm nay, Lưu Luyện chết vào một tuần trước, còn cả Khương Văn Văn chết một năm trước nữa, có tồn tại một mối liên hệ nào đó.”
“Ba người bọn họ đều là người bị hại từ vụ cho vay nặng lãi của Từ Hiểu Bân.”
Trần Bạc Vũ kết luận, hai cô gái Thái Thiến và Khương Văn Văn đều là sinh viên nữ bị Từ Hiểu Bân ép ngủ cùng người khác, là người bị hại trực tiếp.
Lưu Luyện là vì cái chết của Khương Văn Văn mà nảy sinh ý muốn chết, là người bị hại gián tiếp.
Cũng có nghĩa là ba người chết ở Đỉnh Đại nhìn có vẻ không có liên quan gì đến nhau, nhưng đã được liên kết lại bởi sợi dây là hội cho vay trường học.
Nhan Lôi gật đầu, nhưng vấn đề là: “Từ Hiểu Bân không hề quen biết Lưu Luyện.
Hơn nữa, đêm qua anh ta đã vào tù rồi, vụ hỏa hoạn kia xảy ra vào sáng hôm nay, tuyệt đối không phải do anh ta gây ra.”
“Anh ta thì ở trong nhà giam, nhưng ba người chết đều có liên quan đến anh ta.
Chuyện này không chắc đã là trùng hợp đâu.”
Trần Bạc Vũ đưa ra suy luận.
Nhưng rốt cuộc vì sao bọn họ lại bị giết?
Đáp án vẫn không đoán ra.
Từ đầu đến cuối, bên phía cảnh sát vẫn không nắm được động cơ gây án của hung thủ, cũng chưa suy ra được đại khái tình hình vụ án.
Tối hôm đó về tới nhà, Nhan Lôi đã đọc quyển sách “Nghĩa trang người sống” này một lần.
Đây là một quyển tiểu thuyết kinh dị bí ẩn.
Câu chuyện chủ yếu xảy ra ở một nghĩa trang, bầu không khí được khuếch đại tương đối tốt.
Nhân vật chính cứ thỉnh thoảng lại bị hồn ma nhập xác, xen kẽ vào là những vụ án mạng ở nghĩa trang, miêu tả khá thú vị.
Chỉ là phần lời giải cuối cùng khiến Nhan Lôi vô cùng không hài lòng, không thể ngờ tác giả lại nói ma quỷ trong đó đều là ảo giác.
Nhân vật chính thấy được ma đều là do uống thuốc mê.
Đệt, nếu tiểu thuyết suy luận mà viết thế này thì nhất định sẽ không bán được.
Nhan Lôi lại xem tấm kẹp sách.
Bài thơ ngắn này vô cùng thê lương, giữa những dòng chữ đều là tình cảm tiếc thương, rõ ràng là Lưu Luyện viết cho cô bạn gái Khương Văn Văn đã chết.
Nhưng tại sao Lưu Luyện lại kẹp tấm thẻ này vào sách, còn muốn nhờ Hà Bình Bình giúp anh ta trả về nữa?
Cô không hiểu được, người góa vợ trong bài thơ ngắn này là gì? Nghĩa trang có ý nghĩa gì?
Vụ án có phần hơi phức tạp.
Gặp chuyện do dự hỏi ba ruột.
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa luôn luôn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của cô.
Nhan Lôi gọi ba mình tới, đưa kẹp sách vào tay ba, nói từ đầu đến đuôi sự việc, xin ba động não suy nghĩ xem nên làm sao phá án.
Nhan Quốc Hoa cẩn thận xem xét, liền có linh cảm: “Con nghĩ mà xem, Hà Bình Bình đó nói thế nào? Lưu Luyện muốn trả quyển sách này lại cho thư viện.
Vậy thì, nếu Lưu Luyện cố ý làm vậy, cậu ta kẹp tấm thẻ tự tay mình viết vào sách, chắc hẳn là muốn cho một người nào đó mượn cuốn sách này thấy được.”
“Cho ai xem cái kẹp sách này chứ?” Nhan Lôi bất giác hỏi, bài thơ ngắn này nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Ánh mắt Nhan Quốc Hoa trầm xuống, thản nhiên nói: “Con đừng quên, hôm nay thư viện vừa xảy ra một vụ hỏa hoạn, giờ con đi điều tra thì đã muộn.
Máy tính lưu trữ ghi chép mượn sách của thư viện và máy chủ chắc chắn đều bị thiêu hủy sạch rồi.”
Nhan Lôi gật đầu, cô đã hiểu ý của ba mình rồi: “Lưu Luyện này, anh ta dùng quyển sách này và tấm kẹp sách để liên lạc với ai đó, đúng không?”
“Đây chỉ là một suy đoán mà thôi.” Nhan Quốc Hoa tiếp tục suy luận, nói: “Cô nữ sinh đó chết cũng rất khả nghi, cô bé tên là Thái Thiến đúng không? Sao giữa một trận lửa lớn ở thư viện mà chỉ có một mình con bé bị ngạt chết?”
“Trần Bạc Vũ cũng nói cái chết của cô ấy có vấn đề, chỉ là không cách nào chứng minh được là bị sát hại.”
Nhan Lôi chống cằm suy nghĩ.
Nhưng rốt cuộc từng đường manh mối này hướng về đâu?
Lúc này, anh bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa trả kẹp sách lại cho cô, nói: “Con gái à, đừng quên, trên thực tế quá trình phạm tội là một quá trình trao đổi vật chất, ngày mai con cầm cái kẹp sách này đi làm giám định dấu vết hiển vi đi.
Bề mặt của kẹp sách kiểu này rất thô ráp, có thể giữ lại một số vật chất vi lượng trong thời gian rất lâu.
Con kêu người bên bộ phận kiểm tra dấu vết xem xem trên đó có nguyên tố vi lượng gì không.”
“Vâng.”
Giờ bọn họ chẳng có chút manh mối nào, chỉ đành bắt tay từ tấm kẹp sách này của Lưu Luyện thôi, còn nước còn tát vậy.
Cô biết, thư viện Đỉnh Đại bị thiêu cháy như vậy, chắc chắn có điều kỳ lạ.
Nếu quyển sách này đã là do Lưu Luyện cố ý muốn trả về thì nói không chừng trên bề mặt sẽ có manh mối gì đó.
Ngày hôm sau, Nhan Lôi đem cái kẹp sách này đến phòng kiểm tra dấu vết.
Gặp chuyện do dự hỏi khoa học, cô tin sức mạnh khoa học có thể quét sạch tất cả yêu ma quỷ quái.
Rất nhanh, phòng kiểm tra dấu vết đã gửi báo cáo tới.
Nhan Lôi xem một lúc, phát hiện hai vật chất vô cùng hiếm gặp, bột magie và axit photphoric.
Cũng có nghĩa là đã từng có người tay dính bột magie và axit photphoric tiếp xúc với cái kẹp sách này.
Hơn nữa, thời gian cách đây không lâu, trong vòng một tháng.
Nhan Lôi lật xem tài liệu của Đỉnh Đại, Lưu Luyện là sinh viên khoa xây dựng dân dụng, trong quá trình học ngành này không hề tiếp xúc với hai vật chất bột magie và axit photphoric.
Kế bên khoa xây dựng dân dụng chính là khoa kỹ thuật môi trường.
Cô hỏi thăm giảng viên khoa kỹ thuật môi trường một chút, giảng viên nói cho cô biết, bột magie và axit photphoric là chất hóa học thường dùng trong phòng thực nghiệm môi trường, thường được trộn vào nhau để áp dụng vào thực nghiệp xử lý ô nhiễm nguồn nước.
Cả khoa kỹ thuật môi trường này chỉ có một phòng thực nghiệp xử lý ô nhiễm nguồn nước thôi, giáo sư nói gần đây trong đó có ba sinh viên của khoa, ba nghiên cứu sinh cùng làm thực nghiệm.
Nhan Lôi lại điều tra bối cảnh của sáu sinh viên này một lượt, đặc biệt là điều tra bối cảnh bạn gái của bọn họ nữa, kết quả phát một người tên Cao Hàm trong số đó rất khả nghi.
Bạn gái của Cao Hàm cũng bị rơi vào vụ cho vay trong trường, cũng là một người trong danh sách số điện thoại của Từ Hiểu Bân.
Cộng thêm anh ta, tất cả những người có liên quan đến việc Lưu Luyện tự sát đều là người bị hại của hội cho vay trong trường..
Danh Sách Chương: