Nhan Lôi chạy “bình bịch” tới phòng của anh Trần nào đó.
Trần Bạc Vũ đang xem chương trình quân sự ban đêm, anh tựa vào giường nhỏ, mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cổ áo hơi mở rộng, bởi vì nguyên nhân băng bó nên ống tay áo cuộn lên giữa cánh tay, có một phong cách lười biếng rảnh rỗi khác.
Đẩy cửa ra, anh đã sớm quen với cô không mời mà tới: “Lôi Lôi? Tìm anh có chuyện gì sao?”
“Em muốn ôm anh một lúc.” Nói xong, Nhan Lôi cởi giày ra, lên giường của anh, ôm eo của anh, cẩn thận ôm anh, giống như ôm một miếng đậu phụ dễ vỡ.
Đêm tối cho người ta một loại cảm giác thoải mái đặc biệt.
Cô giống một đứa trẻ mới ra đời, sợ tất cả âm mưu quỷ kế trong cuộc sống, cô chỉ muốn rúc vào trong lồng ng.ực ấm áp của người yêu, không nghĩ những tính toán đáng sợ đó nữa.
Cánh tay của Trần Bạc Vũ bắt ngang qua, ôm nửa người của cô vào trong lòng: “Sao thế? Có phải gặp ác mộng không?”
Nhan Lôi lắc đầu, vẫn lo vết thương của anh: “Tay anh còn đau không?”
“Không đau.” Trần Bạc Vũ có thể cảm nhận được tâm trạng lo lắng của cô: “Sao lại không vui? Có phải lo lắng không tìm được tung tích của Tiêu Văn Đông không?”
“Không phải chuyện của Tiêu Văn Đông.” Cô nhìn chằm chằm anh, ánh mắt của Trần Bạc Vũ vô cùng sạch sẽ, mang một sức mạnh dịu dàng săn sóc, dường như có thể bao dung tất cả bí mật của cô. Thế là, như quỷ thần xui khiến: “Em có một việc phải nói với anh, anh đừng sợ… em nghi ngờ là nhà họ Lục.”
“Nhà họ Lục?”
“Ba mươi năm trước, Botswana có một mỏ kim cương…”
Châu báu lấp lánh rực rỡ, hấp dẫn vô số người bất chấp cái chết. Đây là chân lý chòng chành bất diệt từ xưa đến nay.
Cho dù là trong truyện thiếu nhi của những đứa trẻ, cũng có câu chuyện của Alibaba, thần đèn Aladin nói với mọi người dưới bầu trời phương xa có châu báu. Đó là sự theo đuổi vĩnh viễn của loài người.
Nhà họ Lục chỉ biến kiểu theo đuổi này thành hiện thực mà thôi.
Đèn đầu giường hơi chập chờn, giống như con bướm đập cánh.
Trán của Trần Bạc Vũ nhíu lại, nghe cô kể xong, anh hiểu ngay. Mỏ kim cương, Lục Hoa Đào, đây mới là xích lợi ích ẩn giấu phía sau án vỡ đập.
Như vậy tiếp tục suy luận, có khả năng anh Xà là con cháu nhà họ Lục.
Mà nhà họ Lục luôn thoát rất sạch sẽ trong án vỡ đập, có lẽ đây là một kiểu che chở.
Lục Hoa Đào có tổng cộng hai đứa con trai, Lục Gia Nhiên và Lục Thần Chương. Nhưng Lục Thần Chương ở nước ngoài lâu, con trai ở trong nước chỉ có Lục Gia Nhiên. Nghĩ đến cái tên Lục Gia Nhiên này, anh lại lo lắng hơn cô: “Em đang nghi ngờ Lục Gia Nhiên sao?”
Nhan Lôi không nghĩ như vậy, lý do rất đầy đủ: “Chắc chắn Lục Gia Nhiên không thể nào là anh Xà. Thứ nhất, anh ta tuyệt đối không ngờ Bạch Tường Tường chết. Thứ hai, anh ta đã từng hẹn em điều tra án vỡ đập, anh ta không có lý do “kẻ gian bảo bắt kẻ gian”. Thứ ba, rất có thể Đinh Doãn Hào bị anh Xà tự tay sát hại. Nhưng đêm hôm Đinh Doãn Hào bị giết, Lục Gia Nhiên đang ngồi tù.”
Im lặng một lúc, cô nói ra suy nghĩ của mình: “Em nghi ngờ anh Xà là anh trai của Lục Gia Nhiên, chính là Lục Thần Chương chúng ta gặp lần trước.”
“Vấn đề là Lục Thần Chương sống ở nước ngoài lâu, cấp ba đến nước Mỹ, không có bất cứ quan hệ với trường trung học Danh Hồ.” Trần Bạc Vũ nhớ đến tài liệu của Lục Thần Chương: “Huống chi, cơ thể của Lục Thần Chương khỏe mạnh, chân cũng không sao. Bạch Tường Tường nói trong nhật ký là chân của anh Xà có tật, điểm này không khớp với Lục Thần Chương.”
Im lặng một lúc, Trần Bạc Vũ vẫn nghi ngờ Lục Gia Nhiên: “Việc buôn bán mỏ kim cương của nhà họ Lục, giao trên tay Lục Gia Nhiên. Không đảm bảo, Lục Gia Nhiên sẽ sai anh Xà đi gây án.”
Nhan Lôi chớp mắt: “Làm sao anh biết chân của Lục Thần Chương không sao? Anh từng đi điều tra Lục Thần Chương? Tại sao điều tra anh ta?”
“…” Trần Bạc Vũ yên lặng, bởi vì lần trước lúc cầu hôn, bọn họ gặp Lục Thần Chương ở trên đài thiên văn. Khi đó, anh có hơi tò mò, sao cậu chủ lớn không có tiếng tăm của nhà họ Lục lại trở về nước?
Có điều, anh đề phòng người nhà họ Lục, trái lại không phải vì nghi ngờ nhà họ Lục dính dáng đến án vỡ đập, chỉ là vì Lôi Lôi thôi.
Khoảng tình cảm trước đây của Nhan Lôi và Lục Gia Nhiên, là thứ anh không muốn điều tra cũng không dám ngẫm nghĩ.
Thật ra thì anh chưa từng không quan tâm quá khứ của cô, nhưng anh rất quan tâm cái nhìn bây giờ của cô, cho nên anh thường xuyên thầm so sánh mình và Lục Gia Nhiên.
Anh muốn chứng minh, so với Lục Gia Nhiên, Trần Bạc Vũ anh xứng với Lôi Lôi hơn, đây là cuộc đọ sức không nói ra giữa đàn ông.
Kết quả, Nhan Lôi nói: “Anh yên tâm, thật sự không phải Lục Gia Nhiên gây án vỡ đập, em biết rõ anh ta buôn bán gì, chắc anh ta cũng không biết gì hết.”
Cô tin Lục Gia Nhiên, trái lại không phải vì có tình cảm với anh ta, mà là trong nguyên tác từng miêu tả cặn kẽ tâm lý của Lục Gia Nhiên, anh ta không hề tỏ ra áy náy về cái chết của Bạch Tường Tường. Nếu như Lục Gia Nhiên biết là người trong nhà hại chết Bạch Tường Tường, cũng sẽ không bảo cô đi điều tra án!
Nghĩ tới đây, Nhan Lôi có hơi buồn cười nói: “Em nghĩ, Lục Gia Nhiên vốn không biết người nhà mình từng làm chuyện gì đâu? Biết đâu anh ta là người đơn giản nhất của nhà họ Lục.”
“…”
Những lời này là đang khen Lục Gia Nhiên sao?
Trong lòng Trần Bạc Vũ căng thẳng, không thể nói rõ cảm giác gì, dù sao cũng vô cùng khó chịu.
Anh không hề cảm thấy mình là một người nhỏ mọn, nhưng bây giờ mới nhận ra, chỉ là chưa từng nghe cô khen Lục Gia Nhiên như vậy.
Không được.
Anh thầm nghĩ không thể tiếp tục làm khổ nữa.
Thế nào cũng phải để cô biết, mình mới là người đàn ông của cô!
Lúc này, Nhan Lôi vẫn không nhận ra mình chọc giận người ta thì nhìn Trần Bạc Vũ bỗng cúi người xuống.
Ơ? Bây giờ hôn sao? Cô thích thân mật với anh, bèn chủ động nghênh đón, cũng không phòng bị, anh trực tiếp cắn môi của cô, từ giây đầu tiên đã bắt đầu ra sức hôn.
Lôi Lôi, em là của anh.
Không được phép khen Lục Gia Nhiên trước mặt anh.
Biết chưa? Như vậy anh cũng sẽ không nhịn được.
Anh vừa thỏa thích hôn cô, vừa thả ra ghen tuông tuôn lên trong lòng.
Vừa nghĩ tới trước đây cô từng thích Lục Gia Nhiên, chính là một loại dày vò. Lòng ghen tị của anh dành cho Lục Gia Nhiên chưa bao giờ rời khỏi đáy lòng, chỉ có thân mật với cô, mới có thể làm cơn ghen này lắng xuống.
Thế là, va chạm hôn sâu, ma sát tăng độ ấm.
Nhan Lôi cảm thấy quá nóng, chủ động cởi nút áo, lại thấy ánh mắt của anh sát lại, tiếp đó nụ hôn này dời xuống, tìm kiếm, nhẹ nhàng hôn, anh đang thử thăm dò phản ứng của cơ thể cô.
Ưm… thật tê dại. Cô có hơi không nhịn được, không khỏi ôm đầu anh, để anh mặc sức thưởng thức.
Một đường trượt xuống, tay của người nào đó không thể động đậy, nhưng mà động tác lại không hề chậm chạp.
Nhan Lôi nhận ra đêm nay anh muốn làm thật, cô có hơi xấu hổ, thế là kéo chăn qua, nhẹ nhàng nói: “Anh nhẹ nhàng chút nhé, em vẫn không quen anh như vậy lắm.”
Đó chính là đồng ý cho anh tiếp tục?
Ánh mắt của Trần Bạc Vũ nguy hiểm, Nhan Lôi hùa theo trêu chọc anh như vậy, còn nhắc tới Lục Gia Nhiên, khiến biển giấm của anh cuồn cuộn, anh không có phản ứng bình thường còn có thể xem là đàn ông không?!
Thế là, anh quyết định tối nay “dạy dỗ” cô cả đời khó quên. Để cho người nào đó biết, khen ngợi Lục Gia Nhiên trước mặt anh, mặc cho anh giỏi nhịn đến đâu, cũng sẽ trở mặt không nể tình.
Nhưng mà…”Cốc cốc cốc!”
Bỗng nhiên có một trận tiếng gõ cửa cắt đứt màn thân mật ướt át này.
Trần Bạc Vũ dừng động tác, Nhan Lôi thừ ra ba giây. Ơ? Nửa đêm ai tới gõ cửa?
“Mở cửa mở cửa! Mẹ, chú Trần, là con!” Anh bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa ra sức đập cửa: “Con có phát hiện lớn!”
Lại là ba…
Nhan Lôi lập tức cụt hứng.
Hức hức hức, đứa trẻ nghịch ngợm Nhan Quốc Hoa này!
Bất đắc dĩ, cô đành phải vén chăn lên, lúc này mới nhận ra Trần nào đó cũng đã có phản ứng…
Cô ngẩn ngơ, trên mặt Trần Bạc Vũ ửng đỏ đáng ngờ, lại đắp chăn lên, ý tứ sâu xa nói: “Lôi Lôi, em đi mở cửa trước, đợi lát nữa chúng ta tiếp tục.”
Nhan Lôi gật đầu, hơi đỏ mặt, mình đang gật đầu cái gì? Nhanh đi mở cửa, nhìn xem tối nay người ba nghịch ngợm trong nhà chúng ta lại muốn làm gì mờ ám.
Thật ra thì, anh bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa thật sự không phải cố ý tới phá phong cảnh.
Ông gọi con gái, đưa cho cô một tấm giấy: “Lôi Lôi, tự con xem! Đây chính là bí mật của mười hai con giáp! Đậu, hóa ra anh Xà phân chia tên gọi của con giáp như vậy!”
???
Xin ba tự thuật có đầu có đuôi được không?
Nhan Lôi cầm lấy tờ giấy nhìn, đây là ghi chép do ba ruột làm.
Trần Lăng Huy là Chuột, Đinh Doãn Hào là Trâu, Giang Nguyệt Sơ là Rồng, Thạch Mạn Linh là Dê, Dư Triệu Phi là Chó, Dư Triệu Cảnh là Lợn.
Ngoài Tiêu Văn Đông còn chưa biết biệt hiệu ra, còn lại con giáp và tên thật của họ đều ở phía trên.
Lúc Nhan Quốc Hoa vừa sửa sang lại tài liệu vụ án, tiện tay sắp xếp thứ tự tên người dựa theo con giáp. Sau đó, ông sửng sốt. Đọc tên của mỗi người, thì ông biết, hóa ra mười hai con giáp là như vậy!
Thứ tự chữ cái… ABCD!
Đây thật là nguyên tắc mà con nít năm tuổi cũng biết.
Nhan Lôi trừng mắt nhìn, cô vẫn không nhìn ra: “Danh sách này có vấn đề gì ạ?”
Nhan Quốc Hoa mang vẻ mặt câm nín: “Ba hỏi con, Trần Lăng Huy họ gì?”
“Trần.”
“Đinh Doãn Hào thì sao?”
“Đinh.”
“Chữ “Trần” ghép thế nào?”
“Chen.”
“Chữ “Đinh” ghép thế nào?”
“Ding.”
“Chữ cái đầu tiên của hai tên này là gì?”
“C và D.”
“C và D có quan hệ thế nào?”
Nhan Lôi nói theo bản năng: “ABCD…”
!!!
Cô bỗng kịp phản ứng, lập tức nhìn lại những chữ cái đầu ở danh sách này: Trần (C) Lăng Huy “chuột”, Đinh (D) Doãn Hào “trâu”, Giang (J) Sơ Nguyệt “rồng”, Thạch (S) Mạn Linh “dê”. CDJS—— Đây là thứ tự chữ cái trên giấy. Mà chuột trâu rồng dê, đây cũng là thứ tự của mười hai con giáp!
Còn hai anh em nhà họ Dư, họ của Dư Triệu Phi và Dư Triệu Cảnh giống nhau, nhưng mà chữ thứ ba trong tên lại khác. Mà chữ cái đầu của Phi (F) ở trước Cảnh (J), vì vậy biệt hiệu của Dư Triệu Phi là chó, Dư Triệu Cảnh là lợn, vừa hay anh em họ là hai tên cuối cùng của mười hai con giáp.
“Mười hai con giáp là căn cứ chữ cái đầu trong họ tên của họ để sắp xếp thứ tự! Giống lúc in danh sách học sinh trong lớp, người có chữ cái đầu ở họ đứng trước, thứ tự sắp xếp cũng ở trước!”
Nhan Quốc Hoa hơi tức giận, thứ tự sắp xếp đơn giản như vậy, tại sao mình mới nhìn ra? Lúc anh Xà phân chia biệt hiệu, chỉ dùng mười hai con giáp để sắp xếp thứ tự, chữ cái đầu của Trần Lăng Huy là C nên là người đứng đầu tiên, cho nên anh ta mới là Tử Thử! Chữ cái đầu của Đinh Doãn Hào là D phía sau C, cho nên anh ta mới là Sửu Ngưu!
Lúc này Nhan Lôi mới hiểu nguyên tắc, không khỏi hơi run tay. Nhìn tờ giấy lần nữa, cái gọi là những mười hai con giáp, chỉ là một bảng “danh sách lớp học” vô cùng dễ hiểu, sắp xếp dựa theo chữ cái đầu mà thôi.
Cô lập tức lao tới phòng làm việc, đối chiếu tên của mỗi người và con giáp.
Rất nhanh, cô đã phát hiện cầm tinh con rắn này ở giữa hai con giáp rồng và dê. Mà rồng tương ứng với Giang Nguyệt Sơ, dê tương ứng với Thạch Mạn Linh. Chữ cái đầu trong họ của hai chị em theo thứ tự là J và S. Như vậy, nếu theo thứ tự xếp hàng của các chữ cái, phạm vi họ của anh Xà ở giữa J-S!
Giữa J và S có chữ cái gì? K, L, M, N, O, P, Q, R.
Nói cách khác, chắc chắn chữ cái đầu trong tên thật của anh Xà trong đó.
Cô lại nghĩ tới nhà họ Lục.
Chữ cái đầu của nhà họ Lục là L, vừa hay ở trong phạm vi chữ mẫu này.
Chẳng lẽ: Anh Xà chính là người họ Lục sao?
***
Tối hôm đó, nhà họ Trần không có ai ngủ.
Mỏ kim cương châu Phi, con giáp là thứ tự sắp xếp dựa theo chữ cái đầu. Nhan Lôi tập hợp hai manh mối này, đồng thời chỉ hướng nhà họ Lục mới là chủ mưu đằng sau!
Cô nhanh chóng đưa lại tình huống này cho ông Trần, ông Trần yên lặng rất lâu, thản nhiên nói: “Bác và Lục Hoa Đào cũng xem là quen biết nhiều năm. Nhưng mà theo bác biết, Lục Hoa Đào không có một đứa con trai tàn tật chân.”
Mấy chục năm trước, lúc ông ấy mới tới vùng này nhậm chức, đã quen Lục Hoa Đào.
Khi đó, Lục Hoa Đào là hội trưởng thương nghiệp của vùng này, ông ấy thường xuyên uống rượu với Lục Hoa Đào.
Ấn tượng mà người này để lại cho ông ấy là nhiệt tình hiếu khách, nhưng sâu xa khó lường.
Nhan Lôi gật đầu, thật ra còn có chút manh mối: “Nếu như anh Xà là anh em nhà họ Lục, Bạch Tường Tường không thể nào nói trong nhật ký là cô ấy không thể làm bạn gái của anh Xà. Nhà họ Lục và nhà họ Bạch vốn thân nhau mấy đời, nếu trẻ con của hai nhà qua lại, phụ huynh sẽ không ngăn cản, Bạch Tường Tường cũng sẽ không đính hôn với Lục Gia Nhiên, nên đính hôn với anh Xà mới đúng.”
Cứ như vậy, bọn họ cùng nghĩ tới một điểm, chẳng lẽ Lục Hoa Đào còn có đứa con trai không thể gặp người khác sao?
Nói cách khác, Lục Hoa Đào có một đưa con riêng. Từ nhỏ đứa con riêng này có cuộc sống bi thảm, đi đứng khập khiễng, không ai biết thân phận của anh ta, bình thường anh ta âm thầm giúp ông Lục làm chuyện xấu, mưu tính án vỡ đập, tiêu diệt nhà họ Hàn và nhà họ Chu, tranh giành mỏ quặng sắt, nhưng mà lại mất đi cô gái yêu dấu Bạch Tường Tường.
Người này mới là anh Xà, mới là át chủ bài phát đạt của nhà họ Lục?
“Có thể Lục Hoa Đào có một đứa con riêng, hoặc là con của họ hàng, giúp ông ta làm việc.” Trần Bạc Vũ cũng cho rằng như vậy, nếu anh Xà là người nhà họ Lục, vậy tất cả mới đúng logic. Cũng có thể Bạch Tường Tường quen anh Xà trong quá trình tiếp xúc với nhà họ Lục.
Trần Trung Lương gật đầu, vấn đề là: “Điều tra án vỡ đập đến bây giờ, đã cuốn vào nhiều dòng họ, chỉ có nhà họ Lục thật sự là không hề có liên quan tới vụ án này. Mọi người nói, ra tay từ đâu để chứng minh nhà họ Lục mới là ngọn nguồn?”
“…”
Nhan Quốc Hoa, Nhan Lôi và Trần Bạc Vũ đều im lặng, bình tĩnh mà xem xét, thật sự không nhìn ra bất cứ dấu vết gì ở nhà họ Lục.
Nếu không phải họ phát hiện bí mật thương nghiệp mỏ kim cương, còn có bí ẩn của thứ tự sắp xếp chữ cái đầu, tối nay cũng sẽ không nghi ngờ đến nhà họ Lục.
Nhưng cho dù là nghi ngờ, thì làm sao điều tra? Ra tay từ đâu? Đều là vấn đề khó khăn.
Cuối cùng, cựu cục trưởng Trần Trung Lương cũng chỉ có thể than thở một tiếng: “Vấn đề về nhà họ Lục, chúng ta chỉ có thể âm thầm điều tra. Nhưng nếu thật sự là nhà họ Lục có người chủ đạo án vỡ đập, chắc chắn anh Xà đó không có lộ mặt, cậu ta thật sự là một người ẩn núp quá kỹ. Muốn moi con rắn này ra, phải đào ba thước!”
Nhan Lôi gật đầu, có thể anh Xà là một con cờ được Lục Hoa Đào giấu.
“Nhưng mà chuyện này, Tiểu Nhan cháu cũng không cần ra mặt tra xét.” Trần Trung Lương tiếp tục nói: “Tránh cho cháu cảm thấy khó xử.” Im lặng một lúc, ông dặn dò con trai: “Tiểu Vũ, con đi điều tra nhà họ Lục đi.”
Khó xử?
Là cảm thấy điều tra nhà họ Lục, cô sẽ khó xử sao?
Nhan Lôi vội giải thích: “Bác trai, thật ra thì cháu và Lục Gia Nhiên không hề có quan hệ. Bác yên tâm, nếu điều tra nhà họ Lục, cháu sẽ không nương tay với Lục Gia Nhiên!”
“Nhưng mà dù sao Lục Gia Nhiên cũng là ba ruột của Lỗi Lỗi.” Trần Trung Lương cũng có lòng tốt: “Cháu à, nếu cháu đi điều tra nhà họ Lục, sẽ mất công bằng. Nhân viên phá án không thể có ân oán riêng với người liên quan tới vụ án, đây là phương diện quy tắc của pháp luật.”
“…”
Được rồi, Nhan Lôi không có sức phản bác.
Cho dù nói thế nào, trong mắt người khác mình cũng là “bạn gái cũ của Lục Gia Nhiên.” Nhìn từ góc độ luật pháp, phá án không thể mang theo ân oán cá nhân, cho nên cô không có tư cách điều tra nhà họ Lục.
Nguyên tắc là nói như vậy, nhưng mà Nhan Lôi vẫn cảm thấy không vui. Rõ ràng cô và Lục Gia Nhiên không hề có quan hệ, cái nồi của nữ chính nguyên tác không có mống liên quan tới cô.
Trở lại phòng của Trần Bạc Vũ, cô càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, bèn nói thẳng: “Em sẽ không mềm lòng nương tay với Lục Gia Nhiên, trước đây chúng em đã sớm kết thúc rồi!”
Lần nữa nghe thấy cô nhắc tới tên của Lục Gia Nhiên, ánh mắt của Trần Bạc Vũ tối lại, bỗng nhiên xoay người, dùng cánh tay đè cô trên bức tường.
Nhan Lôi choáng váng, kabedon này đến quá bất ngờ. Nhưng lời nói của Trần Bạc Vũ rất nguy hiểm, mang theo chút không hài lòng: “Lôi Lôi, em rất để ý anh điều tra vụ án nhà họ Lục sao?”
“Không có, anh tra cũng được, dù sao sớm bắt được anh Xà là tốt.” Cô rất hài lòng với năng lực của anh. Im lặng một lúc, cô bỗng kịp phản ứng điều gì, không khỏi mỉm cười một tiếng, ôm cổ anh: “Cảnh sát Trần, anh ghen sao?”
Đúng vậy.
Bây giờ anh rất ghen.
“Lôi Lôi.”
Trần Bạc Vũ than thở một tiếng, cúi người xuống, tầm mắt ngang hàng với cô.
Chỉ có điều… anh khom người như vậy, áo sơ mi trắng rộng thùng thình đã tuột ra một đoạn, lộ ra một khoảng cường tráng, cô nhìn thẳng bờ ngực rộng của anh, nhìn quá có sức dụ dỗ rồi…
Cô nghe thấy tiếng trái tim nhỏ lập tức đập nhanh, nói nhỏ như con muỗi: “Anh muốn làm gì?”
Trả lời cô là một nụ hôn nóng bỏng của Trần nào đó.
Tối nay, anh sẽ không để cho cô rời đi.